Bạn đang đọc Mỹ nhân bệnh – Chương 1:
Chương 1: Hứa Phỉ
Mấy ngày gần đây, tại kinh thành xảy ra một sự kiện lớn.
Trên đường tới học đường, tiểu thư Trang Liên Nhi bị một kẻ ái mộ lớn mật chặn đầu xe ngựa, cầu hôn bên đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Theo lời đồn, lúc ấy Trang Liên Nhi mặc bộ y phục bằng lụa mỏng màu vàng cam, mái tóc đen mềm mại nằm rải rác trước bộ ngực trắng như tuyết, nàng chậm rãi xuống xe ngựa, chỉ liếc mắt nhìn kia nam tử một cái, sau đó nhíu mày kêu nha hoàn đuổi đi.
Đương nhiên là chướng mắt nam tử kia, nhưng mọi người vây xem lại mồm năm miệng mười khiến câu chuyện bị truyền đi một cách ồn ào huyên náo.
Từ ngày Trang Liên Nhi cập kê tới nay, nàng được mọi người ca tụng là mỹ nhân đệ nhất kinh thành. Con người ngày nay ưa chuộng phú quý lộng lẫy, Trang Liên Nhi chính là nhân tài kiệt xuất trên lĩnh vực này, quyến rũ mà không thô tục, lại xuất thân thương nhân, đối với việc hôn nhân của nàng, mọi người đã sớm nghị luận sôi nổi.
Ở Đại Hạ, nữ tử sau khi cập kê là có thể bắt đầu mai mối, thông thường nếu nữ nhi nhà nào không đi học đường sẽ chuẩn bị xem xét đến việc hôn nhân. Tuy nhiên, đầu năm nay Trang Liên Nhi đã đầy mười tám, thế nhưng nàng vẫn chưa từng có ý muốn rời khỏi học đường, gia đình cũng ngậm miệng không nói tới chuyện hôn sự của nàng.
Ngay sau khi xuất hiện màn cầu hôn bên đường, chuyện này xem như đã được làm rõ, mấy ngày gần đây Trang phụ ra cửa gặp gỡ bạn bè, khó tránh khỏi việc bị mọi người lấy chuyện này ra trêu chọc. Ông cũng chỉ đành mỉm cười đánh Thái Cực, trong lòng sáng tỏ như gương.
Một đám lão già đều muốn Liên Nhi gả đến nhà bọn họ!
Lại qua vài ngày, Trang phụ không thể nhịn được nữa, người đầy mùi rượu tới viện của Trang Liên Nhi, bước chân nặng nề.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trang Liên Nhi đang cắt hoa ở trong sân.
Trời sinh nàng có một mái tóc đen dày bóng mượt, buông xõa ở sau người, đường nét gương mặt lộng lẫy cuốn hút, cho dù có mặc xiêm y mộc mạc thì cũng không thể che giấu được dáng vẻ phong tình của nàng.
Thấy phụ thân tới, Trang Liên Nhi gọi nha hoàn cất kéo đi, tự mình tiến lên nghênh nói: “Phụ thân, sao ngài lại đứng trước cửa? Ngài vào đi.”
Trang Tài Thịnh nhìn nữ nhi trước mắt, thở dài thườn thượt.
Bọn nha hoàn pha trà dâng lên, Trang Tài Thịnh uống một hơi cạn sạch, đi thẳng vào vấn đề: “Liên Nhi, gần đây trong kinh xuất hiện một vài tin đồn, con cũng nghe nói rồi chứ?”
Trang Liên Nhi im lặng gật đầu.
Trang Tài Thịnh có chút khó khăn: “Con cũng mười tám rồi, chuyện hôn sự… cho dù không lập tức gả qua thì cũng nên tìm kiếm đi? Trong lòng con có người được chọn chưa?”
Người trước mặt vẫn không nói lời nào, hai cha con lẳng lặng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Trang Tài Thịnh bất đắc dĩ nói: “Phải có phương hướng đại khái, thì ta và nương của con mới giúp con lưu ý được.”
Trang Liên Nhi căng da đầu nói: “Phụ thân, nữ nhi thích…” Nàng trầm ngâm: “Con thích nam tử dịu dàng nghe lời.”
“Cái gì gọi là dịu dàng nghe lời, nam nhân như vậy quá mất mặt xấu hổ!” Trang Tài Thịnh giật mình: “Chẳng lẽ Liên Nhi thích mấy tiểu bạch kiểm (*) yếu đuối mong manh?”
