Đọc truyện Mỹ nam tâm kế – Chương 14:
Chương 14
Trans: Cam đá
Đôi mắt Minh Hoàn nhắm lại thật chặt, cơ thể mềm mại khiến người ta xót thương, Lưu Đàn nắm chặt eo nàng, muốn cúi đầu hôn nàng nhưng lại cảm thấy không thích hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng, Lưu Đàn bóp bóp khuôn mặt Minh Hoàn: “Hôm nay tha cho nàng.”
Hắn ôm Minh Hoàn trở về, Sào Ngọc nhìn thấy tiểu thư nhà mình được Mục Vương ôm trở về, kinh ngạc trợn tròn mắt.
Lưu Đàn nói: “Khi nãy trong vườn hoa có một con hổ, tiểu thư nhà ngươi bị con hổ dọa ngất xỉu, đi lấy ít đá lạnh để ta xoa mặt cho muội ấy.”
Sào Ngọc kinh ngạc tới độ không nói nên lời, lui bước ra ngoài.
Nàng ta nghe tiểu thư nói, chỉ xem Mục Vương như nghĩa huynh, sao vừa đảo mắt thì Mục Vương đã ôm tiểu thư trở về rồi?
Sào Ngọc không dám chậm trễ, đi đến chỗ Đào Nhụy xin đá lạnh.
Lưu Đàn nhẹ nhàng tháo đôi giày thêu của nàng, đặt nàng nằm trên giường. Hắn sờ sờ trán của Minh Hoàn, nhiệt độ vẫn bình thường.
Hắn nắm bàn tay Minh Hoàn, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào giữa lòng bàn tay nàng.
Minh Hoàn vô thức chìm sâu vào giấc ngủ.
Lưu Đàn nhớ lại kiếp trước, hắn cũng từng bắt ép nàng tới bên cạnh hắn như thế này. Minh Hoàn thật sự mong manh, chỉ có thể bị người khác vây lại trong vòng tay.
Ở kiếp trước, Lưu Đàn và Minh Hoàn có lẽ cũng đính hôn vào khoảng thời gian này.
Lưu Đàn không phải chính nhân quân tử, nếu như hắn thật sự là quân tử, càng không thể làm ra những chuyện tạo phản đại nghịch bất đạo như này. Hắn ở kiếp trước, thật sự là một tên khốn kiếp, còn khốn kiếp hơn lúc này cả trăm lần.
Ban đầu, Lưu Đàn và Minh Hoàn là kinh hồng nhất diện (1), đối với người mà hắn nhất kiến chung tình, hắn trêu ghẹo Minh Hoàn không màng thể diện, sau khi bị Minh Hoàn vả mặt thì ngay hôm đó đã cho người đi nghe ngóng thân phận Minh Hoàn.
(1)惊鸿一面 (kinh hồng nhất diện): Đại ý thoáng thấy xinh đẹp mà đã yêu thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tổ tiên của Minh Hoàn cũng từng được phong hầu bái tướng, từng có thời huy hoàng, hiện tại ở Mục Châu, đất đai bao la bát ngát, cũng là nhà phú hộ nổi tiếng. Nhưng mà, so với Mục Vương phủ thì còn kém ngàn vạn lần.
Suy cho cùng, Mục Vương phủ có thể đe dọa được cả sự tồn tại của toàn bộ Lương triều.
Lưu Đàn đề ra chuyện muốn cưới Minh Hoàn với Minh Trường Phong, phụ thân của Minh Hoàn, chuyện cưới xin của con cái là đại sự, Minh Trường Phong không dám độc đoán, ông dò hỏi Minh Hoàn một chút, Minh Hoàn vì mới ban đầu gặp gỡ đã bị trêu ghẹo nên sợ hãi Lưu Đàn, biểu thị quả quyết từ chối. Minh Trường Phong dùng chuyện Tề đại phi ngẫu (2) để uyển chuyển truyền đạt suy nghĩ không dám trèo cao.
(2)齐大非偶 (Tề đại phi ngẫu) Một câu nói dựa trên một điển tích, ý nói không môn đăng hộ đối, địa vị thấp kém hơn.
Lưu Đàn tức giận muốn chết.
Là bá chủ một phương, hắn hiếm khi bị từ chối như thế này. Lưu Đàn tựa như không tốn quá nhiều tâm tư, ở ngay tại Minh gia gặp mặt Minh Hoàn lần thứ hai.
