Đọc truyện Mỹ nhân ngây thơ – Chương 69:
Quân Châu quanh năm chịu nổi khổ bị người Kim làm loạn, bách tính thương vong vô số, những người đầu đường xó chợ còn sót lại liền chạy trốn về phía nam, chỉ để lại một tòa thành chết, nước mắt lạnh lẽo.
Dưới tường thành đổ nát, một nữ tử trẻ tuổi đầu tóc rối loạn, toàn thân đầy vết thương đang co rúc trong góc chứa đầy mẹt, ánh nắng gay gắt, xuyên qua trong đám mẹt rách nát chiếu sáng đôi mắt đầy kinh hoàng của nàng. Nữ tử trẻ tuổi nghe thấy âm thanh người Kim thô lỗ hét lớn trên đường, nghe thấy tiếng vó ngựa như ác mộng, liềm ôm miệng không dám phát ra tiếng động nào.
“Hắn sẽ đến cứu ta… Ta làm cho hắn nhiều việc như vậy, hắn nhất định sẽ đến cứu ta!” Nàng hy vọng nghĩ.
Không biết qua bao lâu, đám Kim binh kia đều vào từng nhà xem xét một phen, nhưng không tìm được thân ảnh của kẻ chạy trốn. Kẻ cầm đầu đám Kim binh là một nam tử cao to thô bỉ, đôi mắt sắc bén như chim ưng của hắn quét xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên đống mẹt rách nát trong khóc kia.
Tên cầm đầu xoay người xuống ngựa, bước chậm rãi đến bên góc tối tăm kia. Cơ thể cao lớn của hắn như một bức tường chắn mất ánh sáng, khiến đống mẹt của hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Khóe miệng sắc bén như lưỡi dao của nam nhân câu lên một nụ cười tà khinh miệt, ánh mắt như hai ngọn quỷ hỏa sáng tối bất định. Hắn để lộ ra hàm răng trắng, giơ bàn tay to lớn mạnh mẽ đặt trên đống mẹt kia, dùng tiếng Hán bập bẹ nói: “A, con chuột nhỏ thì ra đang trốn ở đây.”
Âm thanh của hắn rất nhẹ, thậm chí còn có mấy phần ôn nhu, nhưng nữ tử trốn trong bóng tối lại như nghe được tiếng triệu hoán của ác ma, phút chốc liền trợn to mắt, run rẫy như lá mùa thu rơi rụng.
Trong đêm rét lạnh thấu xương, ánh trăng sáng tỏ, điểm thêm vài ánh sao thưa thớt, những gốc cây trơ trụi như những bàn tay khô khốc chui ra từ mặt đất, càng làm tăng thêm vẻ hoàng tàn cho khung cảnh đổ nát này.
Tiếng quạ kêu, tiếng chó sủa, đèn lồng trước xe ngựa đang lắc lư trong bóng đêm, giống như đôi mắt của người đang buồn ngủ.
Tạ Thiếu Ly để xe ngựa trước cửa của một khách điếm.
Đây là khách điếm duy nhất của huyện Long Đằng ở Quân Châu, bảng hiệu đã rách nát cũ kỹ, bám đầy mạng nhện, trông có vẻ rất tiêu điều. Lâm Tư Niệm đánh thức Giang Vũ Đồng đang yên lặng ngủ, nhẹ giọng nói: “Giang tỷ tỷ, tìm được nơi dừng chân rồi.”
Giang Vũ Đồng tĩnh lại trong giấc mộng, hai hàng lông mi dày đậm khẽ rung lên, giống như cánh bướm chuẩn bị bay. Nàng ho nhẹ hai tiếng, vén rèm cửa xuống xen, nhìn đèn lồng tàn tạ trước cửa khách điếm nói: “Kỳ lạ, nơi này vẫn có khách điếm sao.”
Lâm Tư Niệm tìm một tấm da chồn phủ kín người con trai, lúc này mới đỡ tay Tạ Thiếu Ly xuống xe.
Cho dù chân nàng bây giờ đã tiện hơn nhiều, nhưng Tạ Thiếu Ly vẫn quan tâm chăm sóc nàng như trước, điều đó như trở thành bản năng thói quen của y.
Ông chủ khách điếm là một lão hán tử một chân chống gậy, vợ con đều đã chết trong chiến loạn, bản thân cũng tàn tật cả đời, hơn nữa tuổi tác đã cao, không thể trốn vào nam như những người khác, liền cắm rễ ở cố hương mở một khách điếm, tấm thân bèo bọn khó khăn sinh tồn ở vùng đất bấp bênh khốn khổ này.
