Mỹ nhân ngây thơ

Chương 21


Đọc truyện Mỹ nhân ngây thơ – Chương 21:

 

Lâm Tư Niệm chưa bao giờ nhìn thấy Tạ Thiếu Ly hung dữ như vậy.
Sắc mặt y âm trầm, khí tràng quanh người toàn bộ khai hỏa, ánh mắt lạnh như băng bén như dao, tản ra khí tức sát phạt khiến người khác kinh hồn bạt vía, dường như đối mặt với mười vạn địch quân, chỉ đợi giơ tay chém hắn máu chảy đầy đầu.
Hồng y nam nhân trước mặt cũng không chịu tỏ ra yếu kém, lười biếng tựa vào cột trụ, mắt hồ ly hẹp dài hơi nheo lại, đoản kiếm trong ống tay toát ra một đoạn mũi kiếm lạnh lẽo.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, như hai con dã thú đang thăm dò địch thủ, trong không khí dường như dấy lên ánh lửa tí tách.
Bầu không khí đang căng thẳng, chợt nghe thấy ở ngã rẽ hành lang truyền đến một giọng nam thiếu niên trong sáng: “Haiz, Hoa Lệ huynh ở đây à, làm ta cực khổ đi tìm một trận!”
Lâm Tư Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Hận Thủy và Lâm Túc sóng vai đi tới liền không khỏi vui mừng, thoát ra vòng tay cứng rắn của Tạ Thiếu Ly gọi lớn: “Huynh trưởng, Tiêu sư đệ!”
“Phi Phi sư tỷ!” Nhìn thấy Lâm Tư Niệm, hai mắt Tiêu Hận Thủy liền sáng lên, cười lộ ra hai lúm đồng tiền trên khuôn mặt non nớt, trông rất trẻ con. Ánh mắt lướt qua Tạ Thiếu Ly, Tiêu Hận Thủy liền chắp chào hỏi, có chút ngượng ngùng nói: “Từ lúc từ biệt ở linh đường lão sư cũng đã nửa năm rồi, nghe nói sư tỷ gần đây đã kết phu thê với Tạ gia thế tử, ta cũng không có thời gian đến chúc mừng tỷ một câu.”
Lâm Tư Niệm lắc đầu, lại hỏi: “Sư đệ gần đây khỏe không, đang mưu sự cho ai?”
Tiêu Hận Thủy ngẩn người, ánh mắt có hơi trốn tránh.
Lâm Túc bên cạnh giúp hắn giải thích: “Được Mông thái tử mời, Hận Thủy bây giờ đang làm mưu sĩ cho Đông Cung.”
Lâm Tư Niệm bừng tỉnh. Người đọc sách có thanh cao của người đọc sách, nhưng thanh cao như thế nào đi nữa cũng phải ăn cơm, lại có mấy người có thể chân chính làm việc nhưng không cúi đầu dưới tiền tài?
Tiêu Hận Thủy tuy bái Lâm Duy Đường làm thấy, nhưng từ nhỏ tư chất không tốt, tài năng cũng không xuất chúng, có thể được thái tử nhìn trúng cũng xem như là may mắn của hắn.
Thấy vẻ mặt hổ thẹn của Tiêu Hận Thủy, Lâm Tư Niệm liền thấy hơi có lỗi, giải thích: “Sư đệ không cần để ý, phụ tử còn có thể  hậu phụng khác chủ, huống hồ gì là sư đồ?”

