Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất!

Chương 81: Mọi Thứ Đều Rối Mù Luôn Nè!


Đọc truyện Mỹ Nhân Hệ Liệt Quyển I Ta Xuyên Thành Mỹ Nhân Đệ Nhất! FULL – Chương 81: Mọi Thứ Đều Rối Mù Luôn Nè!


Tác giả: Mễ Ly Hi Mộc
| Mẹ ruột đào hố con ruột lấp, cực kì hợp lí mà đúng không? |
****
Bên khung cửa sổ ghé vào một tán cây xanh tươi đầy sức sống, từng tia nắng vàng xuyên qua tán lá, xuyên qua khung cửa phủ lên mặt bàn bằng gỗ thượng hạng, hắt lên từng tia sáng trong vắt, một vài tia nắng lại chiếu lên tà áo màu xanh mà đùa nghịch qua lại theo từng chuyển động nhỏ nhặt.
Thiếu niên ngồi bên bàn cúi đầu nhìn chăm chú một quyển sổ ghi chép chằng chịt từng hàng chữ là chữ, vừa nhìn thôi là cảm thấy hoa mắt cùng cực nhưng thiếu niên vẫn đọc rất chăm chú, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm một câu không rõ ràng.
Lục Trì Mạn lật đến trang cuối cùng, gấp lại quyển sổ đưa tay xoa xoa đôi mắt có hơi mỏi, cảm thán phá án gì đó thật sự không dành cho hắn mà, vừa lắm mưu nhiều kế lại lắm chữ nhiều nghĩa còn suy luận chứng minh rồi mới kết án truy tội.
Nhưng hắn có thể làm thế nào, ai bảo hắn lại có một mẹ ruột đam mê với trinh thám cơ chứ? Thích cổ trang lại không viết cung đấu, cũng không viết lịch sử, lại không viết giang hồ chém giết, cứ phải truy lùng hung thủ phá án các kiểu mới chịu! Hại hắn, đứa con này phải lết cái thân thể ốm yếu chạy khắp bản đồ để tìm manh mối, giận dỗi hết sức!
*Cốc…cốc*
Lục Trì Mạn suy nghĩ thất thần bị tiếng gõ cửa làm thoát trạng thái, giọng nói thanh thanh của Lý Dư vang lên: “Tiểu điện hạ, ta vào được không?”
“Vào đi!” Lục Trì Mạn lười đi ra mở cửa, hướng cửa phòng nói với tiểu đồng hương.


Thấy tiểu đồng hương chỉ tới một mình một người, hắn có hơi ngạc nhiên: “An các chủ đâu?”
Hôm nay mặt trời mọc đằng tây hay sao mà không thấy vị đó, trước giờ tiểu đồng hương của hắn ở chỗ nào là vị các chủ đại nhân này đều chưa từng thiếu mặt cơ mà.
Lý Dư hiếm có dịp được thảnh thơi như vậy vui vẻ nói: “An Mịch hắn phải chạy về Thiên Diệc Các có chuyện gấp cần xử lí, ta rảnh không có việc gì làm nên qua đây xem có thể giúp được điện hạ cái gì không?”
“À! Ra thế!” Lục Trì Mạn gật đầu: “Ta cũng vừa đọc xong ghi chép vụ án, vốn còn định đi tìm ngươi để thảo luận một vài vấn đề không ngờ ngươi lại đến thật đúng lúc!”
“Vậy sao?” Lý Dư đi vào tự nhiên ngồi xuống đối diện Lục Trì Mạn, từ trong tay hắn cầm lấy quyển sổ lật ra xem thử, vừa nhìn một cái nam tử ngay lập tức gấp vào, ngại ngùng mỉm cười: “Ngại quá, ta có thiết lập nghe với nói ngôn ngữ ở nơi này nhưng không biết đọc, càng không biết viết.

Điện hạ đọc rồi thì nói cho ta nghe kết luận đi, ta nếu nghĩ ra được thêm cái gì sẽ góp ý luôn!”
“Được!” Lục Trì Mạn gật đầu, không ngạc nhiên về thiết lập của tiểu đồng hương lắm, có thể là nhân vật chính với nhân vật phụ trước nay đều có đãi ngộ khác biệt hoặc là mẹ ruột cảm thấy không cần thiết phải thiết lập thêm cho nhân vật phụ nên mới tạo ra tình trạng như thế.
Không sao! Không có vấn đề gì lớn, hắn quen rồi!
Lục Trì Mạn nói: “Trong ghi chép này của thừa tướng có nhắc đến tổ chức ám sát số một thiên hạ Vô Huyết Đường, nhắc đến Lục Gia, nhắc đến những vật chứng tìm được và một vài kết luận của ông ấy.


Tuy nhiên là những vật chứng kia không có cái nào có tác dụng trong suy luận của ta!”
“Vô Huyết Đường nổi tiếng trên giang hồ là bởi vì phong cách giết người đặc biệt nhanh gọn lẹ cùng với tỉ lệ thành công gần như tuyệt đối, bởi vì sát thủ Vô Huyết Đường trước nay nhận nhiệm vụ sau thì chưa từng thất bại, giết xong còn huênh hoang để lại danh tính cho thiên hạ biết, nhưng họ giết người như thế nào lại không ai biết.

Mà ở trong ghi chép này, có một đoạn nhắc đến các gia tộc từng bị diệt trong tay sát thủ Vô Huyết Đường sau khi được pháp y khám nghiệm tử thi xong đều phát hiện ra người trước khi chết đã bị hạ cổ trùng.

