Đọc truyện Mỹ Nhân Kiều – Chương 17
“Công tử, chúng
ta phải chờ bọn họ sao?” Nhìn tiểu cô nương đã dám tự mình cưỡi ngựa
đang đi thong thả bên kia, Lư Tuấn khó hiểu hỏi chủ tử.
“Từ đây
ngồi xe ngựa vào thành cũng phải mất một canh giờ cho nên nhiều nhất bọn họ chỉ cưỡi thêm hai khắc nữa thôi”, Tiêu Nguyên thản nhiên vỗ vỗ đầu
hắc mã, “Buổi chiều cũng không có việc gì, ở đây cưỡi ngựa cũng không
sao”.
Lư Tuấn không nhiều lời giống như Cát Tiến, biết được ý
định của chủ tử thì chỉ yên lặng đi bên cạnh hắc mã. Nhìn thấy dáng vẻ
thư sướng thoải mái ngồi trên lưng ngựa, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn bầu trời lại nhếch khóe miệng của chủ tử, trong lòng Lư Tuấn có chút cay
cay. Khi còn ở trong cung chủ tử rất ít khi xuất môn, chỉ luôn quanh
quẩn trong nhà, hiện tại rốt cuộc cũng được tự do, có thể thoải mái ra
ngoài giải sầu.
Bên kia Tưởng Hoài Chu nhìn trời rồi quay ra nói với biểu muội ở phía trước: “Xuống đi Lan Âm, ngày mai chúng ta lại đến”.
Tạ Lan Âm mới học được cách cưỡi ngựa, còn chưa có tận hứng, thật cẩn thận thúc ngựa rẽ bước, nhìn về phía biểu ca hưng phấn nói: “Ta muốn cưỡi nó về, ngày mai lại cưỡi nó đến đây, coi như vừa đi đường vừa luyện tập
luôn”. Cuối cùng cũng có được một chú ngựa yêu quý, bây giờ nàng mới
hiểu tâm tình của biểu ca cùng Viên công tử lúc trước, chú ngựa trắng
này ngoan ngoãn nghe lời, đôi mắt to như có thể đáp lời nàng, Tạ Lan Âm
cực kì yêu thích.
“Nhỡ trên đường nó hoảng sợ thì sao?” Tưởng
Hoài Chu lập tức cự tuyệt, tiến lên đỡ nàng bước xuống, “Trên đường
người đến người đi, làm sao thanh tĩnh bằng trường đua nhà chúng ta,
muội vừa mới học, cứ từ từ từng bước, đừng nóng vội quá!”
Tạ Lan Âm cảm thấy thất vọng, chẳng qua ngẫm lại thì cũng hiểu được cẩn thận một chút còn hơn là bị thương ngoài ý muốn.
Hai tay giữ chắc yên ngựa, Tạ Lan Âm theo cách biểu ca chỉ xoay người bước
xuống, vừa đứng vững, hai đùi liền khẽ run, Tạ Lan Ân nhanh chóng vịn
lấy biểu ca nhà mình, cảm giác được chân có chút tê dại, cười khổ nói:
“Cưỡi ngựa đúng là không đơn giản, may mà ta nghe lời nương”.
“Cô nói gì với muội?” Tưởng Hoài Chu cười hỏi.
Tạ Lan Âm sao có thể nói với hắn đã mặc quần độn thêm để tránh bị mài da
chứ. Lời nói kẹt chặt trong họng, nàng chậm rãi bước thêm vài bước, cảm
thấy chân đỡ tê liền buông tay biểu ca.
Tưởng Hoài Chu phất tay với Tiêu Nguyên ở xa xa.
Tiêu Nguyên liền giục ngựa đi đến, xuống ngựa hỏi: “Hai vị phải về sao?”
Tưởng Hoài Chu vuốt cằm, cười nói: “Đúng vậy, Viên huynh yêu thích con ngựa này như vậy, có phải chưa chạy đủ đúng không?”
