Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả)

Chương 7 - 008


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) – Chương 7 – 008

Chương 07 – Quỳnh lâm thịnh yến
 
Cung phu nhân vui khấp khởi nhìn con gái cười.
Cung Khanh cúi đầu, đầu óc không ngừng hiện lên một bóng dáng.
Cung Cẩm Lan nhìn phu nhân bỗng nói: “Thái tử còn chưa đại hôn, sang năm sẽ tuyển phi.”
Cung phu nhân vừa nghe liền thiếu điều nhảy dựng lên, “Việc gì thiếp phải để Khanh nhi đi làm Thái tử phi. Tương lai hắn sẽ đăng cơ, hậu cung vô số nữ nhân. Thiếp không muốn Khanh nhi phải chia sẻ đàn ông với nữ nhân khác, kể cả là hoàng đế.”
Hướng Thái phi là cô ruột của Cung phu nhân, những trang huyết lệ đằng sau Tử Cấm Thành bà rõ hơn bất cứ ai. Là một người thông minh thực tế, từ nhỏ bà đã biết thế nào mới là hạnh phúc. Hơn nữa, gia thế lúc này không cần Cung Khanh phải đi bám rồng dựa phượng, bà không muốn Cung Khanh hiến thân cho vở tuồng cung đấu.
Ý nghĩ của đàn ông và phụ nữ thường khác nhau. Cung Cẩm Lan yên lặng niệm thầm một câu “theo phụ thân thấy”, nhắm mắt dưỡng thần.
Cung phu nhân cầm cây quạt quạt vù vù… Vừa quạt vừa âm thầm thấy may vì hôm nay con gái ăn mặc mộc mạc, nhưng nghĩ kĩ lại thấy, con gái mình xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dù có ăn mặc mộc mạc vẻ lộng lẫy vẫn nổi bật, ngàn vạn lần đừng để Hoàng hậu chú ý.
Cung phu nhân trăn trở giữa vui và lo đến khi xe ngựa dừng trước Đông Môn Huệ Hòa uyển, lối vào dành riêng cho gia quyến các quan.
Cung phu nhân vừa xuống kiệu liền nhìn sang cửa chính, lối vào cho các tân khoa tiến sĩ.
Cung Khanh cũng đưa mắt nhìn, trước cửa Huệ Hòa uyển đỏ rực như lửa, còn là một biển lửa. Tân khoa tiến sĩ mặc cung bào đỏ Tuyên Văn Đế ban thưởng, tay cầm danh thiếp, cúi đầu khom lưng xếp hàng tiến vào. Cung Khanh không nhịn được cười phì một tiếng: “Nhìn như tôm chuẩn bị vào nồi.”
Cung Cẩm Lan vội chặn câu nói đùa của con gái, “Vào cung rồi nói bớt lời.” Vừa dứt lời liền thấy một nhóm người đi tới, đi đầu là một người mặc mãng bào đai ngọc, chính là Duệ Vương điện hạ.
Cung Cẩm Lan vội cùng phu nhân thi lễ, Cung Khanh cũng nhún mình chúc phúc.
Mộ Chiêu Luật nhìn lướt qua thiếu nữ cúi đầu.
Xiêm y trắng trong thuần khiết thanh nhã, lông mày vẽ nhạt, mi tâm điểm một bông mai màu lục, phối hợp cùng bông hoa mai bằng bạch ngọc nhụy màu lục ở kiềng đeo cổ, như thể gió thổi một đóa rơi xuống mi tâm, da thịt so với hoa mai bạch ngọc càng thêm trắng nõn, thật khiến người ta…
Cung Khanh dù chưa ngẩng đầu, những đã cảm nhận được có ánh mắt sắc bén đang nhìn mình, nàng càng cúi mặt, né tránh ánh mắt kia.
“Mời Vương gia.” Cung Cẩm Lan khom lưng mời hắn đi trước.
Mộ Chiêu Luật nhìn lướt qua nhóm tiến sĩ đang khom lưng xếp hàng, nhếch môi cười như có như không, đi trước.
Cung phu nhân đưa mắt nhìn vị quyền quý thần bí nhất triều đình, thầm hừ một tiếng: “Vênh váo gì chứ, chẳng phải chỉ là cháu ruột Hoàng thượng thôi sao.”
