Mỹ Nam Hoa Hồng

Chương 33: Hiểu Rõ


Đọc truyện Mỹ Nam Hoa Hồng – Chương 33: Hiểu Rõ


Vừa rạng sáng hôm sau Cung Thừa đã đi, trước khi đi Úc Nam vẫn còn đang ngủ.
Trong cơn mơ màng, cậu cảm nhận người đàn ông hôn lên trán mình, vành môi có xúc cảm mềm mại.

Đến khi bộ não trì trệ nhớ ra hôm nay Cung Thừa sẽ đi công tác, mở mắt thì Cung Thừa đã đi rồi.
Không có Cung Thừa ở đây, căn phòng quạnh quẽ ảm đạm, ngay cả ánh nắng rọi vào cũng không làm Úc Nam cảm nhận được nhiệt độ.
Cậu ngẩn ngơ một hồi mới đi đánh răng rửa mặt, không lâu sau có người nhấn chuông cửa.
Người giao hoa đến rồi.
Úc Nam mở cửa: “Chị Lâm ạ.”
Người đến là một cô gái mặt tròn hơn 20 tuổi, không lớn hơn Úc Nam là bao.
Kể từ lần trước chú Nhậm đích thân dạy Úc Nam thì ông bảo chị gái nhỏ tên Lâm Minh phụ trách giao hoa.

Úc Nam dẻo miệng, vừa ngoan vừa lễ phép, lần nào Lâm Minh gặp cậu cũng cười tít mắt.
Úc Nam từng tán gẫu với cô, biết đối phương là sinh viên tốt nghiệp đại học chuyên ngành Quản gia, đã công tác trong nhà lớn của Cung gia hơn một năm.
Nhắc đến nhà lớn Cung gia, Úc Nam khá là ngạc nhiên.
Hiện tại cậu và Cung Thừa đều sống trong trung tâm thành phố thuận tiện cho sinh hoạt hằng ngày của cả hai, có vẻ như Cung Thừa không về đó nhiều, không thích nhắc đến chuyện bên đó.

Nhưng chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Cung Thừa đều do bên đó sắp xếp quản lý, sau khi được Cung Thừa dặn dò thì bây giờ có thêm một phần dành cho Úc Nam.
Lâm Minh mặc đầm công sở, ôm một bó hoa hồng đỏ rực, vẫn là giống ấy, thơm ngào ngạt.
“Chào em.” Lâm Minh đi vào phòng đặt hoa lên bàn cho Úc Nam, tay phải còn cầm theo một hộp đựng thức ăn.
“Là gì vậy?” Úc Nam tò mò hỏi.
Lâm Minh đáp: “Bữa sáng của em đó.

Sớm nay ngài Cung gọi điện báo ngài ấy phải đến Thượng Hải, đặc biệt căn dặn trong nhà chuẩn bị bữa sáng cho em, sợ em không biết chăm sóc bản thân.”
Úc Nam đỏ mặt: “…Em cảm ơn.”
Lâm Minh cười, dịu dàng mở hộp đựng thức ăn ra.
Trên chiếc đĩa tinh xảo là một miếng bánh cuộn ngàn lớp, một bát sữa với hạt sago, toàn là bánh ngọt.
(*) Hạt sago còn được gọi là trân châu tuyết, được làm chủ yếu từ bột sắn dây hoặc bột báng.
Úc Nam từng xem mẹ luộc hạt sago với sữa nên biết hai thứ này trông thì đơn giản song thật ra tốn khá nhiều thời gian.
Chiếm dụng thời gian của người ta để làm việc cho mình, Úc Nam ngại lắm, nhưng có lẽ do ấm lòng vì hành động của Cung Thừa nên trên gương mặt cậu vẫn nở nụ cười.

“Đẹp mắt quá.” Úc Nam khen.
Lâm Minh gật đầu, chừng như vô tình nói: “Ừa, bình thường gần như anh giáo viên nhỏ không xuống bếp, nghe nói sắp đi qua đây nên anh ấy mới đích thân xuống bếp.

