Đọc truyện Mỹ Nhân Bại Hoại – Chương 14: Ta Đau Ở Đây!!
Lễ thất tịch ở thế giới giả tưởng cổ đại này, quả không làm người ta thất vọng…!Trên đường đi đến tửu lâu để dùng bữa, cả phố phường cứ y như là có ma thuật ấy…! Đèn lồng bay rợp trời nhưng lạ một chỗ…!chúng cứ thế mà lơ lửng giữa không trung hệt như những vì sao được dán dính trên bầu trời tăm tối vậy….!

*TỤC ĐỐT ĐÈN Ở PHỦ CÔNG CHÚA

ĐƯỜNG PHỐ CŨNG ĐƯỢC ĐỐT SÁNG ĐÈN!
– Cái này…!sao giống bóng bay vậy cà…??
Cả Trương Lập Á và Trần Ngọc Hà đều thốt lên thích thú nhưng có một chuyện càng làm họ phấn khích hơn nữa là…!vì sao những cái đèn lồng này lại không bay đi luôn mà cứ lơ lửng như vậy! Lúc này Dương Ngọc Lan như đọc được suy nghĩ của cả hai nên cười giải thích..
– Chắc hai nàng thấy lạ lắm hả, thật ra ở mỗi quốc gia đều có mỗi loại đá quý mang một công dụng khác nhau.
Ở Kim quốc, thì những viên đá này nhiều vô số kể.
Nó được gọi là Ngọc Kim Long…!tức là hòn ngọc của rồng ngụ tại Kim Quốc.
Nó có tác dụng giúp các đồ vật nhẹ có thể lơ lửng giữa không trung mà không hề rơi xuống.
Nó còn có tác dụng đánh ra lửa một cách rất dễ dàng…!Thậm chí, họ còn dùng nó để rèn luyện ra những loại binh khí sắc bén vô cùng.
Còn ở Mộc quốc, khi chôn Ngọc Mộc Long dưới đất để trồng cây thì chúng sẽ giúp cho cây cối được sinh sôi nảy nở lớn gấp hai, ba lần ở nơi khác, tạo ra vô số các vụ mùa bội thu cho người dân…!Và do mười mấy năm trước, Mộc quốc cũng đã chịu sự cai quản của Kim quốc nên hai loại đá quý này thường được người dân trao đổi qua lại với nhau giúp cả hai nước đều phát triển vượt bậc, vì vậy Kim quốc mới là quốc gia mạnh nhất trong 5 đế quốc…!đứng đầu về nghề nông, trồng trọt cùng chế tạo binh khí…!Theo sau đó đương nhiên là Mộc quốc vì có sự bảo trợ của Kim Quốc!!….!Ở Thủy quốc, Ngọc Thủy Long lại có tác dụng giúp làm sạch nước mà không cần phải sử dụng đến nước suối.
Chỉ cần thảy viên đá vào một guồng nước bẩn thì ngay lập tức nó có thể sạch, trong như nước suối vậy…!
– Xì…!muốn sạch thì làm màn lọc rồi đun sôi lên là được chứ gì…!hèn gì hòn đá đó không có lợi ích nhiều nên không thể đưa đất nước nó lên y như Ngọc Kim Long và Ngọc Mộc Long là đúng rồi…
Trần Ngọc Hà cắt ngang, nói…!khiến Trương Lập Á đưa tay bịch chặt miệng cô…
– Mày điên hả? Nói cái gì tào lao vậy?…!họ mà hiểu tao chết liền..!! Im dùm tao cái..!!!
– Xì…!tao nói đúng mà, lạc hậu quá mức…
– Mày quên! đang ở thời kì nào hả con điên….!!
Cả hai lại nói bằng ngôn ngữ tiếng Việt khiến ba người còn lại, à đúng ra là chỉ hai người còn lại ngơ ngác nhìn nhau.
Còn Hoàng Tử San từ khi ra khỏi phủ cứ như quên mất tất cả mọi người vậy, quên luôn cả Trương Lập Á mà chạy nhảy tung tăng, nhìn ngắm xung quanh nên chỉ có 4 người cùng trò chuyện với nhau thôi.
Dương Ngọc Lan nở một nụ cười khiến Trần Ngọc Hà khi không lại sởn cả gai óc, nàng nói:
– Vu Khống cô nương…!Ở quê nàng chắc có truyền thống thích cắt ngang lời người khác ha…!thật là một truyền thống hơi hài hước nhỉ..??
– Nàng…..
