Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú


Đọc truyện Mỵ Khuynh Thiên Hạ – Chương 2: Hồ Linh Tiêu nổi lên hứng thú

Bên ngoài miếu nát mưa to không ngừng trút xuống, sắc trời ngày càng u tối dường như muốn khiến người trong miếu nát không nhìn rõ được diện mạo của nhau. Một thanh âm vang lên, lôi từ nơi chân trời nổ vang, nữ tử càng là tìm được chính xác chỗ ngồi của Tô Vận Hàm, làm như thất kinh (hoảng sợ) nhào vào trong ngực nàng, thanh âm run rẩy nói: “Quan nhân, tiếng sấm vừa rồi làm nô gia sợ quá. Trong miếu cũng không có lửa cháy, Nô gia thực không dám ngồi một mình.”

Vị đạo (mùi) thật thơm quá. Tô Vận Hàm không kịp phòng bị đã ngửi được hương khí phát ra trên người nữ tử, động tác lả lướt thỉnh thoảng ma sát vào y liệu của nàng, có chút xúc cảm ẩm ướt. Thảm mỏng đâu? Tô Vận Hàm rời khỏi nữ tử, đi tới nơi lúc nãy nàng ngồi, nhặt tấm thảm mỏng trên đất lên, quay lại lại khoác lên người nữ tử: “Cô nương coi chừng bị lạnh, chỉ sợ cơn mưa này một lúc nữa cũng chưa có ngừng đâu.”

“Quan nhân không định ôm nô gia sao? Đã sợ nô gia bị lạnh, tại sao không dùng thân thể sưởi ấm cho nô gia? Chỉ tấm thảm mỏng manh này, sao có thể thay được thân thể ấm áp của quan nhân được?” Trong lời nói của nữ tử có ý, thanh âm nũng nịu say lòng người càng thêm say lòng người.

“Nếu cô nương sợ lạnh, ta đổi chỗ với cô nương, liền có thể chặn cho ngươi phân nửa hàn khí.” Tô Vận Hàm không bị dao động bởi mị thanh (thanh âm mị hoặc), quả nhiên đứng dậy ngồi chắn trước mặt nữ tử, giúp nàng cản hơn phân nửa gió lạnh ẩm thấp tràn vào miếu nát.

“Quan nhân…” Nàng kia một kế bất thành lại nghĩ ra một kế*, lại dùng hai tay nâng mặt Tô Vận Hàm lên, để nàng chuyển hường nhìn về phía mình. Mị khí trong miệng phát ra hướng về miệng mũi của Tô Vận Hàm, nữ tử câu khóe môi, thầm nghĩ đã hút hồ mị khí này của ta thì không tin ngươi sẽ không tham niệm (nghĩ tham lam) mỹ sắc trước mắt, bất kể ngươi là nam hay nữ… Trong lòng chưa hoàn chỉnh, lại thấy lúc hồ mị khí kia chạm tới miệng mũi Tô Vận Hàm thì chợt tản ra, hoàn toàn không thấy bóng dáng nữa.

[~ Thua keo này bày keo khác]

Có ý tứ, mị khí có thể tự tiêu tán (biến mất)? Nữ tử buông hai tay ra, lại chủ động ngã vào lòng Tô Vận Hàm, nói: “Nô gia đau đầu quá, liền thỉnh (xin) quan nhân chớ nên đẩy nô gia ra, để nô gia chợp mắt phút chốc được không?”


“Cô nương đau đầu sao?” Tô Vận Hàm sinh nghi trong lòng nhưng lại không lý giải được, nàng không đành lòng để nữ tử khó chịu như vậy, vươn tay nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương cho nữ tử: “Cô nương yên tâm ngủ đi, ta tự nhiên sẽ không quấy rầy.”

“Quan nhân săn sóc như vậy thực khiến Nô gia vô cùng cảm động đó. Nô gia danh xưng (tên gọi) Hồ Linh Tiêu, chẳng hay quan nhân danh tính là chi?”