Loại cổ trùng này không phải loại phát tín hiệu như con mà Thanh Nhi hôm trước bị hạ mà là cổ trùng dạng khiến con người tê liệt tứ chi trong một canh giờ (2 tiếng), từ đây có thể kết luận là trước khi các gia tộc bị sát hại thì người trong tộc đều đã bị hạ cổ!”
Lý Dư đại khái đã hiểu được sự việc: “Nên là, Lục Gia diệt môn cũng là bị hạ cổ từ trước?”
“Đúng thế!” Lục Trì Mạn gật đầu nói tiếp: “Ngươi nghĩ xem một môn phái nổi danh trên giang hồ thì chắc chắn võ nghệ tổng thể của các đệ tử sẽ không tầm thường tùy tiện nhặt là có thể ra được một bó mà ít nhất cũng phải có điểm hơn người, vậy mà chỉ trong một đêm mấy trăm mạng người đều cứ thế mà không còn, vậy thì chỉ có thể là mọi người đã bị hạ cổ trước rồi mới bị giết.

Từ đây, ta nghĩ đến nếu một một lần hạ cổ được nhiều người như vậy nhất định cần phải có đủ điều kiện thuận lợi, có thể nào Lục Gia lúc đó có nội gián, trợ giúp cho Vô Huyết Đường thuận tiện hạ cổ hay không? Nếu có thì người này sẽ là ai?”
“…” Lý Dư chống cằm suy nghĩ, đưa ra một nghi vấn: “Theo như lời của điện hạ thì nội gián chắc chắn là người của Lục Gia.


Nhưng mà Lục Gia năm đó mấy trăm mạng người, ngoài tiểu điện hạ ra còn có ai chưa chết?”
“Đúng là còn, ta đã gặp được!” Lục Trì Mạn nghĩ đến đại thúc đẹp trai ở nơi thế ngoại đào nguyên đó, người này có khả năng nhất trong suy luận của hắn ngay lúc này, chẳng qua điều mà hắn suy nghĩ rất nhiều vẫn không xác định được Lục Lâm vì cái gì lại tạo phản? (Định nhắc nhở các tiểu khả ái về nhân vật Lục Lâm này nhưng mà ta cũng quên mất luôn rồi..hình như là sau cái chương Minh Gia thiếu chủ đó! O_O)
“Hơn nữa, Vô Huyết Đường từ khi có danh tiếng nhận nhiệm vụ thanh trừng có lúc sẽ đi kèm ân oán cá nhân, có lúc lại không truy ra được lí do, mà Lục Gia trên giang hồ là một môn phái chính đạo chưa từng làm chuyện ác, ta nghĩ không ra lí do Lục Gia bị diệt tộc bắt nguồn từ đâu? Nhìn trên phong cách làm việc của Vô Huyết Đường ta luôn có cảm giác như có hai người khác nhau điều khiển sát thủ làm việc, một người là Niệm Dao Nhi, người còn lại kia sẽ là ai?”
Hắn đã hỏi qua em gái Niệm Dao Nhi kia, nàng nói nàng chưa từng chỉ thị sát thủ dưới trướng làm việc này, năm đó lúc Lục gia diệt môn xong nàng cũng rất là bất ngờ, biểu cảm của nàng cũng là chân thực không giống nói dối, cuối cùng suy nghĩ vẫn là không nở ra thêm được tí nào!
Hắn cũng đã hỏi Thanh Nhi – em trai mèo nhỏ bị hạ chú đưa tới đây, và rất may là chú trên người em nó hiện đã được giải.

Nhưng mà Thanh Nhi cũng chẳng biết người hạ chú mình là ai, nhớ nhớ quên quên rất nhiều sự việc nên là không có ra thêm được manh mối nào về boss thần bí kia cả.
Hắn còn hỏi cả Hoa Lạc Vũ, cơ mà không ngoài dự đoán, y cũng không biết!
Lục Trì Mạn nói nói nghĩ nghĩ một hồi cảm thấy chính mình cũng mẹ nó hoang mang luôn rồi, mọi thứ nó cứ một đống bùi nhùi quấn vào với nhau kéo mãi không gỡ ra được, chính xác là người gỡ vẫn chưa xác định được điểm mấu chốt ở đâu cũng như chính hắn cũng chưa xác định được vấn đề cốt lõi để giải quyết chuyện này nằm ở chỗ nào, sự việc nào, nhân vật nào?
Con bà nó chứ mẹ ruột, mẹ viết cho rối tung lên xong mẹ bắt con đi gỡ là đạo lí chết tiệt gì?
Lý Dư vẻ mặt ngây ra hồi lâu sau mới nói: “Tiểu điện hạ, ta cảm thấy càng nghĩ càng rối mù lên hết á.


Cốt truyện cũng không có, ta thậm chí còn không nhớ hết được các nhân vật liên quan nữa…”
“Ta cũng thế!”
“…” Đồng cảm sâu sắc!
***
Mễ Ly Hi Mộc: Hắtttttt—xì! Á đù! Đứa nào nói xấu bổn cô nương ta vậy? Ta đã làm gì?
Lục Trì Mạn: …
Diệu Diệu: …*con ruột của mẹ đó, đáng đời, ai bảo đào hố xong không tự lấp lại đem con đi lấp cơ?*

Mễ Ly Hi Mộc: Chúc các tiểu khả ái 20/11 vui vẻ, mạnh khỏe, hạnh phúc liên miên, chưa có người yêu thì sớm có người yêu, có người yêu rồi thì giữ cho kĩ, không muốn yêu đương thì lôi kéo bạn bè đi chơi cũng không tệ.

Tóm lại là các tiểu khả ái ngày mới vui vẻ, xin chào, xin hết!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.