Tiếc là anh ấy không biết ngài Cung đi Thượng Hải, không có lộc ăn.”
Úc Nam hỏi: “Giáo viên nhỏ?”
Xưng hô sao mà lạ vậy, ngẫm kỹ lại nó còn mang theo sự thân mật, chẳng lẽ là em trai của Cung Thừa? Úc Nam chỉ nghe Cung Thừa nói về anh lớn của gã, cũng biết Cung Nhất Lạc là con trai của anh lớn gã, nhưng chưa từng nghe gã nhắc về em trai.

Chuyện về Cung Thừa, Úc Nam luôn rất hiếu kỳ.
Lâm Minh không nói chi tiết về người “giáo viên nhỏ”, cô chỉ nói: “Em cứ từ từ ăn, chị về đây.”
Úc Nam: “Chào chị Lâm.”
Lâm Minh cười, cô rời đi.
Úc Nam thấy đồ ăn thật sự đẹp mắt, còn có tâm ý Cung Thừa dành cho mình nên cầm lòng không được chụp tấm hình đăng lên tường.
Còn đính kèm dòng miêu tả: Một bữa sáng đong đầy yêu thương【trái tim】
Cậu hi vọng Cung Thừa nhìn thấy sẽ bấm like cho cậu.
Cung Thừa không like, nhưng Đàm Nhạc Phong thì like đầu tiên.
Hôm nay phải đến lớp đào tạo để báo cáo, khi Úc Nam đến Đàm Nhạc Phong đã đợi cậu ở cửa: “Con trai, cha cực kỳ thất vọng về con.”
Úc Nam: “Gì?”
Đàm Nhạc Phong ôm cổ cậu: “Cha mua cho con biết bao bữa sáng mà sao xưa giờ con chưa từng đăng lên khoe ân ái? Con sờ thử xem lương tâm của con có đau không?”
Úc Nam cứng họng, đúng là lương tâm cậu hơi hơi đau, cậu miễn cưỡng vớt vát thể diện: “Tao đã khen ngợi mày bao nhiêu lần trên tường còn gì, ngày đầu tiên quen mày khi lên đại học tao đã khen rồi.

Không tin mày lướt lại xem dòng trạng thái ngày 26 tháng 8 đi, trên đó tao viết bạn cùng phòng của mình đáng yêu lắm.”
Úc Nam chưa từng cài đặt gì mà “Chỉ hiển thị trong ba ngày”, luôn để lại dấu vết của các dòng trạng thái.
(*) “Chỉ hiển thị trong ba ngày”: Chức năng của Wechat giúp người sử dụng cài đặt bạn bè chỉ có thể xem hoạt động của người đó trong 3 ngày đổ lại.
Đàm Nhạc Phong hầm hừ: “Đó cũng không che giấu được sự thật mày yêu đương xong vứt bỏ tao.

Người ta vừa đến đón mày đã bị gạt đi theo rồi, đã bàn bạc cả mùa hè này chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau mà.”
Úc Nam nói: “Vì tao đang yêu cuồng nhiệt.”
Đàm Nhạc Phong: “…Ờ ok.”
Úc Nam yêu đương cuồng nhiệt tỏ vẻ mấy ngày nay không có Cung Thừa, mới chia tay có một buổi sáng đã bắt đầu nhớ nhung đối phương.
Còn lâu mới hoàn thành các thủ tục, Úc Nam không có chuyện gì làm, thế là cùng với Đàm Nhạc Phong vào lớp dạy bài màu sắc cho những bạn nhỏ.