Trong Huệ Hòa uyển giăng đèn kết hoa, sáng như ban ngày, đúng là cảnh tượng thịnh thế phồn hoa.
Dạ yến bày trên nhà thủy tạ, nam nữ ngồi riêng, ngăn bởi một lớp rèm, nhưng vẫn có thể thấy đại khái cảnh và người bên kia.
Các mệnh phụ ngồi vào chỗ do cung nữ hướng dẫn, Cung phu nhân thân phận cao quý, ngồi ở bàn bên cạnh Hoàng hậu, Cung Khanh dáng vẻ thanh tao lịch sự ngồi bên cạnh mẫu thân.
Cách lớp rèm ngăn, trên đài bên hồ đúng là muôn hồng ngàn tía, quan tam phẩm trở lên mặc quan bào màu tím, tân khoa tiến sĩ mặc quan bào màu đỏ, đội mũ cánh chuồn do Tuyên Văn Đế ban thưởng.
Thư sinh trẻ tuổi thì còn ổn, cùng lắm thì cũng chỉ như tân lang. Nhưng không ít tiến sĩ nhiều tuổi, tóc bạc da mồi, mặt đầy nếp nhăn, mặc trang phục đấy thật là… . Nhưng nói chung thì bước trên con đường làm quan cũng chỉ quanh đi quẩn lại màu đỏ và tím.
Cung phu nhân nhìn cảnh hoa lệ, hàn huyên cùng các phu nhân tiểu thư quen biết, mọi việc đều thuận lợi.
Cung Khanh tương đối im hơi lặng tiếng. Vốn dĩ nàng cũng có không ít bạn bè, nhưng nàng càng lớn càng đẹp, hai năm trước được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nữ, mấy người bạn lần lượt xa lánh nàng. Không ai muốn đứng chung với nàng, để bị so sánh thành dưa méo táo xấu.
Tuân theo đạo lý cây cao vượt rừng gió dập, nàng hiểu rõ càng lớn càng nên khiêm tốn, dự Quỳnh lâm yến, nàng chọn bộ xiêm y mộc mạc nhất, ngồi vào ghế liền im lặng bên cạnh Cung phu nhân.
Một lúc lâu sau, đội ngũ của Hoàng đế xuất hiện ở trước nhà thuỷ tạ.

Mọi người rời ghế quỳ lạy, Hoàng đế Hoàng hậu lần lượt ngồi xuống, mọi người đứng dậy tham bái.
Một hoạn quan đứng đầu ra khỏi hàng, xướng lên: “Nhập yến, vào chỗ.”
Nhã nhạc vang lên.
Lúc này, quan Chủ khảo Đại học sĩ Tương Đồng Trinh dẫn các tiến sĩ lên làm lễ ba quỳ chín lạy, tân khoa Trạng nguyên Thẩm Túy Thạch đại diện các tiến sĩ dâng tờ biểu tạ ơn.
Qua lớp rèm, Cung Khanh thấy một thanh niên ra khỏi hàng, đi tới trước mặt Hoàng thượng.
Nến đỏ trên cao, chiếu sáng dung mạo mày kiếm mắt sao, tuấn lãng hơn người. Cùng là một bộ hồng bào, khoác lên người hắn không hề lòe loẹt, người lại còn rất rực rỡ nổi bật.
Đây chính là tân khoa Trạng nguyên Thẩm Túy Thạch, Cung Khanh thầm khen một tiếng.
Trong ngoài bức rèm im lặng như tờ, Thẩm Túy Thạch đứng thẳng hiên ngang, cất giọng đọc tờ biểu tạ ơn, chất giọng dễ nghe như ngọc rơi trên mâm vàng. Nội dung lời lẽ hoa mỹ văn chương, như nước chảy mây trôi, lại hào hùng rung động.
Đúng là một người văn chương lai láng.
Các tiểu thư như bị hút hồn, dán mắt nhìn người, chăm chú nghe biểu, trong lúc nhất thời trong rèm im phăng phắc, ngay cả A Cửu Công chúa cũng nhìn không chớp mắt.
Cung Khanh nhấp một ngụm rượu.