Tiêu Nguyên sờ đầu con ngựa, nhìn một vòng quanh trường đua, có chút tiếc
nuối nhìn về phương xa: “Đáng tiếc sân bãi này có hạn, không đủ để nó
phát huy hết khả năng, ngày khác rảnh rỗi, ta muốn đến quan ải xem thử,
Tam công tử sống ở Thiểm Tây, chắc đã sớm qua đó rồi?”
Thảo
nguyên ở quan ải chính là thảo nguyên lớn nhất ở phụ cận thành Tây An,
Tưởng Hoài Chu thích xuất môn du ngoạn, đương nhiên đã qua đó nhiều lần, bèn nhiệt tình giới thiệu với hắn: “Ta đã qua đó vài lần, nơi đó cách
Tây An hơn sáu trăm dặm, lấy sức của con ngựa này, một ngày là đủ đi đến đó. Nếu Viên huynh không chê, tháng tư ta nguyện dẫn đường cho Viên
huynh”.
“Ý tốt của Hoài Chu, Viên mỗ cầu còn không được”, Tiêu Nguyên chắp tay nói lời cảm tạ.
Tạ Lan Âm nghe thấy thế trong lòng liền ngứa ngáy, nhỏ giọng hỏi biểu ca,
“Quan ải có thảo nguyên sao?” Nếu có thể phi ngựa thì chắc chắn là thảo
nguyên rồi?
Tưởng Hoài Chu ra hiệu cho Tiêu Nguyên cùng đi xong
mới giải thích cho tiểu biểu muội. Tạ Lan Âm vừa nghe đúng là thảo
nguyên thì nén giận liếc hắn một cái. Có chỗ đi chơi tốt như vậy, vì sao không nói cho nàng biết sớm chứ? Bây giờ Viên công tử vừa nói muốn đi,
nếu nàng mở miệng đòi đi cùng, dễ khiến người ta hiểu lầm.
“Ngũ tiểu thư cũng muốn đi sao?” Thấy nàng không nói tiếp, Tiêu Nguyên liền phỏng đoán.
“Không có, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi”. Tạ Lan Âm sợ hắn nghĩ nhiều, cố gắng bình tĩnh nới, giọng điệu cực kì thản nhiên.
Tiêu Nguyên gật đầu, nói với Tưởng Hoài Chu: “Nếu Ngũ tiểu thư muốn đi, ta sẽ không quấy rầy hai huynh muội nữa”.
“Chỗ đó quá xa, cô của ta sẽ không đồng ý”, Tưởng Hoài Chu cười nói, căn bản hắn chưa từng nghĩ sẽ dẫn tiểu biểu muội đến nơi xa như vậy, vả lại nếu cưỡi ngựa thì tiểu biểu muội không chịu nổi, mà ngồi xe ngựa thì lãng
phí thời gian.
Tới bên ngoài trường ngựa, nhìn thấy tiểu ngựa
mang chú ngựa yêu quý của mình buộc sau xe ngựa, Tạ Lan Âm mới vừa lòng
bước lên xe.
Lúc đến Tưởng Hoài Chu cùng tiểu biểu muội ngồi chung xe ngựa, bây giờ thì phải tiếp Tiêu Nguyên nên cũng cưỡi ngựa.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, Tạ Lan Âm vốn đã mệt mỏi sẵn, xương sống thắt lưng đều đâu, nghe được một lát thì cảm thấy buồn ngủ, nhưng ngại dựa
vào bên vách xe không thoải mái bèn rút cái đệm bên sườn ra làm gối đầu, cực kì thoải mái nằm xuống dưới đất. Xe ngựa đi rất vững, một chút xóc
nhẹ lại càng tăng sự thoải mái, Tạ Lan Âm nhắm mắt lại, chưa chi đã ngủ
mất.
Thấy trong xe không có chút động tĩnh nào, trong lòng Tưởng
Hoài Chu cảm thấy kì quái, bèn ghé mắt nhìn qua khung cửa sổ, cách lớp
rèm chỉ thấy tiểu biểu muội đang ngủ say. Hắn bật cười, buông rèm, quay
đầu nói với Tiêu Nguyên, “Mới học có một chút như vậy đã mệt đến mức lăn ra ngủ, thật sự là rất yếu ớt”.
