Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 81: Bé Người Yêu


Đọc truyện Mỹ Nam Hoa Hồng – Chương 81: Bé Người Yêu


Sau Nghiêm gia thì Úc Nam sẽ báo chuyện mình và Cung Thừa tái hợp cho Úc Tư Tư, rồi chuẩn bị đăng một dòng khoảnh khắc trạng thái bạn bè thông báo là cậu đã chấm dứt tình trạng độc thân.
Lúc này họ đã về nhà Cung Thừa, tối Nghiêm Từ An không giữ họ lại ăn tối.
Tình huống căng thẳng trong tưởng tượng của Úc Nam không xuất hiện, cậu không biết khi mình bị Nghiêm Tư Nguy gọi ra ngoài thì Cung Thừa trao đổi với cha thế nào, tóm lại lúc quay lại hai bên đã uống trà, bầu không khí có thể nói là thân thiện.
Tối Cung Thừa tắm xong vừa lau tóc vừa bước ra từ phòng tắm.

Gã chỉ mặc áo choàng tắm, buộc đai lỏng lẻo bên hông, nửa lộ ra cơ ngực rắn rỏi.
Úc Nam ngồi trên giường lớn mắt sáng long lanh hệt một chú mèo xinh đẹp: “Cung Thừa sắp ra.”
Cung Thừa bước tới, ném khăn: “Sao thế cục cưng?”
Úc Nam cầm điện thoại nói: “Chú nắm tay em.”
Cung Thừa không biết quỷ nhỏ lại muốn làm trò gì.
Trời tờ mờ sáng Úc Nam đã đòi đi, cả hai không đói khát tới mức đó, không làm tình, chỉ ôm ấp thủ thỉ, khó rời khó xa, sắp thành cặp sinh đôi dính nhau.
Cung Thừa nắm tay theo lời cậu.
Úc Nam nói: “Không đúng.” Cậu lồng những ngón tay của Cung Thừa vào kẽ hở những ngón tay mình, tạo thành tư thế gắn siết, “Thế này đẹp hơn.”
Tim Cung Thừa tê dại, gã ôm Úc Nam vào lòng: “Sao?”
Úc Nam ngồi trong lòng gã, cũng vừa tắm xong.
Rõ ràng dùng chung sữa tắm mà không hiểu sao lên người Úc Nam lại thơm hơn.
Từ góc độ của Cung Thừa có thể nhìn thấy phần cổ trắng ngần sau lớp cổ áo của Úc Nam, dấu hôn đo đỏ và dái tai mềm mại.

Gã đặt một nụ hôn xuống gáy Úc Nam dựa theo tư thế này, nhìn thấy Úc Nam mở camera ý định chụp hình hai người nắm tay.
“Tách”, Úc Nam chụp hình tay nắm tay, chỉnh sửa trạng thái bạn bè và chuẩn bị đăng.
Cậu gõ chữ, gõ câu “Tụi tui tái hợp rồi” xong xóa đi, gõ lại câu khác “Tui yêu rồi nha” nhưng xóa tiếp.

Cung Thừa thấy cậu xóa xóa gõ gõ, rốt cuộc hiểu Úc Nam muốn công khai tình trạng tình cảm với bạn bè.
“Khoan.” Cung Thừa ngăn.
Giọng trầm của gã vang bên tai, Úc Nam còn đang dựa vào cơ ngực rắn rỏi, nghe mà phát nóng người, cậu quay đầu hỏi: “Sao á?”
Cung Thừa hôn cậu, đi xuống giường.
Cung Thừa đi chân trần trên sàn nhà, bước vào phòng cất quần áo.

Chỉ chốc sau gã cầm một chiếc hộp nhỏ quay lại.
Trong hộp là một cặp nhẫn trang nhã, một lớn một nhỏ, nạm vài viên kim cương nhỏ, bên trong khắc tên hai người.
Úc Nam ngạc nhiên lấy chiếc nhỏ hơn ra: “Mèn ơi, chú muốn cầu hôn em hả?!”
Cung Thừa suýt bị cậu chọc cười.
Dù là cầu hôn thì làm gì có người được cầu hôn nào không biết thẹn thùng như thế này, bình thường toàn giả vờ không biết để gây ngạc nhiên mà?
Nhưng điểm ấy chính là điểm đáng quý nhất của bé cưng.
“Không phải cầu hôn.” Cung Thừa không gạt cậu, “Hệ thống pháp luật trong nước vẫn chưa hoàn thiện, chắc hẳn những năm này sẽ không thông qua luật hôn nhân đồng giới.

