Đọc truyện Mỹ Nam Hoa Hồng – Chương 55: Bé Con Của Tôi
Tiệm của Du Xuyên.
Gần chạng vạng, không nhiều khách.
Là một người xăm hình nghệ thuật có tiếng tăm, đa số khách hàng đều phải hẹn trước.
Tiệm xăm của Du Xuyên không bừa bộn bẩn thỉu như tưởng tượng giống mấy phòng xăm nhỏ khác.
Tiệm nằm ở sâu trong hẻm nhỏ, trang trí phong cách màu trắng tối giản, trên vách tường có một logo khiêm tốn, trước cửa sổ là khoảnh sân nhỏ.
Một chiếc xe chắc chắn thường ngày sẽ không xuất hiện đậu ở trước cửa.
Mặt sơn đen bóng loáng, trục bánh xe và cửa kính đều lóe sáng.
Tài xế xuống xe mở cửa, một người đàn ông cao to vai rộng hông nhỏ bước ra từ ghế sau, áp bức độc đoán.
Du Xuyên đang hút thuốc ngoài cửa, anh ta hơi nghi ngờ mắt của mình.
Đến khi Phương Hữu Tình cũng bước ra từ trong xe Du Xuyên mới chắc chắn người đó là Cung Thừa, trực giác mách bảo Cung Thừa mà đến đây có khả năng liên quan đến Úc Nam.
“Là chỗ này?” Cung Thừa hỏi.
“Phải.” Phương Hữu Tình gật đầu, “Tôi với Úc Nam xăm ở đây.”
Ban nãy trong lúc đến đây Phương Hữu Tình kể rõ ràng thời gian xăm hình của Úc Nam.
Đến bây giờ Cung Thừa mới biết sau khi Úc Nam quay về từ núi Thiên Phật mới quyết định xăm hình —— Mà khi ấy cũng chính là lúc Úc Nam bỗng dưng muốn chia tay với gã, còn tự nhận mình là thằng khốn nạn xong cắt đứt liên lạc.
Cũng phải, oắt con…!là một người có đầu có cuối, trước khi quyết định rời đi còn vẽ cho xong bức họa chân dung của gã, để lại tờ giấy nói chia tay rồi mới đi xăm hình thì sao có thể là “bỗng dưng” được.
Úc Nam nhắc đến bí mật của mình không chỉ một lần, nhưng Cung Thừa lại tưởng bí mật là để ám chỉ vườn hoa hồng trên người em ấy.
Giờ gã mới biết bí mật không phải ám chỉ hình xăm hoa hồng mà là vết sẹo.
Sau khi gặp gã rồi em ấy mới quyết định đi che khuất mảng sẹo.
Vườn hoa hồng đỏ nở rộ xinh tươi nửa người em ấy không phải đã có từ trước.
Là vì Úc Nam thương gã nên chúng mới tồn tại.
Cung Thừa im lặng mấy giây, cất bước đi vào trong sân.
Du Xuyên dụi tắt thuốc ra đón: “Chào ngài Cung, ngày hôm nay chúng tôi đóng cửa.”
Con ngươi Cung Thừa đen thăm thẳm: “Cậu biết tôi.”
Du Xuyên nói ra một cái tên, mỉm cười nói: “Cậu ấy là bạn của tôi, trước kia chúng ta từng gặp một, hai lần.”
Dĩ nhiên Cung Thừa nhớ cái tên đó là ai.
Là một tình nhân từng theo gã nửa năm nhưng từ lâu gã không còn nhớ rõ mặt mũi đối phương, không có ấn tượng nào với Du Xuyên, càng không nhớ từng gặp mặt hay không.
Người tới lui trong cuộc sống của Cung Thừa thường có mục đích riêng, xưa nay gã nằm trong hoàn cảnh như thế thì sao có thể tốn tâm tư nghiêm túc phân tích được.
“Ngài Cung đến xăm hình?” Du Xuyên hỏi Phương Hữu Tình, “Sao em đi cùng với ngài Cung?”
