Mỹ nhân bệnh

Chương 17


Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 17:

Chương 17: Quả vải
 
Một đêm không mộng, ngày hôm sau khi Trang Liên Nhi từ từ tỉnh lại, cảm giác đau đớn trên người đã giảm bớt không ít, chỉ riêng đầu vẫn còn hơi choáng váng.
 
Nàng mở to mắt, không động đậy, một lúc lâu sau mới nhận thấy bên cạnh mình không có người. Mấy ngày qua, Hứa Phỉ luôn tỉnh dậy sớm hơn nàng một chút, sau đó nằm bên cạnh nhìn nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hôm nay thực sự không quen.
 
Trang Liên Nhi chậm rãi đứng dậy, gọi một tiếng: “A Phỉ.”
 
Nằm ngoài dự đoán, giọng nói của người nam nhân này ở rất gần: “Ta ở đây.”
 
Liên Nhi đưa mắt nhìn về phía giọng nói, Hứa Phỉ đang ngồi trước bàn trang điểm của nàng, đùa nghịch mấy hộp son phấn. Nghe thấy tiếng nàng gọi, hắn mau chóng tiến tới bên cạnh nàng, cầm tay nàng: “Có muốn ngủ tiếp một lát không, còn khó chịu sao?”
 
Trong hai người rốt cuộc là ai bị bệnh? Vốn dĩ Liên Nhi muốn giận hắn vì chuyện đêm qua, nhưng không nghĩ tới nàng lại bị hắn đánh đòn phủ đầu khiến nàng trở tay không kịp, đành phải gật đầu nói: “Không sao.”
 
Hứa Phỉ mỉm cười, phiền muộn nói: “Ta còn đang lo lắng mình sẽ làm đau nàng, rốt cuộc những việc này, kỹ năng của ta kém xa những nam nhân khác ở bên ngoài. Nàng biết đấy… ta không giống bọn họ, bọn họ có thể thường xuyên tới thanh lâu tìm vui, bởi vậy xưa nay đối với việc này, ta cái biết cái không, sợ rằng sẽ khiến nàng bị thua thiệt…”
 
“Ta không để ý những chuyện đó, cũng không cảm thấy khó chịu.” Liên Nhi được nha hoàn hầu hạ súc miệng rửa mặt, sợ hắn lại suy nghĩ quá nhiều, vội vàng hỏi: “Chàng uống thuốc chưa?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vẫn chưa.” Hứa Phỉ lôi kéo nàng ra gian ngoài “Đang chờ nàng.”

 
“Sao phải chờ ta?” Trang Liên Nhi ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn. Nàng vừa rời giường, bọn thị nữ liền cho người chuẩn bị đồ ăn sáng, hầu hết các món đều thanh đạm vô vị, ngoại trừ bát nước thuốc kia của hắn là có chút hương vị, đáng tiếc lại rất đắng.
 
Giới văn nhân quý tộc ở Đại Hạ, chú ý nhất những nghi thức thanh lịch này, thức ăn phải thanh đạm không bỏ muối, pha trà phải dùng nước tuyết đọng trên cánh hoa mai hoa quế, Hứa Phỉ cũng không ngoại lệ, thậm chí còn có chút xoi mói.
 
Hứa Phỉ quan sát sắc mặt nàng, ánh mắt hơi lóe lên, sau khi cho hạ nhân lui xuống, hắn mới dịu dàng nói: “Bởi vì nàng là phu nhân của ta.”
 
Trang Liên Nhi khó hiểu: “Ý chàng là gì?”
 
Hắn nhìn vào mắt nàng, cúi đầu uống một hơi cạn sạch số nước thuốc màu nâu trong bát, có lẽ thật sự quá đắng, bàn tay cầm bát của hắn mơ hồ nổi đầy gân xanh. Trang Liên Nhi không khỏi có chút lo lắng, quả nhiên khi hắn buông bát xuống, hai mắt đã vẩn đỏ.
 
Hứa Phỉ thấp giọng nói: “Đắng quá, phu nhân đút cho ta miếng mứt hoa quả, được không?”
 
Trang Liên Nhi giúp hắn vuốt ngực, cầm miếng mứt hoa quả trong tầm tay đút cho hắn, sau đó nàng mới bừng tỉnh: “Chàng –muốn nói việc này, chàng sợ đắng?”
 
“Ừ,” Hắn ăn hết miếng mứt trong miệng, sau đó thong thả ung dung nói: “Việc này, ta không muốn để người khác biết được, từ trước đến nay đều chịu đựng. Ta cũng không thích uống thuốc, sau này phu nhân ở cạnh ta, được chứ?”
 
