Bạn đang đọc Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) – Chương 31-046
Chương 45 – Lại mặt
Chuyện Cung phu nhân chọn Thẩm Túy Thạch làm rể hắn rất rõ ràng, việc Cung Khanh cứu mạng Thẩm Túy Thạch mấy năm trước hắn cũng rõ ràng không kém. Dù biết rõ giữa hai người không có gì, nhưng vừa nghĩ tới dung mạo tài hoa xuất chúng của Thẩm Túy Thạch, còn trái tim một lòng mến mộ Cung Khanh, liền không kiềm chế được sự ghen tuông.
Hiển nhiên Cung Khanh nhận ra hắn đang đau khổ kìm nén sự ghen tuông, cố ý ân cần hỏi han: “Thẩm đại nhân gần đây có khỏe không?”
“Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến hắn?” Mộ Thẩm Hoằng nghe giọng nói mình chua chát.
“Bởi vì hôm nay Công chúa phái người đến, thiếp liền nghĩ tới Thẩm đại nhân.”
Mộ Thẩm Hoằng vừa nghe đến A Cửu thì nhíu mày, “A Cửu đến làm gì?”
“Phái người mang quà đến tặng.”
Mộ Thẩm Hoằng a một tiếng, không hỏi là quà gì, bởi vì hắn không quan tâm, điều hắn quan tâm là tại sao mỹ nhân trong lòng lại nhớ đến Thẩm đại nhân.
“Phu quân không muốn biết là quà gì sao?”
“Quà gì?”
Cung Khanh gật đầu với Vân Diệp: “Mang quà lên đây.”
Chỉ chốc lát, hai vị mỹ nhân Cao Ly đã được dẫn tới trước mặt Mộ Thẩm Hoằng.
Mộ Thẩm Hoằng vừa nhìn liền hiểu, mấy năm gần đây hắn được tặng không ít “món quà” thế này, chỉ có điều ai tặng thì trả, chưa bao giờ giữ lại.
Cung Khanh cười cười nhìn hắn: “Điện hạ, đây là ‘món quà’ của Công chúa muội muội.”
Mộ Thẩm Hoằng lúng túng cười khó xử.
Cung Khanh cười càng rạng rỡ, dịu dàng hỏi: “Điện hạ có thích không?”
Mộ Thẩm Hoằng quẫn bách sờ mũi, thấp giọng nói: “A Cửu làm chuyện hoang đường.”
Ánh mắt Cung mỹ nhân nũng nịu ướt át như hồ thu, giọng nói thỏ thẻ động lòng người: “Nếu điện hạ thích, thiếp thân sẽ an bài bọn họ đến thư phòng, hàng ngày điện hạ phải vất vả phê duyệt tấu chương, ngẩng đầu thấy mỹ nhân coi như bồi bổ con mắt, thư giãn tinh thần.”
Mộ Thẩm Hoằng vội nói: “Không cần. Hai người này nàng trả lại cho A Cửu đi.”
Cung Khanh trừng mắt, “Điện hạ thật sự không muốn?”
“Tất nhiên.” Mộ Thẩm Hoằng thầm nhủ, lời nàng nói với Tiết Nhị hôm đó ta còn nhớ mồn một, giờ còn định bẫy ta, tiểu nha đầu xảo quyệt.
Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng, thầm nhủ: coi như ngài thông minh, nếu dám giữ lại, chờ xem ta xử lý ngài thế nào.
“Dù gì cũng là ý tốt của Công chúa, người đã đưa tới sao tiện trả về, chi bằng để thiếp gửi tặng người khác, điện hạ thấy như thế nào “
“Chuyện nhân sự Đông Cung nàng toàn quyền xử lý, không cần hỏi ta.”
Cung Khanh cười cười, quay đầu nhìn hai vị mỹ nhân, đang định lên tiếng, nội thị tuyên A Cửu Công chúa đến.
Cung Khanh tự nhủ, đến đúng lúc lắm.
