Đọc truyện Mỹ Nhân Kiều – Chương 3
Rời khỏi Hoa Sơn, đoàn người trở về trấn Hoa Âm.
Tưởng thị hiếm khi được về nhà mẹ đẻ nên mang theo không ít đặc sản Giang
Nam, chất đầy cả tám cỗ xe ngựa được Lục Trì dẫn theo hai mươi thị vệ hộ tống. Lục Trì là nghĩa tử của Lục Diêu, chưởng quỹ quản lý của hồi môn
của Tưởng thị, cùng tuổi với Tưởng Hoài Chu, mặt như quan ngọc, mắt hẹp
mi dài, khi không cười cũng giống như đang cười, như làn gió xuân thoảng qua người đối diện.
“Phu nhân đã trở lại”. Nghe tin chủ tử trở
về, Lục Trì lập tức dẫn người ra nghênh đón, một thân áo xám trên người
cũng không che hết được phong thái lỗi lạc.
Tưởng thị coi hắn như con cháu trong nhà, có chút bất đắc dĩ giải thích: “Tuy nói ngày mai
mới xuống núi, nhưng do Ngũ tiểu thư ngại mệt nên hôm nay sẽ trở về,
cháu phái người dọn dẹp một chút, cơm trưa xong chúng ta sẽ khởi hành”.
Lục Trì gật đầu cười, trong nháy mắt liền nhìn về phía Tạ Lan Âm.
Hắn tuy làm việc trong cửa tiệm hồi môn của Tưởng thị nhưng cũng là tùy
tùng bên người Tạ Lan Âm, mỗi lần Tạ Lan Âm ra ngoài, Tưởng thị sẽ phân
phó Lục Trì đi cùng. Trưởng nữ biết công phu, bên người cũng có thị vệ
bảo hộ, thứ nữ lại càng giống người nhà họ Tưởng, dù ở nhà có chút khinh suất nhưng ra ngoài thì cực kì chững chạc, giảo hoạt không để bản thân
chịu thiệt bao giờ, chỉ duy nhất tiểu nữ nhi yếu ớt lại ham chơi là
không lúc nào khiến Tưởng thị thôi lo lắng.
Tạ Lan Âm rất quen thuộc với Lục Trì, nhìn ra ý cười trong mắt hắn, cách mũ mạng khẽ trừng hắn một cái.
Lục Trì coi như không thấy, ý cười trong mắt càng đậm, điềm nhiên bước đến hậu viện an bài.
Giữa trưa sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ tạm một lát rồi tiếp tục lên đường.
Đi được ba ngày, lúc xế chiều thì đến một thị trấn nhỏ cách thành Tây An
sáu dặm, Tưởng gia có một biệt viện ở đây nên Tưởng thị quyết định nghỉ
lại ở đó, sáng hôm sau mới vào thành.
Tuy lúc trước Tưởng thị có
phái người truyền tin nhưng hai ngày trước lại thay đổi chủ ý, nghĩ muốn cho người nhà chút bất ngờ nên không phái người đưa tin nữa, thành ra
hai vị công tử còn lại của nhà họ Tưởng chỉ có nhị công tử Tưởng Hành
Chu tới biệt viện này trước, tính an bài bọn hạ nhân chuẩn bị nghênh đón không ngờ cô với các biểu muội đã đến nơi trước rồi.
“Sao cô
không báo trước cho cháu, chiều mai đại ca chuẩn bị qua đây, sớm biết
hôm này người đến, đại ca chắc chắc sẽ cùng cháu đến đây”. Tưởng Hành
Chu không chút bối rối bước nhanh đến, một thân trường bào màu xanh
ngọc, khuôn mặt tuấn tú điềm tĩnh. Hắn yêu thích đồ cổ gốm sứ, người
cũng giống như món đồ sứ thượng phẩm lắng đọng bao năm tháng, tĩnh mịch
tao nhã.
“Đều là người một nhà, cháu khách khí như vậy làm gì,
đón ta ở cửa thành là được, việc gì phải đến tận đây”. Tưởng thị nhìn
cháu trai thứ hai khẽ cười, kéo người đến bên cạnh, quan sát từ trên
xuống dưới rồi ôn nhu cảm khái nói: “Sắp cao hơn đại ca của cháu rồi đi? Thế nào, Hành Chu đã vừa ý cô nương nào chưa? Cũng đã hai mươi rồi,
đừng có học đại ca cháu muộn vậy mới cưới thê tử đó”.