Sắc mặt Tiêu Hận Thủy bình tĩnh lại một chút, khóe môi xấu hổ cười.
Hồng y nam nhân gọi là Hoa Lệ bên kia thấy sư đệ tỷ muội nói chuyện vui vẻ với nhau như vậy, không nhịn được chen vào cười nói: “Thì ra  vị tiểu cô nương này là bào muội của Lâm huynh, thất kính thất kính.”
Lâm Túc gật đầu, giới thiệu với Tạ Thiếu Ly: “Thế tử, Thế tử phi, vị này là hiệp khách Hoa Lệ Hoa. Năm ngoái lúc ta đến Thục Châu chơi không may rơi vào trong tay đám cường đạo, là Hoa Lệ hiệp khách đã cứu ta, trên đường trò chuyện vui vẻ, liền kết làm bạn.”
Đã có ơn cứu mạng, vậy xuất hiện ở Lâm phủ là chuyện bình thường.
Hoa Lệ thưởng thức đoản kiếm trong tay, ánh mắt đảo qua Tạ Thiếu Ly bên cạnh Lâm Tư Niệm, mang theo chút nghiền ngẫm như có như không: “Đáng tiếc, tiểu nương tử xinh đẹp này đã gã cho một tên chó điên không biết suy xét.”
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly trầm lại, tuy sắc mặt vẫn không đổi nhưng cơ thịt toàn thân đều đang căng lên, vận sức chờ bạo phát.
Lâm Tư Niệm nhanh chóng nắm lấy tay Tạ Thiếu Ly.
Dung mạo xinh đẹp? Lâm Tư Niệm có chút buồn cười, bản thân mình như thế nào nàng biết rõ. Người này vô sự thích xum xoe, sợ là chẳng có gì tốt!
Không ngờ rằng Hoa Lệ lại gây sự với Tạ Thiếu Ly, Lâm Túc nhất thời có chút khó xử. Em rể mình là Định vương Thế tử, Hoa Lệ lại là ân nhân cứu mạng của mình, hai người họ bên nào cũng không thể đắc tội được…
Bầu không khí đang căng thẳng, Tiêu Hận Thủy liền nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoa Lệ huynh nhanh thu kiếm lại đi, cánh tay của huynh sắp bị nghiền thành bột rồi này, tháng trước vừa mới tháo băng, không thể yên tĩnh một lát sao? Cả ngày động đao động kiếm, cẩn thận cánh tay lại gãy đó!”
Lâm Tư Niệm ngẩn người, ánh mắt rơi xuống trên cánh tay của Hoa Lệ.  
Hoa Lệ hừ một tiếng, nhíu mày không thèm để ý: “Tay lại gãy thì sao, dựa vào tay trái ta vẫn có thể thắng y.”
“Huynh là người giới giang hồ, sao có thể bì với võ tướng trâm anh thế gia?” Tiêu Hận Thủy đẩy Hoa Lệ một cái, cười khuyên nhủ: “Đi thôi đi thôi, trong phòng Lâm Túc còn có hai bình rượu mơ của Giang gia, chúng ta đi uống thôi, đảm bảo huynh sẽ thích cho coi!”
Vừa nói đến uống rượu, Hoa Lệ mới thu lại kiếm vào tay áo, trước khi đi còn không quên liếc mắt đưa tình với Lâm Tư Niệm một cái, cho đến khi nàng bắt đầu nổi da gà, giống như một coi mồi bị tơ nhện quấn lấy.
Lâm Túc tỏ ý xin lỗi, chắp tay thi lễ với Tạ Thiếu Ly một cái, thấp giọng nói: “Người giang hồ thô tục thẳng thắn, mong Thế tử đừng để ý làm gì.”

Lâm Tư Niệm cũng lắc lắc cánh tay hắn, cẩn thận lấy lòng: “Đúng vậy đúng vậy, phu quân đại nhân đại lượng, tính toán với y làm gì!”
Sắc mặt Tạ Thiếu Ly lúc này mới dịu lại, hàn băng trong mắt cũng dần ta, y thuận thế nắm lấy tay Lâm Tư Niệm, hỏi Lâm Túc: “Tiêu Hận Thủy đến tìm huynh, hay là muốn thuyết phục huynh cùng đi theo Thái tử?”
Lâm Túc ngẩn người, không ngờ rằng mắt nhìn người của Tạ Thiếu Ly lại lợi hại đến vậy, như thế mà đã nhìn thấu ý đồ của Tiêu Hận Thủy, nhất thời cũng không dám dấu diếm nữa, kính cẩn nói: “Chính xác là có ý đó. Thái tử thấy ta với hắn có giao tình, liền muốn lợi dụng hắn đến lôi kéo ta, Hận Thủy đều đã nói rất rõ ràng với ta. Hắn chỉ truyền lại chỉ ý, đi hay ở lại thì tùy ý ta.”
Thái tử có ý đồ gì đây? Nụ cười trên mặt Lâm Tư Niệm cũng dần biến mất, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Túc nói: “Thái tử tính hay đã nghi, vẫn luôn khúc mắc cái chết của phụ thân, Đông cung không phải là một nơi tốt, mong huynh trưởng suy nghĩ cho kỹ.”
Lâm Túc nói: “Ta có chừng mực.”
Ba người sánh vai đến đại sảnh, vừa đi được một nửa đã nhìn thấy thị tì thiếp thân của Lâm Phu Nhân đi ra từ cửa bên, hành lễ với Lâm Tư Niệm: “Nhị tiểu thư, phu nhân ở sương phòng xem xét vài cuộn tơ lụa thượng đẳng, mời người đến chọn.”
Lâm Tư Niệm chỉ có thể tạm biệt Tạ Thiếu Ly và Lâm Túc, cùng với nha hoàn đến sương phòng.
Lúc đến hoa viên, còn chưa kịp đề phòng đã bị một đạo thân ảnh đỏ rực trước mặt xoẹt qua dọa Lâm Tư Niệm một trận.
Lúc định thần lại, thì ra là Hoa Lệ đang lướt qua, co một chân ngồi trên vách tường ở hoa viên. Tay trái hắn chống xuống ngói, tay phải nâng một bình rượu mơ ngửa đầu uống, sau đó lấy tay gạt đi những giọt rượu ngấm xuống cằm, nghiêng đôi mắt phong lưu nhìn nàng, cười hì hì.
“Nàng không có lời nào muốn hỏi ta sao?” Hắn híp mắt lại, con ngươi như hồ ly chăm chú khóa chặt Lâm Tư Niệm.
Ánh mắt suồng sã như vậy của hắn khiến Lâm Tư Niệm cả người khó chịu.
Nàng không nói gì, cúi đầu muốn đi. Ai ngờ rằng Hoa Lệ lại không buông tha, phi thân chặn trước mặt nàng, tay áo đỏ rực bay lên giống như một con bướm giương cánh muốn bay.
“… Ví dụ như, cánh tay gãy của ta làm sao có thể nối lại, hồi phục như ban đầu được?” Hắn lấn người về phía trước, giọng nói mê hoặc.
Lâm Tư Niệm nhíu mày lùi về sau một bước.

