Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân

Chương 119: C119


Bạn đang đọc Mỹ Nhân Bệnh Tật Không Làm Thế Thân – Chương 119: C119:

Thiếu niên vừa dứt lời thì dân lưu vong phía trước cũng đột nhiên bạo động, mục tiêu mấy người đó hướng tới chính là bọn họ.

“Bảo vệ đại nhân!”

Các quan viên há mồm trợn mắt nhìn cảnh tưởng này, bọn họ cũng không hiểu rốt cuộc là có chuyện gì.

Thị vệ vây quanh bọn họ, vì e ngại chuyện đối phương nhiều người, bọn họ lại có ít người, hơn nữa dù nhìn mấy người đó như dân lưu vong thể nhưng thân thể lại rất tốt, mục tiêu cũng rất rõ ràng, nhắm ngay vào Phương đại nhân đang được mọi người vây quanh. 

Thiếu niên kia giống như một chú sói con chăm chú bảo vệ Phương đại nhân, nó đề phòng tất cả những người tới gần.

Cuộc bạo động xảy ra trong chớp mắt, người xung quanh còn chưa kịp phản ứng lại. 

Dù phải đối mặt với sát khí nhưng trước sau gì Phương đại nhân vẫn rất bình tĩnh, ông có thể nhìn ra mục đích chân chính của những người này là ông, ông bình tĩnh nói: “Bảo vệ tốt cho bọn họ, không cần phải lo cho ta.”

Vừa dứt lời ông liền muốn tách ra.

Ông có thể đoán được rằng những người này là do quan viên ở chủ thành Túc Bắc sai tới, chắc là vì bọn họ cảm thấy ông đã phá hủy kế hoạch của bọn họ nên muốn nhổ cỏ tận gốc.

Tuy các quan viên đi cùng Phương đại nhân bị dọa sợ nhưng tốt xấu gì thì mấy ngày nay bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, vì vậy bọn họ không nông nổi như thế nữa, bọn họ sôi nổi vây quanh Phương đại nhân, không chịu rời đi.

Sau một khoảng thời gian ở chung, bọn họ hiểu Phương đại nhân đã làm những gì, mỗi người bọn họ đều có thể bị thương hoặc thậm chí là tử vong, chỉ có mình Phương đại nhân là không thể.

Bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn Phương đại nhân bị thương ở trước mặt mình!

“Dân lưu vong” không thèm quan tâm đến sự ngăn cản của các quan viên, tuy rằng bọn họ cũng được rèn luyện nhưng vẫn không thể so được với những người có mục đích mà đến, không bao lâu sau bọn họ đã bị đẩy qua một bên. 

Chỉ một lát sau, có một người đột phá vào trong đám người đi tới trước mặt Phương đại nhân rồi cầm đồ trong tay đâm tới hướng Phương đại nhân.

Trên đường đâm tới đã bị một đôi tay phủ đầy vết thương ngăn cản—— là thiếu niên vẫn luôn đi cùng Phương đại nhân.

Thiếu niên cậy mạnh nên không sợ gì hết, trong lúc nhất thời những người này cũng không có biện pháp nào để đối phó với nó, người kia biết không còn nhiều thời gian nữa nên đã nảy sinh sự ngoan độc, hắn đâm thẳng tới người của thiếu niên.

“Cẩn thận!”

Thiếu niên nghiêng người, khó khăn né tránh thế nhưng phần eo sườn của nó vẫn phải chịu một vết cắt.


Trong nháy mắt, máu tươi nhiễm đỏ phần quần áo ở eo sườn của nó. 

Phương đại nhân nhíu mày, mấy năm nay ông cũng đã học được một ít võ công, miễn cưỡng cũng có thể ứng phó được với những người trước mắt, thế nhưng ông không dám đánh, ông sợ những người này sẽ bất chấp tất cả mà tổn thương các quan viên khác và dân chúng xung quanh. 

Bình thường con đường này có khá nhiều người đi lại, sau khi Phương đại nhân tới đã cho bọn họ việc làm để sống, bọn họ cũng có thể ăn no, cũng có thể làm gì đó vì quê hương của mình, vừa nãy bọn họ còn chưa kịp phản ứng nhưng hiện tại nhìn mấy người không rõ thân phận kia dám ra tay với các quan viên đã cho họ ăn no, chỉ trong nháy mắt bọn họ đã thấy không vui.  

“Các ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Các ngươi chui từ đâu ra vậy?”

“Dám làm đại nhân tổn thương, sao ngươi không hỏi xem chúng ta có đồng ý hay không!”

Mọi người cầm công cụ để làm việc lên rồi lao đến.

