Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 149: C149


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân – Chương 149: C149:

Ăn uống linh đình, ca múa mừng cảnh thái bình.

Phương đại nhân đã kể những gì Dao Cơ miêu tả về bữa tiệc cho bọn họ, Giang Hoài Thanh nhìn xung quanh, quả thật những cảnh tượng trước mắt rất giống những gì Phương đại nhân đã kể cho bọn họ.

Nơi Dao Cơ từng dâng điệu múa cũng là nơi này sao?

Giang Hoài Thanh rũ mắt, che khuất những suy nghĩ sâu xa trong mắt.

Những lúc hắn ở bên cạnh Hạ Thừa Vũ thì luôn mang hình tượng không hiểu quá nhiều về thương nghiệp, mà quả thật hắn cũng không hiểu nhiều về mặt này. Lúc tham dự tiệc thì Hạ Thừa Vũ sẽ phụ trách việc giao lưu cùng đám ông chủ Tôn, còn hắn sẽ đứng nghe ở một bên, thi thoảng hắn sẽ bày ra biểu cảm hoang mang và Hạ Thừa Vũ sẽ dừng lại để giải thích cho hắn.

Chủ yếu những việc hắn làm là ghi nhớ những chuyện đã xảy ra trong bữa tiệc và quan sát những người có mặt tại bữa tiệc, sau khi trở về, hắn và Hạ Thừa Vũ sẽ cùng trao đổi manh mối của cả hai.

Trong tình huống bình thường, người chủ động tìm hắn để nói chuyện cũng nhiều, thi thoảng có thì cũng chỉ là những người muốn thông qua hắn để tìm một con đường tắt* để víu lấy Hạ Thừa Vũ. (Đường ngắn hơn.)

Đối với những người này, Giang Hoài Thanh sẽ vờ như là không hề nhìn ra mục đích thật sự của bọn họ, sau một lúc nói chuyện với đối phương thì hắn cũng sẽ không cho đối phương bất cứ câu hứa hẹn nào và cũng sẽ không để lại bất cứ nhược điểm nào.

Đây là lần thăm dò cuối cùng giữa hai bên, biểu hiện của Hạ Thừa Vũ vẫn như thường, lại còn có ông chủ Tôn chỉ dẫn nên mấy người khác cũng không có quá nhiều sự thù địch với bọn họ.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Hạ Thừa Vũ đang tính dẫn Giang Hoài Thanh trở về thì bị ông chủ Tôn ngăn cản.

“Trời đã tối rồi, hôm nay hai vị ở lại đây một đêm đi, ngày mai đỡ phải đi thêm một chuyến.”

“Ngày mai cũng ở đây sao?” Hạ Thừa Vũ nhướng mày.

“Ha ha ha, đúng vậy,” ông chủ Tôn cười gượng, “Vừa mới quyết định đổi thành nơi này, ngày mai bên kia sẽ sai người tới đây, ông chủ Cố cũng đã chuẩn bị hàng xong rồi, đến lúc đó cứ sai người đưa tới đây là được.”

Hạ Thừa Vũ cười như không cười liếc ông ta một cái: “Ông chủ Tôn đã quyết định như vậy trước rồi đúng không, nói thẳng ra thì ta cũng sẽ không trách gì ông đâu.”

“Chuyện này quả thật là vừa mới được quyết định, bên kia cần gấp mà ngày chúng ta quyết định giao hàng lại hơi muộn đối với bọn họ.” Ông chủ Tôn cười giải thích.

Đồ bên kia cần gấp chỉ có mình Hạ Thừa Vũ có nên hiện tại ông ta vẫn chưa thể gây lỗi quá lớn với Hạ Thừa Vũ, ông ta cũng không cảm thấy việc Hạ Thừa Vũ tức giận có gì kì lạ, thứ thương nhân coi trọng nhất chính là sự chân thành và sự uy tín, lần này là do ông thất tín trước.

