Bạn đang đọc Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân – Chương 143: C143:
Giang Hoài Thanh không rõ nguyên nhân nhưng vẫn đồng ý.
4
“Hôm nay ta phát hiện vài điểm kỳ quái, không phải tất cả mấy vũ cơ đó đều là người của Đại Hoàn.” Hạ Thừa Vũ không say nên Giang Hoài Thanh cũng bắt đầu nói chuyện chính.
Lúc Hạ Thừa Vũ nói chuyện với mấy ông chủ kia, Giang Hoài Thanh cũng không nhàn rỗi, nhìn thì có vẻ hắn đang tò mò nên đi dạo khắp nơi nhưng thực tế là đang cố gắng quan sát kĩ bữa tiệc.
“Còn có mấy dụng cụ trong bữa tiệc nữa, có rất nhiều thứ không phải đồ của Đại Hoàn, ngược lại là đồ chuyên dùng của Bắc Mạc, mấy thương nhân tham gia tiệc kia vậy mà không phát hiện có cái gì không đúng.”
“Chuyện này không thể sốt ruột được, bọn họ vẫn còn giữ sự hoài nghi đối với chúng ta, chắc chắn sẽ không thẳng thắn để lộ những chỗ kỳ lạ, chờ chúng ta vượt qua thử thách của bọn họ xong thì mới thật sự đi được vào bên trong.” Có một số việc cần phải tính toán từ từ, không thể sốt ruột.
Trong phủ có thêm hai nữ tử nhưng dường như không khác gì trước kia, ngoại trừ việc mỗi khi ở trước mặt hai nàng, Giang Hoài Thanh cần phải tỏ ra tức giận với Hạ Thừa Vũ về mấy chuyện nhỏ.
Mỗi lần hai nữ tử kia định tiếp cận Hạ Thừa Vũ thì sẽ bị ngăn cản, sau vài lần, hình như bọn họ cũng nhận ra gì đó nên cũng không tới gần hai người nhiều nữa.
Thi thoảng Hạ Thừa Vũ vẫn tham gia tiệc cùng đám ông chủ Tôn như trước kia, Giang Hoài Thanh không cần ứng phó với mấy người này nên sẽ âm thầm quan sát, sau khi trở về, hai người sẽ đóng cửa phòng lại và đối chiếu những manh mối mình tìm được.
Thời gian qua nhanh như chớp mắt.
Bộ Công nhận được câu trả lời chắc chắn của Thương Quân Lẫm nên đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi, bởi vì cuộc thi lần này nhằm tuyển người cho Bộ Công nên Bộ Lễ cũng không đụng vào nhiều lắm.
“Cụ thể quá trình thế nào tạm thời vẫn chưa xác định được, bản quan sẽ tiếp tục bẩm báo bệ hạ, nếu không có gì thay đổi thì chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thi.” Thượng thư Bộ Công triệu tập người của Bộ Công đến rồi nói.
Đối với Bộ của bọn họ, đây là một chuyện lớn.
Đối với dân chúng mà nói, đây cũng là một chuyện lớn.
“Các ngươi nghe nói tới chuyện gần đây chưa? Ta chưa bao giờ nghe nói về cuộc thi như vậy.”
“Không cần tham gia khoa cử cũng có thể tiến vào Bộ Công, chỉ cần có tài nghệ là được, có hơi muốn thử.”
“Tin tức này có từ lâu rồi, lần này là thật sao?”
“Đã được nhắc trên dân báo thì chắc chắn là chính xác rồi, chẳng qua vẫn chưa quyết định ngày nào, chỉ bảo những người có hứng thú chuẩn bị trước.”
“Các ngươi muốn đi thử sao? Trên dân báo nói chỉ cần có tay nghề trong một môn nào đó là có thể đi.”
“Ta chỉ biết làm nghề mộc, không biết có thể tham gia hay không.”
Trong lúc nhất thời, dân chúng đều bàn luận sôi nổi về cuộc thi này. Trên dân báo đã viết rất rõ ràng, không có vấn đề nào, dân chúng đều chấp nhận cuộc thi này.
Không ít người đã bắt đầu nghĩ xem mình có tay nghề gì để đi thi.
Lúc lên triều, thượng thư Bộ Công nhắc đến cuộc thi ngay trên triều, bởi vì chuyện này không gây ảnh hưởng nhiều đến các thế lực trong triều nên cũng không bị nhiều người phản đối.
Thời gian đã được quyết định.
Sau khi hạ triều, vài vị đại thần đuổi theo thượng thư Bộ Công.
“Gần đây Thượng Thư đại nhân vội xử lý chuyện này sao?”