Hắn vẫn có thể nhớ rõ ngày hôm đó, Minh Hoàn mặc một bộ xiêm y màu xanh nhạt, mái tóc dài được buộc bằng dây lụa cùng màu, xõa hơn phân nửa ở sau lưng. Cuối xuân ánh mặt trời ấm áp, nàng một mình đi trên hành lang, lọt vào tầm mắt của Lưu Đàn.
Lưu Đàn lại nhếch môi lần nữa, hô lên một tiếng “Minh tiểu thư” lập tức nhìn thấy khuôn mặt nàng trở nên tái nhợt không còn chút máu.
Hắn luôn là kẻ không chừa thủ đoạn nào, muốn người hay vật nào thì nhất định phải đoạt vào tay. Không chỉ muốn đoạt vào tay mà hắn còn muốn người ta phải ngoan ngoãn theo hắn.
Minh Hoàn vội vã lùi bước chân, nhưng lại bị Lưu Đàn nắm lấy cổ tay, bên ngoài hành lang có trồng cây chuối to, trên mặt đất hơi ẩm ướt, lá chuối vừa xanh vừa rộng, Lưu Đàn bịt miệng nàng, ôm nàng chạy ra khỏi hành lang tới giữa những cây chuối.
Hai người được thân chuối che chắn kín mít dày đặc.
Lưu Đàn ấn nàng lên thân cây, đầu gối chống vào giữa hai chân nàng, hơi thở nóng rực phả bên vành tai Minh Hoàn: “Minh tiểu thư, đã lâu không gặp rồi.”
Giọng hắn trầm thấp êm dịu vốn dễ nghe, nhưng đối với Minh Hoàn mà nói, giọng nói của hắn tựa như vang vọng từ địa ngục.
Minh Hoàn cố gắng bình tĩnh lại: “Ngài muốn làm gì?”
“Cô báo cho phụ thân nàng chuyện cầu thân nhưng đã bị từ chối rồi, lý do từ chối là Tề đại phi ngẫu.” Lưu Đàn nhấc cằm Minh Hoàn lên, hắn dùng sống mũi cọ lên gò má nàng, “Minh gia của các người, thật đúng là to gan mà.”
Minh Hoàn không quen bị người ta đối xử thân mật như vậy, cho dù dung mạo Lưu Đàn có khôi ngô, trên người có mùi hương rất thơm nhưng nàng vẫn không thích bị cưỡng ép.
Nàng vùng vẫy quay đầu đi, không muốn mặt đối mặt với hắn.
Lưu Đàn nhỏ giọng cười “Xùy” một tiếng rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi Minh Hoàn: “Nếu không phải vì cô thật lòng thích nàng, ngay khi nghe Minh Trường Phong từ chối, cô đã giết hắn ngay lập tức.”
Khi Lưu Đàn mười sáu tuổi, trên tay đã nhuộm vô số máu tươi, khiến cho hải tặc xảo quyệt phải đổ máu chấn động cả một vùng biển đông, tâm tính hắn trước nay vặn vẹo tàn nhẫn, đối với hắn mà nói, thuận hắn thì sống mà nghịch hắn thì chết.
Minh Hoàn thật sự kinh sợ người này, khi Lưu Đàn hôn nàng, cả người nàng cứng đờ.
Hắn vỗ vỗ vào khuôn mặt Minh Hoàn: “Đi nói với phụ thân nàng, nàng chân thành yêu Cô, bị rung động vì sự si tình của Cô, có như vậy thì hắn mới vui vẻ gả nữ nhi đi.”
Lưu Đàn uy hiếp kẻ khác không chút nương tay, cho dù đối diện là tiểu cô nương yêu dấu của hắn.
Hắn trời sinh mang một đôi mắt phượng sâu thẳm, sống mũi cao thẳng tắp, khi hắn không cười thì rất có sức răn đe người khác.
Minh Hoàn là một tiểu cô nương ngây thơ trong sáng, tựa như một chú thỏ con sôi nổi hoạt bát, nàng bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, trong phút chốc nàng cũng không thể nào trốn thoát được, từ tận sâu đáy lòng dâng tràn nỗi sợ kinh hoàng.
Lưu Đàn ép buộc Minh Hoàn nhìn hắn, bờ môi mỏng của hắn khẽ nhếch lên, nhìn thì tình ý nồng nàng dây dưa nhưng lời nói thì lại rất tệ: “Nếu không, nàng cứ đội tang mà gả vào Mục Vương phủ.”