Đồ tốt luôn có nhiều người muốn chiếm.
Vì vậy mới có nhiều người tranh giành ngai vàng trên điện Kim Loan, bởi vì chỉ có ngồi trên đó, đồ tốt khắp thiên hạ mới thành sở hữu, không cần đoạt của người khác, đưa tay liền có người dâng đến.
Cung phu nhân chẳng lòng dạ nào nghe biểu, chăm chú nhìn người thanh niên. Cung Khanh biết mục đích của mẫu thân, căn cứ vào hiểu biết của nàng về mẫu thân, cả bữa tiệc này, chắc chỉ có ba người lọt vào mắt xanh của Cung phu nhân vốn coi trọng hình thức.
Người thứ nhất là tân khoa Trạng nguyên Thẩm Túy Thạch.
Người thứ hai là Duệ Vương Mộ Chiêu Luật.
Người còn lại, chính là Đông Cung Thái tử Mộ Thẩm Hoằng.
Thẩm Túy Thạch tất nhiên không cần phải nói. Có thể lọt vào mắt xanh của Hoàng thượng, tất nhiên là nhân trung long phượng.
Duệ Vương có diện mạo sáng sủa nam tính, lại tuấn tú hiên ngang. Chỉ tiếc là thành viên hoàng thất, hơn nữa mẫu thân Duệ Vương là Giang thị vốn là người Cung phu nhân không thích.
Về phần Thái tử Mộ Thẩm Hoằng, nói hắn “Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh” cũng không quá lời. Nhưng mẫu thân không thích nhất là gả vào cung, dù Thái tử có là thần tiên hạ phàm chắc bà cũng chẳng ưng.
Vì thế Cung Khanh tin tưởng với sự có mặt của ba viên ngọc này, mẫu thân tuyệt không nhìn thêm ai khác nữa.
Đúng như nàng dự đoán, Cung phu nhân quả nhiên không cho người thứ tư vào mắt, nhưng ba người này cũng chỉ có Thẩm Túy Thạch là bà vừa ý nhất, hai người kia không phải lương phối. Vì vậy, Cung phu nhân liền chỉ nhìn Trạng nguyên. Quả nhiên là càng xem càng thích, càng nhìn càng hài lòng, tương lai cha vợ con rể đều là Trạng nguyên lang, quả là một giai thoại ở kinh thành.
Đọc xong biểu tạ ơn, Thẩm Túy Thạch trở lại chỗ ngồi, Cung phu nhân mới nhìn xung quanh, xem có đối thủ cạnh tranh nào không.
Độc Cô Hoàng hậu trước sau như một đoan trang hào phóng, dáng vẻ nghiêm túc, rất có phong thái. A Cửu Công chúa ngồi bên cạnh phục sức lộng lẫy hơn hẳn ngày thường.
Lòng Cung phu nhân cho rằng, mặc dù Cửu Công chúa phục sức hoa lệ, nhưng có lấy mây làm áo cũng không sánh được với vẻ đẹp bẩm sinh của con gái nhà mình.
Khi nhìn bên kia, Cung phu nhân thấy lòng như bị mèo cào.
Không ngờ bà ấy cũng đến.
Khiến Cung phu nhân không thoải mái đến vậy, chính là mẫu thân của Duệ Vương, Giang Vương phi.
Chuyện là, hai mươi mấy năm trước hai người vẫn là bạn tâm giao. Năm đó lão Duệ Vương thích Cung phu nhân hơn, không biết Giang thị dùng thủ đoạn gì khiến lão Duệ Vương đổi ý, cưới Giang thị làm Vương phi. Mặc dù Cung phu nhân không định gả cho lão Duệ Vương, nhưng bị qua mặt như thế cũng thấy tự ái, huống chi người qua mặt lại là bạn tâm giao, chẳng khác nào bị đâm hai nhát. Từ đó hai người không còn là bạn.

Sau khi lão Duệ Vương tạ thế, Giang thị chuyển đến biệt viện ở ngoại ô kinh thành, lễ Phật tu hành, gần như tuyệt tích trong giới quý tộc nữ, không ngờ lại xuất hiện ở Quỳnh lâm yến năm nay.