A Cửu đi vào, liếc mắt liền thấy hai vị mỹ nhân Cao Ly đang tươi cười đứng trước mặt Mộ Thẩm Hoằng, cô ta nhìn Cung Khanh với vẻ khiêu khích, thầm nhủ: sao rồi, có khó chịu không. Dù hoàng huynh không vừa mắt hai người này thì coi như để ngươi phải khó chịu một phen. Ngươi không thoải mái, ta mới thoải mái.
Cung Khanh cười cười nhìn cô ta, không chút tức giận, vẻ mặt bình thản, thần sắc rạng rỡ vui vẻ.
A Cửu rất ngạc nhiên, trên đời này có nữ nhân không biết ghen sao? Hay Cung Khanh không phải nữ nhân?
“Hoàng huynh, anh có thích món quà này không?”
Mộ Thẩm Hoằng nhíu mày nói: “Em mang về đi.” Thật là cô em chỉ sợ thiên hạ không loạn, làm người khác phải đau đầu.
“Quà đã tặng nào có đạo lý mang về. Hoàng huynh giữ đi, cặp chị em này biết múa kiểu Cao Ly, lại biết làm món ăn Cao Ly.”
Cung Khanh cười cười: “Món quà này của Công chúa đúng là ai cũng phải thích, đáng tiếc điện hạ đã đủ người hầu hạ, phụ hoàng mẫu hậu từ trước tới giờ đề xướng cần kiệm, Đông Cung cũng không tiện nuôi người thừa phô trương lãng phi. Nếu Công chúa không chịu thu hồi, ta đành gửi hai vị mỹ nhân này đến tặng Thẩm đại nhân.”
Mặt A Cửu liền biến sắc.
Cung Khanh cười nói: “Thẩm đại nhân một thân một mình ở lại kinh thành, lại chưa lập gia thất, người hầu trong phủ khó tránh chuyện chiếu cố không chu toàn, không bằng tặng hắn hai thị nữ này hầu hạ sớm khuya. Công chúa thấy thế nào “
Mộ Thẩm Hoằng nhướng mày, dùng tay che miệng, quay mặt nín cười. Tiểu nha đầu, đúng là gậy ông đập lưng ông.
A Cửu giận đến cắn răng, cao giọng nói: “Chuyện trong phủ Thẩm đại nhân không nhọc ngươi quan tâm.”
Cung Khanh cười thản nhiên: “Chuyện của Đông Cung cũng không nhọc Công chúa lo lắng .”
A Cửu nghẹn lời, xoay lưng nói với Trầm Hương bằng giọng oán giận: “Mang người về.”
Trầm Hương vội vàng đưa mắt nhìn hai mỹ nhân Cao Ly, A Cửu hậm hực dẫn người rời đi.
Mộ Thẩm Hoằng lúc này mới cười phì một tiếng, véo mũi Cung Khanh, “Tiểu hồ ly.”
Cung Khanh cười thản nhiên: “Điện hạ, ngài không nỡ sao?”
Mộ Thẩm Hoằng vội vàng nghiêm mặt nói: “Rốt cuộc là sao.”
Lúc này Cung Khanh mới đanh mặt nói: “Đây là điện hạ chính miệng nói ra, sau này, đến một người thì tiễn một người, đến một đôi thì tiễn một đôi, điện hạ đừng tiếc nuối.”
Hắn cười: “Không tiếc, chỉ cầu Khanh Khanh thương tiếc cho ta.” Dứt lời, tay liền lần mò làm chuyện xấu xa.
Cung Khanh vội vàng giữ tay hắn lại, nhẹ giọng nói: “Bê con hồng nhạn trong bồn tắm đi đi, để đấy tắm không tiện.”
Hắn cười, “Khanh Khanh ở trên đấy bị gò bó đúng không?”
Nàng xấu hổ đỏ mặt, vội nói: “Không phải.”
