Mỹ Nhân Kiều

Chương 15


Đọc truyện Mỹ Nhân Kiều – Chương 15

Đồng Sơn nằm ở ngoài
thành ba mươi dặm, ngồi xe ngựa cũng phải mất nửa ngày, đi trong ngày
chắc chắn là không kịp, Tạ Lan Âm chưa chắc mẫu thân có thể cho phép
nàng đi xem người ta hát đối chọn chồng, càng không nói đến chuyện phải
ngủ bên ngoài.

“Tam biểu ca, huynh đã nói với mẫu thân ta chưa?”
Dùng cơm xong, Tạ Lan Âm ngồi trò chuyện với vị biểu tẩu mới một lúc,
gặp Tưởng Hoài Chu đang đi đến, nàng lập tức đuổi theo, muốn thương
lượng với Tưởng Hoài Chu chuyện “đại sự”.

“Không được, việc này
phải giả bộ muội vô tình nghe thấy người ta nói, sau đó xin ta đưa muội
đi, nếu không mợ của muội đánh ta chết”. Tưởng Hoài Chu dừng chân, thấp
giọng nhắc tiểu biểu muội. Chuyến đi Đồng Sơn này, tiểu biểu muội chỉ là sợ cô không đồng ý nhưng nếu mẫu thân biết là do hắn đề nghị, Tưởng
Hoài Chu sợ mẫu thân sẽ lấy chổi lông gà đánh hắn mất.

“Vậy chúng ta cùng đi”, Tạ Lan Âm cướp lấy cây quạt của biểu ca, khẽ gảy gảy, “Ta
xin nương còn huynh phải cam đoan sẽ không có chuyện gì xảy ra”.

Tưởng Hoài Chu sờ sờ cằm, đột nhiên nhắc nhở nàng một chuyện khác, “Cho dù cô đồng ý thì chúng ta cũng phải cưỡi ngựa quá, muội có chịu được không?”

Tạ Lan Âm lập tức nở nụ cười, mở quạt ra phe phẩy cho hắn, “Còn mấy ngày
nữa mà, hôm nay chúng ta dỗ tốt mẫu thân rồi ngày mai biểu ca sẽ dạy ta
cưỡi ngựa, ta thông minh như vậy, rất nhanh sẽ học được thôi”.

Tưởng Hoài Chu nhìn nàng không tin tưởng, cướp lại cây quạt liền gõ vào bả
vai nàng, “Đây chính là muội nói, đến lúc đó đừng có kêu mệt với ta”.

Tạ Lan Âm vừa định mở miệng cam đoan thì phía sau truyền đến giọng nói của tỷ tỷ Tạ Lan Kiều, “Hai người ờ đây thì thầm cái gì đó?”

Tạ Lan
Âm quay đầu lại, thấy tỷ tỷ mặc nam trang cùng Nhị biểu ca Tưởng Hành
Chu đang cùng đi tới. Trong lòng nàng vui vẻ, lập tức nói ra kế hoạch đi chơi sắp tới, lại nhiệt tình mời mọc hai người, “Tỷ tỷ cùng Nhị biểu ca cũng đi nhé? Chúng ta đông người càng náo nhiệt, còn có thể lên núi săn thú nữa”.

Tưởng Hành Chu mìm cười, nhìn về phía Tạ Lan Kiều vừa hẹn hắn cùng đi thăm mấy cửa hàng.

Tạ Lan Kiều ấn trán của muội muội một cái, khiển trách: “Săn sủng gì chứ?
Cái thân thể nhỏ tẹo của muội không bị sói tha đi đã là may mắn rồi.
Muội đi hỏi nương nếu người không đồng ý thì không được đi, còn đồng ý

thì phải mang Lục Trì đi cùng, ta cùng Nhị biểu ca phải đi xem mấy cửa
hàng, không rảnh cùng muội càn quấy”.

Tỷ tỷ không đi, Tạ Lan Âm rất thất vọng, nhỏ giọng lèm bèm nàng chỉ biết kiếm tiền.

Tạ Lan Kiều nghe thấy, bèn ra vẻ muốn véo lỗ tai muội muội, đúng là cái
thứ không có lương tâm, lúc xin nàng tiền tiêu vặt sao không chê bai
nàng thế đi?

Tạ Lan Âm cười hắc hắc, kéo Tưởng Hoài Chu bỏ chạy.

