Đọc truyện Mỹ Nam Hoa Hồng – Chương 84: Xong Chính Truyện
Úc Nam đã sắp ngủ.
Cảm giác thỏa mãn tồn tại mọi ngõ ngách tứ chi cậu, tê dại đau nhức.
Cậu được ăn nó, toàn thân biếng nhác, bây giờ thậm chí không muốn cử động ngón tay.
Cậu nằm sấp trên ngực Cung Thừa lắng nghe nhịp tim của gã, nghe Cung Thừa nói thì ngẩng phắt đầu lên: “Vì sao?”
Cậu từng hỏi chú Nhậm câu hỏi ấy nhưng chú Nhậm chỉ nói năm gã mười mấy tuổi thì bỗng dưng thích chúng, còn đặc biệt mời người gây trồng giống vừa ý gã.
Cậu chỉ nghe đồn Cung Thừa thích, chọn hình vẽ rồi đi xăm luôn, còn lại không hề biết nguyên nhân.
Trong ánh đèn mờ tỏ, vẻ mặt Cung Thừa khá u ám.
Lát sau gã lên tiếng: “Tôi chưa từng kể chuyện này với bất cứ ai.”
Úc Nam nghĩ đến một người: “Kể cả Louis?”
Cậu không còn để bụng chuyện đã qua, khi ấy cậu còn chưa gặp Cung Thừa, mà dù có gặp thì cũng chẳng phải là độ tuổi thích hợp nên tất nhiên Cung Thừa sẽ có quá khứ của riêng gã.
Cậu muốn là muốn hiện tại và tương lai của Cung Thừa, chứ không thèm bận tâm quá khứ.
Cung Thừa vuốt tóc cậu, khẽ khàng: “Tất nhiên là không.”
Úc Nam thích thú: “Vậy em là người đâu tiên biết.”
Cung Thừa khẽ cười, nhưng nhanh chóng lặng ngắt như tờ, gã nói từ tốn: “Chuyện tôi bị bắt cóc lúc nhỏ chỉ mới kể với em một nửa.
Vốn dĩ tính trò chuyện với em mà sai cả thời cơ lẫn tình huống, lần ấy em không chịu nghe tôi kể chuyện.”
Úc Nam biết gã đang chỉ lần nào.
Lần ở nước M cậu bị Cung Thừa “nhốt”, ngăn cách với thế giới bên ngoài, buổi tối Cung Thừa tìm một chú chó đến bầu bạn với cậu, lúc cả hai tản bộ trên bãi cát Cung Thừa bắt đầu câu chuyện từ chú chó con.
Quả thật khi đó Úc Nam không muốn nghe Cung Thừa nói chuyện cũng không có hứng giao lưu với gã, giờ ngẫm lại mới thấy khi đó mình quá đoạn tuyệt, quá tùy hứng.
Úc Nam: “…”
Cung Thừa vỗ lưng cậu như đang dỗ dành, tỏ vẻ không sao cả.
“Sau khi tôi bị đánh thuốc mê thì bọn bắt cóc báo giá 50 triệu.” Cung Thừa kể chuyện cũ hơn 20 năm trước, “Đợi cha và tôi kết nối điện thoại xong chúng yêu cầu thêm 100 triệu.
Lúc đó phương pháp điều tra và thiết bị liên lạc chưa phát triển như bây giờ, mỗi lần liên hệ đều phải chịu rất nhiều rủi ro nên bọn cướp không cho tôi liên lạc với bên ngoài nữa.”
Úc Nam căng thẳng.
Dù biết hiện tại Cung Thừa bình yên nhưng cậu vẫn không tránh được nỗi lo vì chuyện năm ấy.
Cung Thừa kể: “Tôi nhớ đó là một tòa nhà đổ nát đã hoang phế một nửa.
Căn phòng nhốt tôi chắc hẳn nằm ở tầng mười mấy, hình như nó lộng gió.
