Đọc truyện Mỹ Kiều Thê Của Ta – Chương 26
Toàn Tuệ Bân chờ vài ngày, Duẫn Hạo cũng không gọi cho nàng, Toàn Tuệ Bân có chút nóng vội: Chẳng lẽ Duẫn Hạo không cùng vợ hắn gây nhau sao? Không có lý a.
Nàng không nghĩ để Duẫn Hạo thấy nàng vui sướng khi người gặp họa, cho nên vẫn là trước mắt không quấy rầy Duẫn Hạo, nàng quyết định đến quán cà phê Tại Trung hay đến để thử thời vận.
Hôm nay Tại Trung nhận được điện thoại của Xương Mân, nói là mời y đến quán cà phê để tụ họp, Tại Trung nghĩ Duẫn Hạo biết chuyện của y và Đông Húc, sau đó một khoảng thời gian không đến thăm Lý Đặc ca và mọi người, cho nên vui vẻ đáp ứng.
Lái xe đứng trước quán cà phê: “Tài xế Trương, chú về trước đi, chài muốn ở lại ăn cơm chiều mới về nhà, đến lúc đó cháu gọi cho chú.” Tại Trung đối với tài xế dặn.
“Hảo, thiếu phu nhân, người phải cẩn thận thân thể.”
“Hảo!” Tại Trung cười, sờ sờ cái bụng mình. Tại Trung đã mang thai năm tháng, bụng bắt đầu lớn lộ ra ngoài, bây giờ đi ra đường chỉ có thể mặc quần áo rộng thùng thình.
“Nga yêu, người mẹ lý tưởng của chúng ta đến rồi đây.” Lý Đặc khoa trương hô một tiếng, còn vội vàng đón nhận đỡ lấy thắt lưng Tại Trung.
“Lý Đặc ca, ta cũng không phải di chuyển không tiện, ngươi không cần phải như vậy.”
“Hai cục cưng trong bụng ngươi khá lớn rồi a. Xương Mân, ngươi nói nếu sau này hai đứa nhỏ sinh ra, chúng ta mỗi người nhận một đứa làm con nuôi, thế nào.” Lý Đặc đề nghị.
“Ý kiến hay, Tại Trung không có ý kiến chứ?” Xương Mân đã sớm đến, phụ họa Lý Đặc.
“Đương nhiên được rồi, cục cưng, hai con có cha nuôi rồi kìa.”
Ba ngươi bằng hữu khó được tụ một chỗ cho nên hàn huyên thật lâu, thẳng đến khi hoàng hôn Lý Đặc mới tiễn Tại Trung và Xương Mân ra cửa.
“Ca, ngươi mau vào đi, ngươi xem nhân viên của ngươi đều bận rộn.” Xương Mân nói.
“Vậy được rồi, liên lạc sau a.” Lý Đặc xoay người vào quán giúp.
“Tại Trung a, bằng hữu ta vừa rồi gọi đến nói có chuyện gấp, ngươi một mình chờ tài xế Trương được không?” Xương Mân có chút lo lắng để cho Tại Trung một mình đứng chờ.
“Không có việc gì, chú Trương cũng sẽ nhanh đến, ngươi đi làm việc của ngươi đi.” Bị trở thành đối tượng trọng điểm bảo hộ, cảm giác tốt lắm nhưng Tại Trung không hy vọng vì vậy làm gánh nặng cho người khác.
“Về đến nhà gọi điện thoại cho ta nga.” Xương Mân không quên dặn một tiếng.
Tại Trung một mình đứng chờ, bây giờ là giờ cao điểm tan sở, cho nên đường lớn xem cộ thật đông, chú Trương lái xe chậm chạp vẫn chưa đến.
Toàn Tuệ Bân sớm đã chú ý Tại Trung, chính là vẫn không có cơ hội tiếp xúc y, bây giờ Tại Trung đứng một mình, là cơ hội tốt nhất.
“Kim Tài Trung tiên sinh, xin chào.” Gần gũi nhìn dung nhan Tại Trung, Toàn Tuệ Bân không thể không cảm thán tạo hóa bất công, người trước mặt không cần trang điểm gì vẫn xinh đẹp vạn phần, làn da thủy nộn trắng nõn không chút tỳ vết, môi không thoa son mà vẫn màu anh đào, còn có cặp mắt biết nói kia, Toàn Tuệ Bân cảm thấy có chút hoảng hốt.
“Xin chào, ta quen ngươi sao?” Tại Trung kinh ngạc nhìn người xa lạ này, nữ nhân này rất khí chất nhưng ánh mắt nàng hình như không thân thiện lắm nha.