Nghe giọng điệu thúc giục đầy sự quan tâm của cô, Tưởng Hành Chu thoải mái nói:
“Tạm thời thì chưa có, chờ Hành Chu gặp được cô nương mến mộ trong lòng, cháu sẽ nói cho cô đầu tiên, xin cô quyết định”.
Tạ Lan Âm cười
trộm, khẽ nháy đôi mắt hoa đào sáng ngời nhìn hắn, “Nhị biểu ca từ khi
nào cũng học được lời ngon tiếng ngọt vậy?”.
Sau khi ba huynh đệ
nhà họ Tưởng tiếp nhận việc làm ăn trong nhà, hàng năm ít nhất đều có
một người đến Hàng Châu thăm cô ruột, bởi vậy đối với Tạ Lan Âm mà nói, nhóm biểu ca cực kì thân quen, dù hơn đã hơn một năm mới gặp lại cũng
không có cảm giác xa lạ.
Tưởng Hành Chu sờ đầu tiểu biểu muội,
quen miệng khen ngợi: “Lan Âm cao lên mà người cũng càng xinh hơn”. Sau
đó lại tiếp tục khen Tạ Lan Kiều, Tạ Lan Âm đoán hắn sẽ hỏi tiếp về
trưởng tỷ bèn chủ động giải thích: “Đại tỷ giúp chiếu cố phụ thân, không thoát thân được, chỉ có thể chờ nhị biểu ca đón dâu mới có thể qua
đây”.
Nhìn tiểu cô nương mồm mép láu lỉnh, Tưởng Hành Chu lắc đầu bật cười.
Tưởng Hoài Chu thấy có hàng xóm gần đấy ra xem náo nhiệt, bèn khuyên nhủ: “Nhị ca, trước hết chúng ta mời cỗ mẫu vào nhà đã”.
Tưởng Hành Chu gật đầu, quay đầu lại nói với mọi người một tin tức lớn,
“Hoàng Thượng phong đại hoàng tử làm Tần vương, ngày mai Tần vương điện
hạ sẽ đến Tây An, nghi thức nghênh đón diễn ra hơn nửa canh giờ, dân
chúng không được phép vào thành. Cô, chúng ta dùng cơm trưa xong hãy
xuất phát, đỡ phải khổ sở chờ đợi ở cổng thành”.
Tưởng Hoài Chu
vừa biết được tin tức này thì ánh mắt khẽ biến. Làm kinh thương sợ nhất
là đụng vào cửa quan, Tây An bỗng chốc có thêm một vị vương gia, cũng
không biết là người thế nào, nếu là một kẻ tham lam, nhà mình không
tránh được phải hiếu kính nhiều một chút.
Tưởng thị cùng Tạ Lan
Kiều đều nghĩ đến điều này, nhưng e ngại xung quanh nhiều người nên chỉ
trao đổi ánh mắt, không lộ ra chút khác thường nào.
Tạ Lan Âm
thường nghe mẫu thân với tỷ tỷ đàm luận về chuyện buôn bán trong cửa
hàng nên mấy đạo lý đối nhân xử thế trong kinh thương nàng cũng có chút
hiểu biết, nhưng tuổi nàng còn nhỏ, lại cực kì tự tin với gia nghiệp của cữu cữu, nên không cho đây là chuyện lớn, trái lại chỉ muốn xem chút
náo nhiệt, cực kì hưng phấn nói với mẫu thân: “Nương, con muốn xem nghi
thúc đón Tần vương vào thành, nương nói người từng xem Bình Tây Hầu dẫn
binh khải hoàn trở về, con lớn như vậy mà chưa từng gặp qua cảnh tượng
náo nhiệt như thế đâu”.
Bình Tây Hầu là đại ca của Thẩm hoàng
hậu, hai mươi tư tuổi đã lập công phong hầu, hiện là Tổng binh ở Thiểm
Tây, phủ tổng binh cũng đặt tại Tây An.
Tương thị nhìn nữ nhi, lại
nhớ vẻ háo hức của mình năm đó, cười cười đồng ý: “Đi, chúng ta đi xem
một chút, có điều đây là con xin ta, đến lúc phải chờ lâu thì con đừng
có than phiền với ta”.
Tạ Lan Âm vội vàng cam đoan mình tuyệt đối sẽ không thế, thanh âm ngọt ngào theo gió truyền tới sân bên cạnh.
Bên dưới tàng cây hòe già xanh tốt, Tiêu Nguyên một thân cẩm bào nhạt màu
tựa vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, nắng chiều men theo bờ tường chiếu
tới, không chạm đến hắn nhưng đọng lại trên lồng chim treo trên nhánh
cây, chim hoàng oanh đang hót mấy hồi, gặp phải tia sáng chói mắt kia
thì không vui, rì rầm hai tiếng rồi nằm xuống, rúc đầu vào trong cánh.
