Mỹ Nam Trần Trụi Trên Cánh Đồng

Chương 9: Thăm Nhà Thịt Xào


Bạn đang đọc Mỹ Nam Trần Trụi Trên Cánh Đồng FULL – Chương 9: Thăm Nhà Thịt Xào


Edit: Pa
Lần trước hai người ở phòng học chơi dữ quá, Thẩm Thanh đi khập khiễng mất mất ngày, trưởng thôn cùng đám học trò hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, Da mặt mỏng nên Thẩm lão sư đành phải nói mình lên núi không cẩn thận trẹo chân.

Quay đầu đi liền không muốn để ý tới Điền Dã.
Tới cuối tuần, Thẩm Thanh buộc võng giữa hai cây hoè già ở sân chơi, nằm đọc sách.

Trên cây có mấy con ve rả rích không ngừng, ánh nắng len lỏi xuyên qua cành lá rậm rạp phản chiếu lên trang giấy.

Thẩm Thanh chỉ đọc được hai trang liền nghĩ từ lúc làm chuyện đó đến nay đã ba ngày rồi, chân cậu có chút bồn chồn.
Ở sân bên cạnh, Điền Dã đang đứng bên bồn rửa rau dại mới đào trên núi bên.

Sáng nay Mạnh Tử vừa trở về từ nhà bà ngoại, đang nằm bò trên chiếc bàn nhỏ trong sân, ôm đống bài tập về nhà mà mơ màng sắp ngủ.
Tiếng đẩy cổng vang lên, Mãnh Tử giật mình:
“Ơ? Ai? Thầy Thẩm, sao thầy lại tới đây?”
Thẩm Thanh bước vào sân, giả bộ vô ý nhìn xung quanh, đập vào mắt là vẻ mặt tươi cười của một chàng trai.

“À thầy tới thăm nhà, không phải em xin nghỉ mấy ngày để sang nhà bà ngoại sao? Thầy đến xem bài tập của em đã hoàn thành chưa.”
Mãnh Tử vò đầu bứt tai:
“Ngữ văn đã xong, nhưng môn toán vẫn còn một chút ạ.”
Thẩm Thanh ngồi cạnh Mãnh Tử kiên nhẫn hướng dẫn phương pháp giải đề.

Liếc mắt thấy Điền Dã đang cầm mớ rau dại vừa rửa sạch vào phòng bếp.
“Cách làm là như vậy đã hiểu chưa? Giờ em làm trước đi, thầy đi giúp đỡ anh trai em.

Một lát thầy quay lại kiểm tra.”
Mãnh Tử đau khổ chiến đấu với phần bài tập còn lại, hoàn toàn không để ý đến việc một người mười ngón tay không dính nước mùa xuân [1] như thầy Thẩm sẽ giúp được gì cho anh trai mình.


Thẩm Thanh dừng ở cửa phòng bếp, xoắn xuýt mấy giây rồi vươn tay cởi bớt hai cúc áo sơ mi mới bước vào.

Điền Dã nhếch khóe môi, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh đang vung tay bước tới:
“Thầy Thẩm muốn giúp sao?”
Chưa từng bước vào phòng bếp ở nông thôn nên Thẩm Thanh đâu biết Điền Dã đang làm gì.

Lúc còn đang tỉnh táo mà muốn chủ động đòi “yêu” thì cậu không biết phải mở lời như nào, chỉ có thể căng da đầu đáp:
“Ừ, có việc gì tôi có thể làm không?”
“À…!Thế nhờ thầy thêm chút củi lửa.”
Thẩm Thanh ngồi xổm bên cạnh bếp lò, thành thật bỏ thêm củi vào lửa.