“Ế, mấy năm nay chỉ thấy lưu dân vào nam, rất ít người đi ngược lại. Lão quan thấy các vị khách quan ăn nói đều không giống người thường, đến đây để tìm người sao?” Lão hán dùng giọng nói già nua khàn khàn nói.
“Đúng vậy.” Lâm Tư Niệm cong mắt cười: “Một tiểu cô nương không nghe lời chạy trốn, chúng ta đến tìm cô ấy.”
“À, tiểu cô nương đó cũng thật không hiểu chuyện, ở đây binh hoang mã loạn, khiến người nhà lo lắng như vậy…”
Nghe lão hán nói ở đây chiến loạn quanh năm, ánh mắt Tạ Thiếu Ly trầm xuống, Lâm Tư Niệm biết y xuất thân là trâm anh thế gia, một đời chinh chiến, rất hiểu chiến tranh vô tình và nổi khổ của bách tính. Biên cảnh hoang vu như vậy, nhưng ở Lâm An phủ cách xa ngàn dặm lại hằng đêm ca mua thanh bình, sao có thể khiến người khác an tâm được!
Lâm Tư Niệm nhẹ vỗ lên vai Tạ Thiếu Ly, an ủi y.
Chân lão hán không tiện, Giang Vũ Đồng liền tự mình nâng đèn, cùng Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly giẫm lên cầu thang kêu cọt kẹt bước lên tầng hai.
May mà khách điếm này tuy nhỏ, cũ nát một chút nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ.
Trước lúc bước vào phòng của mình, Giang Vũ Đồng đột nhiên xoay người nói: “Đưa tiểu Tạ Thần cho ta đi, cũng để cho đôi phu thê hai ngươi có chút thời gian yên tĩnh ân ái.”
Dứt lơi, Giang Vũ Đồng còn xấu xa cười nháy mắt với bọn họ.
Mặt Tạ Thiếu Ly lạnh tanh, nhưng tai đã hơi đỏ lên. Lâm Tư Niệm lại chẳng cảm thấy gì, cùng với chút nữa muốn ra ngoài một chuyến liền gật đầu, đưa tiểu Tạ Thần cho Giang Vũ Đồng: “Vừa nãy trên xe muội đã cho nó uống sữa rồi, cũng đã đổi tả lót sạch sẽ, nó rất hiểu chuyện, ban đêm sẽ không khóc nháo đâu.”
Giang Vũ Đồng hơi trừng to mắt, ánh mắt xoay quanh Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly một vòng, ám muội nói: “Này này, chẳng qua ta chỉ tùy miệng nói như vậy, các người còn không thèm khách khí!”
Lâm Tư Niệm phất tay, dõng dạc nói: “Đều là người mình cả, khách khí làm gì.”
Giang Vũ Đồng nghẹn lời, lại có chút nhớ Triệu Anh: Nếu như có tên ngốc kia ở đây, nhất định sẽ hung hăng giúp mình nói lại, không đến mức để đôi phu thê sến súa này bắt nạt mình.
Đáng tiếc, cũng không biết tên ngốc đó và cô Mi bây giờ sao rồi…
Giãng Vũ Đồng cười, ôm tiểu Tạ Thần vào phòng mình, trước lúc đóng của còn không quên căn dặn Tạ Thiếu Ly: “Buông thả quá sẽ hại người, các người tiết chế chút.” Dứt lời, không đợi Tạ Thiếu Ly đỏ mặt, nàng liền trộm cười đóng cửa lại.
Lâm Tư Niệm và Tạ Thiếu Ly nhìn nhau cười, trở về gian phòng khách bên cạnh.
Lúc hai người tựa vào nhau ngồi uống chung trà, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến một âm thanh đập cánh nhỏ. Tai Tạ Thiếu Ly lập tức dựng thẳng lên, nói: “Xem ra điều tra đã có tung tích.”
Lâm Tư Niệm ừ một tiếng, đứng dậy khỏi lòng Tạ Thiếu Ly, mở cửa sổ, nhất thời bị dọa một trận: “Oái, tiểu súc sinh!”
Trên cửa đổ một con chim ưng màu xám đang đậu ở đó, con mắt vàng như đuốc, mỏ và móng đều sắc nhọn như lưỡi câu. Lâm Tư Niệm nhận ra đó là con chim ưng được Tạ Doãn thuần dưỡng, chuyên dùng để truyền báo quân cơ, đáng tiếc tiểu súc sinh này lại rất sợ người lạ, thấy Lâm Tư Niệm liền vỗ cánh muốn mổ mắt nàng.
