Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 6: Thỉnh đạo sĩ


Đọc truyện Mỵ Khuynh Thiên Hạ – Chương 6: Thỉnh đạo sĩ

Tuy Tô thị là phu nhân gia hộ phú quý nhưng cũng là kiểu coi tiền như mệnh, ngày thường ngoài việc cùng các phu nhân quen biết đi đánh bài tản bộ cũng chưa từng để phí một văn tiền nào. Dù là mang những đồng tiền này tặng cho khuất cái bần hàn chán nản bên nhai, bà cũng cảm thấy giống như cắt thịt mình sinh sinh đem cho người khác vậy. Giờ đây nhi tử bà hôn mê bất tỉnh, dù cho có coi tiền như mệnh cỡ nào, Tô thị cũng không thể bỏ mặc sự sống chết của nhi tử thân sinh được.

“Tô Phúc, nhanh đi lấy ngân phiếu hai trăm lượng giao cho đạo trưởng.” Tô thị do dự phút chốc cuối cùng cũng hạ quyết tâm, hai trăm lượng a!Đó là hai trăm lượng văn ngân bạch hoa hoa à nha! Cứ vậy mà phi vào tay người khác mất! Tô thị thịt đau tâm càng thêm đau, nàng miễn cưỡng diện khuôn mặt tươi cười nói với đạo trưởng: “Đạo trưởng, như vậy đã mãn ý chứ? Nếu mà đạo trưởng đã thấy mãn ý mà nói, hiện tại có thể lập tức giúp ta đuổi yêu rồi chứ?”

“Ai nha, phu nhân quả là người tinh ý a! Có phu nhân… trợ giúp ngân tử để tu đạo như vầy, yêu quái có lợi hại cỡ nào bần đạo cũng sẽ diệt trừ thôi! Tối lên, tối lên… phu nhân yên tâm, giờ tý đêm nay ta sẽ thiết đàn bắt yêu ngay phòng lệnh công tử, đảm bảo công tử sẽ thanh tỉnh như xưa.”

“Tại sao phải là giờ tý mà không phải hiện tại chứ?” Trong lòng Tô thị cấp thiết, chỉ mong nhi tử có thể sớm tỉnh dậy, bớt chịu khổ bởi lần bất tỉnh này.

Có điều phu nhân không biết, yêu quái này chỉ lúc đêm tối mới có thể hiện ra nguyên hình. Tới lúc đó, ta lập đàn làm pháp, chắc chắn bắt được yêu vật kia dễ như trở bàn tay, đánh cho hắn hồn phi phách tán.” Đạo trưởng nào thèm để ý yêu quái có hiện hình buổi tối hay không, đã có thù lao hai trăm lượng ngân tử này, khi hắn nói chuyện thì rất tự tin. Chỉ tiếc tự tin cỡ này nghe vào tai Hồ Linh Tiêu đang ẩn trong phòng cách vách cũng là một phen ý tứ khác, nàng lắc đuôi mao nhung nhung*, khoé miệng giương lên đầy ý cười mị: đánh cho hồn phi phách tán? Phải là ta khiến ngươi trở nên vô cùng chật vật trước mới đúng.

[mao: đuôi – nhung: mềm mượt như nhung]


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đêm lạnh như nước.

Mây đen bao phủ bầu trời thành Tô Châu từ sáng sớm đã tản ra, khôi phục vẻ thanh lãng nên có. Bầu trời đêm sao sáng điểm điểm, ánh trăng như thuỷ ngân chảy trôi trên nhai đạo rải thạch thanh. Trong Tô phủ ánh sáng đều đã tắt, gia đinh nha hoàn sớm đã đóng cửa ngủ, chỉ còn ánh nến trong phòng Tô thị còn sáng, hẳn là lo cho an nguy của nhi tử nên không cách nào ngủ được.

“Thiên linh linh, địa linh linh. Thái Thượng Lão Quân mau hiển linh…” Ở ngoài phòng Tô Trí Viễn, Đạo trưởng cầm kiếm gỗ đào trong tay đứng sau pháp đàn đã bày xong, trên tay kia của hắn cầm đạo phù hoạ (vẽ) loạn thất bát tao (loằng ngoằn tùm lum), chỉ thấy đạo trưởng không ngừng niệm trong miệng, dùng kiếm gỗ hoạ loạn gì đó nơi khoảng không hướng về đạo phù trong tay, ba bước tiến hai bước lùi hướng tới gian phòng của Tô Trí Viễn.

Gió lạnh thổi tới, những đạo phù dán đầy cửa phòng Tô Trí Viễn kia bị thổi dồn dập mà nhấc lên, có tiếng nữ tử khóc mơ hồ truyền tới. Đạo trưởng đánh cái rùng mình, vung kiếm gỗ đào vào khoảng không mấy cái rụt cổ lùi về sau pháp đàn. Hắn thả kiếm gỗ đàn trong tay xuống, cầm lấy pháp linh (chuông phép) đặt trên bàn, không ngừng rung lắc thành tiến: “Yêu nghiệt to gan, ở đây có bản đạo há lại để ngươi làm càn thêm! Còn không mau hiện ra nguyên hình, rời khỏi gian phòng của công tử Tô gia! Nếu không mà nói, đừng trách ta không lưu tình, đánh ngươi hồn bay phách tán!”