Vừa cúi người đã lộ ra hoàn toàn cảnh xuân dưới áo sơ mi, bộ ngực trắng như tuyết dưới ánh lửa vàng lấp lánh đã thiêu đốt ánh mắt của một người đàn ông.
Cạch một tiếng, chiếc xẻng trên bệ bếp rơi xuống đất.
“Ôi! Thầy Thẩm, nhặt cái xẻng giúp anh.”
Thẩm Thanh nhặt cái xẻng lên đưa cho anh mà không nghi ngờ gì.
“Hiện tại anh không tiện lắm, thầy Thẩm đảo rau trong nồi cho anh với.”
Điền Dã lắc lắc đôi tay dính đầy bột mì của mình.

Thẩm Thanh tới cái bếp cao đến thắt lưng, vòng qua chỗ Điền Dã đang nhào bột, lấy xẻng rửa sạch rồi với đảo rau dại trong nồi.
Đột nhiên, một bàn tay to vươn ra ôm lấy eo cậu, khiến Thẩm Thanh run lên:
“Anh, anh làm gì vậy?”
Điền Dã cúi đầu không trả lời, tay còn lại thò vào trong mở toang áo sơ mi ra nắm lấy đầu v* nhỏ anh đã thèm khát nãy giờ, nhẹ nhàng xoa nắn làm đầu v* hồng hồng nhỏ xinh đang từ từ dựng lên.

Bàn tay thô ráp dính đầy bột mì khiến lòng Thẩm Thanh nóng bừng:
“Này…!Trên tay anh toàn bột…”
Điền Dã sờ lên cổ họng đang run rẩy của cậu xoa nhẹ vài lần, giọng khàn khàn nhắc nhở:

“Thầy Thẩm, em đừng có mà dừng tay, nếu không sẽ cháy nồi.”
Thẩm Thanh không còn cách nào khác đành kìm hãm sự dày vò trên cơ thể mình rồi tiếp tục đảo rau trong nồi.
Nhìn thấy bộ dạng ngoan ngoãn của Thẩm Thanh, Chàng trai cười to mấy tiếng rồi kéo áo sơ mi trắng đến nách của cậu, lộ ra hai đầu v* khẽ run rẩy, hai tay ôm lấy bầu ngực lẳng lơ nhẹ nhàng nhào nặn, sờ soạng hết lần này đến lần khác, thỉnh thoảng khảy khảy cái núm vú xinh đẹp đang hếch lên.
“Vú của thầy Thẩm thật xinh đẹp”
Thẩm Thanh bị chơi hai chân mềm nhũn, dựa vào lồng ngực nóng bỏng của chàng trai cũng không quên đảo rau, không nhịn được mà khẽ rên rỉ.
“Thầy Thẩm, học trò của em còn đang ở bên ngoài!”
Thẩm Thanh giật mình tỉnh táo lại, dục vọng trong đầu dường như đã bị xua đi.

“Nếu học trò của em nhìn thấy nó…”
Con ngươi của Thẩm Thanh giãn ra, run rẩy muốn giãy dụa:
“Không, đừng…!Không, không thể phát hiện…!Ah~…”
Điền Dã tóm lấy hai cái núm vú lẳng lơ đang run, Thẩm Thanh nhất thời không phòng bị liền rên lên một tiếng ngọt ngào.
Điền Mãnh cắn tòe đầu bút cũng không giải được hai câu cuối, đang đau đầu thì đột nhiên nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ trong bếp, quay đầu lại thì thấy thầy đang nhìn chằm chằm vào cái nồi, khuôn mặt bị khói hun đỏ bừng, còn anh nó thì nắm tay dạy thầy xào rau.

Điền Mãnh nghĩ đến âm thanh kỳ lạ vừa xong, có lẽ là nghe nhầm liền quay đầu lại tiếp tục vật lộn với bài tập.
Trong phòng bếp, Thẩm Thanh liếc mắt nhìn bạn nhỏ đã quay đầu, trong lòng thoáng yên tâm.

Một bàn tay xấu xa lợi dụng lúc cậu không đề phòng đã dễ dàng kéo tụt chiếc quần thể thao rộng rãi.