“Được, vậy ta sẽ ở đây thêm một ngày, ngươi sai người báo tin với cấp dưới của ta trước để ngày mai hắn đưa hàng tới.”


Hai người được sắp xếp ở trong một căn phòng, lần này bọn hắn cũng không cố gắng nhét người vào để hầu hạ bọn họ nữa, ông chủ Tôn ở cùng bọn họ một lúc rồi mới dẫn người rời đi.

Sau khi xác định không còn ai khác, Giang Hoài Thanh thả lỏng người rồi ngồi lên trên giường: “Cũng may chúng ta không chọn ngày hôm nay.”

Ban đầu, sau khi bọn họ bàn bạc với Phương đại nhân xong thì đã định sẽ ra tay bắt người vào hôm nay, nhưng sau đó lại thay đổi ý định, muốn ra tay vào đúng ngày chính thức giao dịch.

Hạ Thừa Vũ đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh hắn: “Càng vào thời điểm này thì lại càng không thể thả lỏng cảnh giác, nếu thật sự chọn hôm nay thì cũng chỉ rút dây động rừng.”

Dù sao thì mục đích chân chính của bọn họ cũng không phải là mấy thương nhân này mà là mấy người Bắc Mạc ẩn giấu ở phía sau.

Giang Hoài Thanh hạ giọng xuống, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà nói: “Nói không chừng ông chủ Tôn là đang cố ý, ngay từ đầu, ngày bọn họ chọn chính là ngày mai, bảo với chúng ta là ngày khác cũng chỉ là vì muốn dời sự chú ý, như thế thì nếu chúng ta thực sự có vấn đề gì thì bọn họ cũng sẽ không tổn thất quá nhiều.”

“Ta cũng nghĩ vậy, giữ chúng ta ở lại đây cũng là một loại biến tướng của canh giữ, chúng ta chỉ dẫn mấy sai vặt đến đây, chắc mấy sai vặt đó cũng sẽ bị bọn họ canh giữ nghiêm ngặt để không cho bọn họ cơ hội truyền tin tức ra bên ngoài.”

“Ngược lại bọn họ tính toán rất tốt, nhưng mà Thừa Vũ huynh không sợ bọn họ chỉ cần một cuộc làm ăn thôi sao?*” (Ý là không sợ bị diệt khẩu sao? Vì nếu chỉ muốn làm ăn một lần thì sẽ giết 2 người luôn, giữ chỉ dễ bị lộ thôi.)

Hạ Thừa Vũ hiểu được ý nghĩa trong lời nói của hắn liền lắc đầu: “Sẽ không đâu, bọn họ làm như vậy chỉ là vì muốn bảo đảm rằng chúng ta không có bất cứ vấn đề gì mà thôi, cho dù chúng ta có vấn đề thì bọn họ cũng có thể rút lui an toàn được, nếu bọn họ muốn xử lý chúng ta ngay sau khi lấy được hàng thì không cần thử nhiều như vậy.”

Ở địa bàn của người khác nên cũng không tiện nói nhiều, Hạ Thừa Vũ ngăn Giang Hoài Thanh đang muốn tiếp tục đề tài lại rồi tìm gã sai vặt đang đứng canh ở ngoài phòng để bảo muốn có nước ấm.

Một đêm không mộng.

Vào ngày thứ hai, có thể cảm nhận rõ ràng rằng trong viện đã được canh giữ nghiêm ngặt hơn, Hạ Thừa Vũ dẫn Giang Hoài Thanh đến phòng khách, ông chủ Tôn đã ở đó, ông ta đang nói chuyện với một nam tử khác có dáng người cường tráng.

“Ông chủ Cố tới rồi,” ánh mắt* ông chủ Tôn quét qua hai người rồi ngưng nói chuyện với người nọ, đi qua chỗ hai người rồi giới thiệu hai bên với nhau, “Vị này chính là người tiến hành giao dịch với chúng ta trong lần này, ông chủ Đồ.”