“Ta thấy rất tốt mà, đang nghĩ xem có nên đặt vào trong bể một đóa xuất thủy phù dung không, ta và nàng ở trên đó làm hoa nở hai cành được không?”
Thế này thì mỹ nhân đành cam bái hạ phong, mặt đỏ tía tai đứng dậy bỏ đi.
Ngày lại mặt, Cung phủ náo nhiệt phi thường, Cung phu nhân đã chuẩn bị nghênh đón con rể con gái xong xuôi. Ăn xong điểm tâm, Cung phu nhân liền đứng ngồi không yên đi vòng tròn trong phòng.
Cung Cẩm Lan cười kéo phu nhân ngồi xuống ghế, “Gấp gì chứ, đi từ hoàng cung đến đây còn mất một thời gian, phu nhân chớ vội.”
Mãi rồi cũng đến trưa, bên ngoài vang tiếng nhã nhạc, Cung phu nhân đứng bật dậy, vội vã ra cổng.
Đoàn nghi trượng Đông Cung đã đến .
Lần này đôi vợ chồng mới cưới ngồi chung một xe ngựa màu vàng. Nóc xe màu vàng kim phản chiếu ánh mặt trời ban trưa chói lọi, khiến những người khác muốn lòa con mắt.
Mộ Thẩm Hoằng xuống trước, đưa tay đỡ Cung Khanh. Hai người đều mặc lễ phục cung đình màu đỏ đậm, xứng đôi vừa lứa như đôi người ngọc bước từ trong tranh ra.
Cung phu nhân nhìn cũng thấy mãn nguyện.
Bốn người cùng thi lễ, đầu tiên là vợ chồng Cung Cẩm Lan làm lễ quân thần, sau đó mới là Mộ Thẩm Hoằng làm lễ với cha mẹ vợ.
Sau khi vào sảnh chính, Mộ Thẩm Hoằng và Cung Cẩm Lan ngồi ghế trên nói chuyện. Cung phu nhân liền kéo tay con gái đến phòng bên cạnh, dự định hỏi hết những chuyện riêng tư.
Cung Khanh đa chuẩn bị tâm lý từ trước, chỉ cười chờ mẫu thân đặt câu hỏi.
“Hoàng hậu và A Cửu có từng làm khó dễ con không?”
“Hoàng hậu xưa nay lạnh nhạt, A Cửu không đủ bản lĩnh gây sóng gió, mấy ngày trước đưa hai cô gái Cao Ly từ Định Viễn Hầu phủ đến Đông Cung, bị con đẩy đi.”
“Con đẩy đi thế nào?”
“Con nói Đông Cung không thiếu người hầu hạ, tặng lại cho Thẩm Túy Thạch.”
Cung phu nhân vừa nghe liền bật cười: “Đúng là ý hay, để cô ta bê đá tự đập chân mình.”
Cung Khanh cười nói: “Mẫu thân yên tâm, trước kia A Cửu và con là quân thần, con dù ấm ức cũng không thể phản kháng, nhưng nay đã khác, cô ta không thể làm gì con nữa.”
“Chỉ cần Thái tử che chở sẽ không có ai làm gì được con.”
Cung Khanh đỏ mặt nói: “Hắn đối xử với con rất tốt.”
“Tốt thế nào?”
“Tóm lại là rất tốt.” Nàng sao có thể mặt dày nói rõ là tốt thế nào, ngoài chuyện ân ái mặn nồng, đối xử hàng ngày cũng ngọt ngào tình tứ đến mức nàng muốn tan chảy.
Cung phu nhân xưa nay hiểu con gái như lòng bàn tay, liền nói: “Mấy ngày này là lúc dễ thụ thai, con đừng cùng phòng với hắn.”
Cung Khanh xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng nỉ non: “Con không chịu, nhưng hắn đã ham muốn con làm sao phản đối được…”
Cung phu nhân vừa nghe liền hiểu, nhìn dáng vẻ nũng nịu thẹn thùng này có người đàn ông nào kiềm chế được, huống chi Thái tử lại đương tuổi trẻ sức lực dồi dào, vừa mới tân hôn, chưa hết hứng thú.