Nếu muốn kết hôn thì chúng ta phải nhập cư để có được ý nghĩa pháp luật thật sự.”
Úc Nam gật gù: “Có đạo lý!”
Nói xong cậu tính đeo nhẫn vào ngón tay mình.
Cung Thừa thấy thế thì cầm lấy nhẫn từ tay Úc Nam, nửa quỳ trước giường.
Úc Nam ngồi ở mép giường, ngơ ngác đưa tay cho gã.
Cung Thừa từ tốn, trịnh trọng đẩy nhẫn vào ngón áp út của Úc Nam, ngón tay Úc Nam cũng đẹp giống bất kỳ ai khác, sau khi đeo nhẫn thì có vẻ càng lóa mắt, nhưng cậu chỉ thuộc về một mình gã.
“Chiếc nhẫn này tồn tại là để thông báo với mọi người chúng ta đã về với nhau.”
Cung Thừa cao to, nửa quỳ vừa tao nhã vừa toát ra tư thái bảo hộ.
Gã nói, “Tôi định trao cho em vào ngày kỷ niệm, nhưng em muốn thông báo với mọi người thì chi bằng đeo nó để nó được phát huy tác dụng.”
Úc Nam bẽn lẽn ngắm nhẫn, một chân trắng nõn bị Cung Thừa vuốt ve.
“Chúng ta còn có ngày kỷ niệm ạ?” Cậu chớp mắt, trông như rất tò mò.
Cung Thừa nói ngày xong bổ sung: “Còn nhớ lần đầu tiên tôi like dòng khoảnh khắc của em không?”
Úc Nam nhớ.
Lần cậu đi núi Ngàn Phật vẽ vật thực, lúc về bị Cung Thừa bắt rồi họ quen nhau, tối đó cậu đăng khoảnh khắc nói cả hai tái hợp.

Khi ấy lần đầu tiên Cung Thừa ấn like, cậu chụp màn hình khoảnh khắc đó lưu trong điện thoại, thêm tag “Lần đầu tiên tương tác trên mạng” và “Từ hôm nay là ngày kỷ niệm yêu đương”.
Chiếc điện thoại đã bị cậu vứt đi, ấy vậy mà được Cung Thừa nhặt về.
Hóa ra Cung Thừa không chỉ đọc nội dung bên trong mà còn ghi nhớ nữa.
“Đó không phải ngày kỷ nệm của chúng ta?” Cung Thừa nhíu mày, “Em quên rồi à?”

Úc Nam cười ruồi: “Tuyệt lắm tuyệt lắm.”
Một ngày cậu đăng biết bao nhiêu cái khoảnh khắc, chụp màn hình biết bao nhiêu ảnh, cậu quên béng chuyện này từ lâu rồi.

Thế là vội vàng hôn gã đàn ông trông không vui, đeo nhẫn cho gã.
Lần đầu tiên cả hai đeo nhẫn mang ý nghĩa chính thức, với hai người mà nói thời khắc này rất đỗi trọn vẹn.
Cung Thừa ôm Úc Nam, lại chụp một tấm hình mu bàn tay người này phủ lên mu bàn tay người kia, nhẫn sáng lấp lánh trên ngón áp út của nhau.
Úc Nam nghĩ ra ngay mình nên đăng gì —— Cậu chả viết gì cả, chỉ gõ một trái tim đỏ, kết hợp với tấm hình chứng tỏ bản thân rơi vào chân ái.
Con ngươi Cung Thừa sâu thẳm, gã đè lên Úc Nam hôn nhau trên giường.
Môi lưỡi quấn quýt, tiếng nước chậc chậc.
Cảm giác toàn tâm toàn ý chấp nhận đối phương quyến rũ mình thật sự là quá tuyệt, chỉ hận sao thời gian ngắn chẳng tày gang, chớp mắt là sắp phải chia xa.
Cậu nào hay biết sau đấy Cung Thừa lưu hình xong cũng đăng dòng khoảnh khắc y hệt.
Cung Thừa không đăng trạng thái riêng tư ở ứng dụng xã hội, danh sách bạn bè gồm các tầng lớp trong xã hội: Doanh nhân, giám đốc, nhân viên, đối tác, người nhà, thậm chí còn có một ít phương tiện truyền thông chính phủ, gần như chỉ mấy phút sau tin tức gã thoát khỏi tình trạng độc thân leo lên bảng tin.
Tại ngày tháng bình thường không hiếm lạ, tại buổi tối trước khi chia xa, Cung Thừa công khai bạn đời.
Lần đầu tiên cũng là lần duy nhất.
Người đàn ông ăn trên ngồi trước chìm sâu trong bể tình trước sự chú ý của thế giới.
*.