“Trông ông chủ Đồ không giống người Túc Bắc lắm.” Sau khi chào hỏi đơn giản, Hạ Thừa Vũ vờ như vô tình nói.

“Quả thật là không phải, chỉ là ta và hắn rất thân nhau,” Ông chủ Tôn cũng không có ý định giấu giếm, “Chẳng qua ta nghĩ là đến từ đâu không quan trọng, chỉ cần có thể hợp tác thật tốt là được, ông chủ Cố cảm thấy sao?”

“Ông chủ Tôn nói rất có lý.”


Không bao lâu sau, mấy ông chủ khác cũng vào đây.

Hạ Thừa Vũ uống xong chén trà rồi nói: “Bởi vì món hàng chúng ta giao dịch lần này khá đặc biệt nên ta muốn mặt đối mặt để nói chuyện với người của bên các ngươi, chắc yêu cầu này không quá đáng đâu nhỉ?”

“Không quá đáng, không quá đáng,” Ông chủ Tôn sợ không khí quá căng thẳng nên vội vàng hoà giải, “Ông chủ Cố cứ yên tâm, ông chủ Đồ chính là người nói chuyện thay người của phía bên kia.”

Sau một khoảng thời gian ở chung, ông chủ Tôn cũng coi như có hiểu biết nhất định về Hạ Thừa Vũ, ông ta biết trông hắn có vẻ hiền hoà nhưng thật ra rất thâm sâu, tuổi còn trẻ như vậy mà có thể làm ăn buôn bán lớn như vậy, thâm sâu là rất bình thường, ông chủ Tôn cũng không để ý đến chút tì vết này.

Hạ Thừa Vũ nói những lời này với ông chủ Tôn là vì muốn xác định xem người đang nói chuyện với hắn có tư cách để nói chuyện với hắn không.

Quả nhiên sau khi ông chủ Tôn nói xong liền thấy thái độ của ông chủ hoà hoãn hơn.

“Gặp nhau tức là có duyên, ta kính các vị một ly.” Ông chủ Đồ đứng lên, một hơi uống cạn rượu trong chén.

Hai bên không lãng phí nhiều thời gian để nói chuyện với nghĩa, rất nhanh, đề tài đã đi vào quỹ đạo.

“Những thứ ông chủ Đồ muốn, ta đã đưa tới đây một phần, nếu ông chủ Tôn sốt ruột thì có thể thử nghiệm trước một chút.” Hạ Thừa Vũ vào thẳng chủ đề.

Ông chủ Đồ còn cầu mà không được*, lập tức đồng ý. (Muốn nhưng sợ không được.”

Hàng hoá được chở tới đã được sắp xếp chỉnh tề ở trong sân, ông chủ Tôn mở từng rương một, những hạt muối trắng như tuyết ánh vào mi mắt.

Duỗi tay nắm một nắm, những hạt nhỏ vụn màu trắng rơi xuống từ những khe hở của các ngón tay.

Hạ Thừa Vũ vừa phe phẩy cây quạt vừa đi qua đó: “Thế nào? Ta dám chắc rằng không ai có thể có được hàng chất lượng cao như hàng của ta.”

Đây cũng là lần đầu tiên ông chủ Tôn nhìn thấy muối trắng như vậy, ông ta không tài nào che giấu được vẻ khiếp sợ trong mắt mình.

Ông chủ Đồ lại thử nhìn mấy cái rương khác, tất cả đều không có ngoại lệ, chất lượng hàng hoá bên trong đều vượt qua dự đoán của hắn.


Hắn nháy mắt ra hiệu với ông chủ Tôn, ông chủ Tôn hiểu rằng ý của nó là rất vừa lòng với hàng, ý cười trên mặt ông ta không ngừng mở rộng: “Ông chủ Cố thật sự đã cho chúng ta một niềm vui bất ngờ.”

“Không vội,” Hạ Thừa Vũ “phật” một cái, gấp cây quạt lại, “Chất lượng như vậy thì hắn là đủ tư cách để gặp người thật sự đang làm ăn với ta đúng không?”