Vừa nãy nghe thấy Tiêu Hận Thủy vô tình nhắc đến chuyện này, nàng thực sự có chút động tâm, nếu có người có thể chữa khỏi xương tay vỡ vụn của Hoa Lệ mà lại không ảnh hưởng đến việc hắn dùng kiếm, vậy có lẽ cũng có thể chữa khỏi chân của nàng…
Nàng không ngờ rằng lúc đó mình chỉ lóe lên một chút ý nghĩ như vậy nhưng không thể trốn được ánh mắt của Hoa Lệ. Con mắt của người này thực sự quá đáng sợ, Lâm Tư Niệm không biết hắn có ý gì, chỉ bình tĩnh hỏi: “Vậy Hoa đại hiệp có thể nói cho ta biết, tay của người làm sao có thể chữa khỏi được không?”
Hoa Lệ lắc đầu, nấc một tiếng cười nói: “Nàng nói gì đó dễ nghe một chút, lần sau ta sẽ nói cho nàng!”
“Không nói thì thôi.” Lâm Tư Niệm cười một cái, chính là biết hắn chẳng có lòng nói cho mình biết.
Nàng vòng qua hắn. Hoa Lệ ở đằng sau lắc lư nâng vò rượu lên, thờ ơ nói: “Chân của nàng bị thương quá lâu rồi, cần phải đập xương nắn lại, may ra mới có thể chữa khỏi.”
Lâm Tư Niệm nghe phải đập gãy xương đã bị dọa sợ hết hồn rồi.
Hoa Lệ dựa ở hành lang, cười như một con hồ ly: “Gần đây ta vừa nghiên cứu ra một loại Đoạn tục cao mới, đang buồn chán không có người thử nghiệm, nàng có muốn thử không?” Ngừng một lát, hắn lại bổ sung: “Nhưng chỉ có năm phần thành công.”
Lâm Tư Niệm lắc đầu, thành thực nói: “Không, đau lắm, ta từ chối.”
Hoa Lệ ngẩn ra, lập tức gập bụng cười lớn, giống như bị sự ngây thơ của nàng chọc cho vui vẻ,  vò rượu trong tay cũng lắc lư, rượu văng tung tóe, trong không khí tràn ngập hương mơ nhàn nhạt.
Người này chắc bị điên rồi. Lâm Tư Niệm nghĩ thầm, liền xoay người đi đến sương phòng.
Hoa Lệ vẫn đứng tựa vào hành làng, màu đỏ toàn thân được ánh nắng mùa thu chiếu vào rực rỡ như muốn bùng cháy lên.
Hắn nhìn Lâm Tư Niệm đi xa, liếm môi híp mắt xóa đi nét nham hiểm trong đáy mắt.
Con gái của Lâm Duy Đường, quả nhiên thú vị…
Lâm Tư Niệm và mẫu thân chọn được vải may áo cho mùa thu, lúc ra ngoài thì Hoa Lệ và Tiêu Hận Thủy đã rời đi, Lâm Tư Niệm nhìn sắc trời rồi tạm biệt người nhà, cùng Tạ Thiếu Ly lên xe ngựa về phủ.
Dọc đường đi, Tạ Thiếu Ly vô cùng trầm mặc.
Đương nhiên, hắn luôn là người ít nói, chỉ là bây giờ càng lãnh mạc hơn mà thôi.
Lâm Tư Niệm lén nhìn hắn một cái, nói: “Còn đang giận Hoa Lệ sao? Người giang hồ không biết lễ tiết, huynh đừng tính toán với y làm gì, không đáng.”

