Bạn đang đọc Mỹ Nhân Nan Giá (Mỹ Nhân Khó Gả) – Chương 20-034
Chương 33 – Tâm tư
Cung Cẩm Lan vừa nghe Thẩm Túy Thạch tới cửa bái phỏng, lòng liền co rút.
Thời gian qua ông ấy vào triều tận lực giữ một khoảng cách với Thẩm Túy Thạch, tuyệt đối không tiếp xúc riêng. Nhưng nếu người đã đến thì cũng không thể tránh không gặp, đây là Phò mã gia tương lai, không đắc tội nổi.
Ông ấy vội vàng đón Thẩm Túy Thạch vào sảnh chính, sai người hầu dâng trà.
Thẩm Túy Thạch vì có Hướng Uyển Ngọc khích lệ, cho là cầu hôn nhất định sẽ mã đáo thành công, vì thế không câu nệ ngượng ngùng như lần trước, trịnh trọng cúi đầu hành lễ với Cung Cẩm Lan, nói thẳng mục đích.
Hắn văn chương lai láng, lời cầu hôn cũng rất cảm động lòng người, khẩn thiết chân thành, thật sự là khó mà vô cảm. Nhưng Cung đại nhân nghe mà giật mí mắt.
Thẩm đại nhân cậu thật là mới ra đời không hiểu quan trường hiểm ác, lại càng không biết đạo lí đối nhân xử thế, cậu làm như vậy, không chỉ rước cừu hận vào thân còn liên lụy cả lão phu. Cho ta ăn mười gan hùm mật gấu ta cũng không dám nhận cậu làm con rể.
Chờ Thẩm Túy Thạch nói xong, Cung Cẩm Lan đã vã mồ hôi đầy trán.
“Thẩm đại nhân, việc này… việc này… ” Cung Thượng thư vốn ăn nói lưu loát giờ cũng phải lúng túng.
Thẩm Túy Thạch thành khẩn nói: “Cung tiểu thư có ân cứu mạng với vãn bối, vãn bối nhất định sẽ dốc hết sức lực chăm sóc nàng, cho nàng một đời không lo buồn.”
“Không không, lão phu không phải ý đấy, Thẩm đại nhân cậu… cậu chẳng lẽ không biết Công chúa …” Cung Cẩm Lan quả thực không biết nói sao mới phải, Công chúa có ý với Thẩm đại nhân, mặc dù không phải bí mật, nhưng Tuyên Văn Đế lão nhân gia chưa tuyên bố chính thức, ai dám nói hươu nói vượn, tổn hại thanh danh Công chúa.
Thẩm Túy Thạch đương nhiên rõ ràng ý tứ này, liền nói ngay: “Vãn bối tuyệt không có ý bám rồng dựa phượng. Thứ mọi người hâm mộ, trong mắt Thẩm mỗ không đáng một xu.”
Cung Cẩm Lan thầm thở dài, quả là cứng cỏi kiêu hãnh, quả nhiên là một nam nhi có chí khí, chỉ tiếc A Cửu đã ra tay, ai dám tranh giành.
“Thẩm đại nhân, chuyện này lão phu không thể đồng ý.”
Thẩm Túy Thạch ngẩn ra, cõi lòng hoan hỉ hóa đá nặng nề.
“Không phải lão phu không coi trọng Thẩm đại nhân, có điều… nếu lão phu nhận lời, chính là phá hoại tiền đồ của Thẩm đại nhân, Thẩm đại nhân nghĩ lại đi.
Thẩm Túy Thạch trầm giọng nói: “Tiền đồ của vãn bối đúng là không dễ dàng gì, nhưng tiền đồ không phải thứ quan trọng nhất, vì Cung tiểu thư, vãn bối cam tâm tình nguyện buông tay với tiền đồ, không ngại từ quan.”
Cung Cẩm Lan nhìn hắn, lòng trăm vị lẫn lộn. Con người trẻ tuổi ơi, cậu vẫn chưa biết cái gì gọi là nhân tâm hiểm ác, thế đạo nóng lạnh đâu. Nếu ta nhận lời, không chỉ hủy diệt tiền đồ của cậu, còn hủy diệt cả tiền đồ của ta, thậm chí An Quốc công phủ cũng sẽ bị liên lụy.