(*) Ngụ ý chỉ những chàng trai da trắng, ngây thơ, mắt long lanh lóng lánh, dáng vẻ nhu nhược mềm yếu.
Trước kia Đại Hạ từng coi trọng những người đọc sách, thư sinh mặt trắng được săn đón theo đuổi nhiều nhất. Hiện giờ tuy rằng địa vị của văn nhân không giảm, nhưng phong tục dân gian dần dần cởi mở, thú vui khuê phòng cũng được mọi người dần coi trọng. Những nam tử can đảm mạnh mẽ, thân thể cường tráng mới là đối tượng được ưu tiên hàng đầu.
Nếu phu thê thành thân mà chuyện chăn gối không hòa hợp, truyền ra ngoài mọi người sẽ chê cười nhà trai vô dụng.
Trái tim Trang Liên Nhi hơi thắt lại, giọng điệu kiên định: “Đúng vậy thưa phụ thân, nữ nhi thích dạng thư sinh yếu đuối.”
Trang Tiểu Mãn đã sớm ở ngoài cửa nghe lén một hồi lâu, rốt cuộc nhịn không nổi, đẩy cửa tiến vào: “Tỷ tỷ! Muội không cho phép! Tỷ không được gả cho thư sinh!”
Trang Tiểu Mãn nhỏ hơn Liên Nhi bốn tuổi, còn có một người ca ca sinh đôi tên Trang Thành Tắc. Mặc dù Tiểu Mãn còn nhỏ tuổi, nhưng nói chuyện lại đanh đá vô cùng, nàng chống tay lên eo quở trách: “Tỷ tỷ, nhà chúng ta tiền tài bạc triệu, không cần người khác trợ cấp, nếu tỷ gả cho một nam nhân ngay cả chuyện chăn gối cũng không hầu hạ được tỷ, tốt nhất là không nên gả!”
Trang Tài Thịnh nhìn tiểu nữ nhi mới mười bốn tuổi, đau đầu nói: “Tiểu Mãn, con mới bao nhiêu tuổi, đừng xen vào chuyện của tỷ tỷ.”
Trang Tiểu Mãn nhỏ mà lanh, chạy đến bên người Liên Nhi năn nỉ: “Tỷ tỷ cần phải suy nghĩ thật kỹ nha.”
Sắc mặt Liên Nhi có phần lúng túng: “Mau trở về làm bài tập của muội đi, tỷ tỷ tự có quyết định.”
Trang Tài Thịnh vội vàng bắt được trọng điểm: “Quyết định gì?”
“Con –” Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Liên Nhi không kịp lựa lời, nói năng bậy bạ: “Con thích Hứa Phỉ!”
Nghe thấy cái tên này, không chỉ Trang Tài Thịnh trực tiếp đứng dậy, ngay cả Tiểu Mãn cũng há to miệng, có thể nói là nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt vô cùng xuất sắc.
Cái tên Hứa Phỉ cũng không còn xa lạ với mọi người tại kinh thành.
Năm đó trong giới văn chương trăm hoa đua nở, muôn nhà tranh nhau, Hứa Quảng Văn là người dẫn đầu, từng được ca tụng một chữ đáng giá ngàn vàng, mà Hứa Phỉ, chính là nhi tử của ông.
Xuất thân từ dòng dõi thư hương, mẫu thân cũng là mỹ nhân nổi tiếng thời đó, tất nhiên Hứa Phỉ cũng có vẻ bề ngoài vô cùng tuấn tú, mặt như quan ngọc (*), mũi cao môi mỏng, đôi mắt đào hoa, tài học cũng không thua kém gì phụ thân, một tay văn chương xuất sắc.
(*): Ngọc trang sức trên mũ, thường chỉ người đàn ông có dung mạo đẹp.
Nhưng người như vậy, lại không biết mắc phải căn bệnh kỳ quái gì.
Từ nhỏ Liên Nhi và Hứa Phỉ đã học chung một thư viện, cũng coi như lớn lên cùng nhau. Năm Hứa Phỉ mười lăm tuổi, trong buổi yến tiệc hắn đột nhiên ho ra máu, phu tử của học đường sợ tới mức lập tức đưa hắn về nhà. Từ đó về sau, sắc mặt Hứa Phỉ luôn tái nhợt, thân thể cũng càng ngày càng gầy yếu, nghe nói căn bệnh này kéo dài không dứt, cả người vô cùng khó chịu. Trong khoảng thời gian ngắn, Hứa Phỉ đột nhiên trở thành ma ốm mà mọi người đều biết đến.