Thượng thư Bộ công gật đầu: “Gần đây ta bận xử lý việc sửa đường, sửa lại một số kiến trúc nên thật sự không có đủ người để dùng, nếu các vị có cấp dưới nào rảnh rỗi thì có thể đưa đến Bộ Công cho ta mượn.”
Ngữ điệu của người đi theo trở nên ngượng ngùng: “Gần đây tất cả mọi người đều rất bận.”
“Vậy sao,” Dù dùng tốc độ của mắt thường cũng có thể thấy thượng thư Bộ Công mất đi sự nhiệt tình, “Thôi, ta đi tìm thượng thư Bộ Lễ để bàn về cuộc thi, bọn họ khá có kinh nghiệm trong chuyện này.”
Thượng thư Bộ Công không thèm để ý đến sự níu kéo của mấy người kia, nhanh chóng rời đi.
Ông cũng không nói dối, ông thật sự đang định tìm thượng thư Bộ Lễ để bàn về cuộc thi, nếu không bị mấy người này ngăn cản thì nói không chừng hiện tại ông đã đuổi kịp thượng thư Bộ Lễ.
So với Bộ Công thì Bộ Lễ có kinh nghiệm về mấy việc này hơn rất nhiều.
“Nếu bọn họ biết bệ hạ định thành lập một thế lực mới tách biệt với triều đình thì chắc chắn sẽ không nhả ra dễ dàng ra như vậy.”
Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm đang ngồi dưới một gốc cây lớn, trên bàn đá bày các loại bánh và nước trà, tất cả đều phù hợp với khẩu vị của Thẩm Úc.
“Chuyện này cứ chờ Bộ Công đưa kết quả cuộc thi ra đã rồi nói.” Thương Quân Lẫm chậm rãi uống một ngụm trà, chỉ thực hiện ở Bộ Công và thức hiện trên khắp Đại Hoàn hoàn toàn không cùng một khái niệm, vấn đề cần phải suy xét cũng phức tạp hơn.
Thẩm Úc hiểu rõ điểm này, nhưng y tin Thương Quân Lẫm có thể xử lý tốt mấy chuyện này, triều đình nhiều viên quan như vậy, đống bổng lộc kia cũng không phải cho không bọn họ.
“Bệ hạ, dưới danh nghĩa của ta có một nhà in sách, bọn họ vừa nghiên cứu ra một cách mới để in ấn, nếu chúng được phổ biến ở Đại Hoàn thì sẽ thuận tiện hơn cách hiện tại, hơn nữa nó cũng không giống cách cũ, dùng xong chỉ có thể vứt đi, cái này được gọi là kỹ thuật in chữ rời.”
Đây cũng là kỹ thuật kiếp trước Thẩm Thanh Nhiên đã lấy ra để cung cấp cho Việt Vương, lúc Thẩm Úc thấy triều đình bắt đầu làm dân báo liền nghĩ tới chuyện này, chỉ là kiếp trước y chưa từng tiếp xúc với thứ này nên chỉ có thể căn cứ theo những nội dung trong trí nhớ để chỉ ra điểm yếu, vì vậy y không nói trước cho Thương Quân Lẫm mà đợi làm ra thành quả rồi mới nói.
Y sửa sang lại biện pháp này rồi giao cho cấp dưới ở nhà in, hai ngày trước bên ngoài cung đã truyền tới tin tức nói bọn họ đã làm ra được thứ có hiệu quả như y mong muốn. Bây giờ y mới nhắc tới trước mặt Thương Quân Lẫm.
“Là do nhà in nghiên cứu ra hay là do A Úc cung cấp ý nghĩ?” Thương Quân Lẫm đưa ra vấn đề nhất châm kiến huyết*. (Một châm thấy máu, đi vào trọng tâm.)
“Bệ hạ cảm thấy thế nào thì chính là thế đó,” Thẩm Úc không thừa nhận cũng không phản bác, “Ta cũng khá tò mò về hiệu quả bọn họ làm ra, bệ hạ muốn xem thử chút không?”
“Trẫm gọi bọn họ vào cung vậy,” Thương Quân Lẫm ngừng một hồi rồi tiếp tục nói, “Hay là chúng ta rời cung xem thử?”
“Bệ hạ có thời gian để rời cung sao?” Tính toán thử thì cũng đã rất lâu rồi bọn họ không rời cung, gần đây Thương Quân Lẫm quá bận, Thẩm Úc cũng không định rời cung nên vẫn luôn ở trong cung.
“Để trẫm xem thử xem có thể dành ra một buổi chiều hay không.”