“Đương nhiên.” Giọng nói có vẻ thô kệch vang lên từ phía sau lưng.

Hạ Thừa Vũ quay đầu lại, nhìn thấy một nam tử mặc trang phục của Bắc Mạc đang đi trên hành lang, phía sau hắn còn có vài thị vệ, ông chủ Đồ vừa thấy hắn thì liền cung kính hành lễ.

Trên người của người này mang một khí thế đánh giết nhau, so với việc gọi hắn là thương nhân thì việc gọi hắn là quân nhân lại càng phù hợp hơn, từ thái độ cung kính của ông chủ Tôn thì có thể thấy địa vị của người này rất cao.

Trong lòng hiện lên rất nhiều suy nghĩ nhưng trên mặt lại không có bất cứ biểu cảm nào.

Phía Túc Bắc quân và Ẩn Long Vệ đã dựa vào những manh mối Phương Quân cung cấp để tiến gần tới toà nhà này.

Người ở trong này vẫn chưa ý thức được rằng nguy hiểm đang tới gần, bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong niềm sung sướng của việc giao dịch, chỉ có Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh vẫn luôn giữ vững sự tỉnh táo.

Không nói đến những người khác, ngay cả Giang Hoài Thanh cũng thấy rất kinh ngạc khi những rương hàng đó được mở ra, vì có thể câu được người đứng sau màn mà có thể nói, Hạ Thừa Vũ đã bỏ hết vốn liếng ra.

Sau khi lấy thứ kia ra, ánh mắt của mấy người kia khi nhìn Hạ Thừa Vũ đều trở nên khác biệt, Giang Hoài Thanh cũng cảm nhận được những ánh mắt không ngừng phóng tới, trong lòng thấy có hơi buồn cười, hôm qua còn chỉ nể thôi mà hôm nay đã hận không thể bái hắn luôn.

Hai bên giao lưu rất thuận lợi, cuối cùng trước khi đưa ra quyết định, Hạ Thừa Vũ đã buông chén ra rồi nói: “Mạn phép hỏi một câu, không biết mấy thứ này cuối cùng sẽ được đưa đến đâu nhỉ?”

“Ông chủ Cố có hàng tốt như vậy nên sau này chắc chắn sẽ vẫn còn hợp tác, vậy nên ta cũng không ngại để người biết, mấy thứ này sẽ được chở đến Bắc Mạc.”

“Chắc đây không phải lần đầu tiên các vị làm ăn với người Bắc Mạc đâu nhỉ?” Hạ Thừa Vũ lộ vẻ mặt tò mò.

“Đã bắt đầu từ nhiều năm trước rồi, người Bắc Mạc rất hào phóng, chỉ cần đồ chúng ta đưa khiến bọn họ vừa lòng thì giá cả thế nào cũng đều có thể thương lượng được.” Thương nhân ngồi ở bên cạnh Hạ Thừa Vũ lắc lắc chén rượu.

Sau khi bàn chuyện giao dịch xong, Hạ Thừa Vũ đưa ra lời chào, muốn rời đi, lần này hắn không còn bị ngăn cản.

Xe ngựa vẫn ở trong sân như cũ, cách đó không xa chính là cửa chính, hiện tại cửa chính đang được đóng chặt nên cũng không biết tình hình bên ngoài thế nào rồi.

Hạ Thừa Vũ không lên xe ngựa mà chỉ kéo Giang Hoài Thanh đi về phía cửa chính.

Ông chủ Tôn khó hiểu đi theo: “Ông chủ Cố là đang?”

Hạ Thừa Vũ dừng ở trước cửa rồi quay đầu lại cười: “Trước khi rời đi ta còn có một niềm vui bất ngờ muốn dành tặng cho cá vị.”


Không biết vì sao mà trong lòng của ông chủ Tôn lại dâng lên cảm giác không ổn.