Thẩm Thanh kêu lên, quay đầu lườm thủ phạm, nhưng Điền Dã dường như không nhìn thấy, bàn tay to ôm lấy âm hộ qua lớp quần lót.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Cuồng Si: Hãy Ở Lại Bên Anh! |||||
“Ướt nhẹp rồi, người khác liếc mắt một cái đều có thể phun ư?”
Luồn qua chiếc quần lót ướt đẫm, ngón tay thô dày trượt dọc theo khe ***, từ từ đẩy vải kẹp vào trong cánh bướm, mảnh vải thô ráp ma sát khiến bướm ngứa ngáy tê dại, Những ngón tay đang nắm lấy cái xẻng đã siết chặt đến trắng bệch.

Thẩm Thanh cắn chặt môi dưới ngăn bản thân không phát ra âm thanh nào nữa.

Điền Dã nhìn thấy liền đau lòng, vươn đầu lưỡi lưỡi liếm môi dưới vừa bị cắn của cậu, hôn hôn rồi an ủi vài cái, gấp gáp luồn vào khoang miệng ngọt ngào của cậu, dụ dỗ đầu lưỡi trơn mượt, háo hức hút sạch nước miếng trong miệng Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh bị hôn đến mụ mị, khi tỉnh dậy mới biết dưới thân đã bị lột trần.

Điền Dã đã nếm đủ nước miếng của Thẩm Thanh, lúc này mới liếc mắt kiểm thương tích từ mấy hôm trước của bướm nhỏ.
“Em bướm đã khỏe hẳn chưa mà chạy tới đây phát n*ng thế này?”
Đẩy hai cánh mông đầy đặn ra đã thấy cánh bướm hồng hào dính đầy mật ngọt nóng hổi, cái miệng mấp máy, khát khao như đang mong đợi.
“Ưm…!Haa…!Bướm nhỏ đã khỏe rồi…!Muốn con *** lớn đâm một cái…!Ưm…”
Thẩm Thanh bị dục vọng tra tấn, ỷ vào cái bếp lò có thể che chắn hạ thân của cậu liền vểnh cao bờ mông, lắc cái eo thon.

Cánh mông trắng nõn cọ vào bàn tay Điền Dã, bướm nhỏ cũng đậu lên người anh mà cạ cạ, dụ dỗ chàng trai mau chóng thọc nó đi.
“Đĩ dâm”
Điền Dã cắn răng, ngón tay nhanh chóng đâm vào rút ra vài lần, xác định bên trong đã đủ trơn ướt mới đứng dậy móc ra con *** đã bừng bừng khí thế rồi đỡ lấy eo Thẩm Thanh chọc hết nấc.
“Ôi…!trướng quá”
Bướm đã n*ng cả nửa ngày rồi, bây giờ nuốt gần hết con *** cũng không đau, chỉ hơi khó tiêu một chút
Điền Dã bóp lấy vòng eo mảnh mai của Thẩm Thanh, không vội vàng di chuyển, hé miệng ngậm lấy dái tai trước mắt, thanh âm ái muội phủ lên cổ và tai tựa như gốm sứ được tráng thêm một tầng men đỏ [2].
dương v*t cứng ngắc nhẹ nhàng nghiến nghiền trong vách thịt mềm mại, tận hưởng sự hầu hạ, bú mút của bé bướm.

Thẩm Thanh dựa vào bếp lò, cái xẻng trong tay đã buông ra từ lâu, cậu vểnh mông ngoan ngoãn chịu đựng Điền Dã cạ cạ, trêu chọc mãi đến khi anh bắt đầu muốn đẩy tới một lối khác thì cậu mới kinh hãi kêu lên:
“A…!Đừng mà, chỗ đó…!Chỗ đó không được…”
Còn một đoạn dương v*t nữa vẫn chưa chen vào thì sao Điền Dã có thể bỏ qua cơ hội được khoan sâu, anh nắm hai bàn tay nhỏ nhắn kéo ra sau, tay kia bóp chặt vòng eo mảnh khảnh rồi thẳng lưng đỉnh tới chỗ sâu nhất, nhiều lần nhắm chuẩn cổ tử cung mà thọc.