Bên kia, Thẩm Túy Thạch đọc xong biểu tạ ơn, Tuyên Văn Đế phát biểu. Đơn giản là tổng kết chuyện cũ, dặn các thần tử phải tuân thủ luật pháp, làm đúng chức trách, cống hiến sức lực cho triều đình, tất sẽ có vinh hoa phú quý.
Phát biểu xong, cung yến chính thức bắt đầu.
Đầu tiên là hoàng đế ban thưởng rượu, quần thần tạ ơn, lại ban thưởng rượu, lại tạ ơn. Sau ba lượt, mọi người mới có thể cầm đũa, thưởng thức bữa tiệc hoàng gia.
Rượu quá ba tuần, trăng mọc sao lên, Tuyên Văn Đế sai người đốt pháo hoa.
Pháo hoa nở rộ sáng trời, khói hoa hư ảo, sóng nước mênh mông như tiên cảnh.
Cung phu nhân đưa mắt thấy Hoàng hậu và Giang thị đang nói chuyện rì rầm, thỉnh thoảng nhìn Cung Khanh, rõ ràng là đang bàn luận về con gái của bà. Lòng bà thầm thấy nguy hiểm. Không ngờ Giang thị đã cầm chén rượu đi tới.
“Đã lâu không gặp, Thanh Thư muội muội vẫn khỏe chứ?”
Giang thị hỏi thân thiết, cố ý gọi khuê danh của Cung phu nhân.
Cung phu nhân cười đứng dậy, khách sáo trả lời: “Đa tạ Vương phi nhớ đến.”
Giang thị như không cảm nhận được sự lạnh lùng xa cách của Cung phu nhân, ngồi xuống bên cạnh Cung phu nhân, ánh mắt chuyển đến trên người Cung Khanh, trầm trồ: “Mấy năm không gặp, Khanh Khanh giờ đã là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, khuôn mặt này, làn da này, quả là…”
Từ nhỏ đến lớn Cung Khanh nghe khen đã thành quen, đã trơ cảm xúc từ lâu, nhưng mỗi lần nghe lại phải tỏ vẻ ngượng ngùng e thẹn, thật lòng thì là một việc tương đối khó khăn đau khổ.
Hướng Uyển Ngọc ngồi cạnh nàng nghe thế càng thêm đau khổ. Mỗi lần ngồi cùng Cung Khanh, mọi người tán dương Cung Khanh mà như không thấy cô ta, cô ta khổ sở đã đủ. Nhưng hai nhà là thân thích, lần nào cũng phải ngồi chung bàn.
Giang thị khen Cung Khanh xong, lại ngồi sát hơn một chút, ân cần cười hỏi: “Đã đính hôn chưa?”
Cung phu nhân giật mình, cơ mặt cứng lại, ngươi muốn thế nào?
Chương 08 – Vô tình cố ý
 
“Haizzz, thời gian quả là nhanh, nhớ lúc xưa. . . ” Giang thị lại đổi một đề tài không liên quan.
Cung phu nhân gượng gạo đáp lời, đem lòng cảnh giác. Bất luận là Thái tử Mộ Thẩm Hoằng hay Duệ Vương Mộ Chiêu Luật, bà đều không có hứng thú.
Nếu nhỡ Giang thị ưng ý Cung Khanh, thỉnh Hoàng đế chỉ hôn, hoặc Hoàng hậu ưng ý Khanh nhi, nghĩ đến đấy, bà liền đứng ngồi không yên.
Đúng lúc đó, Cửu Công chúa đứng dậy, vẫy tay với Cung Khanh, ý bảo cùng cô ta đi ra ngoài.
Cung Khanh căng thẳng, theo kinh nghiệm nhiều năm tiếp xúc với Cửu Công chúa, Cửu Công chúa tìm nàng tuyệt đối không có ý tốt.
Nàng rỉ tai mẫu thân một câu, đứng dậy dẫn theo tỳ nữ Vân Diệp chậm rãi rời tiệc.
Cung phu nhân càng thêm rối bời.
Ra khỏi nhà thuỷ tạ, Cửu Công chúa như một con công kiêu ngạo, kéo tà váy dài đi trước. Cô ta không giống những cô gái khác, cô ta không ngại bị so sánh sắc đẹp với Cung Khanh, ngược lại còn thích đứng cạnh Cung Khanh.
