Đọc truyện My Love – Chương 58
Ma Cao…..
Nó nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngay sau khi gió thô bạo đập mạnh tấm kính cửa sổ váo tường. Mưa nhanh chóng ghé qua chỉ chưa đầy một phút sau đó. Từng giọt mưa lạnh buốt theo gió tạt vào mặt nó. Nó cứ đứng yên. Không hiểu sao nước mưa lại làm nó cảm thấy d6ẽ chịu đến như thế. Hình ảnh của Gia Thành lướt qua trong đầu nó.
Tôi xin lỗi. Tôi biết làm như thế với cậu là không công bằng. Nhưng nếu Thượng Đế để cho tôi đuợc chọn lựa một lần nữa, có lẽ tôi sẽ chọn cậu.
Có lẽ sẽ chọn nó. Thật như vậy sao? Vậy thì tại sao? Tại sao anh lại chết vì Ngọc Lâm mà không phải là nó? Thế có nên trách Thượng Đế đã thiên vị cậu hơn nó không?
Bàn tay đẫm máu của anh vẫn cứ như còn đặt trên mặt nó. Nó mang máng cảm nhận như thế. Cho tới lúc chết, anh mới chịu quay lại nhìn nó. Như vậy đã đủ chưa? Nó giật mình vì sự tham lam của mình. Coi kìa….trước nay nó đâ có bao giờ như thế. Nó ao uớc anh hiểu rằng nó cũng yêu anh, vậy là đủ. Rồi sao nữa? À…anh bảo là anh biết và anh sẽ chọn lựa nó nếu có thêm một cơ hội nữa. Quá đúng với mong đợi rồi? Nò còn cần thêm gì nào?
Cần tình yêu của anh.
Nó cần tình yêu của anh.
Con người ta thật là tham lam. Thì ra khi được cái này rồi, họ lại tức thì mong muốn có thêm một thứ khác tốt hơn. Có lẽ vì thế mà Thuợng Đế đã trừng phạt nó. Thượng Đế đã để Gia Thành ra đi, vì người mà Gia Thành yêu mến, không phải nó.
Cậu nhóc à, sao em lại ngồi đây? Không có nhà để về sao? Thế có muốn theo tôi không? Tên của tôi là Tô Gia Thành. Nhớ nhé! Tô Gia Thành.
Nó nhớ mà. Nó có nhớ chứ. Chính Gia Thành đã nhặt nó về. Chính anh đã dạy nó cách bảo vệ chính bản thân mình. Cũng chính anh….anh là người làm cho tim nó đau nhói.
Gọi cậu là Tiểu Thành nhé! Vì cậu rất giống tôi lúc nhỏ. Sao? Cậu thích cái tên đó không?
Bất cứ cái tên nào, dù có xấu xí và khôi hài đến đâu, chỉ cần là Gia Thành gọi, dành cho nó, vậy là đủ.
Đừng trả thù cho tôi….cậu cần phải sống. Hãy thay tôi làm hết những chuyện mà tôi không thể hoàn thành. Phải sống thật tốt, nhớ chưa?
Sống thật tốt? Nghe thật là nực cười. Sống tốt……ai cơ? Nó à?
Một con người không có nước mắt. Không biết khóc là gì kể cả khi Gia Thành chết.
Nó rất muốn khóc như Ngọc Lâm, nhưng sao không có nước mắt nhỉ? Hình như khóc được tốt lắm. Vậy thì sẽ không quá đau như bây giờ.
– Tiểu Thành…ăn tối thôi!
Hạ Nguyên! Sao thằng nhóc này lại đi theo nó nhỉ? Nó có gì tốt cơ chứ?
– Anh không ăn cơm sao? Tô Gia Thành bảo anh phải sống để quản lý hệ thống sòng bạc ở đây. Bây giờ anh không ăn uống gì hết, vậy chết thì sao?
Mặc kệ thằng nhóc. Thằng nhóc nhìn tới nhìn lui cũng chỉ 15 hay 16 tuổi gì đó. Thằng nhóc so với nó còn quá trẻ con. Lúc bằng tuổi thằng nhóc này, nó đã phải lăn lộn với súng đạn bên cạnh Gia Thành. À, suýt tí nữa thì quên mất. Hạ Nguyên đâu phải là một người bình thường. Thằng nhóc này là Thập Tam giáo đầu của Thanh Long Đảng mà.
– Không ăn thật à?