Nhớ đến biểu tạ lời lẽ văn hoa hôm Quỳnh lâm yến của hắn, nhớ đến vẻ tuấn tú anh tư trong bộ hồng bào, Cung Cẩm Lan thầm tiếc nuối, khuyên nhủ: “Thẩm đại nhân nghĩ lại đi, mười năm đèn sách mới có công danh hôm nay, buông tay như thế chẳng tiếc lắm sao?”
“Vinh hoa phú quý vốn không phải thứ quan trọng nhất trong lòng Thẩm mỗ.”
Cung Cẩm Lan thở dài nói: “Thẩm đại nhân thanh cao, ngạo khí đáng khen. Đa tạ Thẩm đại nhân ưu ái, đáng tiếc tiểu nữ phúc mỏng, không có duyên với Thẩm đại nhân. Thẩm đại nhân tất có nhân duyên tốt đang chờ, chúc Thẩm đại nhân tiền đồ rộng mở.” Thật ra ông ấy muốn nói, Cửu Công chúa đã để ý, sao có thể buông tha dễ dàng. Thẩm đại nhân, cậu trốn không thoát đâu.
Thẩm Túy Thạch hoàn toàn ngoài dự đoán, hôm nay đến cầu hôn lại là kết quả này.
Ra khỏi Cung phủ, một hồi lâu sau hắn vẫn chưa phản ứng lại được. Rõ ràng Hướng Uyển Ngọc nói, Cung Khanh đồng ý gả cho hắn, bảo hắn nhanh đến cầu hôn, giản lược tất cả, tại sao Cung Cẩm Lan lại có thái độ đấy?
Cung phu nhân một mực nấp ở phòng bên nghe lén, thấy Thẩm Túy Thạch cáo từ rời đi, mới bước vào, vạn phần tiếc nuối thở dài nói: “Haizzz, một cuộc nhân duyên tốt thế, giờ chỉ có thể trơ mắt bỏ qua. Nhân sinh đúng là tiếc nuối.”
Cung Cẩm Lan kỳ quái trong lòng, phu nhân nhà mình mấy hôm trước còn trở mình như rang lạc trên giường, sao hôm nay đã tinh thần sảng khoái, không chút lo âu thế này? Lại còn có tâm tình phát biểu cảm tưởng về nhân sinh.
“Khanh nhi thế nào rồi?”
“Rất tốt. Đúng rồi, phu quân, ngài thấy Nhạc Lỗi thế nào?”
“Ý nàng là phương diện nào?”
“Đương nhiên là để làm con rể chúng ta.”
Cung Cẩm Lan sợ run một phen, “Không phải Thái tử sao?”
Cung phu nhân trừng mắt, sau đó kể lại một lượt từ chuyện Tiết Giai tới chơi, sau đó lại đi nhờ Hàn thị thăm dò.
Cung Cẩm Lan nghe thế mới biết, hóa ra có uẩn khúc này, tâm tư chuẩn bị làm Quốc trượng vỡ tan.
“Thời gian qua, thiếp một mực chọn người thích hợp. Chọn tới chọn lui, thiếp thấy Nhạc Lỗi là tốt nhất. Thứ nhất hắn có võ công cao cường, có khả năng bảo vệ Khanh nhi, thứ hai hắn từng cứu Khanh nhi, Khanh nhi gả cho hắn coi như là báo ân, thứ ba là phụ mẫu hắn đều đã quy tiên, Khanh nhi gả cho hắn là đương gia chủ mẫu, tự do tự tại, không người quản thúc. Thứ tư, hắn là võ tướng, lòng dạ tương đối rộng lượng, hẳn sẽ không để ý lời đồn giữa Thái tử và Khanh nhi.”
Cung phu nhân liệt kê rõ ràng các lợi ích một lần, nghe xong điều cuối cùng, thân là một quan văn, lòng Cung Thượng thư thoáng một bóng ma.
Cung phu nhân vui rạo rực nói: “Trước kia thiếp cũng rất thích hắn, nhưng lúc đấy nghĩ hắn là quan võ, sợ tương lai có chiến sự sẽ điều động đến hắn, nhưng hôm nay chúng ta không thể kén chọn như thế nữa, phu quân nói đúng không?”