Phòng nhốt tôi là phòng tắm nhỏ nhất, chính vì không có giường nên tôi ngủ trong bồn tắm.
Nơi đó không có ánh sáng, chỉ có một cửa gió nhỏ để thoát khí, ban ngày cũng khó mà nhìn rõ đồ vật, đến tối thì càng đen kịt, tôi bị nhốt trọn 15 ngày, không một ai nói chuyện với tôi, tôi suýt nữa mắc chứng sợ không gian kín.”
Úc Nam không cầm lòng được hỏi: “Sau đó thế nào?”
“Dĩ nhiên là tôi không bị mắc bóng ma tâm lý nào, chứ không thì sao bây giờ có thể có mặt tại đây?” Cung Thừa nói bằng giọng có phần kiêu ngạo, “Có lẽ là ngày thứ ba hoặc thứ tư, tôi nhìn thấy ban công trống của căn hộ ở đối diện qua khe hở cửa sổ thoát khí.”
Úc Nam đoán chắc chắn sẽ xuất hiện bước ngoặt ở chỗ này.
Cậu ngồi dậy, chăm chú nghe Cung Thừa kể thời khắc then chốt.
Cung Thừa xoa mặt cậu: “Tôi nhìn thấy một nụ hoa trên ban công.”
Úc Nam tròn xoe mắt.
Không ngờ câu chuyện lại xuất hiện điều lãng mạn ngay trong lúc hiểm nguy giống hệt với cú ngoặt xoay chuyển tình thế trong truyện cổ tích.
“Chắc là ban công đối diện từng trồng hoa, tiếc là cỏ dại rậm rạp, dầm mưa dãi nắng nên chết gần hết.” Cung Thừa tả, “Tôi không biết cây hoa hồng đó sống sót bằng cách nào, có lẽ là nó hấp thụ dinh dưỡng từ cỏ dại, tóm lại là nó nở một nụ hoa trong đống gạch vỡ.”
“Năm 12 tuổi tôi thấp hơn em, ngày nào cũng nhón chân nhìn ngắm nó từ cửa sổ thoát khí.
Tôi thấy cả quá trình từ lúc có nụ đến khi nở rộ, đôi khi ngắm đến mấy tiếng, từ hừng đông đến sập tối, tôi quan sát trọn hình ảnh mỗi một cánh hoa bung ra.
Nó thành lạc thú tiêu khiển duy nhất của tôi, cũng thành bình phong bảo vệ lý trí tôi.”
Úc Nam thở hắt ra.
Cơ thể căng cứng thả lỏng, chừng như cũng trải qua một cuộc mạo hiểm cùng với Cung Thừa.
“Mười lăm ngày, hoa hồng bắt đầu héo.
Tôi cũng được cứu về.” Cung Thừa hồi ức, “Tôi về đến nhà thì chó chết rồi, cha hỏi tôi muốn mua con chó khác không, tôi nói không.
Tôi không muốn dốc tình cảm vào bất kỳ thứ gì.
Một quãng thời gian sau, có một đứa bé lai xa lạ vào nhà, cha nói tôi thiếu cha cậu ta một mạng.”
Đây chính là quá khứ của Cung Thừa.
Tất thảy đều lắng đọng tựa bụi trần, chính vì trải qua những điều này mà Cung Thừa mới được như Cung Thừa ngày hôm nay.
“Tôi thích hoa hồng.”
Sau này lớn lên, Cung Thừa trồng một vườn hoa hồng, không ai biết lý do cũng không người nào biết 15 ngày ấy gã trải qua những gì.
Đằng sau vỏ ngoài cứng rắn của gã ẩn giấu một trái tim cũng biết yếu đuối, cứ thế im lặng nuôi dưỡng chở che nó.
Về sau gã gặp được hoa hồng nhỏ số phận an bài cho mình.
Cứng cỏi, xinh đẹp, nở rộ, có phẩm chất cao quý, mà toàn thân cũng phủ đầy gai nhọn.