Tạ Thiếu Ly vội vàng kéo Lâm Tư Niệm bảo vệ ở phía sau, ngón tay đặt trong miệng, huýt sáo một tiếng. Tiểu súc sinh đang đang kích động nháy mắt liền yên tĩnh lại, thu lại lông cả người đang xù lên, đậu trên cánh tay mang bao tay da của Tạ Thiếu Ly.
Tạ Thiếu Ly gỡ ống trúc trên chân chim ưng, lấy mảnh giấy nhỏ trong đó ra, vội vàng quét mắt hai cái, nói: “Tìm thấy ả rồi.”
Lâm Tư Niệm nhận mảnh giấy trên tay y, nhìn một cái liền ném vào trong đèn đốt mất, khóe miệng câu lên thành một nụ cười: “Một năm rồi, muội đợi không kịp muốn gặp được ả.” Dứt lời, nàng cầm cung mở cửa sổ, hất cằm với Tạ Thiếu Ly.
Tạ Thiếu Ly hiểu ý, nhảy ra từ cửa sổ, vững vừng rơi xuống con hẻm nhỏ sau khách điếm.
Lâm Tư Niệm cũng nhảy lên cửa sổ, nhưng không vội xuống mà nghịch ngọn đèn trong phòng tinh nghịch cười với Tạ Thiếu Ly, “Huynh có thể ôm muội được không.”
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng, đôi mắt trong đêm tối sáng lên, lóe lên mị nhân. Y nhẹ nhàng mà kiên định gật đầu, nói: “Được.”
Chỉ cần một chữ này của y, Lâm Tư Niệm liền không còn băn khoăn gì, cười nhảy từ trên cửa sổ xuống, vững vàng rơi vào trong khuỷu tay rộng lớn ấm áp của Tạ Thiếu Ly.
“Ta đỡ được nàng rồi.” Tạ Thiếu Ly vùi mặt vào trong hõm cổ của Lâm Tư Niệm, khàn giọng nói.
Lâm Tư Niệm biết ý trong lời nói của y: Lâm Tư Niệm ngã từ trên cây xuống chín năm trước gãy chân. Cách chín năm, y cuối cùng cũng đã đỡ được nàng, điểm thiếu sót nhiều năm cuối cùng cũng đã được bù đắp viên mãn.
Lâm Tư Niệm cười, buông tay ôm lấy cổ y, nhảy ra khỏi lòng y. Nàng một thân hắc y khẽ lay động trong bóng đêm, lưng mang cũng tiễn nhảy về phía trước hai bước, sau đó lại quay người bước lùi, “Chính sự quan trọng hơn, trở về lại xử lý huynh.”
Nàng mạnh mẽ như vậy, cứng cỏi như vậy, chỉ có Tạ Thiếu Ly biết, nàng không còn là tiểu cô nương trong sáng thích mang áo đỏ váy xanh như trước nữa.
Lúc hai người vội vàng chạy đến bên tường thành đổ nát thì trăng đã lên cao.
Trên nền gạch còn lưu lại vệt máu và vết kéo lê lộn xộn, đó là dấu vết hai bên đánh nhau để lại, xem ra đã phát sinh một trận chiến kịch liệt không nhỏ. Tạ Thiếu Ly và Lâm Tư Niệm cùng nhau bước đến, lập tức có một thị vệ mặc thường y chạy đến, ôm quyền nói: “Tướng quân, Thế tử phi!”
Thế tử phi…
Danh hiệu này Lâm Tư Niệm đã lâu chưa được nghe, liền sinh ra một cảm giác xa lạ.
Nàng nhìn chăm chú thị vệ to lớn trước mắt, nhất thời hiểu rõ, thì ra là người quen: “Trương phó tướng.”
Trương phó tướng nâng gương mặt cương nghị lên, nghiêm mặt nói: “Chính là thuộc hạ!”
Cấp dưới của Tạ gia giống như Tạ Doãn vật, đều là hán tử kiên cường bất cẩn ngôn tiếu, Lâm Tư Niệm cười, hỏi: “Triệu Liên Tâm đâu?”
Triệu Liên Tâm là tục danh của An Khang đế cơ. Theo lời Lâm Tư Niệm, An Khang thật phí công cái tên do cha mẹ đặt, rõ ràng lòng dạ độc ác, một chút lòng thương người cũng không có!
Trương phó tướng giơ tay chỉ vào một góc tối bên cạnh, nói: “Lúc thuộc hạ chạy đến, ả chút nữa đã rơi vào tay Hoàn Nhan Thuật, liều mạng hồi lâu mới có thể cứu được ả, chỉ là ả… thần trí có chút hỗn loạn.”