Phương Hữu Tình chẳng mảy may phát hiện, cô đáp: “Ban đầu em đi tìm Úc Nam, thì anh bảo em nói cậu đến dặm màu đó thôi, trùng hợp thế nào gặp được ngài Cung, ngài ấy không yên lòng nói muốn đi xem thử.”
Du Xuyên bật cười: “Có gì mà không yên lòng, xem hay không xem thì cũng vậy à, chỉ là dặm màu thôi mà, đoạn thời gian tương đối thử thách kỹ thuật đã trôi qua rồi.”
Nói đến đây Du Xuyên nhìn sang Cung Thừa, nói có hàm ý, “Tôi không ngờ ngài Cung sẽ đích thân đến.
Cần vào trong ngồi không?”
Người trong tiệm xăm đã nghỉ hết, tối nay không có khách hàng hẹn trước, hoàn toàn tĩnh lặng.
Du Xuyên đi vào đại sảnh bật đèn, rót hai ly nước: “Sao không gọi được số của Úc Nam? Wechat cũng không trả lời.”
Cung Thừa không trả lời câu đó nhưng lại tiếp lời câu Du Xuyên nói trước đó: “Lúc xăm lần thứ nhất khó khăn lắm không?”
Du Xuyên cũng không biết họ đã chia tay, chỉ nghe Phương Hữu Tình nói hai người rất tình tứ thì trả lời: “Gần gần vậy.
Nội công đoạn đầu thôi đã mất mười mấy tiếng, làm rồi ngừng làm rồi ngừng.
Mảng mô sẹo của Úc Nam không dễ tô màu, rất nhiều thời điểm cần tô nhiều lần.
Đôi khi ngừng lại không phải do em ấy đau quá không chịu nổi, mà là do tôi xót xa quá nên ngừng.”
Cung Thừa chỉ nghe được câu “em ấy đau quá không chịu nổi” thì mặt như tảng băng rét lạnh.
“Đau cỡ nào?”
“Cỡ nào? À mà lúc xăm Úc Nam cắn hư một cái ghế của tôi.” Du Xuyên cười nói.
Phương Hữu Tình đùa: “Lần sau dặm màu có thể để ngài Cung ngồi với cậu ấy, cắn hư thì có người bồi thường.”
“Để tôi nói với ngài điều này, màu tiến vào lớp da thông qua kim xăm.” Du Xuyên nghiêm nghị phổ cập kiến thức cho Cung Thừa, “Chỗ nào thịt nhiều sẽ đỡ hơn, còn ở mô bạch huyết, phần thịt non bên trong nơi nổi rõ xương thì khá đau.
Hình xăm của Úc Nam đa phần nằm ở hông, mông và đùi trong, nói chung là đau hơn bình thường, đã vậy còn là xăm trên vết sẹo, thời gian rất là dài…!Xem như em ấy giỏi chịu đựng.”
Người lúc thân mật hơi dùng sức tí thôi đã khóc lóc sụt sùi, ngón tay bị gai hoa hồng đâm cũng rưng rưng, sao lại có được đánh giá giỏi chịu đựng từ miệng người khác?
Úc Nam thậm chí đau đến nỗi cắn hư một cái ghế.
Tim Cung Thừa tê dại mất một phần, gã nghe thấy mình hỏi: “Xăm hình trên vết sẹo có ảnh hưởng gì với da thịt không?”
Du Xuyên đáp: “Đa số đều ổn, chắc hẳn Úc Nam cũng không bị ảnh hưởng.
Ngài Cung yên tâm, mấy năm qua tôi nghiên cứu về cách che sẹo, không thiếu tác phẩm đoạt giải, kỹ thuật qua ải được.
À đúng, tác phẩm hình xăm cho Úc Nam cũng đoạt giải.”
“Cậu lấy ảnh của em ấy để dự thi?” Cung Thừa nhíu mày, cực kỳ không vui.
Du Xuyên đáp: “Không lộ mặt, đã được em ấy đồng ý.”
Phương Hữu Tình giải thích cho Cung Thừa: “Ngài Cung, lúc đó Úc Nam không có nhiều tiền, bản vẽ do cậu ấy thiết kế, cậu ấy đồng ý tham dự cuộc thi nên đàn anh làm miễn phí cho cậu ấy.”