Giống hệt như cây hoa hồng nở rộ trên ban công, đầu tiên là xinh đẹp đến độ gây chấn động thế giới của gã, sau đấy ban tặng sự bầu bạn, mang đến bước ngoặt tốt đẹp cho sinh mệnh nhàm chán buồn khổ của gã.
“Tôi cũng thương em.” Cung Thừa nói đến đây thì ngồi dậy, hôn môi cậu, “Hoa hồng nhỏ của tôi.”
Úc Nam bỗng ngượng chín.
Rõ ràng người vừa rồi phóng túng là cậu, mạnh bạo buông thả cũng là cậu, nhưng được thổ lộ lần thứ hai như thế này khác biệt với lời tỏ tình yêu từ ánh mắt đầu tiên ban nãy.
Úc Nam không hay biết chuyện Cung Thừa yêu cậu, theo đuổi cậu trong Cung gia trừ Cung Nhất Lạc và chú Nhậm ra thì ai ai cũng biết.
Cậu từng đến nhà lớn Cung gia một lần, hồi ức ấy không tốt đẹp gì cho cam nhưng ấn tượng cậu để lại với mọi người rất đẹp.
Không hiểu sao mà chuyện cậu có hình xăm hoa hồng bị loan truyền rất nhanh, tuy mọi người không biết đó là nhằm để che sẹo nhưng ai cũng gọi cậu là “hoa hồng nhỏ”.
Nói chính xác hơn nếu họ nhắc đến cậu thì sẽ gọi cậu là “hoa hồng nhỏ của ngài Cung”.
Cả hai hôn nhau vấn vít.
Đến khi ngừng, Cung Thừa ôm mặt cậu hướng ra vườn hoa nhỏ, nhìn những bông hoa, gã thủ thỉ: “Lần sau tôi dẫn em đến thăm vườn hoa hồng của tôi, nhé?”
Thật ra Úc Nam không thích chỗ đó lắm, cậu không muốn về nhà lớn Cung.
“Ngoài vườn hoa, tôi còn muốn dẫn em đến phòng tôi, phòng sách, đến ngắm xem lúc tôi bằng tuổi em đã trải qua những điều gì.” Cung Thừa nói dịu dàng, “Bé cưng, lần này tôi tuyệt đối không rời em nửa bước.”
Đối phương là người mà họ muốn cùng sống một đời.
Khúc mắc chỗ nào thì tháo gỡ từ chỗ ấy, Úc Nam không muốn chấp nhận ngay cũng không sao, Cung Thừa sẽ đợi từ từ.
“Vâng.” Úc Nam luôn là người có thể nguôi ngoai rất nhanh.
Người cả hai dính nhớp, cần đi tắm.
Cung Thừa đứng lên trước, nhặt quần áo rơi rải rác khắp nơi về, tự tay gom cho vào máy giặt.
Khi gã quay lại thì thì Úc Nam còn đang đợi gã, hình như không dám đứng dậy vì đứng dậy sẽ phải đối mặt với tình cảnh nào đó khiến cậu xấu hổ muốn làm đà điểu.
Gã đứng yên, có vẻ muốn xem trò cười, khá là xấu xa.
Úc Nam thẳng thắn đưa ra yêu cầu: “Chú mau ôm em đi tắm đi chứ.”
Cung Thừa làm theo ý cậu.
Úc Nam nói tiếp: “Chú cũng phải đi về với em, cũng đến thăm thú nơi em lớn lên.”
Cung Thừa đã đi Sương Sơn, đáng tiếc không thể tìm ra đâu là hư đâu là thực về sinh hoạt của Úc Nam, nên tất nhiên là gã đồng ý.
Cả hai đi vào trong nhà vệ sinh.
Chỉ lát sau bên trong vang ra tiếng nước, còn có thêm tiếng cười của Úc Nam.
*
Một tháng nay trợ lý đến nhà trọ ba lần, lần nào cũng có được nhận thức mới.