“Còn một biện pháp.” Dứt lời, Cung phu nhân kề tai con gái thì thầm.
Cung Khanh xấu hổ không dám ngẩng đầu, gắt lên: “Mẫu thân.”
“Đừng ngắt lời, người khác muốn học hỏi cũng không có bà mẹ thông kim bác cổ như ta đâu.” Cung phu nhân lại nói: “Nếu thật sự không chống cự được thì làm thế.” Dứt lời lại thì thầm mấy câu.
Cung Khanh vừa sợ vừa thẹn, “Không.”
Cung phu nhân vừa nghe nữ nhi chối đây đẩy liền sẵng giọng: “Rốt cuộc con đã xem tấm gương ta đưa chưa?”
Cung Khanh ngượng ngùng mân mê tay không lên tiếng, cô dâu mới sao có thể mạnh dạn như phụ nữ trung niên.
“Chuyện vợ chồng vô cùng quan trọng, hắn thỏa mãn với con, tất nhiên sẽ không nghĩ đến người khác, nhưng nếu không được thỏa mãn, không tránh khỏi vụng trộm.”
Câu so sánh này khiến Cung Khanh vừa buồn cười vừa ngượng ngùng.
“Con nhìn Uyển Ngọc mà xem, nó bảo thủ câu nệ chẳng khác gì khúc gỗ, mới khiến Tiết Nhị vừa tân hôn đã muốn người khác.” Cung phu nhân khuyên chân thành: “Phương diện này có rất nhiều bí quyết huyền bí, con từ từ học hỏi, nhất định phải xem thật kỹ cái gương ta đưa.”
Cung Khanh càng nghe càng đỏ mặt, nhưng cũng biết mẫu thân khổ tâm suy nghĩ ình, cũng là đạo lý không sai.
Ăn xong cơm trưa, Mộ Thẩm Hoằng và Cung Khanh rời Cung phủ.
Trước khi đi, Cung phu nhân dùng tay ra hiệu với con gái hình tròn, ý chỉ tấm gương.
Cung Khanh lập tức hiểu, xấu hổ đỏ mặt vội vàng lên xe.
Mộ Thẩm Hoằng hỏi: “Nhạc mẫu làm thế là có ý gì?”
Cung Khanh e thẹn nói: “Mong thiếp và ngài đoàn viên mỹ mãn.”
Mộ Thẩm Hoằng cười nói: “Nhạc mẫu thật sâu sắc.”
Trở lại Đông Cung, thừa dịp Mộ Thẩm Hoằng đi điện Cần Chính, Cung Khanh lặng lẽ đóng cửa, lấy gương ra xem, tuy là một mình trong phòng, nàng vẫn ngượng ngùng không thôi. Trong đó có mấy tư thế đã thử qua, mấy tư thế nhìn mà không tưởng tượng nổi, mặt đỏ tim đập.
Đến lúc quan trọng, không tự chủ mà toàn thân nóng bừng, như một luồng ham muốn bốc lên. Nàng vội vã đứng dậy, xoay gương đồng lại định cất xuống đáy rương.
Đúng lúc này, nàng ngửi thấy một khí tức thanh tân quen thuộc, mấy ngày đầu gối tay ấp với Mộ Thẩm Hoằng, nàng đã quá quen thuộc khí tức của hắn.
Nàng vội vàng quay đầu lại, giấu gương sau lưng. Quả nhiên, hắn đã đứng sau lưng nàng từ lúc nào, cười xấu xa định tập kích bất ngờ.
Cung Khanh sẵng giọng: “Ngài chỉ biết dọa người khác giật mình.”
“Nàng giấu gì sau lưng?”
Cung Khanh vội nói: “Không có gì, chỉ là tấm gương.”
Vừa nhìn kiều thê đỏ mặt, hắn liền biết không đơn giản thế. Liền cười ranh mãnh giơ tay, kéo nàng rồi cướp tấm gương.