Khiến kinh thành đệ nhất mỹ nữ phải cung kính khom lưng, e dè bảo gì làm đấy, bảo quỳ không dám ngồi khiến cô ta cảm thấy rất khoan khoái.
Nghiêng nước nghiêng thành thì sao chứ, vẫn phải thần phục ta, để mặc ta làm khó dễ.
Có muốn ngươi chết cũng chỉ là một câu nói. Muốn ngươi thê thảm lại càng đơn giản

Cô ta chưa bao giờ che dấu sự đắc ý hả hê này.
Tâm tư của cô ta Cung Khanh rõ như lòng bàn tay, vì vậy đứng trước mặt cô ta nàng càng ra vẻ rụt rè sợ sệt thỏa mãn lòng hư vinh và cảm giác ưu việt của cô ta. Đối với người ngây thơ kiêu ngạo lại hư vinh kiểu trẻ con, hơn nữa còn có quyền hô mưa gọi gió, thật khiến người khác giận mà không tránh được.
Cung Khanh đi tới trước hai bước, cung kính xin chỉ thị: “Công chúa có gì sai bảo?”
Công Chúa không trả lời, ung dung đi dọc hành lang đến một cây cầu nhỏ, cung nữ cầm cung đăng, đi trước dẫn đường. Đầu kia của cầu là một đình ngắm trăng, tọa lạc giữa hồ, đúng lúc trăng sáng, soi bóng nước mờ ảo như lâu đài cung trăng. Tiếng nhạc réo rắt vọng đến, được hơi nước hỗ trợ càng thêm êm tai.
Cung Khanh lẳng lặng theo sát Cửu Công chúa, không đoán được cô ta muốn gì, bước chân lên cầu, Cửu Công chúa mới dừng bước, vịn con sư tử đá trên cầu, nhìn sang bờ bên kia.
Bên hồ đài cao đèn đuốc sáng choang, ăn uống linh đình, là chỗ Tuyên Văn Đế thiết yến. Bóng người lắc lư, đỏ rực vui mắt.
“Ngươi nói xem, so với Thái tử thì Thẩm Túy Thạch thế nào?”
Cung Khanh mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đòn này thật sự khó đối phó hơn dự đoán của nàng.
Một vị là đương kim Thái tử, một vị là tân khoa Trạng nguyên, theo lý thuyết hẳn là nên tâng bốc người trước, nhưng Cung Khanh phát hiện, A Cửu nhìn Thẩm Túy Thạch đọc tờ biểu mê say, mắt cũng không chớp, vì thế, khó lòng khẳng định Công chúa không rung động với Trạng nguyên.
Cung Khanh cảm thấy nên cẩn trọng một chút, vì vậy cúi đầu cung kính trả lời: “Thần nữ ngu dốt, không rõ ý Công chúa.”
Giả ngu trước mặt Công chúa là một chiêu tương đối hiệu quả, cô ta không thích có người thông minh hơn cô ta, đặc biệt là thiếu nữ, hơn nữa lại là thiếu nữ xinh đẹp.
Cửu Công chúa bố thí một cái liếc mắt, “Ví dụ như tài hoa, tướng mạo, ngươi cảm thấy ai hơn ai kém?”
“Chuyện này…”
Đã cụ thể thế rồi thì không thể giả ngu nữa, Cung Khanh cố ý lộ vẻ khó xử, ra vẻ không biết làm sao.
Cửu Công chúa rất hưởng thụ niềm vui hành hạ mỹ nhân, cô ta hứng thú chờ đợi câu trả lời, cũng tiện thể trách phạt nếu nàng để lộ sai lầm nào.
Cung Khanh thành khẩn cung kính trả lời: “Thái tử điện hạ thân phận cao quý, thần nữ hèn mọn sao dám làm càn nhìn ngó thánh nhan. Yến hội hôm nay, không may thần nữ lại bị một cây cột chắn trước mặt, không thấy rõ tình cảnh bên ngoài.”
Ý là, tướng mạo Thái tử nàng không dám nhìn kỹ, mà tướng mạo Thẩm Túy Thạch nàng cũng không thấy rõ.
