Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 9:
Chương 9: Hương mai (Khẩu dâm hơi H )
Mùi hương mai dễ chịu hòa quyện với vỏ cam tươi mát, thần trí của Liên Nhi hơi tỉnh táo hơn một chút.
Bởi vậy, nàng có thể cảm nhận được ngón tay dài đang chậm rãi tiến vào thân thể nàng, khác hẳn với xúc cảm của đầu lưỡi. Đêm hôm qua trong lúc nàng động tình, Hứa Phỉ vừa mút mát hạt ngọc sưng to vừa dùng tay tiến vào, nhưng trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không phân biệt được rốt cuộc khi ngón tay tiến vào sẽ có cảm giác gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay nàng đã hiểu, ngón tay so với đầu lưỡi nam nhân thì càng rõ ràng hơn, không thể bỏ qua cảm giác có chút căng trướng tại lối vào âm đạo.
Hiển nhiên Hứa Phỉ cũng rất kiên nhẫn, hắn tinh tế quan sát sắc mặt của Liên Nhi, trong sự thẹn thùng của thiếu nữ còn mang theo chút tò mò, xem ra nàng không đau.
Hắn cười nhẹ, ngón tay dài hơi đè lên phần thịt mềm bên trên.
Lần này, trực tiếp đánh tan chút tỉnh táo cuối cùng của Liên Nhi, thân thể mềm nhũn như vũng bùn, đôi môi đỏ khẽ mở, ngâm nga nằm trên mặt đất.
“A Phỉ.” Liên Nhi vật lộn giữa cơn khoái cảm kỳ lạ, hỏi: “Chàng… sẽ như vậy sao?”
“Liên Nhi… ta muốn giúp nàng thoải mái.” Vừa nói, ngón tay kia lại ấn nhẹ lên phần thịt mềm mại mẫn cảm của nàng.
Liên Nhi thoải mái tới mức ngay cả vòng eo cũng run rẩy, không rõ bản thân mình muốn sâu hơn một chút hay nông hơn một chút, nàng nhịn không được muốn cắn môi mình, nhưng Hứa Phỉ đã kịp thời hôn lên môi nàng: “Đừng cắn, ta luyến tiếc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dường như hắn đang thở dài, trong lời nói mang theo cảm giác đau lòng.
Liên Nhi thật sự không còn cách nào, hai tay túm chặt lớp thảm mềm trên mặt đất, xiêm y từ đầu vai rủ xuống. Hình như thân dưới truyền ra tiếng nước, Liên Nhi rên rỉ : “Chàng… nhẹ một chút.”
Nàng vẫn chưa quên có người đang canh giữ ở bên ngoài, càng căng thẳng âm đạo càng co bóp chặt lại.
Hứa Phỉ cười nói: “Không phải ta, mà là Liên Nhi chảy quá nhiều nước.”
Như để chứng minh bản thân mình, hắn dứt khoát rút ngón tay ra, vươn ngón tay phủ đầy nước dịch trong suốt tới trước mặt nàng.
Hứa Phỉ là người đọc sách, nàng từng nghe nói Hứa Phỉ còn biết đánh đàn chơi nhạc, hiện tại bàn tay trước mặt có khớp xương rõ ràng xinh đẹp, ngón tay thon dài cân xứng, thậm chí đầu ngón tay còn hơi hồng nhạt, chỉ là trên ngón trỏ lại phủ đầy chất dịch dâm mĩ.
Trang Liên Nhi đỏ mặt, dưới thân cũng có chút trống rỗng, nhưng nàng ngượng ngùng nói ra.
Hứa Phỉ cúi người xuống, như gần như xa mà dán lên môi nàng: “Liên Nhi xấu hổ không muốn nói sao? Đừng sợ, ta hiểu, ta sẽ giúp nàng thoải mái…”
Ngón tay của hắn lại cắm vào trong động thịt chật hẹp của nàng một lần nữa, chẳng qua lần này hắn cố tình nhét thêm một ngón, cảm giác hơi trướng đau, Trang Liên Nhi hừ nhẹ vài tiếng: “Nhẹ chút.”
Chuyện này không liên quan tới mức độ nặng nhẹ của động tác, Hứa Phỉ cũng không có cách nào giúp nàng giảm bớt cơn đau, đành phải ôm nàng hôn lên môi nàng, hai ngón tay chậm rãi đưa đẩy tạo nên một vũng nước lầy lội ở bên trong, mu thịt đầy đặn cũng dính đầy xuân thủy, cánh hoa âm đạo phiếm hồng, thỉnh thoảng lại có chất lỏng chậm rãi rỉ ra ngoài.