Trần Ngọc Hà trợn mắt trừng Dương Ngọc Lan nhưng nàng chẳng thèm để ý đến cô mà quay sang tiếp tục nói với Trương Lập Á…!khiến Trần Ngọc Hà như nuốt phải thuốc nổ, tức đến xì khói mà cũng đành ngậm đắng.
Ai bảo bản thân không danh, không phận lại đi ở nhờ nhà người ta, cũng chẳng có giá trị để lợi dụng như Lập Á nên mới…” Xì…!ta nhịn cô đi…!nữ nhân mỏ nhọn…!!! Xía…”
– …..Còn Ngọc Hỏa Long của Hỏa Quốc thì vẫn chưa ai dám đụng vào vì quanh thân chúng phát ra một thứ mùi gì đó khiến bất cứ ai đến gần đều cảm thấy chóng mặt hay đau đầu nói chung rất khó ngửi nên cũng không ai dám đào lên làm gì, vì vậy công dụng của chúng cũng không ai biết chính xác ra sao…!! Mà ta nhớ nàng là đến từ Hỏa quốc chắc cũng biết điều này chứ nhỉ..??
Dương Ngọc Lan đột nhiên hỏi khiến Trương Lập Á giật nảy mình, lắp bắp nói:
– À..à tất nhiên rồi! Đương nhiên là ta biết mà do thấy nàng đang nói nên không tiện cắt ngang thôi! Còn…!còn Thổ quốc thì sao???
_…Ở Thổ quốc, những viên đá của họ không thể làm hoa quả hay vụ mùa phát triển như ơ Mộc quốc mà là có tác dụng làm nở ra vô số các cây thuốc quý hiếm và hoa cỏ lạ, cho nên Thổ quốc cũng được mệnh danh là vùng đất của y thuật, chứa đầy cả sự kỳ diệu và cũng là lãnh thổ có phong cảnh đẹp nhất trong năm quốc gia.
– A ha…!này là như Đà Lạt Việt Nam ta nè chứ còn gì nữa…!haha…
Trần Ngọc Hà vì quá phấn khích mà lại quên mất vừa bị ai kia tán nhẹ vào mặt.
Cô nhanh chóng im bặt khi tất cả mọi ánh mắt lại lần nữa đổ dồn về phía cô….
Dương Ngọc Lan làm cái vẻ mặt như kiểu chán không thèm nói khiến Trần Ngọc Hà như phát điên quát:
– Nè…!bộ tui thiếu nợ ba đời nha cô hay gì mà làm chuột cô cũng không tha, làm người cô cũng ám vậy hả.
Con gà mái mẹ kia…..
Tất nhiên là cô nói bằng tiếng Việt nên cả nhóm cũng không ai thèm nhìn cô nữa mà nhanh chóng bỏ đi, mặc cô ở lại mà chửi với theo….
Trương Lập Á ngại ngùng gãi đầu cười với Dương Ngọc Lan và Mộc Quế Anh rồi nói nhỏ:
– Hai nàng thông cảm, như ta nói đó…cmuội muội ta do ở với chủ cũ quá lâu và bị hành hạ quá nhiều nên đầu óc có tí….!Phải nói sao nhỉ…
– Ta hiểu mà, không sao đâu!!
Dương Ngọc Lan tặc lưỡi lắc đầu, nàng nhanh chóng đổi từ khuôn mặt chán ghét sang thành thương hại khiến Trần Ngọc Hà càng chửi giữ hơn…
– Nè…!nè cái thái độ kia của cô là gì, chị đây không cần cô thương hại nhá…!cô…!ư….
Trương Lập Á nhét nguyên xâu kẹo hồ lô mà cô vừa mới mua vào miệng Trần Ngọc Hà khiến cô im bặt
– Mày ăn khai vị trước đi ha rồi câm dùm tao cái…!tao đang khai thác kiến thức từ Lan tỷ mà mày cứ gáy hoài.
Còn ồn nữa thì về phủ tuột quần ra chờ đó…!rồi tao về tao đội chứ mất mặt quá! Nên nhớ, mày là đang ăn nhờ ở đậu đó nha mày..!
Trần Ngọc Hà đành ngậm miệng mà nhai kẹo không còn dám náo loạn nữa! Dương Ngọc Lan nhìn bản mặt như chó mắc phải xương của nàng thì đưa tay che miệng cười đến đỏ mặt.
Không ngờ vị muội muội này của Trương cô nương đây lại lý thú như vậy, sau này đã có người để giải khuây rồi, đời cũng không còn buồn nữa…!!! ( Ý gì vậy chị Lan ơi…!giải khuây cách nào đây…?? muốn ăn con người ta hả…!Hà Hà thẳng như cột cờ Lũng Cú nha:))…)
Dương Ngọc Lan ho khan tiếp tục nói…
– Thật ra thì hoàng đế chỉ mới vừa cho tổ chức lại lễ thất tịch mấy năm gần đây thôi…!ừ…!cũng phải sau mười mấy năm ban bố lệnh cấm đó…!!