“Ta là Tô Vận Hàm, nếu cô nương không chê vậy có thể gọi thẳng tính danh của ta.” Quan nhân quan nhân cách gọi thực khiến người nghe khó chịu, ta cũng không phải nam tử, gọi quan nhân gì chứ. Tô Vận Hàm có chút cảm giác lương ý (lạnh), nàng lấy phần thảm mỏng dư rơi trên đất đắp lên hai đầu gối, sau đó tiếp tục giúp nữ tử danh xưng Hồ Linh Tiêu kia xoa huyệt thái dương, hy vọng cơn đau nhức trong đầu nàng ta có thể có chỗ giảm bớt.

“Nếu vậy, ta gọi quan nhân là Vận Hàm nha.” Hồ Linh Tiêu cũng không ghét bị Tô Vận Hàm đối đãi như vậy, này như được mặt nước bao quanh, không như những nam tử khí tức bỉ ổi kia. Nàng rất hưởng thụ khép hờ hai mắt, dùng sức hấp thụ hương thơm tỏa ra trên người Tô Vận Hàm. Nếu tạm thời không hút được dương khí của ngươi, vậy thì hút chút hương cơ thể ngươi cũng quá đã ghiền rồi!

Bên ngoài miếu nát mưa càng rơi càng lớn, không có nửa ngưng bớt. Tô Vận Hàm nhìn không ra hình dáng của những giọt bên ngoài là dạng gì, chỉ nghiêng tai lắng nghe tiếng mưa nhỏ trên lá cây. Thanh âm như thôi miên khúc nào đó, khiến cho ngón tay Tô Vận Hàm đang xoa huyệt thái dương của Hồ Linh Tiêu chậm lại. Lúc dừng hẳn lại đặt trên mặt Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm đã cúi đầu kèm tiếng hít thở đều đặn, chầm chậm ngủ.

Nhận thấy Tô Vận Hàm đã thiếp đi, Hồ Linh Tiêu cũng theo ngáp một cái. Cách đó không xa có một con chuột dè dặt bò tới, nó kinh ngạc nhìn Hồ Linh Tiêu đang nằm trong lòng Tô Vận Hàm, phát ra tiếng kêu chi chi. Ồn chết được, Hồ Linh Tiêu chìa tay ra không khí nhẹ bắn một cái, con chuột trong miếu nát lập tức biến mất, an tĩnh một vùng.


Mưa to bên ngoài tựa như nhỏ nhỏ dần, Hồ Linh Tiêu cách một khoảng mô tả dung nhan thanh tú kia của Tô Vận Hàm, lại có chút không hợp với các nghĩ thói quen thường ngày của nàng. Dù sao gần đây cũng vô sự (không có việc làm), không bằng tìm chút người thú vị để giết thời gian. Mà Tô Vận Hàm trước mặt chính là điều lý thú để giết thời gian. “Tô Vận Hàm, chúng ta sẽ còn tái kiến (gặp lại) nữa!” Hồ Linh Tiêu nửa híp hai mắt, hóa thành một đạo bạch quang biến mất trong lòng Tô Vận Hàm. Đợi đến lúc nàng tự dưng đứng ở cửa miếu nát, nữ tử thập phần kiều mị đã hóa thành một con bạch hồ toàn thân vô cùng lả lướt, không tiếng động trốn phía sau tượng thổ địa công.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mưa lớn qua đi, mây đen giăng kín phía chân trời dần dần tản ra khiến trời đất minh lãng (sáng trong) một mảng. Chim nhỏ sau một đêm lẫn trốn cũng bay về, thỏa thích ca xướng trên các nhánh cây. Tiếng người ồn ào kêu to đánh thức Tô Vận Hàm, nàng mở mắt nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện nữ tử vào miếu tránh mưa đêm qua đã không còn, mà tấm thảm mỏng vốn khoác lên người nữ tử kia lại khoác lại trên người nàng. Nguy rồi! Đã là sáng sớm rồi! Tô Vận Hàm kinh hô (kinh hãi+ hô to) một tiếng, cất tấm thảm mỏng vào trong bao phục, bước nhanh ra khỏi miếu nát, cũng bất chấp đường lầy lội khó đi, chỉ nghĩ mau chóng chạy về Tô trạch (chỗ ở), tránh để đại nương la mắng.