Google ngay trang || TRUMt ruyen.v И ||
Ngày hôm sau Úc Nam lên máy bay mới biết tin tức.
Hơn 9 giờ bay, hơn 6 giờ thức dậy xuất phát.
Đêm trước ngủ muộn Úc Nam không dậy nổi, ngay cả vali cũng là Cung Thừa thu xếp cho cậu.
Mơ màng được mặc quần áo cho, được dẫn vào nhà vệ sinh rửa mặt, Cung Thừa không chê phiền, cả quá trình đều để mặc Úc Nam treo trên người mình.
“Em không muốn ăn cái này.” Úc Nam miễn cưỡng mở mắt, chê cái sandwich, “Em muốn ăn cháo cá chú nấu.”
Cung Thừa cho cậu uống sữa.
Không phải gã phách lối, là gã buồn vì chia cách.
Úc Nam không muốn đi, không muốn rời xa gã nhưng đây là chuyện không có biện pháp khác, Úc Nam đòi ăn cháo gã nấu cứ như có thể dẫn gã đi theo.

“Ngoan, lần sau nấu cho em, không ăn sẽ đau dạ dày, lát nữa lên máy bay sẽ khó chịu.”
Gã kiên nhẫn khuyên.
Úc Nam uống mấy hớp sữa, ôm ghì cổ gã không buông, uể oải mất tinh thần.
Trong ba ngày hai lần ngồi hành trình hơn mười tiếng, quả thật khá khó chịu đựng, vả lại Úc Nam say máy bay, nếu không phải có thuốc thoa bí truyền của Nghiêm gia thì cậu còn khó chịu hơn.
Sữa dính bên môi, trông thơm nồng mùi sữa.
Cung Thừa cúi đầu mút vết sữa, nhân tiện đầu lưỡi thâm nhập sâu hơn đến chỗ khác ăn thêm, sau đấy mất khống chế đẩy Úc Nam ra.
Tối qua họ không làm gì, sáng sớm trắng trắng mềm mềm thơm thơm trong lồng ngực, rất khó để không có phản ứng.
“Em không muốn đi tí nào.” Mắt Úc Nam hoe đỏ, cậu đổi tư thế ngồi trên người Cung Thừa mặt đối mặt.
Cung Thừa đã thay quần áo, áo mũ gọn gàng mà bị động tác của cậu làm xuất hiện nếp nhăn.
Cung Thừa chẳng bận tâm.
Sao Cung Thừa nỡ lòng thả Úc Nam đi qua phía bên kia trái đất, gã hận không thể cất vào túi ngậm trong miệng, giữ bên người mọi giây mọi khắc.
Úc Nam nói xong cũng áp sát, liếm hôn bờ môi gã cực quấn quýt.
Cung Thừa bỏ ly xuống, vịn thắt lưng cậu hôn đáp lại, trước khi chia tay căn nhà bếp dần nóng hầm hập.
Cà vạt bị buông lỏng, khi Úc Nam thò tay xuống dưới thì cuối cùng Cung Thừa cũng ngăn lại: “Nam Nam.”
Úc Nam hỏi liều lĩnh: “Làm không?”
Cung Thừa khàn giọng: “Chỉ có nhiều nhất là 20 phút, không kịp với tôi.”
Úc Nam thất vọng.
Đến tận khi lên xe vẫn ỉu xìu không vui.
Đến sân bay, Cung Thừa dẫn cậu đi làm thủ tục, nhìn cậu đi vào kiểm tra an ninh sân bay.
Bây giờ Úc Nam mới hơi rối rắm, lần này đổi thành cậu là người phải đi mới biết hóa ra nỗi luyến tiếc mãnh liệt cỡ nào.
Cung Thừa xoa tóc cậu: “Cục cưng, em ngoan nhé, cùng lắm một tháng nữa tôi bay đến chỗ em.”
“Một tháng!” Úc Nam trách, “Tức là 30 ngày! 720 tiếng!”
“Lần này tôi sẽ nhớ em nhiều hơn.” Cung Thừa nói, “Khi em vẽ tranh thời gian trôi qua rất nhanh, còn tôi làm việc sống một ngày bằng một năm, em chỉ cần tin rằng tôi nhớ em nhiều hơn, một tiếng trôi qua tôi sẽ bớt đi được một tiếng nhớ em, thì sẽ không còn khổ sở nữa.”
Sân bay tấp nập người đến người đi, cũng lắm người đang chia tay người nhà người yêu.
Nhưng bọn họ là một đôi khá khác biệt.
Tuổi tác, vóc người, thân phận trông chênh lệch không ít, rõ ràng không giống một loại người nhưng lại khiến người ta có suy nghĩ là một đôi trời sinh đến lạ.
Úc Nam không màng ánh mắt kẻ khác, cậu bước tập tễnh hôn Cung Thừa.
Và rồi đi thẳng vào khu vực kiểm tra an ninh không ngoảnh đầu, cậu sợ mình mà ngoảnh đầu, lỡ như thật sự bịn rịn không nỡ đi thì biết làm sao?
Tình yêu không thể trì hoãn việc học của cậu, mỗi một người nên giữ lại cá tính của bản thân trong một mối quan hệ.
Đây mới là điều thần kì giữ cho tình yêu lâu dài.
—— Đây là lời dạy dỗ ân cần của Nghiêm Từ An dành cho Úc Nam ngày hôm qua.
Đến khi tiến vào phòng chờ, Úc Nam trống vắng, không có hơi thở của Cung Thừa, không có nụ hôn của Cung Thừa, cậu rất cô độc.


Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ đoán xem lúc đó Cung Thừa có vẻ mặt ra sao, là khó chịu ư?
Chỉ nghĩ chút thôi tim đã đau đớn.
Sau khi lên máy bay cậu vẫn quyết định móc điện thoại ra, muốn gửi một tin nhắn cho Cung Thừa nhân lúc máy bay chưa cất cánh nhưng bị hoa mắt trước mấy tin chưa đọc.
Tảng sáng sau khi dậy Úc Nam vội vàng bám dính Cung Thừa, không động tới điện thoại.
Cậu mở mấy tin nhắn ra đọc, toàn là của người quen nhắn, thậm chí còn có bạn hồi cấp ba.
Bạn A: [!!!Úc Nam! Mày đang quen Cung Thừa?!]
Bạn B: [Ủa Úc Nam sao ảnh mày đăng giống ảnh bố già kia đăng thế?]
Đàm Nhạc Phong: [Làn sóng này đỉnh của chóp.【Beer trâu】]
Bạn C: [Không phải chứ! Úc Nam là người Cung Thừa xăm tên?【 AAAAA】]
Úc Nam không hiểu.
Cậu hỏi họ có chuyện gì, có người bạn trả lời rất nhanh, còn chụp ảnh màn hình cho cậu.
Úc Nam đọc tin tức trên ảnh, tiêu đề cực kỳ bắt mắt, gì mà Cung Thừa đã kết hôn gì mà tin tan vỡ hôn nhân gì mà ngạo mạn tuyên bố vâng vâng, còn suy đoán nửa kia của gã có phải có liên quan đến hình xăm chữ “Nam” từng bị chụp không.

Truyền thông có nhiều ý kiến khác nhau nhưng có một thứ đồng nhất là đều đăng ảnh chụp màn hình dòng khoảnh khắc chế độ bạn bè của Cung Thừa.
Là hai bàn tay thân mật chồng lên nhau, chiếc nhẫn đủ để người bình thường mua mấy căn nhà.

Không có một chữ nào, chỉ đăng mỗi hình trái tim đỏ, ý nghĩa không cần nói cũng biết.
Úc Nam hoảng loạn.
Cậu nhấn vào tường Cung Thừa, đúng như dự đoán, nhìn thấy dòng trạng thái ấy.
Cậu hết sức kích động.
Cảm giác này lâng lâng, còn ảo hơn cả cảm giác thông báo trúng tuyển Học viện Mỹ thuật Hilly.
Cậu không ngờ cả hai sẽ công khai bằng cách này.

Cung Thừa là một người cực kỳ chú trọng riêng tư cá nhân và khiêm nhường, làm ra chuyện thông báo với cả thiên hạ như thế kia chắc chắn là vì muốn giúp cậu thiếu niên đang hao tâm tốn sức một tay, là kiểu việc gì cũng cần phải có bằng chứng.
Suy cho cùng, có lẽ là vì Cung Thừa yêu cậu.
Nữ tiếp viên hàng không đi đến lịch sự nhắc cậu tắt điện thoại.
Máy bay bắt đầu lăn bánh.
Trước khi Úc Nam tắt điện thoại còn kịp nhìn thấy ở tường Cung Thừa có thêm một dòng trạng thái công khai.
Cung Thừa: Vừa tiễn bé người yêu lên máy bay, đang nhung nhớ, đừng làm phiền..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.