Đọc truyện Mỹ nam tâm kế – Chương 3:
Chương 3
Trans : Cam đá
Minh Hoàn đặt tách trà trong tay xuống. Nàng đã quên mất chuyện khi nãy vô tình chạm mặt Mục Vương. Minh Hoàn xinh đẹp lại thông minh xuất chúng, đầu óc luôn luôn nhạy bén, dựa vào trực giác nàng nhận thấy nếu mình bầu bạn với thái phi ở vương phủ, chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với Mục Vương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Minh Hoàn cười nhẹ: “Ta thật sự rất vui, chỉ là trong nhà còn có tổ mẫu (1), còn cần phải hầu hạ bà sát sao, có thể để ta thương lượng cùng với người nhà rồi sau đó trả lời cho thái phi không?”
(1) Bà nội.
Vị phụ nhân đã hầu hạ bên cạnh thái phi lâu năm, đôi mắt lão làng vô cùng lợi hại, bà ta nhìn thấy Minh Hoàn không lập tức đồng ý, ngẫm nghĩ chắc chắn là người tính cách chững chạc vượt được cám dỗ.
Địa vị của Mục Vương phủ ở Mục Châu cực kỳ cao, những cô nương tầm thường đừng nói tới cơ hội hầu hạ thái phi, tới cả cơ hội gặp mặt cũng chẳng có.
Minh Hoàn không hề tỏ thái độ gấp gáp, cũng không cố ý giữ cao giá, giọng điệu nhã nhặn dịu dàng, khi nói chuyện còn mang theo nụ cười nhẹ say đắm lòng người, tưởng như là đã hút mất trái tim người ta.
Vị phụ nhân đứng đầu cười nói: “Minh tiểu thư một lòng hiếu thuận với tổ mẫu, thái phi tất nhiên sẽ thấu hiểu, vậy nô tỳ lui về báo lại cho thái phi để thái phi chờ đón tin vui.”
Lúc này, Điền Vũ Vận nhỏ tiếng nói: “Hoàn Hoàn, bình thường muội cũng đâu có thích ở cạnh ngoại tổ mẫu (2), ngoại tổ mẫu đều là do người hầu chăm sóc mà.”
(2) Bà ngoại.
Sắc mặt của chư vị cô nương có mặt đều có chút thay đổi.
Điền Vũ Vận đột nhiên tái nhợt, nàng ta ngây ngốc nhìn sang vị tiểu thư đứng kế bên: “Lần đầu tiên ta đến một dịp như thế này nên không biết nói chuyện, có phải đã nói sai gì không?”
Đứng cạnh bên Điền Vũ Vận vừa hay là bạn thân chốn khuê phòng của Minh Hoàn tên Lý Song Ngưng, Lý Song Ngưng là người tốt tính, lúc bình thường cơ bản cũng ít bộc lộ cảm xúc nhưng lúc này cũng nhịn được mà lườm Điền Vũ Vận một cái.
Các vị phụ nhân trong vương phủ tất nhiên biết câu nói khi nãy của Minh Hoàn chỉ là mượn cớ, những vị tiểu thư ở đây, có ai mà không phải là kim chi ngọc diệp, xuất thân danh gia vọng tộc chứ? Trong một gia đình quyền quý cao sang có vô số nô tỳ hầu hạ, nào phải cần tới một vị đại tiểu thư?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vị cô nương mặc y phục màu mơ này thật quá ngây thơ!
Trong hoàn cảnh này lại đột nhiên nói ra một câu, nếu không phải ngu ngốc thì chính là phá hoại!
Minh Hoàn cũng hiểu được những chuyện này, nàng mỉm cười với vị phụ nhân kia, mang theo chút ý tạ lỗi: “Đây là biểu tỷ từ phương xa mới đến của ta, nàng ta chưa từng đến những dịp như này, ngày thường cũng không ra khỏi nhà, cho nên mới nói ra những lời không phải phép, hy vọng ma ma không phiền lòng.”
Vị phụ nhân đã ở trong đại trạch một thời gian dài, hiểu được những đường vòng vèo bên trong nên chỉ khẽ mỉm cười, để Minh Hoàn yên tâm cũng không nói những chuyện khác nữa.
Điền Vũ Vận vô cùng tủi thân.
Quả thật đây là lần đầu tiên nàng ta đến một dịp như thế này, lần đầu tiên được mặc bộ xiêm y quý phái như vậy, được nhìn thấy thật nhiều những vị đại tiểu thư nói năng nhã nhặn.