Du Xuyên rút một tờ giấy chứng nhận đưa cho Cung Thừa: “Ngài xem đi, giành được giải vàng.”
Cung Thừa nhận nó, lật giấy chứng nhận.
Trong nháy mắt gã như bị một lưỡi dao sắc chém trúng tim, mím chặt môi, cơn đau âm ỉ lan từ trong tim từng chút từng chút, chảy dọc toàn thân, thứ gọi là đau lòng gần như nhấn chìm gã.
Đây là lần đầu tiên Cung Thừa nhìn thấy sẹo của Úc Nam.
Dưới lưng, bụng dưới, phần mông và bắp đùi bên trái, những mảng sẹo bị bỏng màu trắng hồng, làn da hơi nhăn nhúm, diện tích còn lớn hơn gã nghĩ rất nhiều.
Khó mà tưởng nổi rốt cuộc lúc đó trải qua sự cố nghiêm trọng thế nào mới tạo thành thương tổn như này.
Cung Thừa cứ ngỡ rằng mảng hoa hồng đó chỉ là kỹ thuật phóng đại, xăm nửa người là để làm đẹp, giờ mới hiểu ra chúng nó không một bông nào là dư thừa, chúng xuất hiện trên cơ thể, được dày công đắp nặn che lấp đi mỗi một tổn thương.
Gã quen với mỗi một đóa hoa hồng, mỗi một cánh hoa nhưng chưa từng mở miệng hỏi về chúng, thấu hiểu về chúng.
Vì khi ấy gã chưa từng để Úc Nam vào mắt cũng không đặt ở trong tâm.
Trước giờ Úc Nam luôn hoạt bát, tích cực hệt như một đóa hoa trong nhà ấm chưa từng gánh chịu tổn thương, không rành sự đời.
Khi đối mặt với gã em ấy chưa từng giấu giếm chuyện gì, hận không thể trao đi thứ tốt đẹp nhất.
Úc Nam không che giấu tình yêu cũng không che giấu nỗi đau, nhưng không hề chủ động nhắc đến nó để cầu xin sự thương hại từ bất cứ ai.
Cung Thừa biết, rõ ràng lúc đó em ấy luôn mở miệng, chỉ cần bắt chuyện thì sẽ hỏi ra được, hỏi xem Úc Nam có đau không, hỏi xem vì sao Úc Nam lại bị bỏng, trải qua mọi chuyện như thế nào, chắc chắn Úc Nam sẽ kể tất tần tật cho gã, vì cớ gì mà gã không hỏi chứ.
Gã chỉ biết Úc Nam bị bỏng lúc còn nhỏ, thuở xa xưa, thậm chí còn không biết là năm nào, nhưng giờ nhìn những thứ này gã đau đến độ hận không thể đau thay những gì Úc Nam phải chịu đựng năm ấy.
“Diện tích bị bỏng là 25%.
Tôi chưa từng làm trước đó không có nghĩa tôi không làm được, ngài Cung không cần lo lắng gì cả.” Du Xuyên cầm lại giấy chứng nhận, “Bản vẽ Úc Nam thiết kế cũng rất được, khi đó tôi còn khuyên nhủ em ấy đừng dễ dàng xăm những thứ có tính biểu tượng lớn, là em ấy khăng khăng kiên trì mới có tác phẩm này.”
Cung Thừa nghe hiểu nghĩa bóng của anh ta, gã liếc mắt sang.
Du Xuyên nói: “Vì yêu mà đi xăm thứ người khác thích, món đồ chơi tình ái này…!không dám nhận xét, nhưng Úc Nam giải thích em ấy không tính dùng cái này để tạo gánh nặng tâm lý cho người trong lòng, cũng không mong mỏi được báo đáp nên tôi chiều ý em ấy.
Trách là trách lúc ấy tôi không biết là ngài Cung, chứ không tôi sẽ khuyên nhủ nhiều hơn.”
Cung Thừa: “Vậy à.”