Tưởng thị còn đang trò chuyện với nàng dâu mới, hai huynh muội nhàn nhã đi
đến Hương Viên – tiểu viện Tưởng thị ở trước khi lấy chồng, ở ngoài viện thưởng hoa tản bộ. Ở bên kia, Tưởng thị là người từng trải, biết tối
hôm qua cháu dâu chắc chắn bị mệt, hàn huyên một lúc liền quan tâm
khuyên Lâm Huyên trở về nghỉ ngơi, nhìn thấy đôi vợ chồng son rời đi,
Tưởng thị vui mừng khen ngợi mấy câu với Lý thị rồi mời trở về. Từ xa
nhìn thấy hai huynh muội, Tưởng thị lập tức đoán được không có chuyện
tốt rồi, vừa bước tới liền trực tiếp hỏi: “Muốn xin ta cái gì?”

Thấy mẫu thân thông minh như vậy, Tạ Lan Âm không dám qua loa, cực kì ngoan
ngoãn ôm lấy tay bà nói thật. Nàng vừa nói xong, Tưởng Hoài Chu như đã
bàn bạc liền đứng ra đảm bảo.

Tưởng thị nhìn tiểu nữ nhi xinh xắn đáng yêu, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của trượng phu. Bà cùng ông ấy chính là gặp gỡ ở Đồng Sơn.

Trước khi lấy chồng bà
cũng giống tiểu nữ nhi, thích náo nhiệt, hội hát đối ở Đồng Sơn bà đã đi mấy lần, một lần sau cùng thì gặp Tạ Huy, người cũng đến đó xem náo
nhiệt. Lúc ấy Tạ Huy vẫn còn là một thiếu niên thanh lãnh, chỉ dẫn theo
tùy tùng một mình đến đây du ngoạn, hai người không quen biết ai, đi tới đi lui thì bị lạc đường. Ca ca vui vẻ giúp người, mời hắn cùng đồng
hành, Tạ Huy ra vẻ đạo mạo trang nghiêm nhưng cuối cùng ánh mắt thì cứ
dính trên người bà…

Nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên với trượng phu, trong mắt Tưởng thị liền hiện ra chút mềm mại ngọt ngào.

Tạ Lan Âm nháy nháy mắt, nhìn không được nở nụ cười, nương lại nhớ phụ thân rồi, mỗi lần nhắc tới phụ thân bà đều như vậy.

Tưởng Hoài Chu cũng nhìn ra sự khác thường của cô, chợt đập cây quạt vào lòng bàn tay, “Đúng rồi, cháu nhớ ra rồi, cô với dượng chính là gặp nhau ở
Đồng Sơn, cháu nhớ rõ trước đây mẫu thân đã từng kể mà”.

Chuyện

xưa bị cháu trai vạch trần, Tưởng thị có chút xấu hổ, vừa muốn giải
thích thì Tạ Lan Âm hưng phấn ôm lấy cánh tay mẫu thân, đòi bà kể cho
nàng nghe. Tưởng thị sao có thể không ngượng ngùng kể lại chuyện đó
được, đành làm bộ như không kiên nhẫn muốn rời đi, chẳng qua Tạ Lan Âm
không chịu bỏ qua, ôm chặt tay bà làm nũng, “Nương không nói cũng không
sao, về nhà con hỏi phụ thân là được, nhưng mà trước đây nương cũng đã
đến Đồng Sơn nên con đi cũng không sao đúng không? Ngoại tổ mẫu tiến bộ
như vậy, nương cũng không thể thua người được!”

Bị nữ nhi bắt
được nhược điểm, vị mẫu thân “thân bất chính” Tưởng thị cũng không muốn
trói buộc con gái nhỏ, hơn nữa Đồng Sơn cảnh vật tú lệ rất phù hợp để du ngoạn, cũng không nguy hiểm nên Tưởng thị liền gật đầu, dặn dò nữ nhi
phải chuyên tâm học cưỡi ngựa trước.

Được cho phép, Tạ Lan Âm cực kì cao hứng, hứng phấn xin biểu ca buổi chiều dẫn nàng đi học cưỡi ngựa.

Tưởng thị cực kì buồn cười nhắc nhở: “Đi mua hai đôi giày trước, nam trang
con có rồi nhưng cũng không thể thiếu giày cưỡi ngựa được”.

Tạ Lan Âm nhìn đôi giày thêu gấm đỏ dưới chân, ngẩng đầu nở nụ cười.