Trang Liên Nhi vui vẻ đáp ứng, nàng nhịn không được liếc mắt nhìn bát thuốc kia — hắn đã uống hết sạch, chỉ còn dư lại một ít cặn.
 
Ba ngày sau, Lý gia mở tiệc đón gió tẩy trần cho Lý Nguyệt Thiền.
 
Trước khi đi, Hứa Phỉ giúp nàng tô son vẽ lông mày trước gương trang điểm, mấy ngày qua hắn vẫn luôn nghiên cứu những đồ vật trang điểm của nữ tử, chính là vì muốn giúp Trang Liên Nhi trang điểm.
 

Ngày thường Trang Liên Nhi không thích khoe khoang diện mạo xinh đẹp của mình, điều này giống như Lý Nguyệt Thiền không thích khoe khoang bản thân mình có tiền. Đối với các nàng mà nói, hai chuyện này đều không có gì thú vị.
 
Khi Hứa Phỉ giúp nàng trang điểm, Trang Liên Nhi thở dài trước gương: “Ta cảm thấy hầu hết mọi người trên thế gian đều nhàm chán, đặc biệt là các vương công quý tộc, chỉ biết phán xét dung mạo của người khác, trên thực tế — thành tích học tập của ta cao hơn rất nhiều người.”
 
Nàng đã kìm nén những lời này ở trong lòng từ lâu, dung mạo xinh đẹp đương nhiên là chuyện tốt, nhưng đó là vẻ đẹp trời sinh ra đã có. Suốt mười mấy năm chăm chỉ học tập tại thư viện, thành tích chính là kết quả của sự nỗ lực, nhưng người khác nhìn thấy nàng lại chỉ coi nàng là bao cỏ.
 
Hứa Phỉ nghiêm túc giúp nàng vẽ lông mày, hắn chậm rãi nói: “Ta biết, trong kỳ thi lớn năm ngoái, thành tích của Liên Nhi xếp thứ 16 tại thư viện.”
 
Thư viện rất rất lớn — từ đứa nhỏ ba tuổi cho tới các thanh niên trưởng thành, đều có thể tới thư viện học tập, chẳng qua sách mà bọn họ đọc sẽ được phân chia thành các cấp độ khác nhau, Hứa Phỉ nói mười sáu, tức là mười sáu trong số những người cùng cấp độ với Trang Liên Nhi.
 
“Nếu nàng tiếp tục nỗ lực, tất nhiên có thể tiến vào top mười.”
 
Hắn buông chì kẻ mày xuống, nữ tử trong gương mắt như thu thủy, mặt như hoa đào, mỉm cười nhìn hắn.
 
Bữa tiệc của Lý phủ được tổ chức vào buổi tối, thời điểm Trang Liên Nhi và Hứa Phỉ tới nơi, mọi người ở cửa đều đổ dồn ánh mắt vào hai người. Trang Liên Nhi hào phóng bước qua đám người, ánh mắt không hẹn mà gặp Lý Nguyệt Thiền.
 
Lý Nguyệt Thiền đáng thương cầu cứu, đứng phía sau nàng, là đại ca ruột thịt của nàng – Lý Mộ Niên.
 
Lý Mộ Niên lớn hơn Lý Nguyệt Thiền năm tuổi, diện mạo của hai huynh muội rất giống nhau, đều lạnh lùng như trích tiên trên trời. Quả thật tính tình Lý Mộ Niên cũng cổ hủ chất phác đúng như vẻ bề ngoài của hắn, quản giáo muội muội cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng Lý Nguyệt Thiền lại khác, nàng đã làm uổng phí một gương mặt tiên khí mười phần, kỳ thật mỗi ngày đều hạ phàm, từ nhỏ đến lớn bị ăn mắng không ít.
 
Trang Liên Nhi và Hứa Phỉ ngồi vào vị trí, nàng đứng dậy đi tìm Lý Nguyệt Thiền, Lý Nguyệt Thiền như thể thấy được ân nhân cứu mạng, vội vàng lôi kéo Trang Liên Nhi ra xa: “Liên Nhi, huynh trưởng ta điên rồi, huynh ấy ép ta quay lại thư viện đọc sách! Thân phận hiện tại của ta là gì? Ta là tiên cô đấy.”

 
Trang Liên Nhi lại cảm thấy chủ ý này không tồi: “Tiên cô cũng có thể đọc sách, không đọc sách sao có thể truyền đạo?”
 
“Muội không hiểu ta, hiện tại ta có rất nhiều ái thiếp.” Lý Nguyệt Thiền khoanh tay trước ngực “Có hai người đã lên đường tới tìm ta rồi.”
 
“…” Mặc dù ở triều đại này phong tục dân gian tương đối cởi mở, nhưng lần đầu tiên có chuyện như vậy xảy ra với người bên cạnh mình, Trang Liên Nhi không nén được sự tò mò, hỏi: “Hai người kia có quen biết nhau không?”
 