Hắn cười thâm sâu a lên một tiếng, “Vừa rồi Khanh Khanh ‘nghiên cứu’ thứ này sao.”
Cung Khanh nghe từ “nghiên cứu” mà mặt đỏ bừng, nụ cười ranh mãnh của hắn càng đáng ghét làm sao.
Nàng xấu hổ buồn bực muốn giật lại: “Trả cho thiếp.”
Hắn tránh né, cười hì hì nói: “Vi phu đích thân ‘thực hành’ cùng Khanh Khanh được không? Khanh Khanh thích tư thế này?” Hắn chỉ vào gương đồng, “Hay là tư thế này?”
Mỹ nhân thấy tình thế không ổn, mặc kệ tấm gương tìm cách thoát thân.
Hắn làm sao buông tha. Bế bổng nàng lên giường, đè nàng xuống nói: “Không bằng thử hết cả mười tám tư thế?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thái tử: lý thuyết phải đi đôi với thực hành, chỉ nhìn không không thể học được
Khanh Khanh: không
Thái tử: không thử toàn bộ làm sao biết Khanh Khanh thích tư thế nào
Khanh Khanh: Khăn Ướt Đại Ngân nhanh tới cứu ta
Khăn Ướt: thế là sắp hết năm …
Thái tử: quà năm mới Lý Vạn Phúc đưa đến chỗ Đại Ngân rồi, thỉnh Đại Ngân về nhà nhận đi
Khăn Ướt: điện hạ thật thấu hiểu lòng người
Thái tử: Đại Ngân, chương sau chắc ngươi hiểu phải nói gì
Khăn Ướt: … Khanh Khanh bảo trọng …
Chương 46 – Giận dỗi
“Đừng.” Nàng vội vàng đứng dậy chạy trốn, nhưng hắn đã nhanh tay giữ váy.
Sau khi hồi cung nàng lại thay bộ váy mười hai nếp gấp. Tà váy phối hồng nhạt xanh ngọc lục bảo như một đóa hoa nở rộ, toát lên sự kiều diễm, càng tôn lên dung nhan mỹ lệ đang xấu hổ thẹn thùng.
Tà váy mỏng nhẹ thướt tha, khiến hắn nhớ đến Quỳnh lâm yến, nàng đã mặc một chiếc váy màu lục nhạt, như hoa mai bay trên thảm cỏ.
Lúc đấy hắn nhìn mà chỉ muốn xé tà váy kia, trời cao như hiểu ý, để gió đông giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, tơ vàng trên nhẫn ngọc làm rách váy, lần này hắn càng muốn tự tay động thủ.
Hắn ngồi dậy, ánh mắt sâu kín, cười như có như không vén tà váy nàng, hơi dùng sức một chút liền nghe tiếng roẹt, hắn lại tìm kiếm, xé tiếp nếp gấp thứ hai. Cung Khanh còn tưởng hắn đã buông tha, thấy hắn xé thành từng mảnh một, vừa vội vừa thẹn, vội đẩy hắn ra đứng lên.
Nàng sao có thể đọ sức với hắn, giằng co đối với hắn chỉ là thêm phần tình thú.
Hắn cười hì hì xé váy thành mười hai mảnh phất phơ, trong nháy mắt, cảnh xuân hiện ra. Cặp chân trắng mịn ngọc ngà ẩn hiện dưới những lớp váy, cố che chắn thế nào cũng thất bại.
Cung Khanh xấu hổ bất đắc dĩ, tầm mắt Mộ Thẩm Hoằng ngập tràn xuân sắc, làm nụ cười của hắn dần trở nên nham nhở bỉ ổi, Cung Khanh giận, đưa tay xé y phục của hắn, đáng tiếc người ta mặc vải gấm, nàng làm thế chỉ khiến hắn cười vui vẻ.
“Vi phu tự cởi, không nhọc Khanh Khanh động thủ.”