Học xong, các bạn nhỏ chạy loạn khắp phòng, mở cuộc đại chiến giấy bút màu vẽ.
Màu vẽ dành cho trẻ em đều không độc hại, mỗi một bé đều mặc áo khoác bảo hộ, không sợ làm bẩn quần áo.
Có cậu đến, Đàm Nhạc Phong thảnh thơi hơn rất nhiều, thậm chí có thời gian nhắn tin với bạn trai.
Thật ra Úc Nam đi rồi, Đàm Nhạc Phong không về ký túc xá.
Sau khi cậu ta và người bạn trai trên ứng dụng mạng xã hội gặp mặt ngoài đời thì bắt đầu chuyển từ yêu online thành yêu offline, bây giờ đêm nào cậu ta cũng chạy đến chỗ bạn trai.
(*) Yêu online thành yêu offline (từ gốc: 奔现): Từ ngữ mạng nhằm mô tả mối quan hệ từ yêu ảo trên các mạng xã hội thành yêu nhau ngoài đời thật.
Đối phương là huấn luyện viên thể hình, dáng người cực đỉnh.

Đàm Nhạc Phong là một cựu gay dù vẫn còn trẻ tuổi, ở trước mặt Úc Nam không còn là bông hoa trắng mà chuyển hình thành bản thể Ô Yêu Vương, cậu ta kể mình bị anh ta “cày cấy” rất lợi hại.
(*) Ô Yêu Vương: Từ ngữ mạng, chỉ những người rành rọt về các chuyện cười người lớn, tục tĩu.
“Lần này thật sự là người không tệ, hàng to xài cũng tốt.

Tốt hơn thằng tệ bạc kia nhiều, tao thoát khỏi anh ta mới biết cái gọi là vui sướng, sáng hôm nay suýt chút nữa không dậy nổi, ê ẩm mình mẩy.”
Úc Nam thấy cậu ta miệng thì oán trách nhưng trên mặt lại là bộ dạng ngọt ngào cười tủm tỉm, cậu không hiểu, thắc mắc hỏi: “Ê ẩm mình mẩy sao mày còn cười?”
Lúc cậu đau toàn thân thật sự không cười nổi.
Đàm Nhạc Phong nói: “Vì anh ấy càng thấy hứng thú với tao thì càng chứng tỏ anh ấy yêu tao.”
Úc Nam rơi vào trầm tư.
Đàm Nhạc Phong thấy cậu như vậy, không biết cậu ta suy diễn cái gì mà an ủi Úc Nam: “Không sao, ngài Cung đã hơn 30 rồi, không được mãnh liệt cũng là chuyện bình thường.”
Úc Nam không hiểu ý ngầm của cậu ta, nói chắc nịch: “Vậy chứng tỏ Cung Thừa cũng rất yêu tao.”
Đàm Nhạc Phong không tỏ ý kiến.
Úc Nam vội nói: “Bọn tao mãnh liệt lắm!”
Thấy Đàm Nhạc Phong không tin, Úc Nam nhích lại nói mấy câu bên tai cậu ta, nói xong mặt đỏ lựng.
Đàm Nhạc Phong nhìn như thể bị sét đánh: “Cưỡi, cưỡi ngựa?”
Trùng hợp có một giáo viên ở lớp bên đi ngang qua, thấy dáng vẻ kỳ lạ của hai người thì hỏi: “Thầy Đàm, hai người đang nói bí mật gì vậy?”
Đàm Nhạc Phong lúng túng đáp: “Bọn em đang nói về hoạt động cưỡi ngựa.”
Úc Nam: “…”
Đợi người đó đi rồi Úc Nam mới dùng bàn tay mát lạnh của mình hạ nhiệt độ cho má, mắt mơ màng, xấu hổ nhưng cũng đắc chí: “Chắc chắn là Cung Thừa yêu tao hơn.”