Cửu Công chúa thầm mắng một tiếng gian xảo, rồi lại thấy Cung Khanh nhã nhặn trả lời: “Có điều lời lẽ trong tờ biểu tạ ơn của Thẩm Trạng nguyên đúng là văn chương lai láng, câu từ hoa lệ, giọng nói cũng dễ nghe, chắc con người rất xuất sắc.”
Mấy câu đó khiến Cửu Công chúa vô cùng hưởng thụ.
“Nói như vậy, tức là ngươi cảm thấy Thẩm Túy Thạch so với Thái tử hơn hẳn một bậc?”
Cửu công chúa tung chiêu thứ hai, hưng phấn thấy gương mặt của kinh thành đệ nhất mỹ nhân xuất hiện thần sắc kinh hoàng căng thẳng. Câu hỏi này, đáp đúng hay không đều là sai.
“Ý của thần nữ là… ” Cung Khanh đang nghĩ xem phải đối phó thế nào, đột nhiên đầu cầu truyền đến một giọng nam trầm thấp.
“A Cửu lại lén lút xì xào thị phi.”
Cung Khanh nghe vậy ngẩn ra, ngoài đế hậu và Đông Cung Thái tử Mộ Thẩm Hoằng, trên đời này không có ai khác dám nói chuyện với Cửu Công chúa như thế.
Quả nhiên, Cửu Công chúa nghiêng đầu nói với giọng khó chịu: “Hoàng huynh anh bất thình lình xuất hiện rất dọa người.”
Thái tử Mộ Thẩm Hoằng bước lên cầu.
Bầu trời đêm bất ngờ nở rộ một bông pháo hoa.
Cung Khanh bỗng thấy trước mắt sáng ngời.
Vừa rồi trả lời Cửu Công chúa nàng chỉ nói thật một nửa, dù không dám càn rỡ nhìn hắn chằm chằm, nhưng ngoại hình “Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh” của hắn liếc mắt qua cũng khó lòng quên được.
Hắn tự nhiên đi đến, thản nhiên đưa mắt nhìn, lại như nhìn thấu lòng người.
Cung Khanh vội khom lưng tham kiến, tránh né ánh mắt nhìn thấu lòng người kia.
“Miễn lễ.” Mộ Thẩm Hoằng chậm rãi đi tới.
Pháo hoa chói sáng tưng bừng sau lưng nàng. Làn gió nhẹ hất tà váy nàng, khiến lớp sa màu lục thấp thoáng ẩn hiện như sóng hồ thu, bộ xiêm y thắt đáy lưng ong, khiến nàng yêu kiều như một đóa sen kín đáo nổi trên mặt trước.

Đóa hoa nở giữa đêm luôn diễm lệ hơn, khiến người khác chỉ muốn hái về thưởng thức.
Hắn không có ý định dừng lại, ung dung đi tiếp, đi qua Cửu Công chúa, tiến về phía nàng. Hắn càng gần thì một luồng áp lực càng ép tới, đây là sự uy nghi của riêng hoàng gia, khiến tâm trạng đàm tiếu của Cửu Công chúa cũng tan thành mây khói. Lại khiến lòng người căng thẳng không thôi.
Nàng thầm khẩn trương. Khi hắn đi qua nàng, tay của hắn khẽ lướt qua đùi nàng
Trong nháy mắt, đầu nàng như bị giáng một đòn sấm sét, nhịp tim hỗn loạn, nàng còn chưa phân biệt được là cố ý sờ mó hay vô tình chạm qua, đã thấy váy căng ra, giống như có người kéo, sau đó có riếng roẹt vang lên rất khẽ.
Mộ Thẩm Hoằng dừng bước.
Cung Khanh cúi đầu nhìn, thiếu chút thì bất tỉnh.
Váy nàng bị rách một vệt lớn, lộ cả lớp lóp bên trong.
Thủ phạm là chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái Mộ Thẩm Hoằng, chiếc nhẫn đó có sợi vàng quấn thành hoa văn như ý, váy của Cung Khanh nhiều nếp gấp lại mỏng manh như cánh ve, vừa rồi đã mắc vào nhẫn.
Mộ Thẩm Hoằng không kiềm chế cười một tiếng trầm thấp.