Dứt lời, trường bào tím thêu kim long liền bị hắn cởi ra, thấy tình thế càng lúc càng không ổn, nàng thôi luôn dự định báo thù, nhảy xuống giường chạy trốn. Hễ cử động thì cảnh xuân càng lộ liễu, nàng vừa thẹn vừa giận, xoay người lẩn trốn.
Hắn nắm lấy tay nàng, đè nàng xuống, cười nói: “Khanh Khanh vẫn còn váy thế này sao?”
Nàng xấu hổ: “Có cũng không mặc.”
“Vậy vi phu cởi hộ nàng.”
“Đừng… “
Đọ sức với hắn chỉ như lấy trứng chọi đá, chẳng mấy chốc mỹ nhân đã bị cướp đoạt sạch sẽ.
Da thịt mướt mịn nõn nà như bạch ngọc, kiều diễm ướt át, khiến lòng người xao xuyến, không muốn rời tay, tấc tấc tiêu hồn. Hắn say đắm quên chốn quay về.
“Điện hạ, hôm nay thiếp rất mệt.” Cung Khanh cố ý ra vẻ mệt mỏi, nghĩ muốn cự tuyệt cầu hoan.
“Không cần Khanh Khanh động thủ, phu quân hầu hạ nàng, Khanh Khanh chỉ cần hưởng thụ.” Vừa nói, người đã bị hắn đặt xuống, Cung Khanh đỏ mặt, con người này thật mặt dày.
“Điện hạ… a… ” Còn chưa dứt lời đã thấy hắn cắn xuống bầu ngực căng tròn.
Hắn nói đứt quãng: “Đừng gọi điện hạ, gọi ca ca, phu quân.”
“Phu quân… ” thấy không trốn được nữa, nàng không thể làm gì khác hơn là xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt run rẩy đưa tay thân mật, muốn dùng chiêu thức Cung phu nhân truyền thụ.
Vừa đụng tới vật nóng rực kia, nàng liền thấy hoảng sợ, dù ngày nào cũng ân ái mấy lần, nhưng ngượng ngùng chưa từng nhìn kỹ, giờ chạm đến càng hiểu tại sao khó mà đón nhận. Nàng xấu hổ nắm vật kia đưa tay lên xuống.
Một luồng tà hỏa bốc thẳng lên đỉnh đầu. Mộ Thẩm Hoằng hít một hơi, vừa mừng vừa sợ, mấy lần ân ái nàng đều cự tuyệt ít nhiều, đây là lần đầu tiên chủ động, dáng vẻ e lệ mất tự nhiên khiến hắn chỉ hận không thể nuốt gọn ngay lập tức.
Tay nàng quá nhỏ, không cầm được, khó khăn lắm cũng chỉ được một nửa, trêu chọc hắn càng thêm khó nhịn, nàng lại là lần đầu, ngượng ngùng nửa chừng, kỹ thuật vụng về, không hạ hỏa được còn đổ thêm dầu vào lửa, hắn gỡ tay nàng ra, tiến thẳng vào đào nguyên.
Cung Khanh thấy thế thầm sợ hãi, giãy dụa không chịu phối hợp, nhưng chỉ khiến hắn thêm ham muốn, dù nàng nghẹn ngào xin tha cũng không dừng tay.
Giây phút cuối cùng, nàng vòng tay ôm lưng hắn, xấu hổ nói: “Đừng ra bên trong.”
Đang lúc mất hồn làm sao hắn nghe được nàng nói gì, nàng bị va chạm nên nói không thành tiếng, chỉ như nũng nịu rên rỉ.
Tất nhiên, một dòng nước ấm rót vào, nàng vội sẵng giọng: “Sao ngài không ra ở ngoài.”
Lúc này hắn mới nhận ra câu vừa rồi có ý nghĩa gì, liền hỏi: “Tại sao?”
“Thiếp chưa muốn có… ” Nàng chưa dứt lời, Mộ Thẩm Hoằng đã sa sầm nét mặt, không nói không rằng khoác áo đi tắm.