– Cấm…!tại sao??
– Từ ngày Ngọc Vương Phi ra đi ngài đã cấm tất cả các lễ hội liên quan đến ái tình.
Sau này, ngài tự thấy bản thân mình quá ích kỉ và vô lý nên mới cho mở lại lễ hội.
Nhưng người dân lại không hề oán trách ngài, ngược lại còn đồng cảm và ca tụng ngài là một người vô cùng si tình! Cho nên mỗi năm thất tịch, người dân mới dùng Ngọc Kim Long đánh lửa lên rồi bỏ vào đèn lồng thả lên trời, như một lời cảm tạ đến hoàng đế vì đã bãi bỏ lệnh cấm, cũng như để tưởng nhớ…!tiếc thương cho Ngọc Vương Phi và một mối tình vô cùng cảm động của hai người! Vì vậy, tục đốt đèn và thả hoa đăng vào lễ thất tịch cũng từ đó mà ra…
– Thì ra vậy…!vậy cũng hay…!! Mỗi năm Kim Quốc lại khai sáng như minh chứng cho sự thịnh vượng của nó.
Trương Lập Á nói, nhưng Dương Ngọc Lan chỉ nhếch môi cười…
– Ừ…!Mong rằng nó thực sự sẽ mãi phồn vinh, đừng một lần nữa lại nổi gió như cuộc chiến giữa Mộc quốc và Kim Quốc…!mười mấy năm về trước!
Trương Lập Á khó hiểu đưa mắt nhìn nàng nhưng Dương Ngọc Lan lại nhanh chóng bước đi, vừa đi vừa hô to:
– Điện….!à…!tiểu thư, cẩn thận coi chừng té ngã..!!!
– Lan tỷ tỷ đến đây, nhìn xem lồng đèn heo con nè, ngộ quá…!ta muốn có nó…
– Được, được để ta mua cho người…!ngoan đừng chạy!!
Trần Ngọc Hà cũng thích thú chạy theo Dương Ngọc Lan để nịnh nọt, hòng xin nàng mua cho cô những chiếc bánh táo đỏ thơm ngon bên đường, nhìn gương mặt mới mấy giây trước còn liếc háy người ta mà nay lại đổi thành một vẻ cẩu con vẩy đuôi của Trần Ngọc Hà khiến Trương Lập Á lắc đầu ngao ngán ” Lại một kẻ không tiền đồ!”
Chỉ còn lại Trương Lập Á và Mộc Quế Anh, không khí ngượng ngùng giữa hai người lại tăng lên…!Mộc Quế Anh từ sau hôm cứu Trương Lập Á ở hồ Dạ U về thì hễ mỗi lần nhìn thấy Trương Lập Á ở đâu, lòng nàng lại bối rối không thôi.
Còn Trương Lập Á thì tim đang đập thình thịch tự nói với lòng….” cố lên vì để xóa tan nỗi buồn ở nơi khỉ ho cò gáy này, nhất định phải có tình yêu…!khi yêu rồi cho dù là trên núi cũng thấy vui…!cố lên…”
Cô ho nhẹ lơ đãng nhìn hai bên đường, tay thì bắt đầu quờ quạng qua bên cạnh.
“Ừ…!mềm thật, cảm giác vô cùng ấm áp và quen thuộc! Chỉ mới nắm tay nàng lần đầu mà lại mang đến cảm giác quen thuộc đến vậy sao? Cái này có gọi là nhân duyên từ trước không hí hí…!!”
– Á Á…!đang làm gì vậy..??
Hoàng tử San ngây ngô hỏi Trương Lập Á đang nắm tay nàng mà xoa nắn…!Cô giật mình mau chóng buông tay ra:
– Sao…!sao lại là nàng? Còn…
– Còn cái gì? Sao không phải là San San…? San San đến đút cho Á Á ăn bánh mức táo mà Á Á lại tự nhiên nắm tay San San…còn xoa xoa chà chà rất nhột đó!!
Mộc Quế Anh ở bên cạnh ho khan giữ dội, nàng làm sao không biết ban nãy Trương Lập Á là muốn nắm tay nàng, do nàng quá hoảng loạn mà vội né sang một bên cùng lúc điện hạ lại đang chạy đến, thế là…
Trương Lập Á bực bội gắt:
– Ta không ăn…!chưa ăn gì vào bụng mà bánh cái gì…!nàng ăn hết luôn đi!
