Mỹ Nhân Gặp Hổ

Chương 5


Đọc truyện Mỹ Nhân Gặp Hổ – Chương 5

Trải tấm da gấu đen trên giường cho nàng nằm, nàng cũng tức giận kêu Linh Lệ bỏ đi.

“Con gấu này cũng không phải ta giết, lúc ta tới đây nó đã được trải trên giường rồi!” Linh Lệ vô tội kêu la. “Ai bảo nó bất hạnh, có được bộ lông mượt mà, sáng bóng, khiến người ta thích thú rồi giết chết nó để chế ra tấm đệm giường, nhân loại càng ghê tởm, còn lấy một cái tên mĩ miều ‘Lục hùng tịch’ ngươi có biết không, khi ta vừa tới hoàng cung này, có bao nhiêu ghế đều trải da hổ? Dựa vào đâu mà nhân loại giết chúng ta lại không bị phạt gì, trong khi đó chúng ta giết nhân loại thì chính là tội không thể tha thứ? Ngươi thấy vậy mà cho là công bằng à!”

(Lục hùng tịch: lục là màu xanh, hùng: con gấu, tịch là cái chiếu.)

Kinh ngạc nhìn hắn, giống như bị hắn nói cho bừng tỉnh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn hắn dưới một góc độ khác, rất nhiều hoang mang và ảo não không ngừng quay vòng trong đầu nàng.

“Từ khi ta sinh ra, đã luôn ở trên thiên giới trong Linh Chi cung, ta không hiểu về người và yêu, ta chỉ biết người và yêu đều khát máu tàn bạo.”

Nàng hạ ánh mắt nói nhỏ. “Nhân loại tàn nhẫn tham lam, nhưng ngươi cũng không có lòng từ bi, không phải ngươi cũng chiếm lấy ta hay sao?”

“Đó là bởi vì ta thích nàng.” Hắn trực tiếp mà thẳng thắn nói.

Xá Nguyệt xuất thần nhìn hắn thật lâu thật lâu, nhưng lại không biết phải làm gì.

Nàng bắt đầu trốn Linh Lệ xa hơn, nhưng hắn không cho nàng trốn, hắn cũng không cho nàng rời khỏi tầm mắt hắn.


Mỗi khi Linh Lệ tới gần, đều làm cho lòng nàng kích động bất an, nàng chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của loại cảm giác mang tên “tình yêu”, nhưng khi đối mặt với Linh Lệ, cảm nhận được mỗi lần run sợ, đều giống như thức tỉnh bản năng của nàng, nàng không nén nổi cảm giác xấu hổ vì mất đi định lực, cũng đã nhận ra một tia nguy hiểm……

Xá Nguyệt ngồi ở ngự hoa viên, lòng suy nghĩ sâu xa, trước mặt nàng bày hơn mười loại rau dưa hoa quả, nàng lại làm như không thấy, buồn bực xuất thần.

Linh Lệ cầm lấy một trái cây muốn bón cho nàng ăn, nàng yên lặng quay đầu đi.

“Nếu không ăn cái gì nàng sẽ chết đói!” Hắn vội vàng sốt ruột nói.

“Đói chết cũng là mong muốn của ta.” Nàng nhắm mắt lại không nhìn hắn.

“Rốt cuộc nàng làm sao vậy? Muốn chết như vậy ư?” Hắn tức giận. “Ngay cả đầu ngón tay nàng ta cũng không dám chạm vào, rốt cuộc nàng còn không tự nhiên cái gì!”

Tuy nàng cũng giận hắn, hơi một tí liền oán hắn, mắng hắn, to tiếng với hắn, không để ý tới hắn, nhưng mặc kệ thế nào hắn cũng luôn theo nàng khuyên nàng ăn chút gì đó, mấy ngày gần đây nàng bắt đầu tuyệt thực, không ăn một chút gì, hắn lo lắng đến luống cuống chân tay.

“Chỉ có chết mới có thể rời khỏi ngươi.” Nàng lạnh lùng nhìn hắn.

Từ khi biết Linh Lệ vì nàng mà bắt đầu thay đổi, nàng liền không thể hận hắn.


Hắn vẫn cố gắng làm cho nàng vui vẻ, vì nàng mà bỏ ăn thịt tươi, tinh lọc yêu khí trên người, vì nàng, hắn lệnh cho đám tiểu tiên không được giết người trong thành, cũng vì sợ nàng tức giận, hắn không dám chạm vào nàng, mỗi một câu nói của nàng, hắn đều tuyệt đối nghe theo.

Đối với một yêu thú, hắn cũng chỉ có thể làm đến vậy, mà đó cũng đã đến cực hạn của hắn.

Nàng không phải mang lòng dạ sắt đá, sớm chiều ở chung với hắn, lòng nàng cũng đã rung động vì hắn, nhưng mà một lần động tâm đối với nàng cũng là một lần mắc phải tội ác, nàng hận chính mình không có định lực, cảm tình với hắn ngày càng sâu đậm, ý nghĩ muốn chết của nàng lại càng mãnh liệt hơn.

Nàng không nên động tình vì hắn, có chết cũng đáng.

Xá Nguyệt cố ý lạnh lùng khiến Linh Lệ nôn nóng bất an, gần như sắp điên cuồng, hắn thà nhìn nàng tức giận vì hắn, vừa khóc, vừa la hét, cũng không muốn nhìn thấy nàng lạnh lùng, thờ ơ như lúc này.