Đầu óc Minh Hoàn trống rỗng một mảnh, đã không thể nói nổi lời nào.
Dưới tán lá chuối là một vùng mát lạnh, Minh Hoàn có thể cảm nhận được sự ấm nóng của Lưu Đàn, nhưng sự ấm nóng này lại không thể chạm tới đáy lòng nàng.
Lưu Đàn nâng cằm nàng lên, hôn lên cổ nàng, nàng vùng vẫy từ chối nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, nụ hôn của hắn dần dần tiến lên trên, bao phủ đôi môi, đôi mắt nàng, sau cùng dừng lại trên trán nàng.
Minh Hoàn có một đôi tay mảnh mai lành lạnh, Lưu Đàn nhét tay nàng vào trong vạt áo hắn, để nàng cảm nhận nhịp tim đập của hắn: “Nàng nghe thấy gì không?
Hắn cười với Minh Hoàn:”Cô thật sự yêu nàng.”
Đã xác nhận nữ nhân này thì hắn sẽ không thay lòng đổi dạ nữa.
Minh Hoàn hoảng sợ tới mức phát sốt cả bảy ngày, trong khoảng thời gian này, Mục Vương phủ đã mang sang tặng không ít dược liệu quý hiếm.
Sau khi hết sốt nàng đi gặp phụ thân và nói rằng ban đầu nàng còn chưa gặp Mục Vương, cho nên không đồng ý cưới, hôm nọ nàng vội vàng liếc nhìn một cái, cảm thấy Mục Vương rất tốt. Minh Trường Phong cũng không suy nghĩ quá nhiều, cứ nghĩ rằng Minh Hoàn nói thật. Dù gì thì nữ nhi của ông từ trước tới nay chưa từng biết nói dối.
Lưu Đàn lại nhắc đến chuyện thành thân, lần này thì Minh gia đồng ý. Minh Hoàn trở thành vị hôn thê của Lưu Đàn.
…
Sào Ngọc mang đá lạnh và khăn tay đến, nàng ta cứ luôn cảm thấy ánh mắt Mục Vương nhìn tiểu thư nhà mình vẻ kỳ quái.
Còn nữa, nghĩa huynh thì có thể chạm vào tay tiểu muội bất kỳ lúc nào sao?
Sao Mục Vương lại nắm tay của tiểu thư nhà mình?
Sào Ngọc thì thầm: “Điện hạ, đã lấy đá rồi đây ạ, để nô tỳ lau cho tiểu thư một chút, sắc trời cũng không còn sớm nữa, ngài vẫn nên quay về đi ạ.”
Lưu Đàn lạnh lùng liếc nhìn Sào Ngọc, Sào Ngọc chưa từng nhìn thấy nam nhân nào có khí thế mạnh mẽ như vậy, nàng ta bị dọa tới nỗi hai chân mềm nhũn, không dám nói câu nào.
Lưu Đàn lạnh giọng nói: “Cô chăm sóc cho nàng ấy, ra ngoài!”
Sào Ngọc hoảng sợ đi ra ngoài, sau khi đi ra, Sào Ngọc nắm tay Lục Trúc nói: “Lục Trúc tỷ tỷ, tiểu thư nhà muội còn chưa xuất giá, Mục Vương điện hạ không thể ở lại nơi này, nếu như để truyền ra ngoài thì danh tiếng tiểu thư nhà muội sẽ bị hủy hoại mất.”
Lục Trúc xoa dịu: “Muội cứ tin tưởng vào nhân phẩm điện hạ nhà ta. Minh cô nương bị ngất xỉu, nếu như trong lòng muội có nghi ngờ rồi náo loạn lên, đợi Minh cô nương tỉnh lại thì hỏng mất mối quan hệ với điện hạ, thế thì phải làm sao đây? Muội đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Sào Ngọc ngẫm nghĩ tới lui cũng cảm thấy nàng ta và Minh Hoàn ăn nhờ ở đậu, nếu Mục Vương muốn làm chuyện gì đó thì đã làm từ lâu rồi. Vả lại, địa vị Mục Vương phủ còn cao hơn Minh gia biết bao nhiêu, nếu như Mục Vương có ý với tiểu thư nhà mình thì cũng không cần đề ra chuyện làm nghĩa huynh nghĩa muội làm gì.
Nàng ta miễn cưỡng thở dài một hơi.
Lưu Đàn đặt tấm khăn lên mặt đá, chờ khi tấm khăn lạnh và ẩm ướt rồi, hắn mới lấy lau mặt cho Minh Hoàn.