Nàng ta xuất thân từ một gia tộc lụn bại, phụ thân bị cách chức nơi quan trường, trở thành kẻ nát rượu trong nhiều năm, bình thường chẳng hề quan tâm tới nàng ta, mẫu thân đã sớm tạ thế. Vì vậy, nàng ta được đón về Minh gia, nhìn thấy lão phu nhân Minh gia và còn cả đại tiểu thư cao quý của Minh gia, khó tránh khỏi có chút ít ghen tị.
Điền Vũ Vận đố kỵ Minh Hoàn có thể luôn giữ thái độ cao quý chừng mực trước mặt người khác, đố kỵ phụ thân và huynh trưởng đối xử tốt với Minh Hoàn như thế.
Phụ thân của Minh Hoàn là cửu cửu của Điền Vũ Vận, huynh trưởng là biểu ca của Điền Vũ Vận, giữa bọn họ cũng có quan hệ huyết thống, dựa vào cái gì mà lại không thể đối xử tốt với nàng ta như với Minh Hoàn?
Tất cả mọi người đều đối xử khoan dung với Minh Hoàn.
Ngày thường Minh Hoàn cũng không chăm sóc cho lão phu nhân, tùy tiện nói một câu là có thể khiến phụ nhân kia ngu ngốc tin tưởng rồi, nàng ta muốn vạch trần Minh Hoàn, thế nhưng không có một người nào cười cợt Minh Hoàn cùng với nàng ta! Dựa vào cái gì kia chứ?
Điền Vũ Vận tức giận tới mức sắc mặt tái xanh, cảm thấy bản thân càng đáng thương hơn, bị tất cả mọi người ức hiếp. Đợi sau khi trở về, nàng ta nhất định sẽ nói cho Minh lão phu nhân, để lão phu nhân làm chủ công đạo cho nàng ta.
Chờ đến khi phụ nhân của vương phủ rời đi, lúc này Minh Hoàn mới đánh giá Điền Vũ Vận trên dưới một lượt, nàng cười như không cười, trong lòng tê ngứa nhìn Điền Vũ Vận.
Điền Vũ Vận thì thầm nói: “Hoàn Hoàn, có phải khi nãy ta đã nói sai gì không? Nếu như là ta phạm sai lầm, muội cứ đánh ta như bình thường có được không?”
Những người khác đều cảm thấy thật buồn cười, có một số vị tiểu thư bình thường cũng đố kỵ với Minh Hoàn nhưng cũng cực kỳ hâm mộ Minh Hoàn, nhìn thấy hôm nay nàng dẫn theo một kẻ dở hơi đến đây làm mất mặt, nhịn không được mà lấy quạt che miệng rồi cười tủm tỉm.
“Sao ta có thể đánh tỷ tỷ được chứ?” Ánh mắt Minh Hoàn lạnh lùng, giọng nói cũng thờ ơ, “Tỷ tỷ được lão phu nhân thương yêu như vậy, bình thường ta còn chưa làm gì tỷ tỷ, lão phu nhân cũng đã không tha cho ta rồi, nếu ta thật sự đánh tỷ tỷ, tỷ tỷ thì được toại nguyện còn ta chẳng phải sẽ bị lão phu nhân đuổi ra khỏi cửa sao?”
Điền Vũ Vận nước mắt lóng lánh, bị Minh Hoàn giáo huấn không thể cãi lại: “Hoàn Hoàn như này là không cho ta thể diện, lẽ nào biểu tỷ như ta đây khiến muội ghét bỏ, về nhà ta sẽ nói với lão phu nhân, thu dọn đồ đạc trở về quê nhà…”
Minh Hoàn lại nói:” Lão phu nhân nói, tỷ không phù hợp đến những dịp như thế này, nhưng tỷ cứ quấn lấy lão phu nhân nhiều ngày, một mực muốn đi bên cạnh ta. Nói là muốn được học thêm kiến thức, hôm nay tỷ nói sai lời, chẳng qua ta cũng chỉ nêu ra một hai điều, lúc nào muốn đuổi tỷ đi chứ? Còn nếu tỷ muốn đi, ta cũng sẽ không miễn cưỡng giữ lại. Chư vị tỷ muội cũng đã nghe thấy cả rồi, ta chẳng hề gây khó dễ gì với tỷ, về nhà rồi ở trước mặt lão phu nhân tỷ đừng có thay đổi lý do thoái thác mới được.”
Cho dù bình thường không hợp với Minh Hoàn, đồng thời cũng có chút chán ghét Điền Vũ Vận, Minh Hoàn có một vị biểu tỷ như này, đúng là… Dây dưa vào chỉ khiến cả người tanh hôi.