– Vậy…!vậy thì San San ăn hết luôn hihi…
– Nàng…!Hừ…
Ai kia quê một cục nhanh chóng đi về phía tửu lâu mà vài ngày trước cô đã cố ý đến để đặt bàn còn dặn dò sắp xếp theo ý cô.
Mặc dù lão bản (ông chủ) không hiểu cho lắm nhưng khi thấy nén bạc to tổ bố của Trương Lập Á thì nhanh chóng gật đầu như bổ củi, còn hứa hẹn sẽ làm vô cùng tốt, tốt nhất có thể!
– Tới rồi mọi người, mau vào đi!! À mà khoan…!do ta mấy hôm trước không biết sẽ có đông người đi như vậy nên chỉ đặt trước có một bàn cho ta và Quế Anh tỷ thôi nên các ngươi chịu khó ngồi ở một bàn khác nha!!
– Vì sao…??? San San cũng muốn ngồi cùng Á Á…
– Vậy…!vậy để điện hạ ngồi cùng nàng đi…!
Mộc Quế Anh nhanh chóng nói, hiện tại nàng vẫn chưa xác định rõ dụng ý thực sự của Trương Lập Á là gì và lòng nàng thật sự đang nghĩ gì cho nên…!Vẫn chưa biết phải đối mặt với Trương Lập Á ra sao, huống chi chỉ ngồi có hai người còn chung một bàn.
Trương Lập Á cực lực phản đối, cô đạp chân kẻ kế bên khiến ai kia muốn rơi nước mắt, Trần Ngọc Hà nhanh trí nói:
– À Hoàng tiểu thư, hay chúng ta qua bên kia ngồi đi, ta có một trò chơi hay lắm..
ta với nàng vừa ăn vừa chơi có được không?
– Không ta chỉ muốn ăn với mẫu hậu thôi!
– HOÀNG- TỬ- SAN…!
Trương Lập Á lớn giọng khiến Hoàng Tử San im bặt, nàng buồn bã cúi đầu, Dương Ngọc Lan thì quá thông minh nên nhanh chóng hiểu được mọi chuyện…!cho nên nàng cũng chỉ còn cách im lặng theo…!chỉ có mỗi Mộc Quế Anh là lên tiếng:
– Để công chúa ngồi cùng nàng đi, nếu không ta sẽ đi về…
– Khoan, khoan…!được, được rồi! Để công chúa ngồi là được chứ gì…!Nàng đừng về, lát nữa ta còn có thứ muốn cho nàng coi!
– Ừ..
Mộc Quế Anh, Trần Ngọc Hà và Dương Ngọc Lan cùng đi đến một bàn khác, còn Trương Lập Á và Hoàng Tử San thì được tiểu nhị dẫn lên bàn ăn đã được đặt sẵn trên lầu.
Trương Lập Á vừa nhìn tới bàn ăn thì suýt ho tới rớt luôn cái lồng phổi ” Cũng may là đi với Hoàng Tử San, nếu không thì…!Cái méo gì đây..??”
Chiếc bàn được đặt cạnh cửa sổ, phong cảnh nhìn ra bờ hồ bên dưới, trên cao là ánh trăng thơ mộng, vô cùng nên thơ…!”phong cảnh thì khỏi bàn rồi nè, mà những cái này là cái gì đây..?? Wtf…!bàn ăn theo kiểu phương tây của ta đâu…”
Trên mặt bàn trải một miếng vải tựa như miếng vải lau bàn của mấy tiểu nhị hay cầm, được giặt sạch rồi chắp vá lại thành một tấm vải lớn để làm khăn trải bàn…! Bên trên là một cặp nến trắng thắp sáng cả không gian tối đen…”Stop…!sao lại là nến trắng, ông chủ, ông cúng tôi hả?…!sao không để luôn bát nhang lên…?”
Trương Lập Á còn trợn mắt há hốc mồm hơn nữa khi nhìn thấy một cái lọ hoa cắm vài cành bông cúc vào khiến cô muốn học máu, trào đờm…”cái quái gì dạ?? Ông chơi cũng lớn quá rồi, bộ tính cúng tui thiệt đó hả trời? Giờ chỉ còn thiếu tấm hình 3×4 treo bàn thờ thôi đó…!!”.