Thanh âm ngọt ngào của cô gái tan biến, chim hoàng oanh cũng không hót.
Tiêu Nguyên mở mắt.
Cát Tiến đang đứng hầu hạ bên cạnh, thấy vậy lấy lòng nói: “Công tử sao lại tỉnh? Thần dụ nó kêu thêm mấy tiếng nhé?”. Chủ tử thích nhất là nghe
tiếng chim để chợp mắt một chút.
Tiêu Nguyên lắc đầu, ánh mắt
dừng lại trên bàn trà. Cát Tiến vội vàng rót một ly trà Phổ Nhĩ đưa qua. Tiêu Nguyên miễn cưỡng dựa vào ghế mây, hạ mắt khẽ uống. Cát Tiến nhìn
sang đầu tường bên kia, biết chủ tử chắc chắn đã nghe thấy, nhỏ giọng
nói: “Thật là có duyên, chúng ta lại gặp được một nhà kia, công tử, ta
thấy phong thái vị biểu ca của cô nương kia không hề tầm thường chút
nào, hay để ta phái người hỏi thăm một chút, xem người phía trên họ là
ai”.
Có câu “Cường long bất áp đích đầu xà*”, thay vì làm con rồng không có chút tiền đồ kia, chủ tử nhà mình chắc
chắn phải trở thành chủ nhân của vùng Thiểm Tây này, cho nên phải thăm
dò xem Thiểm Tây có những con rắn nào, có thể sử dụng hay không, nếu
không thể dùng phải lập tức đánh chết rồi thay bằng con khác hữu ích
hơn. Trước khi biết rõ lai lịch của cô nương kia, dù vị biểu ca kia là
người bình thường thì cũng phải tìm hiểu kĩ, chẳng may tương lai chủ tử
chợt có hứng thì hắn biết đi đâu tìm người ?
*Rồng mạnh cũng không đè nổi rắn bản địa : hiểu theo nghĩa đen là một con
rồng dù có to lớn hung bạo đến đâu cũng không áp chế được một con rắn
nếu nó đang ở trên địa bàn của mình, ẩn dụ rằng một người dù có thực lực to lớn cũng khó mà đối phó được với thế lực địa phương. Tớ nghĩ câu này giống với câu ” Phép vua thua lệ làng ” của Việt Nam.
Tiêu Nguyên buông ly trà, gật gật đầu.
Cát Tiến vừa đi vừa cười, đến cửa gặp được Lư Tuấn liền thuận miệng hỏi: “An bài xong hết rồi chứ?”
Lư Tuấn không thèm để ý đến hắn, đi thẳng đến trước mặt chủ tử, thấp giọng nói: “Công tử, thần đã xác nhận qua, phủ đệ của công tử ở ngay sau
vương phủ, cách đó một con phố, hai gian nhà chính giữa đã xây thêm ám
đạo, nếu có việc khẩn, công tử có thể sử dụng bất cứ lúc nào”.
Danh xưng vương gia không hề dễ làm việc, đóng giả thành thương nhân dễ dàng đi lại với quan phủ hơn, thậm chí đại kinh thương còn có thể buôn bán
với người Hung Nô ở ngoài biên quan .
“Nghi thức?”, Tiêu Nguyên đứng dậy, nhìn vào lồng chim hỏi.
Lư Tuấn trả lời: “Từ kinh thành đến đây, dọc theo đường đi đều xảy ra chút chuyện không may, chỉ cần công tử cáo ốm không gặp khách thì những kẻ
đó cũng không dám mạo muội đến vương phủ cầu kiến”.
Sau khi chủ
tử vào thành, chuyện xảy ra với ngài ấy ở kinh thành sẽ rất nhanh truyền khắp Thiểm Tây, người thông minh đều có thể đoán được Hoàng Thượng
không ưa chủ tử, nhìn thì là phong vương nhưng kì thực là bị giáng chức, chính vì thế dù chủ tử có chút quái gở, cáu kỉnh mà không muốn gặp
khách thì người bên ngoài cũng sẽ không hoài nghi, chủ tử chỉ cần an bài một thế thân để che giấu là được.
Sau khi bố trí mọi thứ chu
toàn, Tiêu Nguyên nhấc lồng chim xuống, xoay người đi về gian nhà, “Sáng mai xuất phát, nhìn Tần vương vào thành”.