Trước mặt bọn họ mà Điền Vũ Vận còn giả vờ như thế này, cũng không biết được ngày thường ở trước mặt người lớn nàng ta sẽ còn giả bộ đáng thương hãm hại người khác như nào.
…
Trên một bục cao ở gần đó, có một nam nhân dáng người cao gầy tuấn tú đứng chắp tay, lặng lẽ ngắm nhìn thiếu nữ lạnh lùng rung động lòng người đang ở sảnh nhà khách đằng xa.
Khuôn mặt khôi ngô của hắn vốn cực kỳ cao quý, khiến người ta nhìn thấy mà kinh sợ, lúc này, trong ánh mắt lại có chút âm u và một chút ngây dại.
Mặc dù là đã được sống lại một lần nữa, cho dù biết được kiếp trước đã làm một số chuyện không thỏa đáng, Lưu Đàn vẫn muốn lại giam cầm người thiếu nữ này, để nàng không thấy ánh mặt trời mà chỉ nhìn thấy một mình hắn.
Sau lưng vang lên tiếng ho nhẹ, rốt cuộc Lưu Đàn cũng xoay người lại.
Một vị phu nhân tầm bốn mươi tuổi ngồi ở một bên, vị phu nhân này trời sinh mang một đôi mắt phượng, đôi môi mỏng nhuộm một lớp son, thần sắc lạnh lùng nghiêm nghị, không có vẻ uyển chuyển quyến rũ như những phu nhân bình thường khác, ngược lại mang theo chút khí khái anh hùng.
Đây là mẫu thân của Lưu Đàn, Mục thái phi.
Tính tình thái phi rắn rỏi mạnh mẽ chứ không phải là một vị hiền mẫu. Khi Lưu Đàn còn bé, bà luôn dùng gậy gộc để dạy dỗ. Lưu Đàn da dày thịt béo, cũng không vì thế mà trở nên ngoan ngoãn, ngược lại càng kiêu căng khó dạy hơn.
Mục thái phi hiểu tính tình thật chất của nhi tử mình, khi nãy Lưu Đàn sai bảo tỳ nữ của bà mời bà qua đây, nói rằng hắn ta đã yêu thích một vị cô nương, Mục thái phi vừa vui mừng vừa ưu sầu.
Vui mừng là vì, nhi tử của mình rốt cuộc cũng đã thông suốt, muốn tìm kiếm nữ nhân. Ưu sầu là vì, vị cô nương đó thật đáng thương khi khiến cho Lưu Đàn yêu thích, Lưu Đàn là người thô kệch, sợ là sẽ dọa cho cô nương nhà người ta khóc mất thôi.
Ngẫm nghĩ lại, nhi tử nhà mình thô kệch là vậy, vừa mắt có lẽ không phải người mềm mại, hoặc có lẽ là dạng nữ trung hào kiệt không thua kém bậc mày râu.
Lưu Đàn che giấu đi ánh mắt lạnh lẽo u ám, xoay người lại đỡ Mục thái phi đứng lên: “Chính là vị cô nương mặc bộ xiêm y màu trắng kia ạ.”
Mục thái phi hơn bốn mươi tuổi, mắt không hoa, tai không điếc, mặc xiêm y trắng chỉ có mỗi Minh Hoàn, bà chỉ liếc nhìn một cái là đã thấy nàng.
Tuy không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy tư thế của thiếu nữ vô cùng tao nhã, mỗi một động tác đều đẹp như tranh.
Chỉ vẻn vẹn một bóng dáng nhưng duyên dáng, những cô nương tầm thường khác khó bề sánh kịp.
Nhưng mà, thiếu nữ này mảnh mai tựa như pha lê, như trăng rằm, nếu như rơi vào bàn tay sức lực vô song của nhi tử mình, sợ rằng có khi nào bị tàn phá chết mất không?
Mục thái phi nói: “Cũng quá yếu ớt rồi, Lưu Đàn sao con lại thích dạng người như này?”
“Nhi tử chỉ yêu thích giai nhân.” Lưu Đàn nhìn chằm chặp bóng dáng Minh Hoàn, bên môi lộ ra một nụ cười hung ác, “Thế gian mỹ nữ như mây, chỉ duy nhất Hoàn Hoàn là nghiêng nước nghiêng thành, nhan sắc tuyệt mỹ.”
Chỉ duy nhất Minh Hoàn mới xứng đôi với mình. Lưu Đàn nghĩ như vậy. Cho nên hắn phải có trong tay, đặt ở bên gối, giữ trong lòng bàn tay, cất vào trong lòng.