Cũng đâu thể trách ông chủ được, đơn giản vì ngày xưa làm gì có phong tục cúng kiến bằng hoa thì làm sao ông ta có thể biết hoa cúc dùng để cúng, còn nữa…!khi Trương Lập Á yêu cầu được thắp nến thì ông đã lấy làm lạ rồi, vì quán vốn có đèn lồng thì cần gì phải dùng nến…!nhưng do Trương Lập Á khăng khăng muốn vậy nên ông cũng đành chiều ý khách mà thôi, mà suy đi nghĩ lại thì chỉ có khi đám cưới người ta mới dùng nến đỏ còn đây là ngày hội, nên dùng nến gì mà chẳng được…!vậy nên nến trắng hiển nhiên được lên sàn rồi!!!
Trương Lập Á đập mặt vô tay khóc thầm…!” Trời ơi, lễ tình nhân lãng mạn của tui!!!” Còn Hoàng Tử San thì do lần đầu tiên được thấy một cái bàn ăn lạ mắt như vậy nên rất thích thú.
Nàng vỗ tay reo lên:
– A…!nhìn vui quá đi, có hoa có đèn nè…!thích quá..!!
Nàng chạy nhanh đến ngồi vào ghế ngắm nhìn chiếc bàn lạ lẫm trước mắt.
Trương Lập Á đành bất đắc dĩ đi đến ngồi vào theo, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm…” Làm sao mà chọn bông cũng là đúng cái loại bông cúng mới hay chứ trời!!”
Cô tính kêu dẹp nhưng vì thấy Hoàng Tử San quá thích nên cũng thôi! Khi món ăn được đưa lên, Trương Lập Á lần thứ hai lại ho lớn hơn…
– Nè cái cục đen thục lùi này là gì đây, bít tết đó hả? Tôi nhớ đã dạy các người cách làm mà…!sao lại đen thành một cục vậy??
– Khách quan thông cảm, tửu lâu chúng tôi mở hơn mấy chục năm qua chưa bao giờ thấy cái món lạ kỳ như vậy! Thịt bò ở tiệm chúng tôi chỉ có xào với cải mà bây giờ khách quan lại yêu cầu nướng trên lửa…!và mặc dù khách quan có dặn đừng nên nướng quá chín nhưng tửu lâu chúng tôi làm ăn có tiếng lâu đời nếu để lan truyền ra việc chúng tôi nấu thức ăn sống cho khách chắc tửu lâu chúng tôi sẽ dẹp tiệm mất! Vì vậy….
– Thôi…!thôi được rồi đem dao, nĩa lên đi…
– Dao, nĩa..????
– Là hai cái thứ ta đã vẽ hình dặn các người làm đó!!
– A..à…!vâng, có ngay…!!!
Tiểu nhị hối hả chạy như bay vì biết nếu đứng thêm chút nữa thì Trương Lập Á sẽ thật sự xì khói ra lỗ tai mất! Tiểu nhị vừa đi thì Hoàng Tử San bỗng hỏi:
– Á Á mấy thứ này để làm gì vậy, còn cái cục này có ăn được không, San San đói…!
– Nàng hỏi nhiều quá.
Có muốn ăn với ta không, không thì đi xuống dưới đi..!!
– San…!San San không hỏi nữa..! San nhi xin lỗi…!Á Á đừng giận!!
– Ừ…!ta đang rất bực nên tốt nhất nàng hãy im đi! Lát nữa ta kêu làm gì thì làm theo như vậy!! Cấm hỏi nhiều
Hoàng tử San bịt miệng rồi nhanh chóng gật đầu khiến Trương Lập Á cũng phần nào đỡ bực tức.
Dao nĩa được đem lên…” Coi như hai thứ này là được nhất.
Quả nhiên nghề rèn ở đây rất tốt, dao rất bén, nĩa rất sắt mặc dù không được đẹp như ở hiện đại nhưng tạm dùng cũng được.”
Hoàng tử San suốt cả buổi chỉ ngồi nhìn và học theo Trương Lập Á, cả hai ngoài bít tết à không…!là cục đá đen thui ra còn dùng thêm cơm với cá chưng tương cùng gà quay nữa…!Khi ăn đến cục đá đen thui thì bắt buộc phải dùng dao nĩa, Trương Lập Á tỉ mỉ chỉ cho Hoàng Tử San cách dùng, nhưng người khờ thì làm sao mà học nhanh như người thường được.
Trương Lập Á tức tối quát:
– Có như vậy cũng làm không xong, ta mặc kệ nàng…!ăn được thì ăn, không thì nhịn..!!
Hoàng tử San nước mắt rưng rưng nhưng nàng không dám khóc, nàng biết do nàng ngu ngốc mà ra nên đành cắn môi để không phải khóc, đến nổi môi nàng bậc cả máu nàng cũng không hề để ý…!Và dĩ nhiên ở trong ánh sáng đèn cầy mập mờ như vậy thì Trương Lập Á cũng không thể nhìn thấy được nét bi thương của nàng rồi!