“Tự giới thiệu một chút, ta tên là Toàn Tuệ Bân, chồng ngươi Trịnh Duẫn Hạo không nhắc qua ta với ngươi hay sao?” Trong giọng nói nữ nhân tràn ngập khiêu khích.
Tại Trung cảm giác được lai giả bất thiện, sinh khí đáp: “Chồng ta vì sao phải nhắc đến ngươi a, ngươi rốt cuộc là loại người nào?”
Toàn Tuệ Bân nghĩ rằng: Quả nhiên thật ngây thơ a, như vậy liền sinh khí, “Ha ha, nếu ngươi không ngại, chúng ta đi đến quán trà bên kia nói chuyện được không? Ta thấy ngươi lúc nãy ăn uống không tiêu phải không?” Toàn Tuệ Bân nhìn Tại Trung đánh giá từ trên xuống dưới.
“Được rồi.” Chẳng lẽ ta há sợ ngươi sao.
…
Trong quán trà.
Toàn Tuệ Bân mở miệng trước: “Duẫn Hạo không có nhắc qua tên của ta hay sao, ta không biết là kỳ quái bất quá hắn nhất định đã nói với ngươi về mối tình đầu đi?”
Tại Trung mở to hai mắt, chẳng lẽ nàng là nữ nhân mà Duẫn Hạo kể?
Nhìn phản ứng của Tại Trung, Toàn Tuệ Bân trong lòng sớm có đáp án, tự cố mục đích bản thân nói: “Đúng vậy, ta là mối tình đầu của hắn.”
“Mối tình đầu thì sao, đều là chuyện quá khứ.” Tại Trung cố gắng bảo trì bình tĩnh.
“Phải không? Xem ra Duẫn Hạo còn chưa nói qua với ngươi.” Nữ nhân vừa nói vừa từ trong túi xách lấy ra thứ đã chuẩn bị, là một cây bút ghi âm. “Nghe một chút đi.”
“Tuệ Bân, chờ ta đem việc nhà xử trí hoàn hảo, lại cùng ngươi nói chuyện của chúng ta. Mong ngươi cho ta chút thời gian.” Là tiếng của Duẫn Hạo.
“Duẫn Hạo đã đáp ứng ta, chờ hắn xử lý xong chuyện của ngươi sẽ cùng ta một lần nữa bên nhau.” Nữ nhân mang theo chiến thắng mỉm cười.
“Ngươi gạt người!” Tại Trung thật kích động, y không tin cũng không nguyện tin Duẫn Hạo sẽ dối y như vậy nhưng đó đúng là tiếng của Duẫn Hạo a.
“Tiếng của Duẫn Hạo ngươi cũng không nhận ra được sao, có phải hay không trong lòng ngươi tự hiểu, chuyện ta muốn nói chỉ có vậy.” Nói xong, nữ nhân thần khí đi khỏi.
Bên kia.
Tài xế Trương không tìm được Tại Trung, sốt ruột gọi cho t nhưng không ai nghe máy, bắt đắ dĩ gọi cho Duẫn Hạo.
“Chú Trương, sao lại gọi cho ta?” Duẫn Hạo nghi hoặc.
“Thiếu gia, không thấy thiếu phu nhân đâu cả.”
Dt ngh không nghe, không có về nhà cũng không ở cùng Lý Đặc hay Xương Mân. Chết tiệt! Lại cùng ta chơi trò mất tích. Trong lòng Duẫn Hạo nóng như lửa đốt.
Duẫn Hạo lái xe đến gần quán cà phê, trên đường lớn tìm y.
Tại Trung một mình đi trên đường, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của Duẫn Hạo: Tuệ Bân, chờ ta đem việc nhà xử trí hoàn hảo, lại cùng ngươi nói chuyện của chúng ta. Mong ngươi cho ta chút thời gian.
Trách không được Duẫn Hạo muốn nói với y chuyện của hắn và Tuệ Bân. Còn nói muốn mình tin tưởng, xem ra Duẫn Hạo đã sớm dự đoán được Tuệ Bân sẽ đến tìm. Tại Trung vừa đi vừa nghĩ, trong lòng loạn nón nảy: Duẫn Hạo là yêu ta, hắn sẽ không yêu Tại Trung kia đâu, ta rốt cuộc có nên tin tưởng hắn hay không?
Tại Trung suy nghĩ bị tiếng phanh xe của ô tô làm tỉnh, Duẫn Hạo từ xe đi xuống chưa nói một lời trực tiếp đem Tại Trung ôm vào trong lòng: “Em đi đâu vậy? Sao lại không nghe điện thoại? Anh sắp phát điên rồi.”