Lư Tuấn đang định nhận lệnh theo bản năng, chưa kịp mở miệng đã thấy choáng váng, sáng mái chủ tử muốn vào thành? Một tiếng “Dạ” kẹt trong yết hầu, chờ Cát Tiến trờ
về, Lư Tuấn làm ra vẻ bình tĩnh đem lời phân phó của chủ tử nói cho hắn. Cát Tiến tuy hay ồn ào nhưng kì thực rất thông minh, tâm tư của chủ tử, dù ngài ấy không nói thì hắn ta cũng có thể đoán được tám chín phần.
Chuyện nhỏ ấy căn bản không cần phải đoán, Cát Tiến nghĩ đến tin tức mình hỏi
thăm được, ý vị thâm trường cười khẽ, nâng chân bước vào trong hầu hạ.
“Chờ chút, ngươi đang cười cái gì?”, Lư Tuân đưa tay ngăn hắn lại, cười
giống như tên trộm vậy, ắt hẳn là đoán được chuyện gì rồi.
Không
ngờ sẽ bị ngăn cản, Cát Tiến buồn bực quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm
chằm Lư Tuấn, ngạc nhiên nói : ” Ta ngày nào chả cười, ngươi quản ta
cười cái gì chứ ? “. Vừa nói xong thì đột nhiên hiểu ra, chỉ phía cửa
sổ, hạ giọng hỏi hắn, “Ngươi muốn biết vì sao sáng mai chủ tử quyết định vào thành hả?”.
Lư Tuấn ngầm thừa nhận.
Cát Tiến liền cầm tay kéo hắn đến dưới gốc cây hòe già, mới bảo Lư Tuấn cúi đầu. Lư Tuấn
không suy nghĩ nhiều, nghiêng đầu sang nghe. “Ta biết, nhưng mà không
nói cho ngươi đấy”. Cát Tiến vừa nói vừa cười, nói xong chữ cuối cùng
thì như con thỏ nhảy thẳng ra ngoài. Lư Tuấn chặn ngang không bắt được
người, mắt thấy Cát Tiến đã chạy đến cửa phòng, đành âm thầm cắn răng.
Trong phòng, Tiêu Nguyên nghe được động tĩnh liền đoán hai người kia lại đang tranh cãi, khóe môi khẽ nhếch, tiếp tục cho chim ăn.
Sáng sớm
hôm sau, Tiêu Nguyên không để Cát Tiến hầu hạ, tự mình xách lông chim đi đến hậu viện, sau khi đem lồng treo lên cành cây, hắn nhìn sang tòa nhà bên cạnh, chậm rãi luyện quyền, động tác như mây trôi nước chảy, vừa
thong thả ung dung lại mạnh mẽ kì lạ, giống như bất cứ lúc nào cũng có
thể giết người trong vô hình.
“Cô nương cô nương, Đại công tử tới rồi!”
Thanh âm hưng phấn của tiểu nha hoàn từ đầu tường bên kia truyền tới, Tiêu
Nguyên thoải mái thu quyền, vận khí một lát rồi đi tới trước lồng chim.
Chim hoàng oanh khẽ hót để lấy lòng chủ nhân. Tiêu Nguyên nâng tay, đặt
ngón trỏ lên môi. Chim hoàng oanh lập tức im lặng.
Trong khuê phòng, Tạ Lan Âm nghe tiếng ầm ĩ khẽ nhíu mày, ngồi bật dậy đẩy màn trướng ra hỏi Anh Ca đang đi vào: “Thật sao?”.
Mỹ nhân vừa tỉnh ngủ như xuất thủy phù dung*, tóc đen hỗn độn rơi đầy trên vai, một đôi mắt hoa đào tràn ngập kinh hỉ, linh động giống như một đứa trẻ.
*hoa sen mới nở
Anh Ca bưng nước vào, vẻ mặt tươi cười: “Thật ạ, hôm qua Nhị công tử đã
phái người đưa tin, cho nên vừa nãy Đại công tử nói đã đoán được tiểu
thư sẽ đòi đi xem cảnh nghênh đón Tần vương nên ngài ấy mới đến đây sớm
một chút, tiểu thư mau dậy đi, Đại công tử còn chưa ăn điểm tâm đâu, vẫn đang chờ cả nhà đấy ạ”.
Tạ Lan Âm nhanh chóng rời giường, rửa
mặt thay quần áo trang điểm, bình thường phải mất hai khắc, vậy mà sáng
nay chưa đến một khắc đã sửa soạn xong xuôi rồi.
Nghe tiếng bước chân rồi đi, Tiêu Nguyên khẽ nhíu mày, trong mắt phượng hiện lên chút thất vọng.
Nàng nói nhỏ như vậy, thính lực của hắn có tốt thế nào cũng vô dụng.