Đọc truyện Mỹ Nhân Ấm Áp – Chương 22: 【 phiên ngoại 】 Về
Vương gia đáp ứng cùng Lãnh Nhược Tình thành thân làm Hoàng Thượng rất là kinh ngạc.
“Trẫm còn đang suy nghĩ — hắn từ nhỏ đã quật cường như vậy rồi, nói thế lúc này chắc cũng không muốn nghe ta đi.”
Hắn vuốt ria mép cùng Lãnh Tương chơi cờ, một bên lải nhải. Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn mang theo một tia chua xót như có như không.
Lãnh Tương không nói chuyện. Hắn hạ Hắc tử, ngón tay thon dài hữu lực cầm cờ, trong mắt như giếng cổ không gợn sóng, môi khẽ mở, thoạt nhìn như muốn đẩy người ta ra xa ngàn dặm, tên dòng họ của hắn có thiên ti vạn lũ quan hệ (chém).
Lãnh Tương theo sau Vương gia mông chặt chẽ ngồi ở hạng mục trước Lục hoàng tử 12 hạng trên bảng xếp hạng mỹ nam. Các thiếu nữ thiếu phụ trong kinh thành càng thích loại nam nhân lớn lên tương đối cứng rắn như này. Hắn lạnh như băng sương, vừa nhìn liền có một loại cảm giác bị áp bức đến khó chịu. Nhưng Hoàng Thượng lại không cảm thấy vậy, hắn mặt ủ mày ê hoài niệm quá khứ, tưởng niệm bánh bao nhỏ Vương gia mập mập đen đen cứ quấn lấy hắn kêu hoàng huynh lúc trước.
“Vẫn là Lãnh Tương nói đúng, đệ đệ trẫm thích nam nhân khác trẫm quá nhiều, vậy cứ để trẫm lăn đi kết hôn sinh con đi!”
Hoàng đế đệ khống đã nói như vậy, hắn có chút phẫn uất, mạnh mẽ vỗ vỗ vai Lãnh Tương, cờ cũng không thèm chơi tiếp, vẫy vẫy tay áo to rộng của long bào soái khí mà đi rồi.
Lãnh Tương ngồi một lát, tay phải phủ lên chỗ Hoàng Thượng vừa mới chụp lên, trong mắt lộ vẻ trầm trầm.
Hắn hồi phủ, đi vào một con đường nhỏ, không chớp mắt bước vào một tiểu viện. Đình nhỏ độc lập một phương, trải đệm chăn lụa trắng, mông lung như mộng.
“Đại ca.” Âm thanh khàn khàn êm nhẹ từ trong đình truyền ra.
“Thánh thượng đã hạ chỉ. Đã như ý nguyện của ngươi chưa?” Hắn hỏi.
“Đại ca nói đùa.” Thanh âm kia nửa thật nửa ảo, mê hoặc lòng người, lại không khó nghe ra là giọng nam.
“Hắn cũng là người trong lòng của ngài, bây giờ lại thành đại ca muội phu ( anh của em rể), chặt đứt được niệm tưởng về hoàng đế, đại ca hẳn là nên cao hứng mới phải.”
“Đây là tội chém đầu.”
Lãnh Tương lạnh lẽo nhắm mắt, hắn nhìn bóng người màu đỏ sau màn che.
“Ngươi nếu gả cho hắn, liền phải phong bế miệng hắn, không thể để thánh thượng biết, Lãnh gia ta tội lỗi ngập trời.”
“Tính ra vẫn kém so với mong nhớ không an phận của thần tử đối với Hoàng Thượng.”
Lãnh nếu tình cười rộ lên, “Đãi ta rời đi, tự nhiên sẽ đáp ứng điều kiện của đại ca.”
“Chỉ mong ngươi có thể trông chừng hắn.” Lãnh Tương hơi hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
“Thân mình kia của hắn, cứng được với nữ nhân mới là lạ.” Hắn vui vẻ thoải mái nói, không chút nào để ý.
_____________
Hai ngày sau.
“Nhị muội, nghe nói em rể của ta vừa cưới một tiểu thiếp.” Lãnh Tương ưu nhã mà ngồi trên ghế đá uống trà.
“Bang!”
Tiếng gốm sứ vỡ vụn.
“Nghe nói chung phòng một đêm, ngày thứ hai liền nạp vào phủ. Chắc là kỹ năng trên giường cực tốt.”.
“……”
“Cũng là không dễ dàng. Nhiều năm như vậy, có Hoàng Thượng trông coi, nói là chủ nhân đáng thương phong lưu nhưng không dính hoa cỏ, hiện tại Hoàng Thượng không để ý đến, lập tức liền mang người lên giường.” Lãnh Tương tấm tắc bảo lạ, sau đó lại nhấp một ngụm trà.
“…… Đại ca.”
Âm thanh nghiến răng nghiến lợi truyền đến.
“Nghe nói Hoàng Thượng ở đó mới được tiến cử một vị nương nương, hình như được sủng ái vô cùng, không biết nương nương nọ là quốc sắc thiên hương cỡ nào, mà làm một người đệ khống sâu nặng như vậy lại có thể đối với nữ nhân mà cầm giữ không được. Nhị muội thật ra cũng muốn nhìn một chút.”
Lãnh Tương ngừng uống trà, hai người cách tấm màn che trừng nhau.
“Thánh thượng mời ta chơi cờ, ta đi trước.”
Lãnh Tương như nhớ tới cái gì, không chút để ý mà nói ra, “Nói vậy ngươi có thể mong nhớ ngay bây giờ nhưng lại không thể nhìn xem hắn như thế nào. Vi huynh đi hẹn hò trước. Ngươi cứ vui vẻ thoải mái đi.”
“Vương gia của ta……” Âm thanh sâu kín khàn khàn dính nhớp chậm rãi vang lên.
“Ta có thể tưởng tượng ra ngươi……”
“Mong nhớ tận xương tủy……”
“Hận không thể hủy đi thứ đã ăn vào da thịt, khắc sâu vào xương tủy.”
===================TOÀN VĂN HOÀN====================