Phương Hữu Tình hơi khó xử, cô không hiểu tại sao Du Xuyên lại nói kiểu vậy.
Du Xuyên cười, đấu với Cung Thừa thì cũng chỉ là một cuộc khua môi múa mép thôi, thế là không nhắc đến nữa, chỉ nói tổng kết: “May mà hiệu quả rất tuyệt, tôi chưa từng thấy ai thích hợp xăm hoa hồng hơn Úc Nam, tác phẩm này của tôi có tên là Mỹ Nam Hoa Hồng.”
Cung Thừa sa sầm mặt.
Gã nhớ Úc Nam khóc, Úc Nam cười, Úc Nam phóng túng không e dè với trái tim trong sáng ở trước mặt gã, cũng nhớ đôi mắt vô hồn của Úc Nam khi đối diện với gã lúc ấy.
“Tôi không chơi với ngài nữa.”
Nói xong câu đó, tâm Úc Nam đau biết nhường nào?
Cung Thừa rất muốn rất muốn ôm oắt con vào lòng, ôm ghì lấy em ấy.
Nói em ấy biết mình sẽ không bao giờ để em ấy buồn lòng thế nữa.
Phương Hữu Tình nhận ra sự thương tiếc của Cung Thừa, cô tốt bụng nói: “Lần sau ngài Cung đi cùng với Úc Nam đến đây đi.
Có lẽ có người ngồi bên, cậu ấy sẽ không còn đau nhiều.”
“Ừ.” Cung Thừa khàn giọng lên tiếng, “Lần sau tôi đi với em ấy.”
Tối nay Phương Hữu Tình ngạc nhiên lẫn lo sợ vì được quan tâm, ngài Cung dặn dò tài xế, đích thân chở cô về trường.
Thậm chí Cung Thừa còn ngỏ lời cảm ơn cô.
“Cảm ơn mọi người đã ở cùng với Úc Nam lúc đó.” Người đàn ông chân thành cảm ơn.
Đợi Phương Hữu Tình đi rồi, chiếc xe vẫn đậu ở đấy rất lâu.
Nó đậu bên dưới ký túc xá của Úc Nam, đậu đến nửa đêm dưới gốc cây đâm chồi mới, người ngồi trong xe nhìn lên ánh đèn phòng ký túc xá của một cửa sổ nào đó, đến tận khi đèn tắt mới thôi.
Cung Thừa có số điện thoại mới của Úc Nam từ lâu.
Gã nắm điện thoại, nhìn dãy số, dây dưa mãi không bấm gọi.
Đây là ký túc xá sinh viên, gọi điện xong sao nữa? Úc Nam biết là do gã gọi chắc chắn sẽ không bắt máy, gã không thể xông vào ép buộc một cậu sinh viên nhỏ hơn gã 18 tuổi.
Úc Nam từng gào khóc tuyệt vọng hỏi không chỉ một lần: “Cớ sao tôi không lớn hơn, cớ sao tôi lại nhỏ hơn chú nhiều đến vậy? Cớ sao tôi không gặp chú sớm hơn nữa?”
Khi ấy gã chỉ thấy đáng yêu.
Giờ đây đổi thành gã mới là kẻ căm hận tuổi tác.
Thậm chí bắt đầu buồn bực vô dụng, tại sao gã lại lớn hơn Úc Nam nhiều vậy chứ.
Nếu gã còn trẻ, còn nhỏ thì có lẽ có thể trở thành bạn học của Úc Nam, trở thành sinh viên của nơi này, thế thì sẽ có một tình huống khác đón chờ bọn họ.
* (dauhacmieu)
Ngày hôm sau Úc Nam đi học thì gặp Phương Hữu Tình.
“Ê, bao giờ cậu đi?” Phương Hữu Tình hỏi, “Mình tính quất thêm một con cá voi ở đây! Đi chung đi!”
Úc Nam cầm bút, trong đôi mắt tròn xinh đẹp lộ vẻ mờ mịt: “Hả?”
Phương Hữu Tình chỉ cánh tay mình, hỏi: “Hình xăm đó! Ngài Cung không nói cậu biết cậu nên dặm màu à?”