Con *** to béo cứ cắm đầu vào nhụy hoa mà húc.

Sau mấy chục cú dập rốt cuộc cổ tử cung bất lực phải mở cái miệng nhỏ ra, Điền Dã nghiến răng đâm mạnh vào.

Tựa như đã khai phá được một dòng suối, một tia mật ngọt phun thẳng vào đầu khấc.

Toàn bộ dương v*t đều vùi trong nhuỵ hoa mềm nhũn, cứ như ngâm mình trong suối nước nóng, quy đầu mẫn cảm bị tử cung kẹp chặt, Điền Dã sướng run người, suýt nữa không nhịn được mà trực tiếp đái vào trong.
Thẩm Thanh trực tiếp phun trào, hạ thể của cậu muốn vỡ vụn, không ngừng phun ra mật ngọt nóng hổi, hai chân run lẩy bẩy, không thể đứng vững.

Chẳng khác gì một xiên kẹo hồ lô, cả cơ thể cậu chỉ có thể đều dựa vào con *** đang đâm xuyên trong cửa mình.

Hai người tựa vào nhau một lúc mới hoàn hồn, Điền Dã thuận tay lấy vung đậy lại để che bớt đi mùi khét bốc ra từ trong nồi.
Lúc này, Mãnh Tử vẫn luôn ở bên ngoài làm bài tập lại chạy vào phòng bếp:
“Anh, Nhị Nha gọi em ra ngoài chơi, tí nữa quay về lại làm bài tập tiếp được không? Chỉ còn hai câu…”
“Rồi, đi đi”
Mãnh Tử cứ tưởng rằng anh nó sẽ không đồng ý nên trước đó đã dành cả nửa ngày để tìm lý do, lý trấu thế mà không có đất dụng võ.

Nghe xong liền hớn hở chạy ra ngoài, lúc bước ra khỏi bếp cũng không quên quay đầu nhìn lại, ơ? Trông thầy cứ là lạ?
Thẩm Thanh trong lòng căng thẳng, sợ đứa nhỏ phát hiện được điều gì, đột nhiên một bàn tay to từ phía sau kéo góc áo của cậu xuống.
_____
[1] Mười ngón tay không dính nước mùa xuân:
Nguyên văn là “Mười ngón không dính dương xuân thủy”.

“Dương xuân thủy” là nước tháng ba, vào thời điểm này trời trở rét nên nước rất lạnh.

Ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào những công việc dính nước như giặt giũ, rửa bát…!để chỉ một gia đình có điều kiện tốt, có người làm chăm sóc.
[2] Sứ men đỏ
Tương truyền dưới thời Tuyên Đức nhà Minh, hoàng đế muốn có bộ đồ sứ màu đỏ để tế thần mặt trời, bèn ra lệnh cho Quan đốc gia Trần Cảnh Đức đốc thúc chế tạo.

Những người thợ làm ngày làm đêm nhưng vẫn không ra được.

Quan đốc cho giam giữ những người thợ ép phải làm ra mới thôi, nếu không sẽ bị xử tử.
Có cô gái tên là Thuý Lan, con của một nghệ nhân già, thấy cha mình bị giam cầm vô lý, phẫn uất bèn nhảy vào lò lửa gốm sứ, muốn lấy mạng để phản đổ quan đốc.

Hai hôm sau khi mở cửa lò nung thì lạ thay mấy món đồ sứ kia có màu đỏ như máu.

Người ta nói máu cô gái Thuý Lan đã nhuộm đỏ đồ sứ, và gọi màu men đỏ ấy là men Thuý hồng.

(tế hồng)
Loại men này vô cùng kỳ công và đắt giá.
Để kỷ niệm nhắc nhở đời sau về sự tích này, mỗi khi đóng cửa lò, người thợ thường xây thành hình cô thiếu nữ, tập tục ấy còn giữ đến ngày nay..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.