Lâm Tư Niệm gật đầu tỏ ý đã hiểu, nàng khoanh tay, kéo lê hắc bào đi đến bóng người đang cuộn mình trong góc. Trương phó tướng đi theo, Tạ Thiếu Ly giơ tay chặn lại nói: “Ngươi ở đây chú ý xung quanh, ta đi là được rồi.”
Trương phó tướng gật đầu, ôm kiếm đứng một bên canh gác.
Nữ nhân co rúm lại trong bóng đêm vóc người ốm yếu, quần áo tả tơi, trên mặt dính đình vết đen không biết tên, trông rất bẩn thỉu. Nghe tiếng bước chân đến, ả liền run một cái, lại run rẩy ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: “Là ngươi đến rồi sao, ngươi đến cứu ta sao…”
Ngươi trong miệng Triệu Liên Tâm là ai? Có phải là người nàng và Giang Vũ Đồng phí hết tâm tư dẫn ra không?
Nghĩ như vậy, Lâm Tư Niệm ngồi xuống nhìn thẳng Triệu Liên Tâm, chậm rãi câu lên đôi môi đỏ, nở ra một nụ cười lạnh lùng: “Đế cơ, ngươi còn nhận ra ta không?”
“Ngươi…” An Khang đánh giá Lâm Tư Niệm dưới làn tóc rối bời xốc xếch, híp mắt lại, rồi lại đột nhiên mở mo ra: “… Ngươi! Là ngươi! Ngươi sớm đã chết rồi! Ngươi đến đây làm gì!”
“Còn nhận ra được, xem ra chưa bị điên.” Lâm Tư Niệm đè nén âm thanh nói: “Đế cơ đợi ai, ai sẽ đến cứu ngươi? Các tên giết người điên cuồng ích kỷ như ngươi!”
An Khang thét lên một tiếng thất thanh, giơ ngón tay dơ bẩn vùng vẫy loạn: “Không liên quan đến ta, ngươi đừng nhìn ta! Ngươi đừng nhìn ta!”
“Nói đi, vụ hỏa hoạn giữa sông vào giao thừa năm Tịnh Nguyên thứ mười một, vụ hành thích ở Vạn An Sơn vào tiết thanh minh năm Tịnh Nguyên thứ mười hai, là ai bảo ngươi làm!”
“Không phải ta! Là hắn giúp ta làm! Hắn nói cha ngươi phản bội Hoàng huynh, lại cướp mất Tạ Thiếu Ly, ngươi đáng chết! Là ngươi đáng chết!”
An Khang nước mắt đầy mặt, điên cuồng hét lớn, dường như nói năng lộn xộn. Lâm Tư Niệm chỉ còn cách tầng giấy cuối cùng, nhưng cho dù như thế nào cũng không thể moi ra được tên người đó trong miệng An Khang, trong lòng liền có chút bực bội, không chút lưu tình bắt lấy cổ tay gầy yếu chỉ còn da bọc xương của An Khang, hung hăng ép cổ tay ả lên vách tường đã kết tầng băng mỏng, cúi người lạnh lùng nói:
“Ngươi cho rằng ta vẫn là nữ nhân vô tri mặc cho ngươi chà đạp cũng chỉ biết giả vờ không có chuyện gì xảy ra lúc trước sao! Nói, hắn rốt cuộc là ai! Nếu không, ta có thể nhẹ nhàng bóp nát xương cổ tay ngươi, mũi tên của ta có thể từ từ đâm vào cổ ngươi, khiến ngươi sống không được chết cũng không xong!
An Khang bị nàng dùng ánh mắt âm lãnh dọa sợ đến hô hấp cứng lại, càng đáng sợ hơn là sát ý trong mắt Lâm Tư Niệm trùng trùng, nhưng khóe miệng lại mang một nụ cười như có như không… Một nụ cười không quan tâm trần thế, chỉ còn sự chết chóc.
Toàn thân An Khang run lên, trong lồng ngực thấp thỏm vang lên tiếng nứt vỡ. Sau khi ả gả cho Hoàn Nhan Thuật luôn chịu ngược đãi và đánh đập, không thể chịu được nưa mới nghe bọn ngươi kia xúi giục bỏ trốn, trải qua một năm sống đầu đường xó chợ, tất cả cao ngạo đều giống như cái bỏ vị hiện thực đánh nát.
An Khang thở dốc, hay mắt đã bắt đầu tan rã: “Không thể nói… Ta… không thể nói…”