Tạ Thiếu Ly hạ mi mắt, nhìn xuống vòng eo mềm mại của Lâm Tư Niệm, giọng nói không vui: “Hắn chạm vào muội ở đây.”
Dứt lời, y vương ngón trỏ ra nhẹ chạm vào eo nàng, rồi lại nhanh chóng thu về giống như bị bỏng.
Lâm Tư Niệm cau mũi một cái lập tức bật cười: Ờ, bình giấm lớn quá!
“Vậy làm sao đây,” Lâm Tư Niệm tiến lại gần, chỉ vào eo của mình rồi cười nói: “Hay là, để huynh sờ lại?”
Nói xong, nàng kéo cánh tay của Tạ Thiếu Ly vòng qua hông mình, lại cẩn thận tựa đầu vào vai y, vui vẻ thừa cơ hội ăn đậu hủ của mỹ nam cao lãnh: “Sao nào, có bớt giận chút nào không? Nếu vẫn chưa hết giận, vậy huynh muốn sờ như thế nào thì sờ, sờ bao lâu cũng được!”
Tai Tạ Thiếu Ly đỏ lên, tầm mắt lay động một trận mới nhẹ “ừ” một tiếng.
Ừ?
Lâm Tư Niệm có chút bất mãn: Ta liều mình bồi quân tử chỉ để đổi lại một tiếng “ừ” không mặn không nhạt này sao? Cho dù không thuận thế sờ những nơi khác của mình thì ít nhất cũng phải nói cảm giác như thế nào chứ!
Nghĩ đến đây, Lâm Tư Niệm nhịn không được hai má đỏ lên, thầm mắng: Đều tại mẫu thân toàn nói những thứ nam hoan nữ ái kia, hại suy nghĩ của nàng đều trở thành những thứ dơ bẩn xấu xa như vậy!
Haiz, thật hoài niệm bản thân vô dục vô cầu trước kia quá.
Đang nghĩ miên mang thì thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, Lâm Tư Niệm theo quán tính suýt nữa ngã xuống, nhanh chóng ngồi dậy từ trong lòng Tạ Thiếu Ly, gạt bỏ những suy nghĩ kỳ quái trong đầu, xốc lại vạt áo ngồi đoan chính.
Tạ Thiếu Ly nhìn trong lòng mình một mảng trống không, nhíu mày không vui, lập tức hỏi xa phu: “Có chuyện gì mà dừng gấp vậy?”
Phía trước truyền đến một trận đồng ta rôm rã, xa phu nói: “Thế tử gia, xe của An Khang Đế cơ đang đến đây.”
Nghe đến cái tên An Khang này, Lâm Tư Niệm khó có thể tránh khỏi nhớ đến những lời Dương thục nhân nói trong yến tiệc, liền có chút không vui, vô ý thức nắm chặt cánh tay Tạ Thiếu Ly, mùi chua bốc lên: Ngưỡng mộ Tạ Thiếu Ly cũng không có tác dụng gì đâu, y là của ta, là của ta!
Lông mày Tạ Thiếu Ly giãn ra, phân phó xa phu: “Dừng bên này, nhường đường cho Đế cơ.”
Ai ngờ xe của An Khoang công chúa đi đến trước xe ngựa của Tạ Thiếu Ly liền dừng lại.
Sau đó hồng sa trên xe được người nhẹ nâng lên, một giọng nữ nhẹ nhàng nhưng kiều mị truyền đến: “Đây không phải là xe của Tiểu Tạ tướng quân sao. Bây giờ người cũ gặp nhau, Tiểu Tạ tướng quân không muốn chào hỏi bản cung một tiếng sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.