Hắn thấy hơi hứng thú với thử Thẩm Úc nói, việc chế tạo dân báo đều do triều đình tự bỏ tiền để làm, hơn nữa cứ một hai ngày lại phải ra một kỳ nên hao phí rất nhiều tài lực, thượng thư Bộ Hộ đã nhắc chuyện này rất nhiều lần.
“Nếu biện pháp này có thể khiến thượng thư Bộ Lễ không nhắc về chuyện làm dân báo quá tốn tiền nữa thì lại càng tốt hơn.”
“Gần đây kho bạc thiếu tiền sao?” Thẩm Úc thử tính, dựa theo số tiền cần tiêu cho dân báo thì cũng không đến nỗi khiến thượng thư Bộ Hộ phải oán giận đến mức đó.
“Tạm thời không thiếu, có biện pháp trước đó của A Úc nên chủ yếu tiền để cứu tế đều đến từ dân gian, kho bạc không hao tổn nhiều, chỉ là với người như thượng thư Bộ Hộ thì mọi việc không thể kiếm ra tiền đều bị ông ấy nhắc mãi.” Nói đến thượng thư Bộ Hộ, Thương Quân Lẫm cũng có hơi bất đắc dĩ.
Không biết là do chức vị thượng thư Bộ Hộ có vấn đề hay là do vấn đề khác nhưng Thương Quân Lẫm nhớ trước kia, khi ông ấy chưa làm thượng thư Bộ Hộ, ông ấy không moi móc….như vậy.
1
“Tính chất của dân báo không phải là để tìm kiếm lợi nhuận, nhưng mà cũng không phải không có biện pháp. Bệ hạ có thể ra thêm một kỳ báo khác với dân báo và kêu gọi như lúc Nghiêm Tranh tài trợ Bộ Công vậy, chỉ cần để các thương nhân tài trợ chi phí rồi sau đó lập ra một phần riêng để giới thiệu những món hàng bọn họ bán là được.” Thẩm Úc nghĩ một lúc rồi đề nghị.
“Chắc hẳn A Úc và thượng thư Bộ Hộ sẽ có rất nhiều đề tài chung để nói, đặc biệt là về mặt kiếm tiền.”
“Này không phải là vì muốn xoá bỏ ưu phiền giúp bệ hạ sao? Nếu không vì bệ hạ thì ta cũng lười nghĩ mấy thứ này.” Thẩm Úc nghiêng đầu, trong mắt lập loè ánh sáng nhỏ vụn.
Thương Quân Lẫm cố gắng giữ bình tĩnh.
“Trẫm hiểu tấm lòng của A Úc, trẫm chắc chắn sẽ không phụ nó.”
Ngữ điệu của nam nhân rất trịnh trọng, Thẩm Úc hơi ngây ngốc, y không hiểu vì sao Thương Quân Lẫm đột nhiên lại nhảy qua đề tài này, chẳng qua y vẫn nói thuận theo những lời Thương Quân Lẫm vừa nói: “Bệ hạ miệng vàng lời ngọc, tương lai ngài không thể đổi ý dù chỉ một ngày, nếu không thì ta sẽ tức giận.”
“Sao trẫm lại thế được chứ.” Yêu y, đau cho y còn không kịp.
1
“Phía Túc Bắc thế nào rồi? Khi nào thì Phương đại nhân có thể trở về?” Mấy ngày nay Thẩm Úc cũng xem sổ con với Thương Quân Lẫm nên cũng thấy rất nhiều người nói về vị trí còn chưa có chủ kia của Nội Các.
Tiến vào Nội Các gần như là khát vọng của toàn bộ quan văn, thứ đại biểu cho nó không chỉ là quyền thế mà còn là sự tán thành, trong lòng của những văn nhân luôn có chấp niệm, rốt cuộc có ai mà không muốn xây nên nghiệp lớn, lưu danh sử sách?
“Trẫm cũng hi vọng hắn có thể trở về thật nhanh, vị trí đang để trống trong Nội Các kia đã sắp bị mấy triều thần kia đánh tới rồi.”
Nhưng nếu muốn tìm ra mấy người Bắc Mạc đã ẩn núp ở Túc Bắc nhiều năm thì sẽ không đơn giản như vậy.
Phương Quân đã dựa vào manh mối mà Dao Cơ cung cấp để sai người đi tìm khắp chủ thành và các toà thành nhỏ ở gần đó nhưng vẫn không tìm thấy toà nhà trong miệng Dao Cơ như cũ, toà nhà kia cứ như đã bốc hơi đi đâu mất.
“Đại nhân thật sự cảm thấy chúng ta có thể tin lời của nàng sao?” Trong phòng sách, có người đưa ra sự nghi ngờ.