Tiêu Nguyên không có tiếp lời,
trong đầu chỉ nghĩ tới bộ dạng đi ngủ của chim hoàng oanh nhà mình, cái
đầu tròn tròn núp trong đám lông, giống hệt một quả bóng nhỏ, nhưng hắn
chỉ cần gõ nhẹ lồng chim là nó lập tức ngẩng đầu lên, khẽ chớp chớp đôi
mắt đen to tròn ánh nước. Nghĩ đến ánh mắt của chim, lại nhớ tới đôi mắt hoa đào diễm lệ của nàng, không biết vẻ mặt lúc nàng tỉnh ngủ sẽ như
thế nào đây?
Cứ miên man suy nghĩ, đến lúc Tưởng Hoài Chi nói chuyện, hắn mới tỉnh táo lại được.
Vào đến cửa thành, sau khi hẹn thời gian đến Minh Nguyệt Lâu uống rượu, liền mỗi người đi một ngả.
Xe ngựa dừng trước cửa Tưởng phủ, Tạ Lan Âm còn chưa tỉnh, Tưởng Hoài Chu
bất đắc dĩ cười cười, bảo xa phu trực tiếp đánh xe đến của Yêu Nguyệt
Các, tận mắt nhìn thấy Tang Chi và Anh Ca đưa tiểu biểu muội đang lim
dim vào trong, hắn mới đi gặp cô.
“Lan Âm không gây phiền toái
cho cháu chứ?” Tưởng thị mời cháu uống trà, lo lăng hỏi, “Cháu đó, suốt
ngày nuông chiều nó, còn thân thiết hơn cả anh trai ruột, tạo cho nó
thói quen cái gì cũng sai sử cháu, đại biểu muội với nhị biểu muội đâu
có không khách khí với cháu như vậy”.
“Vậy chứng mính cháu làm
biểu ca rất tốt, Lan Âm thân thiết với cháu, sau này cô cũng đừng nói
những lời khách sáo như vậy, còn phân biệt người này người nọ làm gì”.
Tưởng Hoài Chu cười nói, lai sợ cô lo lắng, bèn mở miệng khen ngợi thiên phú cưỡi ngựa cura tiểu biểu muội.
Hai cô cháu tán gẫu cực kì vui vẻ nhưng Tưởng thị đau lòng cháu, bèn bảo hắn trở về phòng nghỉ ngơi.
Tưởng Hoài Chu cũng có hẹn với người ta nên cũng không ở lại lâu.
Tưởng thị nhìn bóng lưng của cháu trai, biết đôi biểu huynh biểu muội này chỉ có tình cảm anh em, lại nghĩ đến chuyện buổi sáng tẩu tử nói với bà,
bèn hỏi đại nha hoàn thân cận Ngọc Trản, “Đi nhìn xem nhị tiểu thư đã
trở lại chưa, nếu đã về thì bảo nàng qua đây một chuyến”.
Ngọc Trản nhẹ giọng đáp lời, khoảng hơn một khắc liền quay lại, nói nhị tiểu thư chưa về.
Tưởng thị nhìn sắc trời, dự đoán được đôi huynh muội kia hơn phân nửa sẽ ở bên ngoài dùng cơm, bèn lấy tay xoa xoa trán.
Ba nữ nhi của bà, trưởng nữ thì tính tình lạnh lùng, giống như coi mình là nam nhi thật sự vậy, mỗi lần bà nhắc đến hôn sự nó luôn nói phải chính
mình lựa chọn, không có chút thông suốt nào cả. Đứa thì hai thì tính
tình tùy tiện, may mắn có anh trai với chị dâu không chê nó, trong lòng
Tưởng thị cũng ngóng trông cửa hôn sự này có thể thành, về phần con gái
út, bây giờ mới mười ba, tạm thời chưa khiến bà phát sầu.