“Ta sẽ không cho nàng chết, nàng không nên ép ta sử dụng pháp thuật với nàng.” Tội gì chỉ vì một chút vui cười của nàng mà hắn phải hao tâm tốn sức? Chỉ cần làm mê ảo thuật, nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, sẽ dịu dàng phục tùng, cam tâm tình nguyện lấy lòng hắn.

Vẻ mặt bình tĩnh của Xá Nguyệt như bị ánh mặt trời xuyên thủng, người đổ mồ hôi lạnh.

“Không cho phép dùng pháp thuật với ta!” Nàng không muốn mất đi chính mình, bị hắn thao túng như con búp bê.


“Vậy ngoan ngoãn ăn cái gì đi.” Sự tức giận trong mắt nàng làm hắn đắc ý nở nụ cười.

Xá Nguyệt cắn môi dưới, căm tức nhìn hắn, cánh môi gần như sắp bị nàng cắn nát.

Linh Lệ thương tiếc lấy ngón tay khẽ vuốt môi nàng.

“Không được chạm vào ta!” Nàng lập tức quay đầu lạnh nhạt nói.

Năm chữ đó Linh Lệ đã nghe ít nhất cũng đến mấy trăm lần, hắn chưa bao giờ là một yêu thú biết nhẫn nại, chịu khuất phục, nhưng mất tháng gần đây, tất cả những chuyện hắn làm đều vô cùng nhẫn nại, khiến hắn đau khổ và phải chịu khuất phục, cả người hắn gần bị Xá Nguyệt bức đến sắp bùng nổ.

“Xá Nguyệt, nàng ghét ta như vậy sao?” Bàn tay thô to của hắn phút chốc đã nắm lấy cổ nàng, ánh mắt trở nên sắc bén.

Mặt nàng thoáng có vẻ cay đắng, cam chịu, né tránh ánh mắt của hắn.

“Nàng là của mình ta.” Ánh mắt của hắn nóng bỏng và mãnh liệt, hắn đột nhiên cầm tay nàng, áp vào má mình, cảm nhận được cảm giác mềm mại như bông từ lòng bàn tay nàng.

Nàng ương ngạnh kháng cự, nhưng không thể rút tay về, tay kia lập tức đánh vào cánh tay hắn, đương nhiên cũng chỉ là vô ích.

Linh Lệ hoàn toàn không thèm để ý sự chống cự của nàng, chỉ cảm thụ sự mềm mại của lòng bàn tay nàng, hắn hơi chuyển hướng, dịu dàng hôn lên đầu ngón tay trắng muốt mảnh khảnh của nàng.


Ngực Xá Nguyệt chợt rung động, có một dòng nước ấm áp lạ kỳ dần dần chảy từ đầu ngón tay chỗ hắn hôn lên cho tới toàn thân, đầu ngón tay nàng luyến tiếc đôi môi ấm áp dịu dàng của hắn.

Ánh mắt nàng mềm mại, không rõ đó là vui sướng hay ưu thương, nàng không kìm lòng được mà ngắm nhìn khuôn mặt hắn, nàng chưa từng chuyên chú nhìn thẳng hắn, đây là lần đầu tiên phát hiện gương mặt hắn thật ra cũng rất ưa nhìn, đôi mắt sáng màu vàng đồng của hắn cũng rất đẹp, mà bờ môi của hắn làm nàng nhớ tới những cảm giác mà hắn tạo ra trên người mình, hai má nàng bỗng chốc hồng lên.

Sự mềm mại của nàng đã cổ vũ Linh Lệ, hắn không chút do dự cúi người hôn nàng, dùng sức hôn lên cánh môi nàng.

“Tránh ra……” Nàng theo bản năng chống lại hắn, nhưng hắn càng tới gần, ôm chặt nàng vào trong lòng, bàn tay to giữ lấy chiếc cằm của nàng, hôn nàng nhẹ nhàng, dần dần trở thành nụ hôn sâu, lấy đi khí lực của nàng.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mình Linh Lệ có ý muốn mãnh liệt giữ lấy một thứ gì đó như vậy, mới đầu hắn nghĩ đó là thân thể nàng, nhưng rồi hắn phát hiện nó không thể thoải mãn khát vọng mãnh liệt của mình, hắn vẫn không ngừng liều mạng tranh thủ, truy đuổi, mà Xá Nguyệt lại không ngừng trốn tránh.

Suy nghĩ của nàng đều bị phá tan, thần trí mơ hồ, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mệt mỏi đến mức không muốn trốn tránh hắn, không muốn tìm cách trốn tránh hắn. Trong lòng nàng hiểu mình đã xảy ra sự thay đổi gì, nàng càng ngày càng thấy yêu hắn, càng ngày càng không thể đẩy hắn ra, mà dự cảm xấu đã tới gần hơn.

“Ta thích nàng, Xá Nguyệt, ta chưa từng thích một nữ nhân như vậy.” Hắn than nhẹ trên môi nàng, tiếng nói khàn khàn mà mềm nhẹ.

Tầm mắt Xá Nguyệt bị nước mắt biến thành mơ hồ, dần dần từ bỏ giãy giụa, vươn hai tay ôm lấy hắn.

Trong nháy mắt bốn phía dường như trở nên im lặng, chỉ nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt và tiếng thở dốc của hai người.

Khóe môi Linh Lệ chậm rãi giơ lên nụ cười mừng rỡ khi đã chinh phục được nàng, hắn nhanh chóng bế thân thể mềm mại của nàng, đi về hướng tẩm điện, thưởng thức vị ngọt ngào của con mồi thuộc về hắn trong tầng tầng lớp lớp rèm che.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.