Úc Nam nghe thấy cái tên đó, cậu thu hồi vẻ mơ màng cám dỗ người ta, trở thành một mỹ nam lạnh lùng thông minh: “Cung Thừa? Sao cậu lại nhắc đến chú ta, mình chia tay với chú ta rồi.”
Phương Hữu Tình ngạc nhiên há hốc miệng, kể lại chuyện diễn ra vào chiều tối hôm qua.
Úc Nam càng nghe càng khó chịu, sắc mặt tái mét.
Tất cả là tại cậu đổi số điện thoại xong tự khép kín, trừ bạn thân nhất và người nhà ra không báo ai biết, cậu chỉ muốn thả lỏng một thời gian, ai ngờ lại mua dây buộc mình, bụng làm dạ chịu.
Cuối cùng vẫn bị Cung Thừa biết bí mật của cậu.
Tuy nó không hẳn là bí mật gì nhưng nó khiến Úc Nam cảm thấy bị sỉ nhục.
Một sự đần độn trải dài từ đầu đến cuối mối quan hệ, trên đời này chắc chắn không còn ai có thể đần như cậu, đần hơn cậu.
Một tiếng “rắc” vang lên, bút chì phác họa trong tay bất giác bị cậu bẻ gãy.
Úc Nam cúi đầu nhìn: “…” Bút của cậu.
Phương Hữu Tình hoảng hốt: “…Mình, mình xin lỗi, mình không biết hai người…!như thế, cậu có đi dặm màu nữa không?”
Đây quả là một vấn đề khó xử.
Không một ai hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện hình xăm của Úc Nam hơn Phương Hữu Tình, thậm chí cô còn chính tay giật dây làm mối, tham dự cả quá trình, nhìn Úc Nam một lòng xăm hình vì tình yêu.
Úc Nam khó chịu hỏi: “Không dặm màu về sau sẽ xấu lắm hả?”
Phương Hữu Tình nói: “Không hẳn.
Kỹ thuật của đàn anh rất đỉnh, chắc không ảnh hưởng lớn đâu.
Nhưng mình nghe anh ấy nói có thể vài nơi trên người cậu trao đổi chất nên màu sẽ không còn đẹp lắm.
Cậu có quan sát xem nơi nào bị trao đổi chất mờ đi các thứ không?”
Đã lâu lắm rồi Úc Nam không nhìn thứ này trên cơ thể mình.
Cậu lắc đầu: “Chắc có á.
Cậu nói đúng, có vẻ cần phải đi kiểm tra và dặm màu.”
Thật ra đối với cậu thì dặm màu không được xem là tổn thương lần hai.
Cũng giống như cậu đã nói với Đàm Nhạc Phong, dự tính ban đầu của chịu đau đớn là nhằm che dấu vết sẹo chứ không phải xăm tên người ấy, là hoa hồng thì sao chứ, bản thân hoa hồng không có tội.
Úc Nam hít sâu, cậu nói: “Nói thật không muốn đi tí nào, mình thấy đau quá.”
Lần thứ nhất đau cỡ đó mà vẫn chịu đựng được là do khi ấy cậu không sợ.
Nhưng bây giờ cậu không còn lý do ấy nữa, cũng không còn can đảm nữa, muốn cậu chịu đau thêm một lần cậu sợ vô cùng.
Phương Hữu Tình hiểu ý của cậu, cô hơi trầm tư: “Không thì đợi qua mấy ngày rồi đi sau, để mình báo với anh ấy, cố sao cho không kéo dài lâu.
Úc Nam, cậu đừng nghĩ nhiều, hình xăm trên người cậu rất đẹp, cho dù là xăm vì điều gì cũng chẳng sao hết, không dặm màu mới đáng tiếc.”
“Ừ.” Úc Nam đắng lòng.
Cậu đã hiểu cảm nhận của Úc Kha khi bị bắt quay về xăm hình, cũng hiểu cái gọi là tự mình gây ra thì dù có quỳ chết cũng phải làm cho xong.
Sau khi tan học, Úc Nam và bạn bè cùng rời phòng học, tính đi ăn và nghỉ trưa.