Địa phương mẫn cảm nhất cũng bị hắn cọ xát tỉ mỉ, giọng nói của Liên Nhi càng lúc càng lớn, nàng không rảnh bận tâm tới sự xấu hổ, nói: “Muốn …”
Hứa Phỉ hơi kinh ngạc, thấy nàng không giống làm bộ, vẻ mặt càng ngày càng thích ý, hắn không khỏi mím môi, sau một hồi thọc vào rút ra, hắn bất chợt rút ngón tay ra ngoài.
“A Phỉ?” Nàng đang đà phấn khích, thân dưới khó chịu co thắt lại, trong lòng thầm oán trách hắn.
Hứa Phỉ ngậm vành tai nàng, giọng nói trầm thấp: “Đừng gấp, ta muốn nàng phun trong miệng ta.”
Thật sự muốn mạng mà, lời này có thể tùy tiện nói ra sao?
Nhưng hiện tại Trang Liên Nhi đang vô cùng đói khát, nàng bị đẩy lên đỉnh dục vọng, chỉ cần hắn khẽ động một chút là nàng đã cảm nhận được sự sung sướng. Mắt thấy Hứa Phỉ nâng người dậy, búi gọn mái tóc đen như mực, lộ ra nửa bộ ngực trần dưới vạt áo, đường nét xương quai xanh như ẩn như hiện phía sau vạt áo, thậm chí hắn còn nhìn nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng, mang theo chút thương tiếc.
Rốt cuộc Liên Nhi không thể nhịn được nữa, nàng vươn tay ấn đầu hắn xuống.
Nàng nhớ tới bức tranh xuân cung đồ xem khi còn ở nhà, nữ nhân đó ngồi trên thành cửa sổ mở rộng hai chân, nam nhân nửa quỳ trên mặt đất hầu hạ các nàng. Tranh vẽ miêu tả tỉ mỉ từng sắc thái biểu cảm của nữ tử, lúc ấy nàng còn tự hỏi chuyện này có thực sự sung sướng như vậy không? Quả thật quá xấu hổ.
Hiện giờ tới lượt mình, e rằng biểu cảm còn dâm đãng hơn những nữ tử kia.
Hứa Phỉ vùi đầu giữa hai chân nàng, dùng đầu lưỡi chậm rãi tiến vào, mỗi lần tới thời điểm mấu chốt âm đạo đều co bóp chặt lại, hắn kêu rên một tiếng, nhẹ nhàng liếm mút, như thể đang mút chất lỏng gì đó vào trong miệng.
Trang Liên Nhi có thể cảm nhận rõ ràng điều đó, nàng xấu hổ tới mức gần như bấm gãy móng tay mình.
Khoái cảm kỳ quái kia khiến tinh thần của nàng có chút mơ hồ, thân thể như muốn hóa thành vũng nước. Nàng không nhịn được nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu hắn, đổi lấy việc hắn dùng ngón tay xâm nhập vào bên trong.
Cảm giác tê dại căng trướng tích tụ càng ngày càng nhiều, hơi thở của Liên Nhi cũng dồn dập: “A Phỉ… muốn… chàng, chàng mau đứng lên…”
Nàng sợ mình lại phun lên mặt hắn, nhưng Hứa Phỉ không có ý định để nàng đạt được ý nguyện, hắn dùng ngón tay ấn mạnh lên hạt ngọc nhỏ dựng đứng, cửa động thịt cũng bị hắn làm căng ra, từng vách thịt mềm bên trong liên tục co rút và run rẩy, gắt gao kẹp chặt đầu lưỡi của hắn, thân thể Trang Liên Nhi phát run, nàng nhanh chóng phun ra một dòng xuân thủy, bắn đầy trên cằm hắn.
Nàng không ngừng thở dốc, run rẩy, ánh mắt có chút tan rã, vươn tay về phía hắn: “Ôm.”
Hứa Phỉ lau mặt, dịu dàng nói: “Xiêm y ướt rồi, chờ ta một lát, ta ôm nàng.”
Hắn thong thả cởi đai lưng, xiêm y bị nàng làm ướt rơi xuống bên chân nàng, thân thể trần trụi của Hứa Phỉ dán lại gần ôm chặt lấy nàng, chỉ còn lại chiếc quần nhỏ bao bọc phần thân dưới cứng rắn nóng bỏng.
Liên Nhi biết đó là thứ gì, nàng có chút sợ hãi.