– Á..
Hoàng tử San vì tay trơn nên tuột tay làm dao cắt vào ngón tay nàng.
Trương Lập Á nghe thấy tiếng than nhẹ thì liếc nhìn, nhưng Hoàng Tử San đã nhanh chóng rút khăn tay ra bụm vết thương lại! Mặc dù nàng ngốc nhưng do thường xuyên được các nô tì chăm sóc vết thương khi nàng chạy nhảy mà té nên ít nhiều gì cũng biết là…!nên lấy khăn sạch bịch chặt vết thương để tránh máu chảy và nhiễm trùng.
Nàng nhăn mặt đau đớn lại không dám la lên…!vì nàng sợ Trương Lập Á lại tức giận bởi sự ngốc nghếch của nàng.
– Sao vậy??
Trương Lập Á vì bận suy nghĩ cho kế hoạch cưa gái tiếp theo của mình nên không hề để ý những hành động hay nét mặt nhăn nhó của Hoàng Tử San, cô chỉ hờ hững hỏi.
Hoàng tử San nhanh chóng lắc đầu đáp:
– Không, không có gì….San nhi cắn trúng lưỡi!
– Ngu ngốc, có mỗi nhai cũng không xong.
Hai chữ ngu ngốc lại đánh vào tai Hoàng Tử San khiến lòng nàng tự nhiên đau nhói.
Từ nhỏ đến lớn các huynh đệ, tỷ muội khác đều nói nàng như vậy nhưng nàng cũng không hề có phản ứng gì thậm chí còn tươi cười.
Nhưng mà…!khi nghe từ miệng của Trương Lập Á, lòng nàng lại dâng trào một nỗi buồn không thôi.
Nàng im lặng cúi đầu tiếp tục ăn mà không nói thêm lời nào.
Trương Lập Á còn đang bận suy nghĩ…!khi ra tới bờ sông để thả đèn phải làm sao để con pikachu này không đeo bám, phá hỏng kế hoạch của nàng nữa.
Nào ngờ Hoàng Tử San lại ngoan ngoãn một cách lạ kì.
Nàng cầm đèn lồng con heo cùng một chiếc đèn hoa đăng ngoan ngoãn đi theo sau Dương Ngọc Lan đến một chỗ khác cách đó khá xa.
Còn Trần Ngọc Hà thì y như lời hứa, nhanh chóng chạy ra một khoảng đất vắng để sắp xếp màn cưa gái cho Trương Lập Á.


Bờ sông hôm nay tràn ngập đèn lồng lấp lánh, sáng rực như hàng ngàn ngôi sao tuyệt đẹp.
Hoàng tử San gương mặt ảm đạm đứng ngắm nhìn hư không.
Nàng ngốc nhưng cũng biết lễ hội đốt đèn này là vì ai.
Từ lâu nàng cũng đã chấp nhận Trương Lập Á thật ra không phải là mẫu hậu ruột thịt của nàng, chỉ là thói quen khó bỏ mà thôi…!mẫu hậu thật sự của nàng đã đi về một nơi nào đó mà nàng không bao giờ có thể gặp lại.
Hàng năm, nàng cũng đúng vào ngày lễ thất tịch này mà đến đây thả đèn lồng cùng hoa đăng để cầu nguyện…!Còn cầu điều gì đương nhiên chỉ có nàng mới biết!
Hoàng tử San chắc chắn là không biết viết rồi, chỉ có biết vẽ hình mà thôi.
Nàng nhanh chóng vẽ lên đèn lồng và tờ giấy để bỏ vào hoa đăng sau đó thả đèn lồng trước còn hoa đăng nàng từ từ ra gần bờ sông để thả.
Dương Ngọc Lan vội nhắc nhở:
– Điện hạ cẩn thận một chút!

Những ngọn hoa đăng lần lượt trôi xa…!thường khi thấy cảnh này công chúa sẽ rất vui vẻ nhưng sao hôm nay nhìn nàng lại buồn bã thế kia..?? Hay là vì không có Trương Lập Á ở đây.
Dương Ngọc Lan thở dài đi đến bên cạnh vỗ vỗ vai nàng.
Hai người im lặng nhìn từng ngọn đèn dần trôi xa….
Về phía Trương Lập Á cô năn nỉ một hồi lâu thì Mộc Quế Anh mới chịu bịch mắt lại, khi đến chỗ mà Trần Ngọc Hà đã thay cô sắp xếp ổn thỏa thì mới mở bịch mắt cho Mộc Quế Anh…!