Hôm nay Đàm Nhạc Phong cúp tiết, tiết học phần chung buổi chiều Úc Nam kiên quyết không điểm danh hộ cậu ta, không phải Úc Nam không đủ tình nghĩa mà vì cậu làm giúp rất dễ bị lộ tẩy.
Chỉ cần cậu ngồi xuống tiết học phần chung thì sẽ bị chú ý.
Cậu vừa mở miệng trả lời thì vô số người không tự chủ nhìn cậu, giảng viên sẽ phát hiện, tóm lại tỉ lệ thất bại cực cao.
Đàm Nhạc Phong đấm ngực giậm chân nhưng không thể phản bác, cậu ta đành phải liên lạc với những người khác nhờ giúp đỡ.
Úc Nam vừa trả lời tin nhắn của Đàm Nhạc Phong vừa đi về phía trước.
“Bạn ơi, cho hỏi đi đến thư viện như thế nào?” Có người hỏi cậu.
Úc Nam ngẩng đầu thì thấy một nam sinh mày kiếm mắt sao vóc dáng cao ráo mỉm cười đứng trước mặt mình, đeo ba lô màu đen còn đeo đôi bốt Martin đen, có vẻ chất chơi.
Úc Nam vô thức nói: “Đằng trước rẽ trái xong rẽ phải, bên cạnh hồ nhân tạo đó.”
Nam sinh cảm ơn xong đi về phía trước.
Úc Nam đứng yên, híp mắt lại: “Đoàn Dụ Hàn!”
Cậu sực nhớ ra đó chẳng phải Đoàn Dụ Hàn cùng cậu tham dự khóa tập huấn ở thủ đô sao?
Đó là chuyện của hơn 3 năm trước nhưng Úc Nam ấn tượng rất sâu với hắn, vì hai người gặp nhau nhiều nhất trong lớp tập huấn, còn cùng hoàn thành một bức vẽ, vì sao lại gặp hắn ở chỗ này?
Đoàn Dụ Hàn dừng bước, hé hàm răng trắng tinh: “Tớ còn tưởng cậu không nhận ra tớ!”
Úc Nam gật gật đầu: “Vì tớ là máy in hình người, cậu quên rồi à.”
Nói xong cả hai cùng cười.
Khi ấy ở lớp tập huấn Úc Nam gặp người mẫu nào là nhớ không thể quên, giáo viên còn nói cậu là máy in hình người.
Đoàn Dụ Hàn nói: “Nãy tớ còn nhủ nếu cậu không nhận ra tớ thì tớ sẽ bỏ đi, xem như chưa từng đến đây.”
Úc Nam ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cậu đặc biệt đến tìm tớ?”
“Chứ không thì sao.” Đoàn Dụ Hàn nhún vai, nắm tóc, “Tớ không quen người khác trong Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm.
May mà cậu rất nổi tiếng, tớ mới hỏi ba người mà đã biết cậu ở tòa nhà này.
Đợi cậu tan học sắp một tiếng rồi, giờ bụng nó réo, cậu muốn mời tớ một bữa không?”
Bạn bè đến làm Úc Nam phấn khởi.
Cậu ném hết chuyện không vui ra sau đầu, dẫn Đoàn Dụ Hàn đến nhà ăn “cao cấp” mà giáo viên Học viện thường ghé đến, gọi cực nhiều món.
Đoàn Dụ Hàn không khách sáo, trước kia có đoạn thời gian gần như cả hai không giấu nhau điều gì, ăn cơm mời khách là chuyện hiển nhiên.
“Sao cậu biết tớ ở Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm?” Mắt Úc Nam sáng lấp lánh.
Tập huấn xong, cả hai hẹn nhau phải giữ liên lạc xong mỗi người quay về thành phố của mình với bạn học.
Sau khi quay về không biết vì sao, không biết là ai xa lánh ai trước, cũng có thể mọi người đều bận chuyện của mình, vậy là cắt đứt liên lạc.