Bầu ngực mềm mại áp sát ngực hắn, da thịt của hai người dán chặt lấy nhau, Hứa Phỉ nhẹ giọng: “Đừng lộn xộn, không phải nàng không thích ta cứng rắn sao?”
Hắn đã giúp mình thoải mái hai lần, nếu ngay cả việc hắn cứng rắn nàng cũng không cho phép, chẳng phải quá ích kỷ hay sao.
Trang Liên Nhi cọ cọ lên người hắn: “Luôn nín nhịn như vậy, cũng không tốt đi.”
“Ừm.” Quả nhiên giọng nói của hắn có chút ấm ức: “Nhưng phu nhân thật sự quá đẹp, ta sợ mình không kiềm chế được mà làm loạn.”
“Ta cũng lo lắng cho thân thể của chàng.” Liên Nhi nói một cách đồng cảm, nhỏ giọng nói “Nếu không, ta giúp chàng?”
Hứa Phỉ cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không cần, Liên Nhi ở cạnh ta là được.”
Sau đó hắn duỗi tay xuống dưới, ánh mắt mong mỏi nhìn nàng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Dù thế nào Trang Liên Nhi cũng duỗi tay xuống, cùng hắn nắm lấy nơi đó: “Chỉ cần không tiến vào, sờ một chút cũng không sao.”
Bàn tay mềm mại của nàng bỗng nhiên phủ lên, sức lực thật sự có chút lớn, Hứa Phỉ dồn dập thở dốc một tiếng.
Kỳ thật nàng cũng không biết nên làm như thế nào, Hứa Phỉ nắm tay nàng, dạy nàng từng bước một: “Không cần dùng sức như thế … ưm …”
Trang Liên Nhi thấy hắn cầm lấy tay mình, hiển nhiên là nàng đã hiểu sai ý của hắn, cho rằng sức lực của mình quá nhỏ, không khỏi nắm chặt lại: “Như vậy có thoải mái không?”
Hứa Phỉ đau tới mức hốc mắt đỏ bừng, sóng sánh ánh nước, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Thoải mái, ta còn muốn nữa.”
May mắn thay Liên Nhi cũng không có nhiều sức lực, dưới sự dạy dỗ của hắn, nàng nắm nơi đó vỗ về chơi đùa, sau đó cẩn thận cảm nhận đồ vật trong tay, nó vừa lớn vừa thô, còn vô cùng nóng bỏng, mặt trên nổi đầy gân xanh, nàng không dám nhìn xuống, ngượng ngùng nói: “Nơi này của chàng, sao lại lớn…”
Hứa Phỉ cắn răng kêu rên, không trả lời câu hỏi của nàng.
Dương vật mẫn cảm bị nàng vỗ về chơi đùa như vậy, đau đớn qua đi để lại khoái cảm.
“Chàng thích lắm sao?” Nàng nghi ngờ.
Hứa Phỉ ngậm lấy núm vú trước ngực nàng, giọng nói có chút mơ hồ: “Chỉ cần là Liên Nhi ta đều thích.”
Bầu ngực được liếm mút đến thoải mái, nàng nắm dương vật của hắn xoa nắn vài cái, qua một lát, Hứa Phỉ đột nhiên ngồi dậy: “Buông tay, Liên Nhi.”
Nàng có chút khó hiểu, Hứa Phỉ kéo bàn tay mềm mại không xương của nàng ra, tự mình nắm lấy nơi đó mà vuốt ve.
Hắn chống người ngồi dậy, lúc này Liên Nhi mới nhìn rõ ràng, thứ mà nàng vừa nắm trong tay thì ra chỉ là một bộ phận, ở phía dưới còn một đoạn rất dài. Toàn bộ dương vật to dài cứng rắn, màu hồng nhạt, được Hứa Phỉ nắm ở trong tay, bàn tay hắn không ngừng vuốt ve, quy đầu cực đại ẩn hiện trong tay hắn.
“Đừng nhìn…” Hắn thở hổn hển, không nhịn được, chậm rãi bắn ra.
Tinh dịch màu trắng phun ngắt quãng vài lần, trong phòng lập tức tràn ngập mùi xạ hương. Liên Nhi trừng lớn hai mắt nhìn nơi đó của hắn, không biết là kinh hãi hay thế nào, Hứa Phỉ ôm nàng, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi… làm bẩn xiêm y của nàng rồi.”
Cuối cùng Liên Nhi cũng hồi phục tinh thần, nàng quay mặt đi muốn làm chuyện gì đó để trốn tránh cảnh tượng dâm mĩ trước mắt. Nàng duỗi tay sờ soạng chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nước trà vừa mới đun sôi hiện tại đã lạnh ngắt.