Tạ Lan Kiều chưa về, Tưởng thị bèn đến Yêu Nguyệt Các.
Lúc trên xe Tạ Lan Âm còn chưa ngủ đủ, vừa nằm lên giường lại tiếp tục say
giấc, đang thiu thiu lại cảm giác được có người chạm vào tay mình, cố
gắng mở mắt thì chỉ thấy khuôn mặt ôn nhu thanh lệ của mẫu thân.
“Nương…” Tạ Lan Âm khe khẽ gọi.
Mẫu thân của nàng thì đương nhiên là một mỹ nhân, chưa nói đến chuyện khiến người khác kinh diễm, chỉ riêng chuyện khiến phụ thân lạnh lùng nghiêm
nghị của nàng bại dưới tay bà, thì đã chứng tỏ dung mạo của mẫu thân so
với nử tử tầm thường đã hơn một phần anh khí, không giống các phu nhân
thái thái bình thường cả ngày chỉ biết treo chuyện quy củ trên miệng,
chính điều này đã khiến vẻ đẹp của bà có thêm một hương vị khác. Trong
chuyện dung mạo, Trưởng tỷ giống phụ thân, thanh lãnh thoát tục, Nhị tỷ
lại càng giống mẫu thân, thông minh tú lệ, còn nàng, chính là kế thừa
những điểm đẹp nhất của cha mẹ, là người xinh đẹp nhất nhưng tính tình
thì chả giống người nào cả.
“Có phải trên người mỏi nhừ rồi hay không?” Tưởng thị kiểm tra lòng bàn tay nữ nhi, thấy nàng tỉnh liền ôn nhu hỏi han.
Tạ Lan Âm gật đầu, nhích lại gần người mẫu thân, dựa vào người bà nói:
“May mắn con nghe lời nương, nếu không chắc đau chết rồi”.
“Không bị trầy da chứ?” Tưởng thị nhìn chân của nữ nhi.
Tạ Lan Âm tưởng mẫu thân định kiểm tra, đỏ mặt vội nói: “Không có, chỉ là
bị đỏ một chút, con đã thoa thuốc mỡ rồi, không có bị gì đâu, nương đừng nghĩ con yếu đuối thế, nương xem tay con không phải vẫn tốt sao?”
“Vì để ra ngoài chơi một chút khổ cũng không sợ”, Tưởng thị ấn cái mũi nhỏ
của nữ nhi, lại nắm lấy tay nàng, “Để ta bảo người may cho con một miếng bao tay, những vẫn phải cẩn thận một chút, trong nhà chúng ta da con
vẫn là non nớt mỏng manh nhất, khi con còn nhỏ lúc ăn cơm rơi chút canh
nóng ra tay, lòng bàn tay lập tức nổi bọt nước, làm cho phụ thân con đau lòng đến mức suýt nữa phạt nhữ mẫu quân côn, bây giờ về nhà mà để ông
ấy phát hiện tay con bị mài ra nốt chai, chắc chắn lại đau lòng cho
xem”.
Tạ Lan Âm hoài nghi, “Thật vậy ạ?”
Phụ thân thương
nàng, nàng muốn cái gì, chỉ cần nói với ông ấy, dù là chuyện khó thì
cũng chỉ cần cầu xin mấy lần là phụ thân cũng đáp ứng, nhưng phụ thân
trời sinh mặt lạng, đối với tỷ muội các nàng cũng rất ít cười, cử chỉ
thân thiết giữa cha và con gái cũng không nhiều.
Tưởng thị sờ đầu nữ nhi, tươi cười nhớ lại: “Cha con là người vụng về, da mặt lại mỏng,
chỉ có lúc các con chưa hiểu chuyện mới dám làm mặt xấu dỗ các con cười
thôi, còn không cho ta nhìn, nhưng kỳ thật trong lòng lại rất hiểu mấy
đứa”.
Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, Tạ Lan Âm đột nhiên thấy
nhớ nhà, ôm lấy mẫu thân nói: “Nương, chúng ta sớm một chút trở về
thôi”.