Không phải bọn họ muốn nghi ngờ nhưng đã tìm kiếm mấy ngày mà bọn họ vẫn chưa tìm thấy chút manh mối nào, nếu ngay từ lúc bắt đầu chuyện này đã là những lời nói dối thì sao?
Như vậy thì tất cả mọi chuyện đều trở nên hợp lý, vì sao lại không thấy toà nhà kia đâu? Bởi vì từ đầu đến cuối chưa từng có toà nhà kia.
“Mặc kệ là có thể tin hay không thì chúng ta cũng phải coi trọng chuyện này, bọn họ đã ẩn nấp ở Túc Bắc nhiều năm như vậy mà vẫn không khiến người nào phát hiện thì đã đủ để chứng minh rằng bọn họ có thể hoà nhập vào Túc Bắc một cách dễ dàng, vì thế nên việc chúng ta không tìm thấy bọn họ cũng rất bình thường.” Phương Quân bình tĩnh nói.
“Đại nhân nói rất đúng, là do hạ quan nghĩ sai.”
“Sau này đừng nhắc lại mấy lời này nữa.”
“Vâng ạ.”
Không phải Phương Quân không nghi ngờ những lời Dao Cơ nói nhưng dựa theo những tin tức thương nhân từ Bắc Mạc trở về kia giao cho Ẩn Long Vệ thì quả thật mức độ đáng tin của những lời Dao Cơ nói rất cao.
Phía bọn họ tạm thời vẫn chưa tìm ra manh mối nào có tác dụng, chỉ hy vọng Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh có thể tìm ra một ít dấu vết bọn họ để lại.
Gần đây Giang Hoài Thanh cảm thấy rất kỳ lạ, đặc biệt là mỗi lần hắn đi dự tiệc cùng Hạ Thừa Vũ. Lúc mấy người đó dùng ánh mắt kia nhìn hắn, dù hắn không hiểu lắm nhưng vẫn cảm nhận được thâm ý ở bên trong.
1
Còn cả trong phủ nữa, gần đây cũng không thấy hai nữ tử kia xuất hiện trước mặt hai người họ.
Hắn chán nản ngồi ở một bên, Hạ Thừa Vũ đang bàn chuyện làm ăn với ông chủ Tôn, nếu lần buôn bán này thành công thì bọn họ sẽ chính thức bước vào giới thương nhân của Túc Bắc.
“Trước đó không biết quan hệ giữa hai người các ngươi là quan hệ đó, ta tặng hai người cho ngươi có phải là đã khiến ngươi bối rối rồi không?” Nói xong chuyện làm ăn, ông chủ Tôn chủ động nói đến chuyện của hai vũ cơ kia.
“Chút giận dỗi nho nhỏ mà thôi, đã giải quyết xong rồi.” Hạ Thừa Vũ bưng chén rượu lên để che khuất ý cười trên khoé miệng.
“Nhìn xem ta đã gây ra việc gì rồi, nếu có gì không tiện thì cứ nói thẳng ra. Như vậy đi, chuyến hợp tác lần này ta sẽ nhường ngươi một phần lợi nhuận, coi như là bù đắp cho cái sai lần trước.” Gương mặt ông chủ Tôn lộ vẻ áy náy.
“Cũng là do ta không nói, không trách ông chủ Tôn được.”
Hướng đi của Hạ Thừa Vũ và Giang Hoài Thanh đã được Ẩn Long Vệ truyền tới hoàng cung.
“Kế hoạch lần này của bọn họ rất thuận lợi, chắc bọn họ sẽ tìm ra manh mối của người Bắc Mạc trước đám Phương Quân.” Thương Quân Lẫm buông mật thư ra rồi nói.
Sự chú ý của Thẩm Úc dừng lại trên một chuyện khác: “Trạng Nguyên đang muốn dùng cách không theo khuôn khổ* với Hoài Thanh sao?” (Sáo lộ:))
Tác giả có lời muốn nói: Tuyến tình cảm của vai phụ sẽ không được triển khai trong cốt truyện chính mà chỉ viết sơ sơ về mối quan hệ, nếu muốn xem nhiều hơn thì có thể đọc ngoại truyện.
Bệ hạ và A Úc cũng có ngoại truyện hiện đại( hình như là sẽ có rất nhiều ngoại truyện)
1
Tôi đau đớng, tôi gục ngã
2
Canh hai cầu dinh dưỡng dịch (*^▽^*)
Cảm tạ ở 2021-09-2016:28:16~2021-09-2021:08:56 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: W đứa ở mỗi ngày không ngủ được 1 cái;
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: 51671612100 bình; muộn thiên dục tuyết, “゛, 2633960310 bình; tím cẩn 5 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!