Xưa nay đều là hắn bế nàng cùng đi. Cung Khanh không hiểu nổi, vừa rồi vẫn còn nhiệt tình như lửa, sao chớp mắt đã lạnh lùng ?
Mộ Thẩm Hoằng tắm xong lại đi thư phòng. Càng lúc càng kỳ lạ, từ lúc thành hôn, có tối nào hắn không quấn quít với nàng, nhiều lần ham muốn.
Cung Khanh tự đi tắm, phối hợp tự đi ngủ. Lòng thầm nhủ, con người hẹp hòi, chỉ bảo hắn ra ở ngoài hắn liền giận.
Mộ Thẩm Hoằng ngồi trong thư phòng một hồi, cầm sách mà chẳng vào được chữ nào, câu nói “Thiếp chưa muốn có… ” lặp đi lặp lại bên tai.
Phân tích tỉ mỉ quan hệ giữa nàng và hắn, luôn là hắn có phần cưỡng ép, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gả cho hắn, cũng chưa bao giờ tỏ vẻ có tình cảm với hắn. Nếu không phải hắn làm mọi cách khiến nàng không lấy được chồng, thì nàng đã gả cho người khác từ lúc nào, nếu không phải nhờ câu nói của Thuần Vu Thiên Mục, giờ nàng đã là Duệ Vương phi, nào có chuyện cam tâm tình nguyện gả cho hắn. Đêm động phòng bắt hắn làm mười ba bài thơ, quá đủ để nói lên nỗi oán hận trong lòng nàng.
Hắn cũng biết, hắn có phần cường thủ hào đoạt, nàng gả cho hắn không phải cam tâm tình nguyện, cùng lắm chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, chỉ sợ trong lòng chưa hề có hắn. Vì thế khi cùng phòng với hắn mới gượng gạo đến thế, còn nói không muốn có.
Mộ Thẩm Hoằng xưa nay kiêu ngạo tự phụ, rất ít khi bị tổn thương lòng tự ái, giờ như một cái dằm găm vào tim. Chiếm được thể xác nàng thì đã sao, lòng nàng có chỗ nào cho hắn? Đến tận hôm nay nàng còn nghĩ đến Thẩm Túy Thạch.
Ngay lập tức, một cơn ghen tuông lại bùng lên. Ghen với thần tử của mình, để người khác biết hắn còn mặt mũi nhìn ai.
Hắn chắp tay đi vài vòng trong thư phòng, đầu óc tràn ngập hình ảnh của nàng, ánh mắt nụ cười khiến lòng hắn cồn cào. Được một lát lại không kiềm chế được mà về phòng.
Trong phòng nến đỏ chập chờn, hương trầm lượn lờ trong tĩnh lặng, hắn bước nhẹ đến trước giường, vén màn.
Hắn cho là nàng đang đợi hắn, kết quả thấy nàng đã ngủ say, lòng càng buồn bã, hiển nhiên nàng không đặt hắn trong lòng, đối với chuyện hắn vui buồn đi hay ở nàng chẳng chút quan tâm, thản nhiên ngủ trước.
Hắn yên lặng nhìn dung mạo xinh đẹp của nàng, vừa yêu vừa hận. Đáng giận nhất là, vừa nhìn thấy nàng lại không kìm nén được ý nghĩ thân mật với nàng. Nàng mọi cách khước từ, chưa từng chủ động phối hợp hay có thái độ vui vẻ, lúc nào cũng miễn cưỡng gượng gạo, chỉ muốn càng nhanh càng tốt, có thể thấy tình cảm với hắn lạnh nhạt thế nào.
Hắn hít một hơi thật sâu, nằm xuống cạnh nàng, hương thơm thoang thoảng, thật quá dày vò, hắn đau khổ kiềm chế ham muốn thân mật lần nữa.
Ai ngờ nàng bất ngờ trở mình, cánh tay ngọc vắt sang, đặt lên ngực hắn, ngón tay còn vô tình vuốt ve hạt tròn đỏ.