Rời khỏi miếu nát vốn đã ở trong Tô Châu, hơn nữa Tô Vận Hàm đi rất nhanh, chưa tới một khắc đã đi tới cổng lớn Tô trạch. Thời khắc này vẫn được tính là sáng sớm, trên đại nhai (đường lớn) chỉ có lác đác vài người tiểu thương đẩy hoá xa (xe hàng), bày than (quán) bán hoặc các lão nhân nhiều tuổi đi đường nhân lúc trên đường không có người mà đi tản bộ. Tô Vận Hàm đứng ngoài cửa Tô trạch gõ gõ cửa, lập tức có hạ nhân đầu đội tiểu mạo (mũ) bước tới mở cửa, dẫn nàng tới tiền sảnh*, đó là lãnh địa của đại nương Tô thị.

[phòng ở sân trước, thường là chỗ lớn để tiếp khách hoặc gia đình tụ họp]

“Không phải nói sáng sớm trở về sao? Sao lại trễ một khắc chứ!” Phụ nhân trung niên dáng người đẫy đà ngồi trên ghế, ngay cả nhìn thẳng cũng không nguyện đi nhìn Tô Vận Hàm. Trên người bà mặc đồ tơ lụa loại thượng đẳng (hạng nhất), trên cổ và cổ tay đeo ngọc sức kim ngân (vàng bạc), làm như sợ người ta không biết bà ta giàu có cỡ nào vậy.


“Thưa đại nương, trên đường về Vận Hàm đúng lúc gặp trời mưa to, nên mới vì tránh mưa trong miếu nát ở ngoại ô mà để lỡ canh giờ.” Tô Vận Hàm lấy trong tay áo ra ngân phiếu một trăm năm mươi lượng nguyên vẹn không chút sứt mẻ nào, đang định đưa cho Tô thị thì lập tức có một bàn tay nhanh hơn nàng một bước đoạt lấy ngân phiếu. Tô Vận Hàm ngẩng đầu lên nhìn, là nam nhi của Tô thị – Tô Trí Viễn, cũng là đại ca đồng phụ dị mẫu (cùng cha khác mẹ) của mình.

“Đại ca.” Tô Vận Hàm đứng trước mặt Tô thị, lời nói lễ phép khách sáo.

“Có nhiêu đây bạc vậy, lần tới ngươi mang theo nhiều ngọc khí hơn đi bán đi.”Tô Trí Viễn miễn cưỡng ngồi bên người Tô thị, kiễng hai chân thưởng thức trà Long Tĩnh thượng hạng mà hạ nhân mới mang lên: “Lần sau đừng nói là trời mưa to, dù là gặp hồng tai (nạn hồng thuỷ) ngươi cũng phải đem ngân phiếu trở về an toàn đúng giờ. Ngươi cũng đừng quên, nếu không phải nương và ta cho ngươi nơi ăn chốn ở, ngươi sớm đã bị bán vào thanh lâu kỹ viện rồi. Đâu còn cơ hội để ngươi được đọc sách viết chữ, thay Tô gia đi buôn bán tiện nghi (có lợi) cho ngươi rồi.”

“Vận Hàm biết, lần sau Vận Hàm chắc chắn sẽ không về trễ chút nào nữa.” Tô Vận Hàm nắm tay thật chặt thành quyền. Cho nơi ăn chốn ở? Ta vốn là nhị tiểu thư của Tô gia, nếu không phải do mẫu thân mất sớm, phụ thân cũng đi theo người thì làm sao tới lượt mẫu tử nhà các người diễu võ dương oai* ở đây? Mà thôi, người đang làm có trời đang nhìn, tất cả đều có trời soi xét.

[Phô trương uy thế, sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa]

“Hừ, có cho ngươi cũng không dám có lần sau. Được rồi, ngươi trở về phòng luôn đi. Qua một lúc Trương lão gia sẽ tới bái phỏng (thăm hỏi), tốt nhất là ngươi hãy ở yên trong phòng, đừng có đi ra ngoài, tránh làm xấu mặt ta.” Tô thị liếc mắt nhìn nàng một cái, không nhịn được xua tay để nàng về phòng.

