Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 20: Nương thân Linh Tiêu


Đọc truyện Mỵ Khuynh Thiên Hạ – Chương 20: Nương thân Linh Tiêu

Tuý Hoa lâu an tĩnh ngoài tiếng hít thở của mọi người thì chỉ có tiếng cầm tiếng ca của nữ tử tố y trên vũ đài, nàng lại xướng một thủ khúc cực ngắn, thanh âm cổ cầm chảy trôi như nước, ngay cả bản thân nàng cũng say mê trong đó, không cách nào tự thoát được. Tiếng cầm không ngừng, người khiêu vũ tự nhiên cũng không thể ngừng. Vũ bộ của nàng thuỷ chung vẫn uyển chuyển, khi thì quăng cái mị nhãn cho người dưới đài, khi thì chếch nghiêng thân thể, ngón tay mảnh mai thành lấy hoa ngọc lan, điểm điểm chỉ về phía Tô Vận Hàm.

“Đúng là nàng!” Tô Vận Hàm trợn mắt lui về sau một bước, có thể mọi người chỉ nhìn thấy hồng y nữ tử động tác điểm chỉ ngón tay kiều mị, nhưng Tô Vận Hàm thì nhìn thấy nàng quăng ánh mắt mị hoặc về phía mình, tựa hồ muốn nói: Vận Hàm, ngươi còn nhớ tới lời ta từng nói? Nếu ta và ngươi có thể gặp lại nơi kinh thành, ra chắc chắn sẽ thuận theo ý tứ lão thiên, quấn ngươi không rời.

“Trời!” Tô Vận Hàm không biết tâm tình vào thời khắc này là thế nào, nàng không có quên Hô Linh Tiêu là yêu, nhưng lại quên sự đáng sợ của yêu. Không dám lại nhìn thẳng vào mắt Hồ Linh Tiêu, lật một phen trướng bản trong tay,cơ hồ Tô Vận Hàm kê sát mặt mình trên đó, nhìn qua quýt những trướng mục rườm rà kia. Sao nàng lại không nghĩ tới chuyện gặp phải Hồ Linh Tiêu ở đây, hơn nữa nàng lại là đầu bài (hoa khôi) của nơi này. Chẳng lẽ nói, yêu tinh cũng có thể làm đầu bài sao? Vậy, Tuý Hoa lâu này là do yêu tinh mở cũng khó nói được*, hoặc là ngay cả Ngưng Nhi cô nương… có khi nào cũng là yêu tinh không?!

[Ý nói có khả năng lắm nhưng chung quy là không chắc]

Tô Vận Hàm bị ý nghĩ của chính mình sợ nảy một cái, đang muốn cực lực đẩy cái ý nghĩ này ra khỏi đầu óc, tiếng vỗ tay liên tiếp vang lên càng thêm điếc tai hơn so với lúc đầu. Nàng ngẩng đầu, phát hiện hồng y nữ tử trên vũ đài đang chậm rãi lui đi, mà tố y nữ tử ôm cổ cầm cũng theo sau nàng, rời khỏi vũ đài. Trong đại đường lại khôi phục sự huyên náo lúc mở cửa, tiếp đến các công tử ôm các cô nương mặt lộ vẻ cười e thẹn trong lòng, hoặc là lên lầu xuân tiêu cùng nhau (XXX), hay là ngồi ở đại đường dưới lâu nâng bôi sướng ẩm (chè chén), trêu đùa không ngừng.

Nếu người đã đi rồi, cũng không cần tìm kiếm tứ xứ nữa. Tô Vận Hàm cúi đầu tiếp tục liếc nhìn trướng bản, chỉ là nhìn hồi lâu, nàng thuỷ chung cũng không nhìn được nửa chữ số, trái lại đầy đầu đều là Hồ Linh Tiêu vừa nãy quăng mị nhãn cho nàng, cùng với câu ngày đó trước khi chia tay nàng để lại quấn ngươi không rời đó.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Mỗ mỗ, hôm nay con biểu diễn hay ha?” Rời khỏi vũ đài, Hồ Linh Tiêu liền ẩn ở chỗ tối của Hồ Kiều Kiều, một bên lén nhìn Tô Vận Hàm đứng ở quỹ đài tính trướng, một bên nắm lấy mấy cái hạt dưa trong lòng bàn tay Hồ Kiều Kiều cắn cùng bà.

“Có hay hay không thì không phải ta có thể nói, ngươi phải đến hỏi vị Tô công tử Tô Vận Hàm kia kìa.” Hồ Kiều Kiều lời nói mang thâm ý, nàng điềm nhiên như không liếc nhìn người huyên náo ở dưới, rót tất cả hạt dưa trong tay vào lòng bàn tay Hồ Linh Tiêu, nói: “Hai ngày tới ra muốn đi ra ngoài, ngươi trợ giúp ta trông coi Tuý Hoa lâu. Có điều, trông coi thì trông coi, tốt nhất ngươi ít gây chuyện chút giùm ta, ta cũng không muốn lại chùi mông cho ngươi đâu (~ giải quyết hậu hoạ).”