Mộc Quế Anh trợn to mắt ngạc nhiên nhìn những chiếc đèn hoa đăng được xếp thành một thứ hình thù gì đó mà nàng không hề hay biết, nàng quay sang tính hỏi thì Trương Lập Á liền dẫn nàng đến gần hơn rồi cười nói:
Đây là biểu tượng của trái tim, theo quê ta…!nếu một người tặng cho nàng một hình tượng giống y như vậy cũng đồng nghĩa với việc người đó muốn gởi một lời tỏ tình đến cho nàng.
Trương Lập Á cố gắng vận dụng hết các câu thoại sến súa mà cô đã dùng để đóng phim bao nhiêu năm qua đem ra nói.
Vì theo trong phim, người cổ đại rất thích các ngôn từ sến súa này…
– Mộc Quế Anh, ngay từ lúc đầu gặp nàng, trái tim ta đã lỡ sa vào ánh mắt nàng.
Ánh mắt nàng siết lấy tim ta, siết đến khó chịu vô cùng khiến ngày đêm ta không thể ăn ngon ngủ yên chỉ vì mãi nhớ đến nàng.
– Nhưng ta thấy nàng hình như mập mạp hồng hào hơn lúc mới gặp…!
– Ấy xì xì…!nàng đừng có cắt lời ta chứ..
À…!ừ thì đúng là ta có béo lên một tí nhưng cũng điều vì nhớ nàng cả thôi.
Nàng không biết sao, nữ nhân khi nhớ thương một người mà lại không biết tỏ bày như thế nào thì thường rất hay ăn…!Ăn để quên đi hết thống khổ trong lòng đó thôi.
Tại nàng chưa từng thích ai nên không biết đó.
Quế Anh…!
Trương Lập Á bất chợt nắm lấy tay Mộc Quế Anh đặt lên tim mình khiến Mộc Quế Anh giật mình hốt hoảng muốn rút tay về nhưng Trương Lập Á đã nhanh chóng giữ chặt.
Đối với một người võ công ở cấp ngũ thiên như Mộc Quế Anh, thì chắc chắn việc rút tay ra sẽ rất dễ dàng…!nhưng khi nhìn vào đôi mắt đầy nghiêm túc và quyết tâm của Trương Lập Á thì không hiểu sao nàng không còn rút tay về được nữa.
Có phải vì sự chân thành kia đã đánh động tâm tư nàng không…???
– Quế Anh, nàng hãy cho ta một cơ hội để trở thành người có thể bầu bạn bên cạnh nàng, chăm sóc, yêu thương và bảo hộ nàng có được không? Ta không chắc sẽ suốt đời nhưng ta chắc đến khi nàng không còn cần ta nữa…!Ta cũng không chắc sẽ bảo vệ nàng hay nàng bảo vệ ta, nhưng ta chắc chắn sẽ dùng cả thân mình để bảo hộ nàng.
Đồng ý làm người thương của ta có được không?
– Nhưng…!nhưng chúng ta đều là nữ, không thể nào…
– Ta không quan trọng nam nữ chỉ quan trọng ái tình.
Dù nàng có là nam hay nữ chỉ cần trái tim ta rung động ta vẫn cứ thương.
Nếu nàng không chấp nhận được định kiến của nhân loại thì ta và nàng có thể cùng nhau bỏ đi, đi đến nơi nào chỉ còn lại hai ta…!Hoặc ta cũng sẽ âm thầm yêu thương nàng, chăm sóc cho nàng mà không cầu danh phận!! Chỉ cần nàng cho ta ở bên cạnh nàng là đủ…!!
Mộc Quế Anh mặt ngoài còn bối rối vô cùng nhưng tảng băng bên trong kia như đã tan chảy đi rất nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, chưa ai đối với nàng nhiều chân tình như vậy ngoài tam công chúa.
Nhưng hai cảm giác này hoàn toàn khác nhau.
Đối với tam công chúa nàng chỉ có tình cảm tỷ muội cùng với lòng trung thành nhưng đối với Trương Lập Á lại là một cảm giác rất khác, một cảm giác khó có thể tả thành lời nhưng nàng biết cảm giác này chắc chắn cũng giống như cảm giác của Trương Lập Á bây giờ vậy chỉ là…!điều này quá mức đột ngột, nàng còn có sứ mệnh bảo hộ công chúa cho đến khi tìm được kẻ chủ mưu đằng sau, năm lần bảy lượt ám hại nàng ấy thì lấy đâu ra thời gian mà yêu đương nhưng để nói lời từ chối, nàng cũng không đành lòng….!Nàng thật không đành lòng nhìn thấy sự thất vọng và nỗi buồn trong mắt của Trương Lập Á, bởi vì nàng xác định đã động chân tình..