Đàm Nhạc Phong: “Biết, biết chơi lắm.”
Không hiểu sao tâm cậu ta nảy sinh cảm giác quái lạ, hình như bạn thân bị người ta dẫn đi có mấy ngày mà bị dạy hư rồi, đã vậy mức độ còn vượt xa điểm mấu chốt của Úc Nam.
Không biết cảm giác quái lạ ấy đến từ đâu, Đàm Nhạc Phong hỏi: “Cục cưng, ngài Cung đối xử với mày thế nào?”
Úc Nam nghĩ ngợi: “Chú ấy rất tốt với tao.”
Đàm Nhạc Phong nói: “Tao không nói phương diện ấy, mày không cần tiếp tục nói tao biết rốt cuộc kịch liệt mức nào…!Ý tao là bình thường chú ấy đối xử với mày thế nào?”
“Thật sự tốt cực kỳ.” Úc Nam nói, “Chú ấy dành ra một căn phòng làm phòng vẽ tranh cho tao, dẫn tao đi chơi, còn sẽ tắm cho tao, xoa bóp, mỗi ngày đều đích thân nấu cho tao ăn.”
Đàm Nhạc Phong nghe cậu kể thì hơi hơi yên lòng, loại bỏ nghi ngờ, trêu cậu: “Ngài Cung không phải đang nuôi búp bê BJD thì cũng là đang nuôi con trai.”
Tan tầm cả hai cùng đi cửa hàng họa phẩm mua đồ.
Úc Nam mua một ít keo epoxy và propylene, chuẩn bị làm quà sinh nhật cho người cậu.
Ở một mình thời gian trôi qua vừa nhanh vừa chậm, Úc Nam vẽ được lớp nền đầu tiên thì dán kéo epoxy phủ lên bức vẽ chờ khô, qua hôm sau vẽ tiếp lớp thứ hai.

Làm xong những chuyện ấy thì trời cũng sập tối, cậu nhớ lại cảnh buổi sáng lúc ở cạnh Đàm Nhạc Phong, Đàm Nhạc Phong nhắn tin tương tác qua lại với bạn trai.
Ngày xưa khi Đàm Nhạc Phong quen Thạch Tân không thường hay liên lạc, vì Thạch Tân thường diễn vào buổi tối, ban ngày thì ngủ, mỗi lần Đàm Nhạc Phong gọi đến anh ta đều rất bực tức, đôi khi cả hai còn sẽ cãi vã vì chuyện đó.
Lúc ấy Úc Nam không hiểu lắm vì sao một người lại có khao khát: Báo cáo chuyện vặt vãnh diễn ra trong cuộc sống hàng ngày cho một người khác nghe, mong muốn nhận được lời phản hồi, mong muốn biết đối phương đang làm gì.
Giờ cậu hiểu rồi.
Đó là vì trong tâm mình có người ấy nên dù là lúc nào cũng muốn ở bên người ấy.
Chẳng hạn hiện tại cậu đặc biệt muốn gửi tin nhắn cho Cung Thừa.
Muộn thế này, chắc Cung Thừa không còn bận nữa đâu nhỉ?
Úc Nam gọi cho gã mà gã không bắt máy, thế là nhắn một cái meme qua.
Úc Nam: [Alo?【Lén lút nhìn ngó.jpg】]
Cung Thừa không nhắn lại.
Úc Nam lăn hai vòng trên giường, cậu nhìn chằm chằm điện thoại rất lâu, ngoài nhận được các thông báo quảng cáo và trò cười của bạn bè trong nhóm ra thì không cái nào là của Cung Thừa.
Cậu bèn gửi tin nhắn thứ hai: [Em nhớ chú.]
Tin này cũng biệt tăm biệt tích.
Úc Nam đợi mòn đợi mỏi, bỗng cậu bị tiếng thông báo cuộc gọi video đánh thức, mới nhận ra mình ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Mơ màng nhấn bắt máy, trên màn hình xuất hiện mặt của Cung Thừa.
“Cung Thừa!” Úc Nam dụi mắt, giọng ngái ngủ còn mang theo âm mũi.
Phía bên gã đàn ông là khung cảnh phòng họp nào đó, sau lưng còn có máy chiếu chưa tắt và ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ.
Trời tờ mờ sáng, cằm của gã mọc lún phún râu, sắc mặt có phần mệt mỏi nhưng biểu cảm vẫn dịu dàng, nói chuyện cũng dịu dàng đến mức có thể làm người ta chìm đắm chết đuối.
“Bé con.”
Mới một ngày không gặp, vừa nhìn thấy Cung Thừa đã làm tim Úc Nam đập nhanh hơn.
Cậu nghe gã gọi như thế thì đỏ ửng tai.
“Chú vẫn đang họp ạ?” Úc Nam nằm vùi một bên mặt vào gối, chỉ có thể nhìn thấy nửa gương mặt bị ép phồng lên, mang đến cảm giác bụ bẫm thịt của trẻ con.
“Họp xong rồi.” Cung Thừa nới lỏng cà vạt bằng một tay, “Bé, em nhớ tôi thế nào?”
Úc Nam: “Thì nhớ lắm luôn.”