“Mỗ Mỗ muốn ra ngoài? Đi đâu vậy?”

“Đến lúc ngươi sẽ biết, phàm nhân nói dưỡng người trăm năm, ưu dài chín mươi chín. Có nha đầu không làm người bớt lo như ngươi, ta đây trăm ngàn năm qua vẫn không sống yên ổn quá!” Trên gương mặt trẻ trung của Hồ Kiều Kiều lộ ra một tia ưu lự, nàng đứng dậy lôi kéo hai tay Hồ Linh Tiêu, than nhẹ một tiếng, nói: “Con đã lớn như vậy, không phải ta có thể quản được nữa. Nhưng con đừng đã quên, nương thân con cũng vì luyến cái phàm nhân mới náo tới kết cục tan thành mây khói.”


Vốn nương thân Hồ Linh Tiêu cùng hồ yêu đồng tộc kết đôi sau đó hạ sinh Hồ Linh Tiêu, chỉ là cái gọi là kết đôi cũng không phải hai bên tình nguyện, mà là vì sinh sôi đời sau. Sau đó, nương thân Hồ Linh Tiêu còn trẻ du ngoạn ở thế gian gặp có thương nhân chán nản trú mưa trong miếu, đã cùng hắn phát sinh một đoạn cảm tình khắc cốt ghi tâm. Nhưng sau đó, lúc vô tình thương nhân gặp phải một đạo sĩ, biết được nữ nhân cùng mình kỳ thực là hồ yêu, lúc này sợ đến muốn rời khỏi nàng, còn dẫn đạo sĩ kia tới đánh nương thân Hồ Linh Tiêu hồn phi phách tán, ngay cả nội đan cũng bị huỷ theo.

“Mỗ mỗ hẳn phải biết Vận Hàm thực là thân nữ nhi, sao lại giống những nam tử thất tín bội nghĩa kia được?”

“Thân nữ nhi thì sao, thân nam nhi lại thế nào? Sở dĩ nương ngươi rơi vào cảnh thê thảm như vậy, thực vì nó cùng nam nhân kia cũng không có nhân duyên. Hai người cùng nhau có đoạn cảnh tình kia, kỳ thực do nương ngươi dùng hồ mị khí câu dẫn mà ra.” Hồ Kiều Kiều bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ngáy đó biết được nữ nhi mình bị đạo sĩ nhanh chóng tiêu diệt, nàng khí xông trực tiếp từ thiên giới xuống, giết thương nhân kia lấy hồn phách của hắn, kể cả đạo sĩ kia cũng cùng đem đi huỷ diệt. Chính vì thế, nàng mới phạm vào thiên điều bị trục xuống hạ phàm, chờ tự hối hận sau đó mới có thể trở về.

“Mỗ mỗ này, con với Vận Hàm nàng… có thể có nhân duyên?” Hồ Linh Tiêu nắm hạt dưa trong tay, kỳ thực nàng muốn hỏi chính là Hồ Kiều Kiều là sinh ra nương thân nàng thế nào. Mặc dù những năm gần đây Hồ Kiều Kiều có nói với nàng chuyện tình trước đây, nhưng chỉ khinh miêu đạm tả qua, cũng không bàn nhiều.


“Có nhân duyên hay không, đợi ta trở về hẳn nói.” Hồ Kiều Kiều biết nàng muốn hỏi cái gì, lắc người quá thành một đạo hồng quang biến mất trước mặt Hồ Linh Tiêu. Nhân duyên tuy do chú định, nhưng vẫn có thể thay đổi trong đó. Nếu không phải sợ cuối cùng Hồ Linh Tiêu sẽ có kết cục giống nương thân nó, nàng sẽ không đi tìm tên kia, cũng vạn phần không nguyện ý đi tìm tên kia. Chỉ cần nhớ tới lão, nàng liền khí tới đầy một bụng, khí tới khó có thể thêm nữa!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đi thẳng theo phía bên trái Nam Thiên môn, là một mảnh tựa như trang viên nông gia ở thế gian. Đẩy ra một mảnh lại một mảnh mờ mịt, trong trang viên có trồng một gốc lại một gốc cây thô to mộc thụ. Những cây đó bốn mùa như xuân, cành lá tươi tốt giúp trang viên càng thêm dạt dào lục ý. Mà mỗi cành trên mỗi nhánh cây đều dùng hồng tuyến mang theo từng cái từng cái tiểu mộc bài. Đếm không hết những tiểu mộc bài treo đầy trên cây đại thụ, hễ có ai trải qua, những mộc bài kia lập tức nhẹ lay động vang vọng, giống như phong linh (chuông gió).