Buổi sáng hai huynh muội đến cửa hàng chọn mấy đôi giày cưỡi ngựa, lúc trở
về Tạ Lan Âm cùng biểu ca bàn bạc thời gian xuất phát buổi chiều, lúc
trở lại Yêu Nguyệt Các, liền thấy Anh Ca cầm theo mấy đồ vật đi tới.

“Tiểu thư, phu nhân phái người đưa đồ tới đấy, để người mặc khi cưỡi ngựa
đó”. Tang Chi bày mấy cái quần trên tháp, ý bảo cô nương xem, “Chỗ đùi
đã được may dầy thêm, nói là để lúc tiểu thư cưỡi ngựa không bị chà sát, phu nhân thực cẩn thận, lúc trên đường bà nghe thấy tiểu thư muốn học
cưỡi ngựa thì đã cho người chuẩn bị rồi”.

Tạ Lan Âm sờ chỗ được may dày lên, nhấc lên nhấc xuống mãi lại nhìn gương giọng ghét bỏ: “Có phải nhìn rất béo hay không?”

Anh Ca nghe thấy lại tưởng nàng không muốn mặc, vội vàng bước tới khuyên
nhủ: “Phu nhân đã từng cưỡi ngựa, nếu người đã chuẩn bị, chắc chắn là
suy nghĩ cho tiểu thư, nếu tiểu thư không nghe, chốc nữa thối… Đùi bị
trầy da lại không kjip xuất hành thì làm sao?”

Suýt nữa thì nàng nói ra mấy từ thô bỉ, Tạ Lan Âm cười liếc mắt trừng nàng một cái, lại nhìn gương: “Ta thử trước đã”.


Nói xong lập tức thử đồ, nàng bảo Tang Chi mang nam trang đến, thay hết từ
trên xuống dưới. Một thân trường bào cổ viền cùng quần dài màu trắng,
dưới chân là đôi giày làm bằng da hươu, cho dù có bị người ta nhìn ra là một cô nương thì cũng có vài phần anh khí. Tạ Lan Âm rất vừa lòng, quay đầu nhìn lại trong gương thì không thấy chỗ dày ở quần, không ảnh hưởng đến dáng người bèn quyết định buổi trưa sẽ mặc thế này đi gặp Tưởng
Hoài Chu.

Nhìn vẻ mặt khoa trương của tiểu biểu muội, Tưởng Hoài
Chu cười cười khen ngợi một chút rồi mang nàng đến trường ngựa của Tưởng gia ở vùng ngoại ô.

“Đi chọn một con ngựa trước”, tới nơi, Tưởng Hoài Chu nhìn về chuồng bên kia nói, “Thật ra ta có mấy con ngựa tốt,
đáng tiếc vóc dáng muội quá thấp, không cưỡi nổi, hôm nay để ta chọn cho muội con nào dịu ngoan một chút”.

Tạ Lan Âm đối với chuyện này
dốt đặc cán mai, tất cả đều nghe theo hắn sắp xếp, ngoan ngoãn đi bên
cạnh biểu ca, ngó đông ngó tây mãi.

Vừa ngó qua một bên liền thấy một đôi chủ tớ bèn kinh ngạc dừng bước.

Tiêu Nguyên đang dẫn Lư Tuấn đi chọn ngựa, ở kinh thành hắn cũng có một con thần câu*, đáng tiếc nhìn nó cực kì khoa trương, dễ để lộ thân phận nên đành cho
nó theo xa giá vào vương phủ. Trên đường hắn đã thay liên tục hai con
ngựa, nhưng vẫn không vừa lòng, hôm nay có chút nhàn rỗi lại nghe nói ở
Tưởng gia nuôi toàn ngựa tốt, liền tự mình đến đây lựa chọn.

*có thể hiểu là con ngựa rất tốt, chạy nhanh như gió

Mấy thứ như chim hay ngựa, hắn đều tự mình lựa chọn.

Từ xa nghe được âm thanh êm ái yêu kiều quen thuộc, Tiêu Nguyên nghi hoặc
nhìn qua, chỉ thấy tiểu cô nương mặc một thân nam trang đang cùng huynh
trưởng đi tới, hắn mới nhìn rõ người thì tiểu cô nương cũng thấy hắn,
lập tức đứng tại chỗ. Trường ngựa mênh mông, bầu trời bao la, nàng mặc
một thân áo trắng, giống như đóa hoa ngọc lan theo gió bay tới, diễm lệ
lại tươi đẹp vô cùng.

Vốn đang thất vọng vì không tìm được lương câu thì giờ khắc này bỗng nhiên tan thành mây khói.