Hô hấp hắn cứng lại, giữ cánh tay nghịch ngợm kia, chỉ chốc lát, chân ngọc ngà lại vắt sang, không chút khách khí hạ xuống đùi hắn.
Trong nháy mắt, một luồng hỏa khí bùng lên, thân dưới có phản ứng.
Rõ ràng khi tỉnh rất nhu thuận thục nữ, sao ngủ lại vô kỷ luật thế này?
Ngừng một hồi, chân ngọc lại co lên, trái ngang là chạm tới chỗ đang rục rịch.
Hắn hít một hơi, hắn không phải Liễu Hạ Huệ, loại trêu chọc này thật sự khảo nghiệm định lực của hắn, mà trước mặt nàng định lực chỉ là số không.
Hắn xoay người, đặt nàng dưới thân, hung tợn hôn nàng, nỗi ghen tuông ấm ức trong lòng bùng nổ như muốn hút hết không khí của nàng.
Cung Khanh âm thầm hối hận, vừa rồi giả bộ ngủ trêu chọc hắn, vốn định mong hắn bớt giận, không ngờ lại thành châm lửa. Lần này thật là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mưa tạnh gió ngừng, Mộ Thẩm Hoằng đứng dậy, đang định bế Cung Khanh đi phòng tắm, nàng lại xoay lưng lại hừ một tiếng, còn vùi mặt xuống gối, chỉ để cho hắn bờ vai ngọc ngà và tấm lưng trắng mịn.
Uyên ương hí thủy, một mảnh vải đỏ khoác lên eo nàng, sóng vỗ dập dờn, lung linh ảo diệu khiến người ta hồn xiêu phách lạc.
Hắn đặt tay lên vòng eo mềm mại, trìu mến gọi: “Khanh Khanh.”
“Không phải là ngài không thèm để ý đến thiếp sao?” Cung Khanh bĩu môi, ra vẻ tức giận.
Hắn nhìn mà mềm lòng, nỗi ấm ức tất nhiên gạt qua một bên, kề tai mỹ nhân dỗ dành.
Mỹ nhân không chịu buông tha, mắt long lanh không biết là ánh nến hay nước mắt, tủi thân nói: “Vừa rồi ngài phẩy tay áo bỏ đi, ai biết đã chọc giận ngài thế nào, vợ chồng với nhau có gì nên nói thẳng chứ.”
Tâm sự lòng hắn sao có thể nói ra lời, dừng một chút chỉ nói: “Ra ở bên trong mới thoải mái.”
Cung Khanh cũng cho là vậy, căn bản chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con người kiêu ngạo như hắn lại quan tâm chuyện lòng nàng có hắn hay không.
Hai người lại hòa hảo như lúc ban đầu, đúng là đầu giường cãi nhau cuối giường hợp. Thái tử điện hạ bế mỹ nhân đi tắm, chăm sóc đủ bề. Tắm xong, hai người ôm nhau ngủ.
Cung Khanh thầm nhủ, cách của mẫu thân chỉ thích hợp để áp dụng với phụ thân. Phụ thân vì xuất thân kém hơn, tất nhiên cũng ngoan hiền nghe lời hơn người.
Mà Mộ Thẩm Hoằng sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, tâm cao khí ngạo, tất nhiên mạnh mẽ ngang ngược, không thể chịu chút thiệt thòi nào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Khăn Ướt: lần này điện hạ đã hài lòng chưa?
Thái tử: uhm, Đại Ngân có thể để Khanh Khanh ngày nào cũng mặc kiểu váy đó không?
Khăn Ướt: Đại Ngân ta đã vượt qua giới hạn rồi.
Thái tử: Đại Ngân ngươi thật sự có giới hạn sao?
Khăn Ướt: haizzz, từ khi bị các ngươi gọi Khăn Ướt, Đại Ngân ta không thể bớt ướt át hơn được