Đám “dân lưu vong ” kia cũng không ngờ dân chúng lại càng ngày càng vây lấy nhiều hơn, bọn họ cố ý chọn một nơi ít người để ra tay, thế mà không ngờ Phương đại nhân lại phái người tới đây làm việc.

Bọn họ đã phải trải qua hạn hán và nạn đói do châu chấu, vì vậy bọn họ rất cảm kích Phương đại nhân- người đã mang đồ ăn đến cho bọn họ, bọn họ vẫn chưa bị triều đình từ bỏ, Phương đại nhân đã mang đồ ăn đến cho bọn họ, ông cũng mang cả hy vọng đến nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không cho phép người nào có ý định thương tổn quan viên đã giúp đỡ bọn họ.

Có dân chúng gia nhập, tình hình lập tức bị đảo ngược.

“Dân lưu vong” bị dân chúng bao quanh, vì để ngụy trang giống hơn nên bọn họ không mang quá nhiều vũ khí sắc bén, nó không phù hợp với thân phận “dân lưu vong”, hơn nữa số lượng người bọn họ đưa đến cũng không thể so sánh với dân chúng.

“Phương đại nhân và các vị đại nhân đừng sợ, có chúng ta ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ không để mấy tên không biết chui từ đâu ra này làm các ngươi bị thương!”

Trai tráng phương bắc rất cao lớn, toàn thân đều là sức lực, sau khi Phương đại nhân tới, bọn họ cũng có thể ăn no nên dù có đối đấu với những người này cũng không hề thua kém. 

Các quan viên đỡ nhau đứng lên, nhìn dân chúng đang hùng hổ bao vây lấy “dân lưu vong”,  trong nháy mắt bỗng họ có cảm giác trao đổi thân phận.

Sao nhìn thế nào cũng thấy dân chúng ra tay mạnh bạo hơn cả lúc những người đó ra tay với bọn họ?

Dân chúng không quan tâm, cũng không sợ làm mình bị thương, bọn họ đấu đá lung tung phá vỡ vòng vây của “dân lưu vong” và bảo vệ đoàn người Phương đại nhân.

Sau đó, dân chúng cũng lục tục lao tới rồi tạo thành một vòng vây và vây “dân lưu vong” vào bên trong.    

Giữa âm thanh giằng co nhau, tiếng vó ngựa dần dần tới gần.


Phương đại nhân nhìn về hướng có âm thanh truyền tới. 

Một đoàn binh lính mặc áo giáp trông có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh nhanh chóng bước đến: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Dân chúng nhìn bọn họ mà đầy sự cảnh giác.

Người cầm đầu đánh giá bọn họ, lúc nhìn thấy Phương đại nhân đang được đám người vây quanh liền ôm quyền rồi nói: “Phương đại nhân, thuộc hạ là Dương Chí Viễn, thuộc hạ phụng mệnh vận chuyển đồ đạc đến.”

“Dương tướng quân, làm phiền tướng quân bắt những người đang ăn mặc như dân lưu vong này lại.” Phương đại nhân nhớ vị tướng quân được triều đình sai đi vận chuyển đồ đạc mang họ Dương. 

“Dân lưu vong” thấy đã mất đi cơ hội liền vội vàng đả thương người xung quanh.

Dân chúng đang vây quanh bọn họ trở tay không kịp, suýt chút nữa đã bị thương, may mà người Dương tướng quân mang đến ra tay kịp thời nên mới không tạo thêm thương vong.  

Đội quân Dương tướng quân mang đến có kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa, bọn họ còn được trang bị vũ khí đầy đủ nên chỉ một lát sau đã bắt hết toàn bộ “dân lưu vong”.

“Hôm nay các vị đã cứu mạng Phương mỗ, Phương mỗ cảm tạ các vị trước……”

“Không cần, không cần,” Mấy nam tử cường tráng phất phất tay, “Nếu không có Phương đại nhân thì sao chúng ta có được ngày hôm nay chứ, dù có thế nào đi chăng nữa thì chúng ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn Phương đại nhân bị kẻ gian làm hại.”

Những người khác cũng sôi nổi gật đầu.

Thấy cảnh tưởng này, mấy quan viên trẻ tuổi đang đứng phía sau Phương đại nhân lại không nhịn được mà đỏ hốc mắt, thật ra bọn họ làm những việc đó cũng chưa từng nghĩ tới việc nhận được sự báo đáp, thế nhưng ngày hôm nay những người bọn họ từng trợ giúp đã không ngại mất mạng mà bảo vệ bọn họ ở phía sau, trong lòng bọn họ cảm động đến nỗi không nói nên lời. 