Cũng thật quá phí lời mà! Thời khắc này Hồ Linh Tiêu an vị bên giường Tô Trí Viễn, nghe lời nói nghiêm nghị bên ngoài của đạo trưởng kia, nàng không kiên nhẫn hút vài ngụm dương khí của người trên giường, hai tay vuốt vẻ đuôi hồ đang để lộ ra (hiện ra), dường như đang đợi đạo trưởng có nhiều động tác hơn.

“Yêu quái! Cư nhiên kính tửu không uống lại thích phạt tửu mà! Được được được, để xem bần đạo trị chết ngươi như thế nào, đánh ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh!” Đạo trưởng lắc pháp linh trong tay, đặt đạo phù vào oản (bát) chứa đầy thanh tửu (rượu trong), nâng lên ngậm một ngụm lớn phù tửu đi tới cửa phòng Tô Trí Viễn, đang định phun tửu về phía cửa dán đầy đạo phù. Hồ Linh Tiêu đổi tư thế ngồi bên giường, ngón tay nhẹ gảy, đạo trưởng kia không kịp đề phòng nuốt hết phù tửu trong miệng vào bụng, bị sặc sụa.

“Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ… khụ khụ…” Đạo trưởng bị sặc không ngừng ho khan, tiếng ho khan này còn kèm theo nữ tử cười đùa, đợi hắn bớt ho khan, tiếng cười đùa của nữ tử cũng theo không nghe thấy nữa. Qua một lúc, khi đợi đạo trưởng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, sắc mặt hắn càng phi hồng, lùi về sau pháp đàn giống như chạy trốn. Vừa rồi thanh âm trong phòng, rõ ràng chính là tiếng nữ tử thở dốc, rõ ràng như vậy, kiều mị như vậy, trực tiếp khiến người nghe hai chân như phát nhuyễn, vô lực làm việc.

“Yêu quái! Cư nhiên khiêu khích như vậy! Được được được, ngươi cứ chờ bần đạo đi!” Đạo trưởng ổn định tâm tình, trấn an trái tim nhảy loạn trong ngực. Hắn giơ kiếm đâm về phía đạo phù nơi giữa trác (bàn), đưa nó đốt trên ánh nến, tiếp tục niệm chú để mang phù chú mang theo hoả này xông thẳng vào gian phòng. Hắn cũng không tin, phù chú hpas tam vị chân hoả này lại không đốt được thanh âm nũng nịu của yêu ma trong phòng kia?!

“Ha ha, đêm hẳn còn dài… Ta có thể dùng thời gian này chơi với ngươi mà!” Hồ Linh Tiêu mềm nhũn ngáp một cái, quay ra ngoài miệng thổi ngụm khí như có như không, khí này lập tức hoá thành gió lạnh thổi thẳng ra ngoài, càng khiến phù hoả sắp vào cửa chuyển hướng, trong nháy mắt đốt lên đạo bào của đạo trưởng, hoảng sợ tới mức mặc kệ yêu nghiệt trong phòng, chạy quanh pháp đàn mấy vòng, sau đó hết cách phải đặt mông ngồi lên bụi cỏ tươi tốt bên cạnh, lăn lộn mấy cái liền để cho hoả kia biến mất. Mà đạo bào vốn sạch sẽ lại dính đầy lục sắc của cỏ cây mới có, từng mảng từng mảng trông thực khó coi.


Mấy lần trừ yêu đều không thành, đạo trưởng tính nhân màn đêm mang theo ngân phiếu đào tẩu đồng thời cũng muốn thử lại một lần cuối. Lúc này, hắn mang bao bố bạch diện (bột mì) đặt sẵn trên bàn lên người, hai tay nắm chặt kiếm gỗ đào, sau đó hít sâu một hơi dùng toàn lực xông thẳng tới cửa phòng, một cước đá văng cửa gỗ dán bầy đạo phù.

“Nàug! Yêu quái lớn mật! Chịu chết đi!” Chỉ thấy đạo trưởng nhảy liền mấy tới tới ngay giữa phòng, kiếm gỗ đào trong tay như ruồi bọ không đầu múa may quay cuồng. Giữa lúc hắn mang theo tâm tình thấp thỏm vung loạn vào khoảng không, Cửa phòng Tô Trí Viễn bị một lực lớn đẩy động, phịch một tiếng đóng chặt lại.

Cũng chính nhờ tiếng cửa đóng đột ngột này, đạo trưởng càng thêm khẳng định có yêu quái trong phòng này.