Máu huyết trong cơ thể hắn không ngừng cuộn trào, Lưu Đàn cho rằng bản thân hắn không phải kẻ háo sắc, hắn nghĩ hắn khác với các nam nhân bình thường.
Chờ đợi hai mươi hai năm, chỉ để chờ đợi một mình Minh Hoàn, hắn mới lộ ra phương diện ham muốn sắc dục. Lưu Đàn cũng không phải người không biết yêu, chỉ là những người đó đều không phải là Minh Hoàn.
Mục thái phi có chút do dự: “Vị trí Mục vương phi cũng không phải nữ tử tầm thường có thể ngồi vững được, nàng ta tuổi còn nhỏ non nớt như vậy…”
“Có con làm chỗ dựa cho nàng, kẻ nào dám không phục.” Lưu Đàn nói, “Huống hồ — Mẫu phi, vị cô nương này không phải người yếu ớt dễ ức hiếp như người nghĩ đâu ạ.”
Minh Hoàn tựa như đóa hồng đầu cành mới chớm nở, trắng trong không tỳ vết, mang theo một hương thơm mê người, khiến người ta yêu thích, mê muội mà theo đuổi. Chỉ vào lúc hái hoa mới phát hiện ra nàng mang theo gai nhọn, khẽ chạm vào ngón tay sẽ rỉ máu.
Máu này sẽ nuôi dưỡng nàng, nhuộm đỏ cho nàng, để nàng càng lộng lẫy hơn, kẻ nào muốn hái hoa sẽ phải bỏ đi bởi vì gai độc.
Lưu Đàn hiểu rõ nàng.
Hắn đã gặp qua muôn hình vạn trạng của Minh Hoàn, từng nhìn thấy nàng yếu đuối và mạnh mẽ.
Chỉ duy nhất một mình hắn hiểu được nàng, chỉ có hắn là đủ năng lực để khống chế tiểu nữ nhân xinh đẹp mềm yếu này, để nàng mềm nhũn ngã vào trong lòng hắn.
…
Trong nội đình, đám thị nữ châm trà, chư vị thiếu nữ tựa như đã quên đi hiềm khích ban nãy, vừa thưởng trà vừa nhã nhặn trò chuyện.
Điền Vũ Vận bị châm chọc, rốt cuộc cũng trở nên an phận.
Những lời nói khi nãy đều là hờn dỗi, nàng ta sẽ không rời khỏi Minh gia đâu, Minh gia giàu sang phú quý là vậy, nàng ta còn muốn lão phu nhân cho nàng ta một phần hồi môn, gả cho một nam nhân quyền quý xuất chúng.
Có điều, hồi môn của Minh Hoàn có thể phong phú hơn của nàng ta nhiều, Điền Vũ Vận có chút bực bội, lão phu nhân cũng đã đối với nàng ta như cháu gái ruột, vì sao cửu cửu không xem nàng ta như con gái ruột, đối xử với nàng ta như đối với Minh Hoàn? Rõ ràng nàng ta cũng đâu thua kém Minh Hoàn.
Minh Hoàn nếm thử trà, Mục Vương phủ quả nhiên hào hoa xa xỉ, hiển nhiên dùng loại trà tiến cống hiếm có trong cung để cho những vị tiểu thư này dùng.
Nàng khẽ nhấp một ngụm rồi đặt tách trà xuống.
Không hiểu vì sao, Minh Hoàn cứ luôn cảm thấy như có người đang theo dõi mình, như thể có một ánh mắt vô hình rơi trên người nàng, khiến nàng có chút khó chịu.
Bàn tay mảnh mai trắng nõn của nàng, khẽ vén một tấm màn che, ngước mắt nhìn một lần nữa, rốt cuộc nàng cũng phát hiện ra bục cao cách đó không xa.
Dáng người nam nhân này cao lớn, khôi ngô, đứng từ xa xa đối diện với nàng. Là Mục Vương.
Minh Hoàn cầm lấy nhành hoa lê trên bàn và lắc nhẹ cành hoa về phía Mục Vương.
Nàng vốn ngây thơ chỉ muốn cảm tạ với Lưu Đàn, nhưng rơi vào mắt của Lưu Đàn lại trở nên thú vị.
Lưu Đàn đột nhiên có được sự bày tỏ của người trong lòng, lồng ngực tê tê dại dại, một cảm giác ngọt ngào không nói rõ thành lời lướt qua trái tim hắn.
Hắn bắt đầu nghi ngờ Minh Hoàn cũng nhất kiến chung tình với mình rồi.