Giờ khắc này, trong lòng bọn họ không hẹn mà lại cùng đưa ra quyết định: Sau này nhất định phải trở thành một vị quan tốt để có thể tạo phúc cho dân chúng!

Phía sau Dương tướng quân còn có đoàn người đi bộ từ kinh thành tới, Phương đại nhân nhìn về hướng bọn họ vừa đi tới, đã có thể thấy bóng mờ của đoàn xe.

“Chúng ta phát hiện bên này có chuyện gì đó nên vượt lên trước để xem sao.” Dương tướng quân giải thích.

“Nếu đã gặp thì đi cùng nhau đi,” Phương đại nhân nhìn thiếu niên không thèm quan tâm đến vết thương trên người mình kia rồi hỏi, “Tướng quân có mang thuốc theo không, đứa trẻ này bảo vệ ta nên đã bị thương.”

Dương tướng quân lấy một lọ thuốc từ trong ngực ra rồi đưa cho Phương đại nhân: “Đi cùng chúng ta còn có vài vị thái y, chờ bọn họ tới nơi thì có thể kêu bọn họ xem qua vết thương của đứa trẻ này.”


“Đa tạ.”

Một số người của bị thương nhẹ nên Phương đại nhân đã tìm một nơi có thể nghỉ ngơi được ở gần đó rồi sắp xếp cho người bị thương ở tạm để chờ đoàn người tới.

Không bao lâu sau, đoàn người đã đi tới nơi, Dương tướng quân tiến lên nói mấy câu, sau khi ông trở về thì phía sau ông còn có hai người mặc trang phục của người làm nghề y.

“Ngô thái y?” Phương đại nhân thấy rõ người tới liền kinh ngạc hỏi.

“Phương đại nhân.”

Hai người nói vài câu chào hỏi đơn giản rồi sau đó Ngô thái y dẫn theo học trò của mình đi kiểm tra vết thương cho những người bị thương. 

May mà tất cả mọi người đều chỉ bị thương nhẹ, sau khi băng bó vết thương cho thiếu niên kia xong, Ngô thái y lại đi đến xử lý vết thương của những người khác.

Một nam tử có thân hình cao lớn và đĩnh đạc tuỳ tiện nói: “Thật sự không có gì cả, trước kia lúc phương Bắc xảy ra loạn lạc chúng ta cũng thường xuyên đánh nhau với người của Bắc Mạc, thi thoảng chúng ta cũng phải chịu một vài vết thương nhỏ như thế này, chỉ cần để hai ba ngày là ổn.”

“Những người còn lại của Bắc Mạc vẫn còn dám tới nơi này sao?” Một vị quan viên không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy, trước kia, lúc bệ hạ còn chưa đánh lui quân Bắc Mạc thì nơi này rất rối loạn, không cẩn thận là sẽ mất mạng ngay.”

Mấy nam tử của Túc Bắc có thể nói là đã đánh tới đánh lui với quân Bắc Mạc, trong xương cốt của bọn họ cũng đã có sự hung hãn cho nên lúc thấy có người giả làm dân lưu vong tấn công đoàn người Phương đại nhân, bọn họ mới không ngần ngại mà lao lên.

Nếu là mấy năm trước thì ở Túc Bắc loại chuyện này rất bình thường.

Sau khi nghỉ ngơi và sửa sang lại một chút, đoàn người lại tiếp tục tiến về mục đích.

Trên đường đi, qua lời kể của Dương tướng quân, Phương đại nhân đã biết được rất nhiều chuyện xảy ra ở kinh thành.

Phương đại nhân nhìn đoàn xe phía sau: “Không đưa mấy thứ này đến chủ thành sao?”

“Bệ hạ nói cứ trực tiếp giao cho đại nhân xử lý, nếu quan viên ở chủ thành cảm thấy không cần cứu trợ thì trước tiên không cần phải xen vào, bệ hạ còn kêu thuộc hạ truyền cho đại nhân một câu nói: Nên ra tay.”

Những lời này là một loại tín hiệu, trước lúc Phương đại nhân tới đây, Thương Quân Lẫm đã từng lén gọi ông đến và nói với ông rằng chuyến đi Túc Bắc này sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa Thương Quân Lẫm cũng đã ban cho ông một thứ và dặn ông rằng trước hết cứ chờ mệnh lệnh của kinh thành đã.  

Trước mắt, Dương tướng quân cũng đã nói với ông rằng có thể ra tay được rồi.