Cung Cẩm Lan sờ sờ bộ râu đẹp, ừ một tiếng, nói: “Phu nhân vất vả rồi, phu nhân cảm thấy vi phu lòng dạ hẹp hòi sao?”
“Đương nhiên không phải, phu quân rộng lượng như biển cả bao la.”
Cung Cẩm Lan ấp úng hỏi: “Phu nhân từng ra biển sao?”
Cung phu nhân sẵng giọng: “Phu quân nghi ngờ sức tưởng tượng của thiếp sao? Chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, hồ Thái Dịch thiếp thường xuyên tới?”
Cung đại nhân thầm quyết định, nếu có dịp, có lẽ nên đưa phu nhân ra biển một lần.
Cung phu nhân xoay người đi tìm con gái.
Cung Khanh vừa nghe đến tên Nhạc Lỗi liền đỏ mặt.
Cung phu nhân cười hì hì hỏi: “Con có thích hắn không?”
Không đợi Cung Khanh trả lời, bà đã nói: “Dù sao ta cũng thật thích. Con chưa được thấy, tư thế phi thân của hắn rất oai vệ đẹp mắt, như múa như bay. Không ngờ khinh công trong truyền thuyết là có thật, đúng là đẹp đến ngây người, mê chết người .”
Cung Khanh: “…” Mẫu thân ngài có thể háo sắc hơn không?
“Tương lai, con có thể để hắn ôm con phi thân lên nóc nhà ngắm trăng ngắm sao.”
“Còn có để hắn ôm con đạp nước phi thân.”
“Còn có thể… “
Cung Khanh cười cắt lời: “Mẫu thân, sức tưởng tượng của ngài thật quá phong phú .”
“Đương nhiên.” Cung phu nhân lại hỏi: “Nói đi, có thích hắn không.”
Cung khanh e thẹn, cúi đầu không nói. Đối với Nhạc Lỗi, nàng rất có thiện cảm, tết Nguyên Tiêu, hắn dẫn người đến giải cứu nàng, hình ảnh đấy vẫn khắc sâu trong trí óc. Nghĩ đến đêm hôm đấy, nàng đột nhiên nhớ ra mặt nạ trừ tà kia. Giờ hắn đang ở đâu? Vì sao mãi không tìm đến, rõ ràng nói muốn một giai thoại phong lưu, không lẽ chỉ là trêu chọc nàng? Lòng nàng vẫn nhớ đến người kia, nhưng lâu thế vẫn không thấy hắn cầm viên trân châu đến để nàng tạ ơn, có lẽ hắn đã quên nàng từ lâu. Ngoài buồn bã, ngoài một mình hoài niệm, nàng còn có thể làm gì?
Nàng bất tri bất giác thở dài, đó là lần đầu tiên rung động trong đời, đáng tiếc lại mờ ảo vô tung.
Cung phu nhân thấy nữ nhi xấu hổ cúi đầu, biết là nàng ngầm đồng ý, liền kích động tiến cung thăm Hướng Thái Phi.
Hướng Thái phi thấy Cung phu nhân liền kinh hãi: “Thanh Thư, sao cháu lại gầy thế?”
Cung phu nhân vừa nghe liền thở dài thườn thượt, lộ vẻ tủi thân ấm ức. Hướng Thái phi thấy thế, vội vàng cho cung nữ lui.
Cung phu nhân liền kể hết chuyện đã phát sinh thật tỉ mỉ, sống từng đấy năm đúng là chưa bao giờ phải lo âu thế. Vốn nghĩ sinh được con gái xinh đẹp như tiên, nhất định phải chọn một tài tuấn bậc nhất thiên hạ mới bằng lòng gả đi, vì thế bao người cầu hôn bà vẫn chưa nhận lời, khó khăn lắm mới thấy người vừa ý, ai ngờ con gái lại đến nông nỗi không lấy được chồng. Nhưng đầu sỏ lại là Đông Cung Thái tử, có ấm ức đến đâu cũng chỉ có thể cố chịu đựng mà nuốt ngược vào trong.
Hướng Thái phi đã nhìn quen sóng gió hậu cung, chỉ cười như mây gió thoáng qua: “Ta cứ tưởng chuyện to tát thế nào khiến cháu lo âu đến thế?”