Một nam tử như vậy, tất nhiên không vừa mắt các thiếu niên thân thể cường tráng khác, Hứa Phỉ đành phải ngồi đọc sách một mình ngoài hành lang. Mấy lần Liên Nhi đi ngang qua, cảm thấy hắn đáng thương, cũng trò chuyện với hắn vài câu. Tính tình Hứa Phỉ ôn hòa, lại luôn mỉm cười nói chuyện với nàng, Liên Nhi không cảm giác được bất cứ tín hiệu nguy hiểm nào trên người hắn, bởi vậy nàng muốn kết thân với Hứa Phỉ.
Nhưng Trang Tài Thịnh khó có thể chấp nhận loại chuyện này, ngay cả Tiểu Mãn cũng khinh thường, không biết ánh mắt Liên Nhi bị làm sao.
Ngày hôm sau, Trang Liên Nhi mang theo tâm trạng xấu hổ tới học đường, thật trùng hợp, hôm nay nàng lại gặp mặt Hứa Phỉ.
Hiện giờ Hứa Phỉ sinh bệnh, đôi mắt đào hoa không còn phong lưu lãng mạn, chỉ dư lại chút thâm trầm, hơn nữa hắn thường xuyên ho khan, gò má ửng đỏ, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.
Hắn ngồi trong thư phòng xem văn chương của những học trò khác, mấy năm nay thân thể hắn không tốt, mỗi khi nhàn hạ đều tới học đường giúp phu tử kiểm tra bài tập. Hiện giờ trong phòng chỉ có một mình hắn, ngay cả thư đồng cũng không ở đây, trông hắn càng có vẻ cô đơn hơn.
Liên Nhi cho nha hoàn lui xuống, nhẹ nhàng gõ cửa: “Hứa công tử.”
Hứa Phỉ nhìn rõ người tới, sắc mặt hơi nghiêm túc, thấp giọng nói: “Trang cô nương.”
Trước kia hai người thường xuyên nói chuyện phiếm, Liên Nhi thuận thế tiến vào, Hứa Phỉ buông đồ vật trong tay, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ta thấy nàng dường như không mấy vui vẻ, có chuyện gì sao?”
Liên Nhi rất thích nói chuyện với Hứa Phỉ, bởi vì hắn biết nhìn mặt đoán ý, trong lời nói cũng không mang theo mũi nhọn, mặc dù không liên quan tới mình nhưng hắn vẫn sẵn sàng lắng nghe những chuyện phiền lòng của nàng.
Liên Nhi thở dài: “Chắc hẳn huynh cũng biết chuyện xảy ra gần đây, phụ thân mẫu thân đều thúc giục ta thành thân.”
Hứa Phỉ trầm mặc, tầm mắt lưu luyến trên mười ngón tay trắng như tuyết của Liên Nhi, sau một lúc lâu mới mỉm cười, lại giống như tự giễu: “Không tốt sao? Trang cô nương có dung mạo như hoa như nguyệt, nam tử trong thành đều tùy ý cô nương lựa chọn. Không giống như ta, e rằng cả đời này cũng chỉ là một tên vô dụng trói gà không chặt, cho nên mới chậm chạp chưa nói tới chuyện thành thân… Cô nương và ta cũng coi như có giao tình, ta hy vọng cô nương có thể tìm được phu quân, bên nhau cả đời.”
Liên Nhi cứng họng, tuy rằng Hứa Phỉ vẫn luôn mang bệnh nặng, nhưng hắn rất ít khi oán thán than phiền, sợ rằng chính những lời nói của mình hôm nay đã kích thích hắn.
Nàng lập tức sửa lời: “Huynh hiểu lầm rồi, ta cũng không muốn nhận phúc khí này!”
Hứa Phỉ đưa mắt nhìn nàng, Liên Nhi cắn môi: “Hứa công tử, ta ghét nhất là những nam nhân cao lớn thô kệch … Không, phải nói là ta sợ hãi.”
Sắc mặt Hứa Phỉ dần dần nghiêm nghị, hắn thấp giọng: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Liên Nhi hoàn toàn tín nhiệm nam tử trước mắt, lại thêm phong tục đương thời vốn cởi mở nên nàng cũng mở rộng lòng mình, căm ghét nói: “Khi còn bé ta từng nhìn thấy nam tử cưỡng hiếp nữ tử, từ đó liền sinh ra mâu thuẫn đối với chuyện phòng the… bầu không khí thịnh hành ngày nay cũng không phải điều ta thích.”