Làn da Minh Hoàn trời sinh trắng như tuyết, nói là băng cơ ngọc cốt (3) cũng không ngoa chút nào. Hắn lau tấm khăn tới đâu đều để lại một lớp nước mỏng lành lạnh.
(3)冰肌玉骨: Da dẻ trắng mịn, thanh cao thoát tục.
Lưu Đàn lau mặt cho nàng, rồi lại lau tay cho nàng.
Minh Hoàn ngủ rất say, khi Lưu Đàn làm những việc này nàng hoàn toàn không mở mắt ra, chỉ yên lặng ngủ.
Lưu Đàn cởi giày rồi lên giường, thổi tắt đèn, hắn ôm chặt Minh Hoàn để nàng nằm phía trên hắn, gương mặt vùi vào trong lòng Minh Hoàn.
Trời vừa hửng sáng hắn đã mở mắt.
Hơi thở Minh Hoàn đều đặn, cánh môi hơi hé mở, hơi có chút ngây thơ, vô cùng thuần khiết.
Lưu Đàn chạm vào đôi môi nàng.
Môi nàng mềm mại tựa như cánh hoa, Lưu Đàn biết rất rõ, nếu hôn lên đó cũng sẽ có mùi vị rất thơm rất ngọt.
Minh Hoàn sinh ra đã mang theo một mùi lan xạ hương, mỗi một sợi tóc đều mang theo hương thơm, khiến hắn si mê không cách nào buông bỏ được.
Hắn ôm chặt Minh Hoàn, vùi mặt vào phần xương quai xanh của nàng, hít thở hương thơm trên người nàng.
Lưu Đàn thật sự rất muốn được thành thân cùng nàng lần nữa, nhanh chóng thành thân, nhanh chóng để nàng lại lần nữa trở thành người của hắn.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc Lưu Đàn cũng buông Minh Hoàn ra, hắn rời khỏi giường, chỉnh lại y phục của mình một chút rồi lại thắt chặt vạt áo cho Minh Hoàn, bấm hai huyệt ở phía trước người Minh Hoàn.
Ngay sau đó Lưu Đàn vờ tạo ra dáng vẻ như đang ngủ ở bên cạnh giường.
Minh Hoàn ngơ ngác mở mắt ra, cảm thấy trên người có hơi thiếu sức sống, lại có chút nhức mỏi, đến khi mắt thấy tỉnh táo nàng ngồi dậy, lúc này mới phát hiện Lưu Đàn đang nằm ngủ ở bên cạnh giường.
Minh Hoàn cúi đầu nhìn qua nhìn lại, trên người mình và Lưu Đàn đều mặc y phục của tối hôm qua, tối hôm qua nàng gặp phải một con hổ, bị dọa một trận sau đó mất đi ý thức rồi ngất xỉu…
Minh Hoàn đẩy đẩy Lưu Đàn: “Điện hạ…”
Lúc này Lưu Đàn mới mở mắt ra, hắn nhìn Minh Hoàn một lượt: “Hoàn Hoàn, muội vẫn ổn chứ? Tối hôm qua muội đột ngột ngất xỉu, Cô lo lắng muội không tỉnh lại nên ở đây chờ muội suốt đêm, vậy mà vừa nãy có thể ngủ gục mất.”
Minh Hoàn nghe Lưu Đàn nói hắn cả đêm không ngủ, trong lòng cũng thấy cảm động, nàng gật đầu nói:”Tiểu nữ rất khỏe, khiến điện hạ hao tâm rồi.”
Bởi vì vừa mới tỉnh lại, mái tóc đen như mực của Minh Hoàn có hơi lộn xộn, buông xõa ở sau lưng, Lưu Đàn vuốt vuốt vài sợi tóc gãy của nàng: “Cô bảo thị nữ vào hầu hạ cho muội.”
Minh Hoàn gật đầu, sau khi do dự một lúc, nàng lại nói: “Điện hạ, tiểu nữ đã ở trong vương phủ cả một thời gian dài, ngày mai cũng nên trở về rồi. Hôm nay tiểu nữ sẽ bẩm báo lại với thái phi, đồng thời cũng báo cho ngài một tiếng, cảm ơn sự chăm sóc của ngài.”
Đôi mắt Lưu Đàn đột nhiên nhíu chặt lại, tay cũng nắm chặt.
Nàng đang muốn rời đi sao?