Cung Thừa cong môi: “Nhớ tôi mà còn không cho tôi ngắm, chỉ lộ nửa bên mặt là sao?”
Úc Nam vừa tính nhích ra thì sực nhớ gì đó, cậu ngừng lại: “Không được, chú vẫn chưa nói là chú nhớ em.

Trước khi chú đi chúng ta đã bàn với nhau rồi mà.”
Chơi trò chơi ngôn ngữ với trẻ nhỏ, hiếm khi Cung Thừa thấy nó thú vị, gã đáp rất kiên nhẫn: “Tất nhiên tôi cũng nhớ em, mau cho tôi xem chút nào.”
Úc Nam cởi sạch nằm trong chăn mỏng, màn hình bị kéo ra xa, đầu tiên là lộ nửa bên mặt còn lại bị hằn dấu lúc ngủ, kế đến là xương quai xanh trần trụi xinh đẹp.
Tiếc rằng chiều dài cánh tay có hạn, ngoại trừ nhìn thấy rõ mấy dấu hôn thì cũng chỉ là những thứ làm người ta suy nghĩ vô tận.
Cung Thừa chỉ vào màn hình: “Em không mặc quần áo?”
Úc Nam trả lời: “Em có mặc quần lót.”
Sắc mặt Cung Thừa tối lại, gã nói: “Ngoan, lúc tôi không có ở đó thì phải mặc quần áo.”
Màn hình lóe lên, trong tích tắc hướng lên trần nhà.
Đến khi mặt Úc Nam xuất hiện trở lại thì cậu đã ngoan ngoãn mặc đồ ngủ, ngay cả cổ cũng che kín mít.
Cung Thừa hỏi hôm nay cậu làm những gì, ăn gì, Úc Nam đều trả lời hết.
Nhắc đến ăn, Úc Nam nhớ đến bánh cuộn ngàn lớp buổi sáng.
Cậu hỏi: “Cung Thừa, giáo viên nhỏ là ai vậy?”
Cung Thừa giật mình, hỏi ngược lại: “Sao thế?”
Úc Nam nói: “Sáng hôm nay chị Lâm mang điểm tâm đến nói là do giáo viên nhỏ làm, còn nói chú không có ở đây nên không có lộc ăn.

Chú không lướt xem em đăng gì hết.”
Sau khi trách thì cậu hỏi tiếp, “Giáo viên nhỏ là em trai chú sao?”
Cậu muốn hiểu Cung Thừa hơn, vì cậu nhận ra mình mà rời khỏi Cung Thừa thì gần như không biết một thứ gì về chú ấy.
Cung Thừa không trả lời, chỉ nói: “Mấy ngày này tôi không cho bọn họ đến đưa đồ ăn nữa, bé cưng ăn ở bên ngoài được không?”
Úc Nam nói được.
Vốn dĩ cậu cũng không muốn làm phiền người ta.
Cung Thừa vẫn không trả lời câu hỏi của cậu, lẽ nào có gì đó không tiện nói?
Nhưng mà chẳng phải hai người yêu nhau thì không thể giấu giếm gì với nhau sao, có phải Cung Thừa vẫn chưa tin tưởng cậu không?
Cung Thừa nhìn ra cậu đang nghi ngờ, gã lại nói: “Đừng để ý những người không liên quan.

Em ngủ sớm đi, tôi cũng phải về khách sạn, ngoan đi, tôi về sớm với em.”
Cắt cuộc gọi, Cung Thừa vào tường Úc Nam đọc rồi gọi tiểu Chu vào.
Hết 32.
– – – – – – – – – – –
Ui giời ơi, đường trộn miểng chai =)))))))).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.