– Ta…!ta…
– Suỵt…!!
Trương Lập Á để tay lên môi nàng, ra hiệu như không cần nói nữa…!cô tiến sát lại gần nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói:
– Ta biết rất khó cho nàng để nàng có thể hoàn toàn tin tưởng vào ta.
Vậy nên ta sẽ để cho nàng có thêm thời gian để suy nghĩ…!Ta sẽ đợi nàng.
Bao lâu ta cũng đợi! Đợi đến khi nàng nguyện ý đến bên cạnh ta thì thôi!
Mộc Quế Anh khẽ gật đầu nói:
– Hãy cho ta thời gian, ta nhất định sẽ suy nghĩ kỹ rồi cho nàng một câu trả lời…
– Được vậy ta…!ta có thể ôm nàng một chút được không? Ta không phải muốn lợi dụng nàng mà chỉ muốn xác minh là mình không nằm mơ thôi!!
– Ừm…!được!!
Hoàng tử San quay đầu bước đi, nàng run rẩy tựa vào người Dương Ngọc Lan khẽ nghẹn ngào…
– Á Á thật sự đã không còn là của San San, San San…San San không hiểu sao rất đau…!nơi này của ta…!rất đau…!!!
Hoàng tử San chỉ chỉ vào tim mình khiến Dương Ngọc Lan càng thêm xót xa…
– Công chúa…
Dương Ngọc Lan ôm nàng vào lòng mà vỗ về…!an ủi…
– Khóc đi!! Điện hạ cứ khóc đi! Không vui thì hãy cứ khóc…
– Huhu…!Ta thật sự rất đau, đau lắm!!
Trần Ngọc Hà nhịn không được tính lên tiếng giỗ dành Hoàng Tử San nhưng Dương Ngọc Lan khẽ lắc đầu, cô đành im lặng vỗ vỗ lên vai Hoàng Tử San mà an ủi…!”Haizzz cái tên bại hoại nhà mày, là nữ nhân mà cũng khiến hai nữ nhân phải điêu đứng vì mày như vậy.
Lợi hại nhen…!tuy ta không hiểu giữa nữ nhân yêu nhau là như thế nào, nhưng mà nhìn tam công chúa này…!có phải cũng đã lọt vào lưới tình của mày lúc nào mà nàng cũng không hề hay biết không???”
Trần Ngọc Hà lắc đầu…”hỡi thế gian tình là cái chi chi…haizzz”
– Điện hạ…!chúng ta về phủ có được không!? Trời đã bắt đầu lạnh!
Hoàng tử San buông Dương Ngọc Lan ra, buồn bã quay lại nhìn hai người kia vẫn còn đang cười nói bên nhau, tim nàng lại bắt đầu thắt, là do nàng đã mất đi một mẫu hậu hờ hay do nàng thật sự mất đi một thứ tình cảm khác mà chính nàng cũng không hay.
Chỉ biết là kể từ ngày mai…!Á Á đã không còn là của riêng nàng vì Á Á không hề thích nàng.
Nàng cũng không muốn giành Á Á với người mà nàng cũng rất yêu thương, người mà nàng luôn xem như tỷ tỷ của mình…!nên chắc chắn từ ngày mai nàng sẽ ngoan sẽ không bao giờ làm phiền đến thế giới của hai người nữa!!!!
Hoàng tử San mạnh mẽ lau nước mắt rồi gật đầu.
Dương Ngọc Lan căn dặn Trần Ngọc Hà đừng nên nói lại chuyện này với Trương Lập Á tránh cho cô phải khó xử.
Sau đó đưa Hoàng Tử San rời đi…!! Chỉ còn một mình Trần Ngọc Hà ở lại đớp cẩu lương đầy mình! Thật tội cho cô gái ấy!!!:)))
………../HẾT TẬP 13/……….
ĐÃ HỨA KHÔNG VIẾT NGƯỢC LÀ KHÔNG VIẾT NGƯỢC NHEN CHỈ CÓ VIẾT HƠI BUỒN CHO SAN SAN THÔI HÀ…XIN ĐỪNG CHỘI ĐÁ BỂ ĐẦU TẠI HẠ NHA…???????????????????? YÊN TÂM ĐI SỐ CỦA Á BẠI HOẠI KHÔNG BAO GIỜ THOÁT KHỎI TAY SAN SAN ĐÂU NHA HAHA.