Ví dụ ông chủ mọi ngày đều áo quần bảnh bao, cực kỳ sang trọng ấy thế mà cũng mặc áo thun quần đùi đơn giản giá rẻ, luộm thuộm giống bao người đàn ông bình thường nào, chỉ có thể phó thác giá trị nhan sắc khuôn mặt và khí chất ngờ ngời.
Ông chủ và người đẹp mặc như thế đi ra ngoài, thậm chí còn mang dép đi biển, thỉnh thoảng mua một ít trái cây hoặc bó hoa ở vỉa hè, đích thân làm mọi thứ.
Ví dụ ông chủ ngồi dưới sàn nhà chơi game với người đẹp, quạt quay ồn ào, mỗi người cầm một miếng dưa hấu.
Ông chủ nấu ăn, rửa bát, ôm hết mọi sinh hoạt thường ngày của người đẹp không khác nào người chồng nội trợ, khó mà tưởng tượng người đàn ông này chính là bố già ngạo mạn đứng sừng sững trên diễn đàn thương mại.
Chẳng hạn lần cuối anh ta đến là lúc chạng vạng, khu này bị cúp điện.
Thời tiết oi ả, trong nhà nóng bức.
Người bình thường còn không chịu nổi.
Khi trợ lý đến là do Cung Thừa mở cửa cho.
Cung Thừa nghiêng người, nói khá lạnh lùng: “Nói chuyện khẽ thôi, đừng lớn tiếng như thế.”
Trợ lý nhìn thấy người đẹp có vẻ ngủ quên cả giấc trưa, giờ còn chưa dậy, nằm sấp trên sofa ngủ ngon lành.
Cung Thừa thì đi chân trần trên sàn nhà, muốn giảm bớt cơn nóng nhờ thế.
Đến khi tới cạnh sofa Cung Thừa ngồi bệt dưới sàn, gấp cuốn sách vẽ mỏng như cái quạt tự tay quạt cho người đẹp.
Cung Thừa quạt cuốn sách vẽ trên người Úc Nam, Úc Nam vốn đang ngủ không yên giấc vì cơn nóng cuối cùng cũng giãn mày ra, tiếp tục hưởng thụ luồng gió mát này.
Trợ lý nói liến thoắng, lấy văn kiện để Cung Thừa ký tên.
Cung Thừa ký.
Trợ lý tốt bụng khuyên: “Ngài Cung, trời nóng thế này ngài muốn tôi đặt khách sạn không? Đến khi có điện rồi hai người về.
Xung quanh đây có mấy khách sạn điều kiện được lắm.”
Cung Thừa quạt gió cho người đẹp không ngơi tay, làm như không đếm xỉa đến lời đề xuất: “Không cần.”
Trợ lý nghẹn họng.
Nhưng anh ta liếc thấy gì đó.
Cánh tay trắng nõn của Úc Nam buông thõng xuống, rải lốm đốm dấu đỏ.
Nhìn kỹ thì hình như có thể thấy trên lưng cũng có một dấu xuyết mới, thế thì càng không cần bàn đến những nơi không nhìn thấy.
Thế này thì làm gì có chuyện ngủ trưa mãi không tỉnh, vốn dĩ là do mới vừa làm chuyện gì gì đó thôi.
Không chừng…!Ngài Cung và bé người yêu của ngài ấy chẳng đoái hoài thời gian, càng không thèm bận tâm bao giờ có điện lại, bọn họ chỉ lo hưởng thụ thế giới độc nhất của hai người.
Chỉ trong phút chốc trợ lý thấy mình quá dư thừa.
Anh ta định chào tạm biệt.
Trước khi đi thì nghe Cung Thừa nói với mình: “Mua một ít túi chườm đá đến đây.”
Trợ lý đáp vâng.
Cung Thừa tạm ngừng, bổ sung: “Khoan đã.”
Vị bố già lạnh lùng nhắn nhủ: “Còn nữa, mua thêm một hộp kem vani.”
Có người tỉnh dậy là có để ăn ngay.
– Xong chính truyện -.