Đoàn người Dương tướng quân mang tới sắp xếp đồ đạc vừa được đưa tới, Phương đại nhân triệu tập các quan viên khác đến rồi tuyên bố: “Ta phải trở về chủ thành một chuyến, chuyện bên này sẽ giao cho các ngươi xử lý.”

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Phương đại nhân xoay người lên ngựa, sau khi đi được một hồi, ông đột nhiên dừng lại rồi quay về phía sau- nơi không có một bóng người nào cả rồi nói: “Không phải ta đã kêu ngươi ở lại đó chờ ta hay sao?”


Thiếu niên chui từ trong góc ra.

Những chuyện xảy ra ở Túc Bắc đã được thông qua Ẩn Long Vệ để truyền tới tai Thương Quân Lẫm, Thẩm Úc ở cùng hắn nên cũng đã biết.

“Phương đại nhân đã cứu một thiếu niên ở Túc Bắc, đã thế còn bị ăn vạ ư?”

“Phương Quân muốn đưa thiếu niên này trở về kinh thành trước, những chuyện ông ấy phải làm quá nguy hiểm, vì vậy nên không tiện đưa thiếu niên kia đi cùng.”
Cho nên lúc đoàn xe cứu tế Túc Bắc trở về còn được tặng kèm thêm một người thiếu niên.

Thẩm Úc cũng cảm thấy tò mò với thiếu niên được Phương đại nhân cứu nên y muốn đi gặp một lần.

“Phương Quân nhờ trẫm chăm sóc nó một vài ngày, trước tiên cứ gặp nó đã vậy.”

Nếu cứ thế mà gọi người vào cung thì không ổn lắm, Thẩm Úc và Thương Quân Lẫm quyết định thay thành trang phục bình thường để ra ngoài, dù sao Thẩm Úc cũng phải đi nói chuyện hợp tác với Nghiêm Tranh.

Thương Quân Lẫm có mấy toà nhà ở ngoài cung, chủ yếu là những nơi hắn từng ở trước khi lên ngôi, lần này địa điểm gặp mặt thiếu niên kia cũng là nơi hắn từng ở một khoảng thời gian ngắn trước khi lên ngôi. 

Thương Quân Lẫm mang Thẩm Úc đi vào bên trong: “Lúc đó trẫm mới trở về từ biên quan, lại không được tiên đế chào đón, trong vương phủ cũng không có gì cả nên Phương Quân đã tìm cho trẫm một chỗ tòa nhà như vậy.”

Thẩm Úc đánh giá bốn phía, tòa nhà này cũng không quá lớn, lại còn rất thanh vắng, tuy là một toà nhà cũ nhưng vẫn được sửa sang cẩn thận, từ đó có thể thấy chủ nhân của nó cũng rất để ý tới nơi này.

“Trước kia bệ hạ chưa từng mang ta tới nơi này.” Thẩm Úc vừa nhìn vừa nói.

“Mỗi nơi trẫm đều có một vài tòa nhà, sau này nếu có cơ hội thì sẽ mang A Úc đi ở từng nơi một, chẳng qua hầu hết mấy toà nhà đó đều ở biên quan, không biết A Úc có thể thích nghi được hoàn cảnh ở đó hay không.” Thương Quân Lẫm nắm tay Thẩm Úc, trong mắt hắn tràn đầy sự dịu dàng.

“Bệ hạ có thể ở lại thì đương nhiên ta cũng có thể ở lại,” Thẩm Úc cười liếc hắn một cái, “Cũng không biết trong mắt bệ hạ ta mỏng manh đến cỡ nào.”

“Ở trẫm trong mắt, A Úc xứng đáng với những gì tốt nhất.” Thương Quân Lẫm ở biên quan đã lâu, hắn hiểu ở đó có hoàn cảnh thế nào, hắn có thể mang A Úc đến đó ở tạm nhưng nếu muốn hắn để A Úc ở lại đó lâu dài thì hắn sẽ không chấp nhận. 

Đi qua khúc ngoặt, Thẩm Úc nhìn thấy một thiếu niên đang đứng ở trong viện.

Thiếu niên nghe thấy âm thanh liền quay đầu, trên mặt nó xuất hiện một chút mờ mịt.

“Có phải ta đã từng gặp ngài hay không?”


Tác giả có lời muốn nói: Cầu dinh dưỡng dịch (づ ̄3 ̄)づ╭?~
Cảm tạ ở 2021-09-0818:22:53~2021-09-0821:32:23 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Tưởng tiến tác giả tồn cảo rương, sơ dao.10 bình; amohhh6 bình; hạnh sướng, dạ tầm, thiên nhai cũ lộ 1 bình;
Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.