Tại Trung tựa vào ngực ấm áp của nam nhân, không có trả lời, y lại xác định Duẫn Hạo thương y nhưng y thật là độc nhất vô nhị của Duẫn Hạo sao?
“Sao không trả lời?”
Rốt cuộc Tại Trung cố lấy dũng khí hỏi ra vất đề rất sợ hắn xác nhận: “Anh còn yêu Toàn Tuệ Bân kia sao?”
Cái gì? Duẫn Hạo trong lòng cả kinh, Tại Trung sao lại hỏi vậy, chẳng lẽ Toàn Tuệ Bân đi tìm Tại Trung?
“Toàn Tuệ Bân có phải đến tìm em hay không?” Duẫn Hạo có chút lo lắng, nhìn bộ dáng Tại Trung thất hồn lạc phách, nữ nhân kia nhất định nói gì đó với y.
“Anh trả lời em trước, anh rốt cuộc còn yêu cô ấy không?” Tại Trung chỉ muốn biết đáp án.
“Tại Trung, em nghe cho rõ đây. Anh căn bản không thương cô ấy, trong tim trong mắt anh đều chỉ có một mình em.” Duẫn Hạo đỡ lấy bả vai Tại Trung nói.
“Phải không? Em hẳn nên tin tưởng anh nhưng em càng tin lỗ tai của mình hơn. ‘Tuệ Bân, chờ ta đem việc nhà xử trí hoàn hảo, lại cùng ngươi nói chuyện của chúng ta. Mong ngươi cho ta chút thời gian.’ Những lời này có phải của anh nói hay không? Cô ấy còn nói anh đáp ứng cùng nàng bắt đầu lại lần nữa.” Nước mắt vẫn thi nhau chảy xuống.
“Là Toàn Tuệ Bân nói với em?” Duẫn Hạo nghĩ rằng bản thân mình xem nhẹ nữ nhân kia, vài năm không gặp nàng trở nên càng đáng sợ.
“Cô ấy ghi âm lại đoạn đối thoại, em nghe được hết, chính anh nói ra, anh đừng hòng chống chế. Ô ô ô…” Tại Trung mặc kệ vấn đề hình tượng gì, trực tiếp ở trên Duẫn Hạo lớn khóc lớn.
Không ít người qua đường bị thu hút, “Tại Trung a, chúng ta về nhà trước được không. Về đến nhà anh sẽ giải thích với em nha.” Đại tổng tài Duẫn Hạo còn muốn chút mặt mũi, chạy nhanh đem Tại Trung ẩm lên xe.
Tại Trung biết giãy dụa cũng phí công, không kháng cự Duẫn Hạo, chính là trên đường về nhà cũng không để ý đến Duẫn Hạo.
Về nhà, Tại Trung trực tiếp về phòng, Duẫn Hạo chạy nhanh theo đi vào ôm lấy Tại Trung. “Bà xã, em hãy nghe anh nói đã, anh thừa nhận câu nói đó là anh nói nhưng đó là anh lừa cô ấy thôi. Cô ấy cho người điều tra em còn muốn phá hư tình cảm của chúng ta, anh nghĩ đùa giỡn với cô ấy một chút.”
“Anh nói anh lừa cô ấy? Vậy bây giờ có phải hay không cũng đang lừa em? Nói không chừng những lời này anh đối cô ấy cũng đã nói qua.” Tại Trung học cách nói chuyện cường điệu của Duẫn Hạo, “Tuệ Bân nha, em hãy nghe anh nói, anh là lừa dối Tại Trung thôi, người anh yêu là em đó.”
Duẫn Hạo cảm thấy bà xã hắn bộ dáng tức giận đều đáng yêu như vậy: “Bà xã, tưởng tu7o57ng của em thật phong phú. Thật sự không phải như em nghĩ đâu.”
“Em không nghe, anh ra ngoài cho em.” Tại Trung sử dụng toàn lực đem Duẫn Hạo đẩy ra cửa phòng, “Em không bao giờ bị tên lừa gạt như anh dự đâu, dùng hoa ngôn xảo ngữ của anh mà đi lừa Tuệ Bân của anh đi.”
Cửa đóng lại một cách vô tình, đường đường là đại tổng tài cứ như vậy bị chính bà xã đuổi ra khỏi phòng: “Bà xã, em mở cửa đi, em không phải nói không có anh ôm em, em ngủ không được sao.”
Vô luận Duẫn Hạo nói thế nào, Tại Trung đều không để ý đến hắn.
Duẫn Hạo lần đầu tiên biết cái gì gọi là nhóm lửa tự thêu, thật sự là dở khóc dở cười.
Duẫn Hạo lất di động gọi cho một dãy số.