“Tam công tử, Ngũ tiểu thư”.

Tiêu Nguyên cao giọng chào hỏi, thong dong đi đến.

Gặp lại hắn, Tưởng Hoài Chu vừa mừng vừa sợ, bước lên trước nói: “Viên huynh là tới xem ngựa sao?”

Tiêu Nguyên vuốt cằm, ánh mắt khẽ đảo qua người tiểu cô nương đối diện rồi
liếc về phía chuồng ngựa, “Nghe nói ngựa tốt ở thành Tây An này đều xuất ra từ quý phủ nên ta lại đây nhìn xem, Tam công tử cũng đến chọn ngựa
sao?”


Tưởng Hoài Chu nhìn tiểu biểu muội, cười nói: “Đúng vậy, xá muội ham chơi muốn học cưỡi ngựa, ta đang muốn chọn cho nàng một con.
Viên huynh đến đây lâu chưa, có gặp được con nào vừa ý không?” Lúc nói
chuyện lại khẽ liếc qua quản sự trường ngựa đang đi theo hầu hạ.

Quản sự khẽ lắc đầu.

Tiêu Nguyên khách khí trả lời: “Ta cũng vừa tới không lâu, nếu Tam công tử muốn chọn ngựa, không bằng chúng ta cùng đồng hành?”

Tưởng Hoài Chu thấy hắn khách khí, không muốn nói thẳng với mình là ở đây
không có con ngựa nào vừa mắt, ngược lại trong lòng có chút áy náy,
không nỡ vạch trần, bèn đưa tay ra mời, vừa đi vừa hỏi yêu cầu đối với
ngựa của Tiêu Nguyên.

Nữ nhân yêu y phục trang sức, nam nhân yêu
tuấn mã bảo kiếm, cho nên vừa nhắc đến liền lập tức quên hết xung quanh. Tạ Lan Âm yên lặng đi theo hai người, thấy biểu ca chi lo lấy lòng
khách nhân mà quên nàng thì có chút mất hứng, nhưng lại không muốn phá
hỏng chuyện làm ăn của trường ngựa nên đành tự mình nhìn chằm chằm mấy
con ngựa, đi tới đi lui cũng chọn được một tuấn mã lông trắng như tuyết, toàn thân không có một chút tạp sắc, vừa nhìn đã cực yêu thích.

“Tam biểu ca, ta muốn con này”. Tạ Lan Âm nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo biểu ca, cực kì hưng phấn nói.

Nàng vừa mở miệng, động tác của Tiêu Nguyên còn nhanh hơn Tưởng Hoài Chu,
lập tức dừng lại, xoay người qua nhìn con ngựa mà tiểu cô nương chọn
trúng.

“Con ngựa này có phải hơi cao so với muội không?”, Tưởng
Hoài Chu đi đến trước chuồng, sờ đầu chú ngựa trắng, có chút do dự mở
miêng, ngựa trong bãi đều là ngựa tốt, tiểu biểu muội thỉnh thoảng mới
cưỡi, chọn con nào cũng được, nhưng tốt nhất vẫn là tìm một con ngựa dịu ngoan mà phù hợp với dáng người.

Tạ Lan Âm đứng bên cạnh hắn,
vuốt ve bộ lông trắng muốt mềm mại của chú ngựa, lại nhìn cặp mắt to
xinh đẹp ngập nước của nó, trong lòng lại càng thích, liền nũng nịu năn
nỉ biểu ca, “Tam biểu ca cho ta thử trước xem, không cưỡi thử sao huynh
biết ta không với được bàn đạp chứ?” Chân của nàng rất dài, chẳng qua
trước mặt người ngoài không thể nói với biểu ca thôi.

Tưởng Hoài Chu vẫn cảm thấy con ngựa trắng này rất cao, muốn khuyên biểu muội đi nhìn thêm.

Giống như đoán được hắn không đồng ý, Tạ Lan Âm kéo ống tay áo hắn, ngọt ngào kêu mấy tiếng biểu ca, từng tiếng từng tiếng như gió thổi mưa rơi.

Tưởng Hoài Chu có chút dao động, Tiêu Nguyên đứng bên cạnh nâng tay vịn chặt lan can, chỉ cảm thấy chân dường như đã nhũn ra.

Hắn thật sự không biết hóa ra trên đời sẽ có loại thanh âm như vậy, khiến
cho hắn cảm thấy như đang ngâm mình trong ôn tuyền, ngay cả trái tim
cũng không thể kiềm chế mà mềm ra vì nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.