“Vận Hàm đã rõ, vậy Vận Hàm lui đây.” Tô Vận Hàm mím môi tự lui khỏi tiền sảnh, qua khỏi hoa viên Tô trạch là hành lang dài dẫn đến hậu viện có phòng thuộc về nàng. Đó là một gian phòng mộc mạc đến cực điểm, ngoài sàng (giường) cứng ngắt cùng ghế trong bàn tròn đặt mấy bôi tử (tách ly), thì chỉ còn giá thư (kệ sách) chứa đầy thư tịch cùng với cổ cầm để cạnh giá thư. Đây vốn là phòng của nha hoàn Tô trạch, nhưng từ khi phụ mẫu Tô Vận Hàm tạ thế thì thành phòng của nàng. Bởi vì Tô thị đã từng nói, nàng là tai tinh tái thế, nếu tiếp tục ở chủ trạch (nhà chính), sợ sẽ khiến cơ nghiệp trăm năm của Tô gia bị hủy hoại trong một sớm.

Đã trở lại địa bàn mình, Tô Vận Hàm đương nhiên muốn thay nam trang thành váy lụa tố y (trắng thuần) thường ngày. Nàng ngồi trước gương đồng chải tóc mình, để chúng buông xuống đáp trước ngực mình. Tựa hồ, mặc kệ đả phẫn (trang điểm) như thế nào cũng không sánh được với nữ tử khuynh quốc khuynh thành gặp đêm qua! Tô Vận Hàm nhìn gương đồng khe khẽ thở dài, mỹ diễm như vậy, chỉ sợ mấy ngày tới tinh thần đều sẽ kém đi vài phần*.


[câu này có lẽ là nói về Vận Hàm, xót xa mấy ngày cũng chưa hết]

Gần tới giữa trưa, cửa Tô Trạch bị người gõ lần thứ hai. Đợi hạ nhân mở cửa nghênh tiếp người tới, lại bị dung nhan tuyệt mỹ của nàng mị hoặc, ngay cả nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp: “Này, này, vị cô, cô nương này… Xin hỏi, xin hỏi ngài, ngài tìm ai?”

“Tự nhiên là tìm tiểu thư Tô Vận Hàm của các người. Đêm qua ở trong miếu nát, nhờ nàng cản giúp ta hơn phân nửa gió lạnh mà ta mới tránh bị nhiễm phong hàn (cảm lạnh). Lần này đặc biệt tới đây là để tạ ơn nàng.” Nữ tử kia thanh âm yêu mị, là Hồ Linh Tiêu không thể nghi ngờ. . Truyện chính ở { TRUMtruye n.c o m }

“Tiểu, tiểu thư đang ở trong phòng. Mời cô nương ở, ở đây đợi phút chốc, ta, ta đây sẽ đi báo cho tiểu thư một tiếng.”

“Ai, vị tiểu ca này, chi bằng ngươi dẫn ta tiến vào trạch tìm nàng thế nào?” Hồ Linh Tiêu phao (ném) cho hắn cái mị nhãn (đá mắt), trực tiếp khiến hắn mê tới thất điên bát đảo*, gật đầu được được liên tiếp tới mấy cái, ngay cả cửa cũng quên đóng lại, đi trước dẫn đường đưa nàng đi gặp Tô Vận Hàm.

[Người xưa có quan niệm: Số 9 là cực phẩm (cửu cách), thường chỉ về “thiên tử” (vua). Số 10 chỉ Trời (thập toàn) là 2 số kiêng cữ trong nhân gian ít dùng (phạm huý). Như vậy số 7 và 8 là hai số lớn nhất để sử dụng trong nhân gian – tất nhiên là số 9,10 vẫn dùng nhưng chỉ dùng trong những trường hợp cụ thể khác.

Câu “thất điên bát đảo” chỉ sự ứng phó một cách rối loạn trong khó khăn cực độ – “làm cho thất điên bát đảo”]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.