Hồ Kiều Kiều đứng ngoài trang viên lâu thật là lâu, hai tay nàng nắm chặt thành quả đấm siết gắt gao, nhìn những tiểu mộc bài treo trên cây kia, nàng nhắm mắt lại không ngừng hít thở thật sâu, mãi tới khi tâm tình thoáng bình phục lại, lúc này mới từ từ đi hướng cửa của tiểu mao ốc (nhà tranh) ở gần mấy cây đại thụ. “Ra đây!” Hồ Kiều Kiều không muốn đi vào mao ốc cực kỳ cũ nát kia, thẳng thắn khoanh hai tay trước ngực đứng ngoài ốc chờ chủ nhân xuất hiện.

“Ai yêu, đây không phải xích hồ tiên sao? Sao có thời gian đến chỗ này của ta nha?” Trong mao ốc truyền tới tiếng thương lão (già nua) lúng túng bắt chuyện, qua một lúc, lão giả trong tay cuộn một đoạn lại một đoạn hồng tuyến. Nhìn thấy Hồ Kiều Kiều đứng ở cửa, lại quay lại ốc mang ra hai cái ghế trúc nhỏ, mời nàng ngồi.

“Ngươi nghĩ ta nguyện ý tới đây? Nếu không phải vì nha đầu nhà ta, sao ta có khả năng tới đây!” Hồ Kiều Kiều làm động tác hai ngón chọc mắt với lão, thanh âm cũng đề cao theo: “Cái lão hồ đồ ngươi, ta tới để hỏi hỏi ngươi… Cô nương hạ giới danh tự Tô Vận Hàm đã có nhân duyên phối hay chưa!”


“Ai ai ai. Ngươi đừng cứ gọi ta lão hồ đồ được không? Tốt xấu ta cũng là Nguyệt Lão chưởng quản nhân duyên tam giới, ngươi cần phải đối xử như vậy với ta sao?” Lão giả chột dạ rụt rụt cổ, quay lại ốc mang một bản sách đưa cho Hồ Kiều Kiều, nói: “Đều ghi chép trong nhân duyên lục này, ngươi tự xem đi.”

“Hừm, cũng bởi vì chưởng quản nhân duyên tam giới chính là ngươi, mới không biết đã phá hỏng bao nhiêu người như ta rồi!” Hồ Kiều Kiều tức giận tiếp nhận nhân duyên lục, ánh mắt trên đó qua lại tìm kiếm tên Tô Vận Hàm. Không dễ gì tìm tới tên nó, từ những gì viết trên đó lại khiến Hồ Kiều Kiều khí trực tiếp ném nhân duyên lục lên đầu lão giả, mắng: “Ngươi thật là lão hồ đồ! Thê thiếp thành đàn? Ngươi điên rồi chắc! Nó là nữ tử, ngươi lại làm ra chuyện thê thiếp thành đàn! Nha đầu kia của nhà ta làm sao giờ! Ngươi cứ làm Nguyệt Lão như vậy sao? Hoạ hại ta còn chưa đủ, còn muốn đi hoạ hại người khác?!”

“Ai ui! Xích hồ tiên ngươi cũng nhẹ tay thôi nha, lão cốt này của ta có thể không chịu nổi sự hành hạ như vậy của ngươi đâu!” Lão giả rụt cổ lại, một bộ dạng buồn khổ nhìn nàng, dè dặt từng chút lấy thứ trên đầu vốn là nhân duyên lục, sau khi xem lập tức biến ra một cây bút lông gạch chữ nhỏ nọ, cười trừ nói: “Ngươi xem, ta đã gạch đi rồi… Kỳ thực, nàng dầu gì cũng là…”

“Là gì cơ! Ta bất kể tương lai nàng là gì, ngươi bớt ở đây làm loạn thêm nhân duyên!” Hồ Kiều Kiều nổ lực khắc chế xung động muốn đánh lão một trận của mình, bảo trì bộ dạng thục nữ lại ngồi xuống, nói: “Đừng nói ta không nói cho ngươi biết, nhân duyên nàng không cần ngươi chấm, theo ta giữ trang trống là được rồi. Lần này lại đây ngoài chuyện huỷ đi nhân duyên của nó xong, còn muốn ngươi ở nơi này nắm cành nối liền hồng tuyến nhân duyên.”

“Nối liền hồng tuyến nhân duyên? Không được không được, chuyện này không làm được! Đây là nhân duyên, cũng không thể làm loạn! Còn nữa, một khi hồng tuyến đã liền, đó chính là chuyện cả đời. Không được, tuyệt đối không được!”

“Cả đời đã tính là gì? Ta muốn hồng tuyến dày nhất, kết nối đời đời kiếp kiếp!” Hồ Kiều Kiều nhấc hai chân lên nghiêng mắt nhìn lão, thanh âm cũng am dương quái khí theo: “Nhân duyên? Không thể chấm loạn? Xin hỏi Nguyệt Lão đại nhân, trước đây do ai dắt loạn hồng duyên, khiến ta liền cùng một chỗ với kẻ thù… Khiến nàng đem ta… Ngươi nói! Nếu không phải tại cái lão hồ đồ ngươi đây, ta sẽ bị cái xú bà nương kia làm vậy sao!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.