Hắn không cười thì thôi, tiếng cười này khiến Cung Khanh vừa thẹn vừa quẫn, vì vậy không nhịn nữa ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt mỹ nhân xấu hổ giận dữ mà không dám nói gì khiến nụ cười hắn đóng băng, không ngờ trên đời lại có đôi mắt linh hoạt trong sáng như thế, như cất giấu những nét duyên ngầm, khiến người khác không thể dời mắt.
Cung Khanh thấy hắn nhìn mình chằm chằm, đôi mắt lấp lánh như bóng trăng dưới nước, tuy trong mà sâu không thấy đáy. Lòng nàng càng lúc càng căng thẳng, cuống lên mới giằng váy ra khỏi chiếc nhẫn ngọc, vì dùng sức, lớp lót bằng sa màu lục cũng rách luôn.
Mộ Thẩm Hoằng lại cười, quay đầu nói với thái giám Lý Vạn Phúc: “Đi tìm một cỗ kiệu, phái mấy túc vệ hộ tống Cung tiểu thư về trước.”
Dứt lời, hắn lại quay người nhìn Cung Khanh cười cợt: “Ta sẽ bồi thường cái váy của nàng.”
Sau đó, thản nhiên đi mất.
Cửu Công chúa chứng kiến Cung Khanh chật vật, cười đến không đứng thẳng được, hiếm khi thấy kinh thành đệ nhất mỹ nhân mất mặt, thật sảng khoái.
Cung Khanh che vết rách lòng thầm hộc máu, hừ, đúng là anh nào em nấy. Một người làm rách váy người ta còn cười cợt vui vẻ, kẻ thì hả hê xem người khác thành trò cười, rõ ràng là rất vui sướng!
Cung Khanh cảm nhận sâu sắc nhân sinh là một lần tu luyện. Đối với sự trêu đùa ác ý của anh em Mộ Thẩm Hoằng, phải tới cảnh giới nén giận cao nhất mới có thể toàn thân rút lui.
Vì vậy, nàng cố đè nén sự tức giận, nhỏ giọng bình tĩnh sai Vân Diệp, “Em đi báo với phu nhân, nói ta không khỏe, muốn hồi phủ trước.”
Cung phu nhân nghe Vân Diệp báo thế, lập tức tìm Hoàng hậu cáo từ, dẫn theo Vân Diệp Vân Hủy đi đến chỗ Cung Khanh. Bà đã sớm biết đi cùng Cửu Công chúa sẽ chẳng hay ho gì, nhưng Cửu Công chúa đã gọi, lại không thể thoái thác.
Cửu Công chúa ném lại một tràng cười hả hê rồi quay lưng bỏ đi.
Lý Vạn Phúc hành sự nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã thu xếp xong một cỗ kiệu
Cung Khanh nghiêng người che dấu vết rách, tranh tối tranh sáng Cung phu nhân không nhìn ra, thấy con gái bình yên vô sự, bà thở phào nhẹ nhõm.
Cung Khanh và mẫu thân ra khỏi vườn, đến khi lên xe ngựa, nàng mới kể lại chuyện xảy ra. Tất nhiên có cắt bớt một vài chi tiết không quan trọng.
Cung phu nhân chu đáo tỉ mỉ, nghe xong liền nghi vấn: “Sao tay hắn lại chạm đến váy của con?”
Cung Khanh: “…”
Là một phụ nữ đã có chồng, Cung phu nhân nhạy cảm nghĩ đến một khả năng.
“Hắn sờ mó con?”
Cung Khanh nhăn trán, nói là “sờ mó” có hơi quá đáng, “chạm qua” có lẽ chuẩn xác hơn.
Cung phu nhân thấy nàng không trả lời, lập tức cao giọng hơn một tông: “Hắn thật sự sờ mó?”
Cung Khanh vội vàng nói: “Mẫu thân đừng nóng, là chạm qua, chạm qua thôi.”
Nàng không những nhấn mạnh chữ “chạm qua”, còn nhắc lại một lần, vẫn không ngăn được Cung phu nhân cao giọng chất vấn, “Thế còn không gọi là sờ mó sao!”
Cung Khanh yên lặng nhăn trán, chọn lựa từ ngữ thế nào thật vô cùng quan trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.