Cung phu nhân trả lời: “Thấy Khanh nhi có khả năng không lấy được chồng cháu sao có thể không nóng ruột? Vì thế mới tiến cung cầu xin cô. Lúc này chỉ còn một cách, là đi nhờ Hoàng thượng ban hôn, cháu thấy Tả Vệ Tướng quân Nhạc Lỗi không tệ, xin nhờ Thái phi làm chủ cho Khanh nhi.”
Hướng Thái phi vừa nghe mấy chữ “Tả Vệ Tướng quân”, liền thầm mắng cháu gái nhà mình không có tiền đồ. Tả Vệ Tướng quân sao có thể so sánh với Thái tử? Mộ Thẩm Hoằng rõ ràng là có ý với Cung Khanh, nếu cầu hoàng đế ban hôn, dứt khoát nói thẳng xin hắn ban hôn Cung Khanh với Thái tử, vậy chẳng phải là càng thêm viên mãn.
Hướng Thái phi biết cháu gái mình không có chí tiến thủ, nói ra nhất định không đồng ý, liền giữ lại ý nghĩ đấy trong lòng, an ủi: “Nửa tháng nữa là tiết Đoan Ngọ, đến lúc đấy trong cung làm gia yến, ta sẽ nói với Hoàng thượng, cháu yên tâm.”
Tuyên Văn Đế không có hậu cung, đế hậu thêm Thái tử Công Chúa cũng chỉ có bốn người ít ỏi, thế nên tết Nguyên Đán, tiết Trung thu, Đoan Ngọ hàng năm, ông ấy đều mời nhóm Thái Phi cùng dự, còn mời cả nhà Duệ Vương.
Cung phu nhân nghe thế mới cười: “Đa tạ cô.”
“Cám ơn gì chứ, đều là người trong nhà, Khanh nhi gả được cho người tốt ta cũng vui mừng.” Hướng Thái phi cười lại nói: “Đã lâu không gặp Khanh nhi, ta thấy rất nhớ, ngày mai ta muốn đón con bé tiến cung ở với ta mấy ngày.”
Cung phu nhân đang có nhờ vả, tất nhiên đồng ý.
Hướng Thái phi nheo mắt, cười ha hả: “Cháu cứ chờ tin vui đi.”
Cung phu nhân vui rạo rực cáo từ, hôm sau Thái phi sai người đón Cung Khanh vào cung.
Cung Khanh lần này tiến cung tâm tình khác xa lần trước, nhìn tường đỏ ngói xanh, chỉ cảm thấy chói mắt. Lại vừa nghĩ tới chủ nhân Đông Cung, lại không kiềm chế được cắn môi. Chỉ tại hắn.
Nhìn thấy Cung Khanh, Hướng Thái phi càng thêm kiên định với quyết định của bản thân. Nha đầu kia quả là ngày càng xinh đẹp, ngày càng nõn nà, như một đóa hoa hàm tiếu, tươi đẹp rực rỡ.
“Chiếc nhẫn Thái tử tặng con, đưa ta xem một chút.” Hướng Thái phi đi thẳng vào vấn đề.
Cung Khanh đỏ mặt, không thể làm gì khác hơn là mang chiếc nhẫn ngọc gây họa kia ra. Hướng Thái phi giơ ra trước ánh mặt trời ngắm nghía cẩn thận, cười híp mắt nói: “Là ngọc tốt.”
Cung Khanh không thấy chiếc nhẫn tốt chỗ nào, lòng chỉ muốn đập nát cho khuất mắt.
Hướng Thái phi đặt chiếc nhẫn lại vào lòng bàn tay Cung Khanh, cười híp mắt nói: “Nhất định là Thái tử có ý với con, vì thế mới tặng thứ này để thể hiện tâm ý. Mẹ con cũng thật quá đáng, kén rể khắp nơi như thế, thử hỏi Thái tử để mặt mũi đi đâu? Hắn làm thế hiển nhiên là muốn nhắn con đừng đính hôn, chờ sang năm đại tuyển.”
Cung Khanh đỏ mặt, “Cháu cảm thấy hắn không thật lòng mà như là vui đùa. Khanh nhi đã nói rõ tâm ý, bà ngoại cô nhất định sẽ tác thành, đúng không ạ?”