“Đương nhiên là không quen biết, nếu đã quen biết rồi thì ta đâu cần phát sầu như vậy?”
 
Hóa ra là bị bắt tại trận.
 
Trang Liên Nhi trầm ngâm, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa: “Vậy phải làm sao bây giờ, chắc chắn tỷ sẽ bị mắng là kẻ phụ bạc.”
 
“Đó là việc nhỏ, ta chỉ sợ chuyện này truyền tới lỗ tai a huynh ta, đến lúc đó ta –” Lý Nguyệt Thiền đang nói dở, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nói nén giận lạnh như băng: “Nguyệt Thiền!”
 
Trang Liên Nhi ngước mắt nhìn lên, Lý Mộ Niên dẫn theo một vài công tử quý tộc đi vào trong viện, sắc mặt hắn lạnh như sương, hiển nhiên là đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.
 
Lý Nguyệt Thiền vội vàng chớp mắt: “Muội chỉ nói hươu nói vượn lừa Liên Nhi thôi.”
 
“Ha ha ha.” Một công tử mặc hoa phục, cười nói: “Được rồi được rồi, người trong giang hồ, có ai mà không biết mỹ danh của Tĩnh Thiền tiên cô?”
 
Trang Liên Nhi thấy tình thế không ổn, vội vàng cáo lui cùng mấy vị công tử khác, chỉ để lại huynh muội hai người ở hậu viện.
 
Trở lại bàn tiệc, chủ nhân của bữa tiệc còn chưa xuất hiện, đương nhiên vẫn chưa thể bắt đầu. Nhưng Lý phủ hào phóng, trái cây hay đồ ăn nhẹ đều rất được chú ý, ngay cả quả vải cũng được phi ngựa chuyển từ Quỳnh Châu tới kinh thành.
 
Hứa Phỉ thấy nàng sau khi trở về tinh thần vẫn luôn hoảng hốt, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

 
Trang Liên Nhi nhìn gương mặt dịu dàng ôn hòa của hắn, duỗi tay cầm một quả vải đặt lên bàn: “Nếu, nếu đây là chàng.”
 
Tuy rằng không hiểu ý nàng, nhưng Hứa Phỉ vẫn theo ánh mắt nàng nhìn về phía bàn nhỏ, gật đầu.
 
Liên Nhi lại cầm một quả anh đào: “Nếu… ta nói nếu đây là nam nhân ta nuôi dưỡng ở nơi khác, nhưng chàng và hắn ta không hề quen biết nhau.”
 
Nàng đẩy quả vải và quả anh đào lại gần nhau: “Có một ngày, hai người tới tìm ta, bất ngờ phát hiện ra đối phương, đến lúc đó hai người sẽ làm gì ta?”
 
Sắc mặt Hứa Phỉ thay đổi, hắn nâng đôi mắt màu xanh đen nhìn nàng: “Phu nhân chán ghét ta?”
 
Trang Liên Nhi đang định phủ nhận, lại thấy Hứa Phỉ nghiêm túc nói: “Thân là nữ tử, phu nhân làm như vậy, nhất định là cảm thấy ta làm không tốt? Nhưng tốt nhất nàng không nên hành sự như thế … Hầu hết nam tử trên đời đều không chấp nhận được việc mình bị lừa dối, ta sợ hắn sẽ sử dụng vũ lực với nàng, đến lúc đó ta khó lòng bảo vệ nàng.”
 
Trang Liên Nhi thở dài, nàng biết mình không nên hỏi hắn, người này dứt khoát nên tự mình biên soạn một quyển “ Nam đức” đi, chắc chắn sẽ viết đầy đủ và chi tiết hơn nữ tử rất nhiều.
 
Nàng vội vàng giải thích rằng mình chỉ thuận miệng hỏi thôi, không có ý định nuôi dưỡng tình nhân ở bên ngoài, lúc này trên mặt Hứa Phỉ mới lấy lại chút huyết sắc, khẽ mỉm cười với nàng.
 
Trang Liên Nhi đói tới mức chịu không nổi, đứng dậy đi tìm Lý Nguyệt Thiền trở về khai tiệc, ánh mắt của Hứa Phỉ vẫn luôn dõi theo cho tới khi góc váy của nàng biến mất, mới thu hồi tầm mắt.
 
Trên bàn vẫn còn quả vải và quả anh đào lúc trước, hắn bình tĩnh nhìn một lát, sau đó ném quả anh đào xuống đất, bị tỳ nữ đi ngang qua dẫm nát nhừ, ngay cả hạt cũng vỡ nát.
 
Không cần anh đào, chỉ cần quả vải.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.