Hỏi xong Úc Nam thấy mình hỏi sai sai, cậu đã nói với Đoàn Dụ Hàn từ trước mình muốn thi vào Học viện Mỹ thuật Hồ Tâm, còn nói muốn cùng nhau thi.
Đoàn Dụ Hàn múc canh cho cậu, đáp: “Weibo.”
Úc Nam không hiểu: “Weibo?”
“Weibo hôm trước, trùng hợp tớ có theo dõi blogger.” Đoàn Dụ Hàn nói ngắn gọn đủ ý, “Tớ nhìn thấy ảnh cậu ở trên Weibo, vừa khéo tìm được cậu.”
Úc Nam nhớ blogger đó tên là “Viện điều dưỡng trai đẹp”, trong đó toàn là hình trai đẹp, Đoàn Dụ Hàn theo dõi tài khoản đó làm gì.
Song cậu vẫn gật đầu: “Ồ, ra vậy.”
Đoàn Dụ Hàn nói: “Tớ nhắn tin nhắn riêng mà cậu tắt, chứ không có thể báo cậu sớm hơn.”
Úc Nam: “Tớ cứ tưởng cậu sẽ thi vào đây với tớ, còn hỏi thăm danh sách nhập học có tên cậu không.”
Đoàn Dụ Hàn cười: “Tớ lưu ban.”
Úc Nam “Ồ”, hơi bất ngờ.
Đoàn Dụ Hàn nói: “Cuối cùng cha tớ vẫn không đồng ý cho tớ học mỹ thuật.
Tớ lưu ban một năm, bây giờ học chuyên ngành kiến trúc ở đại học Đồng, thành một con cún kiến trúc.”
Đại học Đồng nằm ở ngay thành phố Đồng kế bên, đi đường sắt cao tốc một tiếng là có thể đến Thâm Quyến.
Hóa ra bọn họ ở khá gần nhau.
Khi đó Đoàn Dụ Hàn bị người nhà quản rất nghiêm, là thiếu niên phản nghịch, một lòng muốn trở thành họa sĩ, nếu không hắn sẽ không có nhiều tiếng nói chung với Úc Nam đến thế.
Úc Nam tỏ vẻ tiếc nuối.
“Không học được hội họa nhưng vẫn có thể đến Học viện Mỹ thuật.” Đoàn Dụ Hàn như không hề để tâm, hắn vỗ vai cậu, “Đừng đau lòng thay tớ, lát nữa dẫn tớ đi lượn một vòng ở ngôi trường đại học trong mộng của tớ ha?”
Úc Nam gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Cả hai tán gẫu, ba năm không gặp cũng không làm bọn họ xa cách.
Trên đường đi, Đoàn Dụ Hàn nói Úc Nam cao hơn.
“Trước kia thấp thế này này.” Đoàn Dụ Hàn vung tay chỉ dái tai của mình, “Giờ cao đến đây của mình.”
Cùng là thiếu niên, Đoàn Dụ Hàn cao to, Úc Nam chỉ đến đúng lỗ tai của hắn.
Nhưng Đoàn Dụ Hàn thuộc về tạng người cao ráo như cái sào, không có cơ bắp nên không tạo áp lực với Úc Nam: “Tớ nhớ hơn cậu một tuổi, nói không chừng năm sau sẽ cao ngang cậu.”
Đoàn Dụ Hàn ấn đầu cậu xoa xoa.
Úc Nam không hiểu sao tất cả những người lớn hơn cậu đều thích làm vậy, nhưng cậu không cảm thấy Đoàn Dụ Hàn là anh lớn, đỏ mặt lùi lại: “Tớ không phải chó.”
Trên đường đi có rất nhiều chào Úc Nam.
Đoàn Dụ Hàn cười: “Giông giống với trong tưởng tượng của tớ, đúng là cậu rất nổi tiếng.”
Úc Nam “phản kèo”: “Do bây giờ tớ là đàn anh.
Cậu mới năm hai, cậu cũng phải gọi tớ là đàn anh.”
Đoàn Dụ Hàn ngoan ngoãn: “Đàn anh ạ.”
Úc Nam hài lòng: “Ngoan.”