Hướng Thái Phi gật đầu, dịu dàng nói: “Nhạc Lỗi ta đã gặp qua, đúng là không tệ. Gia yến tiết Đoan Ngọ, ta sẽ nhờ Hoàng thượng ban hôn, Hoàng thượng kim khẩu ngọc ngôn, xem có ai dám bàn tán lung tung.”
Chương 34 – Cung yến
Cung Khanh ở trong cung Trùng Dương cùng Hướng Thái phi đóng cửa không ra. Hướng Thái phi bảo nàng đi dạo ngự hoa viên, Cung Khanh liền kiếm cớ không đi. Nàng không muốn gặp mặt A Cửu hoặc Mộ Thẩm Hoằng để rước lấy phiền.
Hướng Thái phi cũng nhìn ra tâm tư của nàng, không bảo nàng ra ngoài nữa. Nhưng lòng vẫn cho rằng, Cung Khanh gả cho ai cũng không bằng gả vào Đông Cung, vừa dẹp được lời đồn, lại kéo dài vinh hoa phú quý cho An Quốc công phủ thêm mười năm. Bà cụ ở trong cung cũng được những tháng ngày cuối đời tôn vinh tiêu dao, thật là một mũi tên trúng ba con chim.
Còn tình cảm thật lòng, thân ở hậu cung, Hướng Thái phi thấu hiểu một điều: đàn ông nào cũng như nhau, thứ không có được mới là thứ tốt nhất, đến khi có được rồi, có lẽ sẽ có một thời gian yêu thương, nhưng sao địch nổi những mỹ nhân tuổi xuân mơn mởn, từng đợt mỹ nhân đến rồi đi sẽ như nước vong tình, dần dần sẽ bào mòn chút tình cảm chân thật hiếm hoi. Gả vào hoàng thất đừng mong “một đời một kiếp chỉ đôi ta”, gả cho Vương gia thiếu gia cũng khó lòng khẳng định, khi sự mới mẻ qua đi, tiểu thiếp vào cửa, bạn có thể làm gì? Vì thế cầu tình cảm chân thật không bằng cầu quyền lợi. Tình cảm chân thật có thể phai mờ, quyền lợi thực tế hơn bất cứ thứ gì, hữu dụng hơn bất cứ thứ gì.
Hướng Thái phi không phải Thái hậu, tất nhiên không có chế độ đế hậu phải thần hôn định tỉnh (thỉnh an sáng tối), trong cung Trùng Dương vô cùng yên tĩnh.
Cung Khanh không có việc gì liền cùng bà cụ đánh cờ tán gẫu, gần tiết Đoan Ngọ, khí trời càng ngày càng nóng, khác hẳn với năm trước, Cung Khanh không ngờ trời sẽ nóng thế này, không mang theo xiêm y mỏng, đầu giờ chiều nắng chói trang, dù là ngọc cốt băng cơ cũng bắt đầu thấy mồ hôi.
Hướng Thái phi nhìn nàng tấm tắc khen: “Đúng là trẻ tuổi thật tốt, dù ra mồ hôi cũng như phù dung đọng sương.”
Ninh Tâm cô cô cười nói: “Cô nương xinh đẹp tuyệt trần, lại là bảo bối của Thái phi, tất nhiên Thái phi nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.”
Hướng Thái phi nói: “Khanh nhi đi tắm đi, hôm nay nóng quá.”
Ninh Tâm dọn bàn cờ, sai cung nữ chuẩn bị nước.
Cung Khanh tắm xong, Ninh Tâm mang một bộ quần áo đi vào.
“Đây là Thái phi cố ý chuẩn bị cho cô nương. Thỉnh cô nương mặc xem có vừa không.”
Cung Khanh vừa nhìn liền thích. Bộ xiêm y mùa hè này may bằng thứ vải rất mỏng nhẹ, nền trắng, dùng tơ vàng thêu hoa đào, đá thạch anh hồng làm nhụy, vừa thanh lịch lại đẹp, mặc lên người lấp lánh long lanh, càng tôn lên nước da trắng nõn, dung mạo xinh đẹp của nàng.
Ninh Tâm khen: “Cô nương đúng là xinh đẹp như tiên. Nô tỳ là nữ nhìn cũng phải ngây dại.”
Cung Khanh cười ngượng ngùng, ra khỏi phòng.
Ra đến tẩm cung Thái phi, liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc bên ngoài.