Tay hắn run rẩy luồn vào bao bố, nắm bạch diện lên điên cuồng ném về phía mỗi góc phòng. Khụ khụ, Hồ Linh Tiêu ẩn ở chỗ tối cũng không thích vị đạo này, nàng bịt miệng mũi hướng về khoảng không phía trước hoạ một vòng tròn, bạch diện bị ném đi lập tức bám lên người đạo trưởng, phủ hắn thành bạch diện tiên sinh.

“Khụ khụ… khụ khụ khụ….” Đạo trưởng liên tục dùng y tụ lau sạch bạch diện trên mặt, động tác của hắn còn chưa ngừng, Hồ Linh Tiêu đã rút ra mấy cọng lông mao trên đuôi hồ lộ ra để chúng nhảy vào y phục của đạo trưởng. Lại nháy mắt một cái, những lông mao hồ ly kia tựa như có sinh mệnh ngọ nguậy qua lại trên người đạo trưởng, trực tiếp dằn vặt hắn bị ngứa không thôi, hai tay gãi ngứa không có mục đích, ngay cả hàm răng trên dưới cũng theo đánh vào ma sát, hoàn toàn quên mất bản thân hắn đang ở trong phòng có yêu quái.

“Ha ha, ngứa a… vậy cứ ngứa tiếp đi, đùa với ngươi thật là vô vị mà! Vẫn là chơi với ngốc tử kia vui hơn, tính tính thời gian, nàng cũng nên về rồi!” Hồ Linh Tiêu ôm đuôi hồ không chút tỳ vết của mình, dùng nó xoa lên gò má. Trên đuôi hồ này có hương vị nhàn nhạt, cũng không bằng trên người Tô Vận Hàm, làm say lòng người.


Thanh âm nữ tử lại vang vọng trong phòng Tô Trí Viễn, đạo trưởng xé rách đạo bào trên người, mặt cùng cổ bị hắn cào ra từng vệt hồng ngấn. Hắn bị những lông mao hồ ly dính trên người kia dằn vặt đau khổ không chịu được, trong lòng hối hận không nên nhận hai trăm lượng ngân phiếu để đến trêu chọc yêu quái cỡ này. Không biết qua bao lâu, hắn chỉ cảm thấy ngứa ngáy trên người giảm bớt đôi chút, vội vàng giậm giậm chân định mở cửa lao ra khỏi Tô trạch.

“A!” Mở cửa ra, không biết từ đâu ra một con miêu nhảy thẳng lên mặt đạo trưởng, làm hắn sợ tới lui vài bước không cẩn thận ngã ngồi trên mặt đất. Thời khắc này Hồ Linh Tiêu đã đổi sang nằm úp sấp trên xà ngang trong phòng, thấy hắn nhát gan như vậy thậm chí bị con miêu doạ sợ thành vậy, trong lòng không khỏi chế nhạo, lập tức trong đầu nổi lên ý muốn bỏ đá xuống giếng.

“Trả mệnh cho ta!” Hồ Linh Tiêu thu đuôi hồ, để tóc dài tuỳ ý thả xuống treo xuống xà ngang, cố tình kéo đầu lưỡi dài ra, đem khuôn mặt yêu nhiêu khuynh mị kia vặn vẹo đến vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn mang theo huyết dịch ân hồng dẫn ra ngoài. Từng tiếng Trả mệnh cho ta vang tới bên tai đạo trưởng, hắn chậm rãi quay đầu, lúc nhìn thấy Hồ Linh Tiêu ngũ quan hỗn loạn, lập tức lật mắt bạch lên*, kêu gào một tiếng sau đó đẩy sơ tóc tai tán loạn lao ra khỏi phòng Tô Trí Viễn như đang bỏ trốn.

[trợn quá thành ra trắng]

Hắn là đạo sĩ, nhưng hắn lại không phải là đạo sĩ chân chính. Nhập đạo nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng mặt quỷ nào khủng bố như vậy. Vô cùng kinh hoàng sợ hãi nào còn quan tâm pháp đàn bày bên ngoài, chỉ một cửa tâm tư muốn rời khỏi Tô phủ, trong lòng vội vã càng là đụng ngã người muốn vào cửa té trên đất, đạo trưởng cũng không nhìn xem người kia là ai, giống như mất hồn chạy như điên.

“Đây là sao chứ?” Tô Vận Hàm mới buôn ở ngoài về, đang muốn bước vào cửa phủ lại bị đạo trưởng lao ra tàn nhẫn đụng vào phải vai nàng. Đau nhức sau đó Tô Vận Hàm nghi hoặc nhìn hướng đạo sĩ kia rời khỏi, chỉ nghĩ hắn là kẻ điên đi nhầm vào phủ, đứng dậy vỗ vỗ bụi đất trên người đi vào Tô phủ. Lúc này trời còn chưa lên, Tô Vận Hàm sợ tuỳ tiện quấy rầy Tô thị sẽ dẫn tới nộ mắng, tạm thời về phòng trước đã, đem năm mươi lương dư cho nàng để riêng qua một bên, còn những ngân phiếu khác thì chuẩn bị giao cho Tô thị sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.