Buổi chiều, cả hai cùng đi học tiết học phần chung, Đoàn Dụ Hàn điểm danh thay Đàm Nhạc Phong.
Lần này còn lộ tẩy nhanh hơn, gương mặt lạ lẫm càng thu hút sự chú ý, giảng viên nổi trận lôi đình, hủy bỏ tư cách dự thính của Đoàn Dụ Hàn đuổi hắn ra ngoài.
Úc Nam ngồi bên cửa sổ, nhìn Đoàn Dụ Hàn sải đôi chân dài ngán ngẩm đi vòng vòng ở bên dưới, Đoàn Dụ Hàn cũng đẹp trai, thường có người nhìn hắn, hắn ngồi dưới một gốc cây đợi.
Đến khi hết tiết sang tiết kế tiếp, Úc Nam cũng cúp học.
Cậu ôm sách chạy xuống lầu: “Đoàn Dụ Hàn, cậu chờ tớ tí, tớ lên phòng cất sách đã rồi đi dạo với cậu!”
Đoàn Dụ Hàn nói: “Giảng viên của các cậu dữ ghê, cậu không sợ ông ấy trừ điểm của cậu”
Úc Nam nói rất có nghĩa khí: “Nhưng tớ không thể bỏ cậu một mình.”
Bọn họ đi dạo phòng trưng bày mỹ thuật, vẽ tranh cát, còn lên Thành Phố Trò Chơi chơi game, chơi vui vẻ cả buổi chiều.
Vé tàu sắt cao tốc của Đoàn Dụ Hàn là buổi tối, Úc Nam tiễn hắn đến trạm, hẹn lần sau đến đại học Đồng tìm hắn hoặc Đoàn Dụ Hàn đến chỗ Úc Nam lần hai.
Gần đến trạm, Đoàn Dụ Hàn chợt dừng bước làm hại Úc Nam đập đầu vào vai hắn.
“Úi!”
Úc Nam đau, cậu ôm trán.
Đoàn Dụ Hàn lên tiếng: “Trên Weibo cậu nói mình thích đàn ông.”
Úc Nam hào phóng thừa nhận: “Đúng vậy.”
Đoàn Dụ Hàn cúi đầu nhìn cậu: “Rốt cuộc tớ cũng có thể nói chuyện ấy ra.
Úc Nam, trước kia tớ từng thích cậu.”
Úc Nam kinh ngạc: “!!!”
Đoàn Dụ Hàn cười: “Đi đây.”
Nói xong Đoàn Dụ Hàn xoay người phóng khoáng đi vào trạm, còn đứng ở cuối vẫy tay với Úc Nam nhẹ như bẫng.
Mặt Úc Nam đỏ như gấc.
Cậu thầm nghĩ quả thật mình nói thích con trai ở trên Weibo nhưng cũng đã nói không muốn yêu đương nữa.
Trên đường về, Úc Nam nắm vòng tay của tàu điện ngầm, để mặc người mình lắc lư.
Đoàn Dụ Hàn là bạn của cậu, là người bạn tốt nhất cậu gặp năm cấp ba, đại diện cho một đoạn ký ức thiếu niên phấn đấu nhiệt huyết vì lý tưởng, treo đèn chiến đấu ban đêm.
Cậu không hiểu mình bị sao, vì sao lại có phản ứng như vậy.
Quay về trường, vừa đi đến bên dưới ký túc xá thì bóng mờ chiếc xe màu đen quen thuộc cắt ngang tâm trạng hớn hở của cậu, như thể tạt một thau nước lạnh xuống đầu.
Úc Nam không còn bước đi thong thả mà rảo bước thật nhanh.
Nhưng người đàn ông lại xuống xe, yên lặng nhìn cậu bước tới.
Lúc đi ngang qua người gã thì gã bắt lấy cổ tay cậu.
Tim Úc Nam bỗng đập loạn vài nhịp, sinh ra ảo giác bị bỏng, không đợi cậu gạt phăng bàn tay to ấy ra, gã đàn ông xưa nay luôn ngồi ở địa vị quyền cao chức trọng mở miệng trước.
“Bé con, tôi có lỗi với em.”.