Sao hắn lại đến.
Trong nhất thời nàng tiến thoái lưỡng nan, do dự chốc lát, cuối cùng cắn răng ra ngoài bái kiến.
Hẳn là Thái phi mời tới rồi, có lẽ nào không mời mà đến? Tóm lại, dù thế nào, đúng lúc nàng mặc một bộ xiêm y mới thật là đẹp, hắn liền trùng hợp tìm đến…
Bộ xiêm y này đẹp thì đẹp, nhưng hơi chật, lúc khom lưng bái kiến thấy ngực như muốn bật cả khuy.
Tất nhiên, tim người nào đấy cũng suýt bật ra ngoài. Hơn nữa còn dùng ánh mắt không che dấu hiển thị mấy chữ: tuyệt vời!
“Cung tiểu thư đến đây lúc nào?”
Hướng Thái phi cười: “Con bé đến mấy ngày trước.”
“Tại sao Thái phi không nói với cháu.” Giọng điệu của người nào đó rõ ràng là vừa tiếc nuối vừa oán giận.
Cung Khanh: “…” Hai người thôi diễn kịch đi.
“Hai đứa trò chuyện đi, ta đi ngủ một lát, ai nha, mắt díp lại rồi.” Thái phi lập tức che mồm ngáp.
Thái phi không có mặt càng tốt.
Cung Khanh lấy từ trong ống tay áo chiếc nhẫn ngọc, đặt lên bàn trước mặt Mộ Thẩm Hoằng, nghiêm mặt nói: “Món lễ vật này quá giá trị, thần nữ không dám nhận.”
Haizzz, đúng là giận rồi, nhưng đanh mặt vẫn rất đáng yêu. Hắn cười nhìn nàng: “Thật ra, trong lòng ta bồn mẫu đơn ‘sát cánh bên nhau’ kia càng giá trị hơn.”
Cung Khanh xấu hổ, đôi mắt trong như hồ thu muốn nổi bão, nhưng rốt cuộc vẫn không dám, đôi mắt e lệ ẩn nhẫn như một cái móc móc thẳng đến đáy lòng hắn.
Hắn kề chiếc nhẫn ngọc lên mũi, thấp giọng nói: “Nàng vẫn luôn mang trong người sao? Thơm quá.”
Cung Khanh đỏ mặt, lòng thầm hộc máu. Lại bắt đầu cợt nhả trần trụi sao.
“Ý tốt của Thái tử điện hạ, thần nữ không dám lĩnh, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, thỉnh điện hạ tha thứ.”
Hắn nghiêm mặt nói: “Thanh giả tự thanh. Chỉ là một món quà, có người suy diễn đến thế sao?”
Ngươi còn dám nói? Tỷ tỷ sắp không lấy được chồng rồi. Cung Khanh bị hắn chọc tức muốn điên, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ ra cung kính, đè nén thật sự khổ sở.
Hắn thở dài, cất chiếc nhẫn vào trong ngực, còn dùng tay che lên như muốn dán chiếc nhẫn vào lồng ngực.
Cung Khanh: “…”
“Cung tiểu thư hình như không hoan nghênh ta, lần nào cũng có vẻ tiễn khách.”
Cung Khanh vội nói: “Không dám.” Lòng lại thầm nhủ, thế ngươi còn muốn thế nào?
“Vậy… ta cáo từ .” Đi tới cửa, hắn ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng, “Cung tiểu thư đến… là xin Thái phi một việc đúng không.”
Cung Khanh nín thở. Chờ hắn nói nốt.
Hắn cười híp mắt nhìn nàng, “Để ta đoán xem nào.”
Cung Khanh căng thẳng, hắn sẽ không đoán được chứ.
“Có phải là… muốn xin Thái phi làm mai cho Cung tiểu thư?”
Ngay lập tức, hắn cao hứng nhìn mặt mỹ nhân biến sắc, haizzz, đúng là vẻ mặt nào cũng rất đẹp.
“Thật ra… phụ hoàng cũng rất thích hoàn thành tâm nguyện cho người khác, chỉ cần Thái phi lên tiếng.” Vừa nói, hắn cười như có như không, tay che ngực, xoay người rời đi.
Cung Khanh như muốn phát điên, con người này thật đáng ghét, lại bị hắn đoán trúng.