Ông ta vừa muốn nói gì đó thì liền thấy cánh cửa lớn bị phá ra từ bên ngoài, binh lính mặc giáp trụ dũng mãnh tiến vào từ cửa chính——”Ngươi hợp tác với quan phủ?!” Hốc mắt ông chủ Tôn như sắp nứt ra.

Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh đang được binh lính vây ở xung quanh, Giang Hoài Thanh nghe vậy liền quay đầu nhìn về phía ông ta, trong giọng điệu vẫn đầy vẻ trong sáng: “Vốn là người của quan phủ, đâu ra mà hợp tác như lời ông nói chứ?”
2

Giờ khắc này trên người Giang Hoài Thanh nào còn nửa phần ngây thơ không biết sự đời như trước.

Túc Bắc quân vọt vào tòa nhà, trước tiên là khống chế tất cả mọi người cả, bởi vì bọn họ hành động trong lúc mấy người kia đang thả lỏng nhất nên không ai đoán được cả, cho đến lúc bị đưa đến trước cửa chính, có vài người vẫn còn ngây ngốc.

“Từ lúc bắt đầu ngươi đã tính kế cả rồi sao?” Ông chủ Tôn bị ép quỳ trên mặt đất, ngửa đầu nhìn về phía Hạ Thừa Vũ đang được đám người bảo vệ ở bên trong, ánh mắt tràn đầy thâm độc.

“Nếu các ngươi dám giao dịch với Bắc Mạc loại hàng hoá Đại Hoàn không cho phép giao dịch thì cũng đã phải nghĩ đến ngày này.” Ngữ điệu của Hạ Thừa Vũ vẫn rất nhẹ nhàng, giờ khắc này biểu cảm của hắn rất khác “ông chủ Cố” mà ông chủ Tôn quen thuộc.

“Đến cùng thì ngươi là ai?”

Thẳng đến khi tiến vào nhà lao, ông chủ Tôn mới biết rằng “ông chủ Cố” vươn tay xa xỉ này là Trạng Nguyên của năm nay.

Sau khi bắt được người, Phương Quân sai người thẩm vấn suốt đêm, manh mối liên tục bị đào ra, dựa vào những tin tức mà đám người này cung cấp, những lực lượng ẩn giấu rất sâu cũng bị bắt hết trong một lưới.

Còn việc cần phải xử lý mấy người Bắc Mạc như thế nào thì cần phải hỏi triều đình đã rồi mới biết được.

Cuối cùng Phương Quân cũng kết thúc công việc ở Túc Bắc, rất nhanh, sổ con về những việc này đã được đặt trên bàn Thương Quân Lẫm.

“Có những công lao về chuyện của Túc Bắc ở trong tay, Phương quân tiến vào Nội Các cũng coi như là danh chính ngôn thuận.*” Sau khi xem xong, Thẩm Úc cảm thán, tiện đà y hỏi, “Bệ hạ tính xử lý mấy người Bắc Mạc đó thế nào?”

Thương Quân Lẫm khẽ cười: “Áp giải người cầm đầu về kinh thành, kẻ đó sống hay chết phụ thuộc vào việc sự chân thành của Bắc Mạc có đủ lớn hay không.”

Thẩm Úc hiểu ra, đây là đang tính đòi một mối lớn.

Chương trước tui edit sai khúc ngồi trên xe ngựa, phải là “Tiếng vó ngựa không nặng không nhẹ vang lên, Giang Hoài Thanh và Hạ Thừa Vũ ngồi ở trong xe ngựa, người đánh xe chính là người ông chủ Tôn sai tới, lần này bọn họ tới đây chỉ mới để nói chuyện làm ăn, buổi giao dịch thật sự sẽ bắt đầu sau.” Mới đúng.
Tác giả có lời muốn nói: Cầu một đợt dinh dưỡng dịch ~~
Cảm tạ ở 2021-09-2316:37:31~2021-09-2320:36:19 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Muộn thiên dục tuyết, “゛, trăng lạnh tâm 10 bình; đến đến ê a u 8 bình; thanh mặc thư gió đêm 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.