Tuy những ngày ở Tạ gia không hề yên ổn, nhưng phụ thân cùng đại tỷ đều ở đó, nàng rất nhớ bọn họ…
“Giữa tháng tư đi, chờ nàng ta kiêng cữ* xong chúng ta liền rời đi, ta đã viết thư về nhà rồi”. Tưởng thị thở dài, nỗi nhớ nhà dường như càng nhiều hơn.
*Phụ nữ khi mang thai có hai loại kiêng cữ, một là ở cữ sau khi sinh, gọi là đại nguyệt tử, loại còn lại là ở cữ sau khi sảy thai gọi là tiểu nguyệt tử, Tạ Dao chính là nằm ở loại thứ hai.
Tạ Lan Âm
biết mẫu thân đang phiền não cái gì, chỉ nhỏ giọng khuyên nhủ: “Nương,
chúng ta mặc kệ nàng ta đi, trở về tiếp tục sống như trước, mấy người đó thích ầm ĩ thế nào thì ầm ĩ, chúng ta không để trong lòng là được”.
“Được, Lan Âm trưởng thành rồi, phải biết suy nghĩ như vậy”. Nhìn khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp của con gái, Tương thị vui mừng cười, vỗ nhẹ vào bả
vai của nàng, “Đứng lên đi tắm rửa đi, một lát nữa chúng ta sẽ dùng
cơm”.
Tạ Lan Âm ngoan ngoãn rời giường.
Trong một nhã gian ở Minh Nguyệt Lâu, Tiêu Nguyên đứng trước cửa sổ, thấy xe ngựa của
Tưởng gia chậm rãi đi tới, lúc dừng lại chỉ có một mình Tưởng Hoài Chu
bước xuống, tuy rằng đã dự đoán trước nhưng vẫn có chút thất vọng.
Giọng nói của nàng so với chim hoàng oanh còn khiến người ta mê muội hơn,
đáng tiếc nàng lại không phải một chú chim có thể tùy ý bắt lấy.
Tiêu Nguyên có chút không tập trung cùng Tưởng Hoài Chu uống rượu tâm sự, lúc tàn tiệc thì sắc trời đã tối muộn.
Tiêu Nguyên dẫn Cát Tiến trở về trạch viện của mình.
Sau khi tắm rửa xong, Tiêu Nguyên tựa lưng vào thành giường, nhìn thấy chim hoàng oanh đã cuộn mình đi ngủ trong lồng, trong đầu đều là bóng dáng
của nàng ở trường đua ngựa, lúc thì hưng phấn vui cười, lúc thì hoảng sợ khẽ kêu, mà hắn chỉ có thể trông từ xa, nhìn nàng làm nũng với huynh
trưởng.
Không biết suy nghĩ miên man bao lâu, Tiêu Nguyên xoa xoa trán, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Mê muội đến mất cả ý chí, hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể lãng phí tinh lực chỉ vì một thanh âm được.
Trên lý trí thì quyết đinh như vậy nhưng trong giấc mộng lại mơ thấy nàng.
Nàng kéo ống tay áo hắn làm nũng, từng thanh âm như đang ghẹo người, trường
đua mênh mông như vậy, nàng như chú chim nhỏ chủ động đưa lên tận cửa,
hắn không cần phải nhẫn nhịn chịu đựng nữa.
Sáng hôm sau Tiêu Nguyên vẫn đi luyện quyền như cũ, lúc Cát Tiến vào thu thập giường, không ngờ lại thấy đệm giường đã quấn lên.
Cát Tiến sững sờ đứng trước tấm bình phong. Chủ tử nhà mình thanh tâm quả
dục không mấy khi có ham muốn, lúc còn ở trong cung, một năm nhiều nhất
chỉ mộng có một lần, nhưng từ lúc vào thành Tây An đây đã lần thứ hai.
Xem ra gặp được cô nương mình thích, chủ tử cũng không hề khác biệt.
Cát Tiến cười trộm, ôm lấy chăn đệm đi ra ngoài.