Mộ Thẩm Hoằng vừa đi, Thái phi liền xuất hiện ngay lập tức, tinh thần tươi tỉnh.
“Đi nhanh như vậy sao? Ta còn chưa ngủ tròn giấc.”
Ngài ngủ được mới là lạ đấy.
Cung Khanh cảm giác sâu sắc rằng Thái phi vẫn chưa thôi hy vọng như trước, hơn nữa vừa rồi Mộ Thẩm Hoằng đột nhiên tới chơi, còn nói mấy câu, khiến lòng nàng không khỏi lo lắng.
Suy nghĩ một chút, nàng nói thẳng với Thái phi: “Bà ngoại cô, Hoàng hậu và A Cửu không chịu để cháu gả cho Thái tử.”
“Làm sao cháu biết?”
“Là chính miệng Tiết Giai và Triệu Quốc phu nhân nói.”
Hướng Thái phi sợ run một phen, vẻ hân hoan bớt đi không ít.
“Có những thứ không thể cưỡng cầu, trèo cao chỉ sợ ngã đau.” Cung Khanh thấy Hướng Thái phi im lặng không nói, liền nói tiếp: “Nhạc Lỗi hắn rất tốt, mẫu thân của cháu cũng rất thích, xin bà ngoại cô tác thành.”
Hướng Thái phi gật đầu: “Ta đã biết, cháu chờ tin tốt đi, đứa nhỏ này ta đã gặp, đúng là không tệ. Dù ta đã lớn tuổi, nhưng sẽ không đến nỗi một cái tên cũng không nhớ được, cháu yên tâm đi.”
Cung Khanh nghe thế mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên cười một tiếng: “Đa tạ bà ngoại cô.”
Sáng hôm sau, Cung Khanh liền thu dọn hành lý xuất cung. Khi ra đến Huyền Vũ Môn đúng lúc gặp nhà Duệ Vương tiến cung dự tiệc. Cung Khanh bước tới bái kiến.
Giang thị cười hì hì đỡ nàng dậy, “Đứa bé ngoan, con tiến cung thăm Thái phi sao?”
Cung Khanh nhu mì đáp vâng, dù chưa ngẩng đầu đã cảm nhận thấy một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.
Nàng làm bộ như không biết, chỉ nhìn Giang thị và Mộ Linh Trang.
Giang thị cầm tay nàng nói mấy câu rồi mới buông tay.
Cung Khanh ngồi vào kiệu, khoảnh khắc Vân Diệp thả rèm kiệu, ánh mắt kia nhìn vào trong kiệu, đối diện ánh mắt nàng. May là kịp thời thả rèm kiệu, chặn lại ánh mắt nóng bỏng sắc bén kia.
Mộ Linh Trang huơ huơ tay trước mặt Duệ Vương , “Đại ca không cần chớp mắt sao.”
Mộ Chiêu Luật đẩy tay em: “Tiểu nha đầu càng ngày càng không có quy củ.”
Cung yến tiết Đoan Ngọ, xem như gia yến của Tuyên Văn Đế, không có ai khác ngoài mấy Thái phi, thêm nhà Duệ Vương.
Mộ Linh Trang không ngờ lại gặp cả Thẩm Túy Thạch.
Ngay cả Thẩm Túy Thạch cũng thấy bất ngờ.
Khi được truyền vào cung dự tiệc, hắn vẫn cho là như các bữa tiệc trước kia, quần thần đồng yến. Đến nơi mới phát hiện chỉ có hắn là ngoại thần duy nhất.
Lòng hắn chùng xuống, cái gì phải tới sẽ tới.
Chính xác, tối nay Thẩm Túy Thạch tham dự là do A Cửu can thiệp. Cô ta đã không thể chờ được nữa muốn chiêu cáo thế nhân thân phận Phò mã của Thẩm Túy Thạch. Tuyên Văn Đế sau một thời gian khảo sát, đã kết luận nhân phẩm Thẩm Túy Thạch không có vấn đề, vì vậy cũng dự định nhân dịp gia yến thông báo với Thẩm Túy Thạch.
Thẩm Túy Thạch thông minh hơn người, tất nhiên biết cung yến này có mục đích gì. Đáng tiếc, viễn cảnh bao người mơ ước hắn chẳng rung động mảy may. A Cửu dù xinh đẹp nhưng lòng dạ quỷ quyệt tàn nhẫn khiến hắn chẳng cảm được chút xinh đẹp nào.
Hắn như có điều suy nghĩ một mực lạnh lùng, A Cửu chỉ cảm thấy tuấn tú cực kỳ, nhìn mãi không chán. Chỉ hận Công chúa phủ xây quá chậm, bằng không vừa qua sinh nhật mười bảy tuổi liền có thể cùng hắn sớm chiều tương đối, cử án tề mi.
Mộ Linh Trang thờ ơ đứng nhìn, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, thật là rõ ràng.
Tuyên Văn Đế cố ý gọi Mộ Linh Trang đến ngồi cạnh, hỏi về phong cảnh Giang Nam.
Mộ Linh Trang cười khanh khách, kể chuyện rất có duyên, giọng nói dịu dàng, dáng vẻ nhu thuận dễ thương, càng làm nổi bật vẻ cao ngạo vênh váo của A Cửu.
Dù cô ta nhìn với vẻ ái mộ, cũng khiến Thẩm Túy Thạch thấy buồn phiền khó chịu.
Hướng Thái phi đến có mục đích, thấy rượu quá ba tuần, Tuyên Văn Đế bắt đầu cao hứng, liền cười nói: “Hoàng thượng còn nhớ con gái của cháu gái ta không? Chính là con gái của Cung Cẩm Lan.”
Tuyên Văn Đế gật đầu cười cười: “Trẫm vẫn nhớ, tên Cung Khanh đúng không.”
Thẩm Túy Thạch và Duệ Vương đồng loạt ngẩng đầu nhìn Hướng Thái phi, mỗi người một vẻ mặt.
Mộ Thẩm Hoằng ngẩng đầu nhìn Hướng Thái phi, ánh mắt thấu hiểu chờ mong.
Ngài nói tiếp đi, Thái phi, việc này trông cậy hết vào lão nhân gia ngài.
Hướng Thái phi cười híp mắt nói: “Mấy ngày trước con bé tiến cung thăm ta, ta thấy nó có đeo một chiếc nhẫn ngọc, hỏi thì ra là của Thái tử đưa.” Hướng Thái phi nói đến đây mím môi cười, nhìn Tuyên Văn Đế muốn nói lại thôi.
Quả nhiên, Tuyên Văn Đế nhìn về phía con trai mình, ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên và chất vấn.
Mộ Thẩm Hoằng gật đầu: “A Cửu đi tặng.”
Hướng Thái phi lại bồi thêm: “Ta còn nghe nói Thái tử còn tặng một bồn mẫu đơn ‘sát cánh bên nhau’, là Dưỡng Hinh Uyển chăm sóc mới ra hoa.”
Tuyên Văn Đế càng thêm kinh ngạc, sắc mặt Độc Cô Hoàng hậu đã bắt đầu khó coi.
Mộ Thẩm Hoằng ra vẻ không biết ánh mắt Độc Cô Hoàng hậu, nghiêm trang hỏi Hướng Thái phi: “Không biết Cung tiểu thư có thích không?”
Hướng Thái phi cười ha hả nói: “Tất nhiên là thích. Con bé vẫn luôn mang chiếc nhẫn ngọc theo người.”
Tuyên Văn Đế nhủ thầm, Thái tử xưa nay hành sự ổn thỏa, sao đột nhiên lại rêu rao thế? Chẳng lẽ khó lòng kiềm chế trước dung nhan của Cung Khanh, ông ấy rất lý giải với hành vi không khống chế đấy của con trai.
Người không phong lưu uổng thiếu niên, ai chẳng có một thời tuổi trẻ.
Khi ông ấy còn trẻ, cũng đã… . Tuyên Văn Đế khẽ nheo mắt, năm đấy … hình như nàng mới mười bốn.
Hướng Thái phi đã vòng vo đủ, lúc này mới cười nói: “Hoàng thượng, ngài xem đôi trẻ thật là thích hợp.”
Tuyên Văn Đế tất nhiên rõ ràng ý tứ của Hướng Thái phi, cười ha hả quay đầu nhìn Hoàng hậu, “Tử Đồng, nàng thấy con gái nhà họ Cung thế nào?”