Mỵ Khuynh Thiên Hạ

Chương 17: Thuyết phục


Đọc truyện Mỵ Khuynh Thiên Hạ – Chương 17: Thuyết phục

“Ai nha con nói thật mà mỗ mỗ, sao mà không cần trướng phòng tiên sinh chứ? Mỗ mỗ người vừa phải trông nom các cô nương trong lâu vừa phải chiêu hô khách nhân tới, nếu còn phải quản trướng thì chẳng phải là vất vả quá sao? Vừa hay Ngưng Nhi tỷ tỷ biết người quen vào kinh mưu sinh, là một tên thư ngốc tử rất trung thực, cho quản trướng nhất định có thể giúp mỗ mỗ tỉnh tâm.” Hồ Linh Tiêu là cao thủ bịa chuyện, lúc nói xạo đương nhiên là mặt không hồng mày không nhăn, nàng dính lấy Hồ Kiều Kiều không ngừng dụi tới dụi lui, lại dùng bộ dạng làm nũng lúc trước kia.

“Còn là người quen cơ à, ta thấy là người tương hảo của ngươi chứ? Ngươi nói xem, ngươi nghĩ ta là kẻ đần hay đứa mù đây? Ta không biết ngươi có điểm vấn đề với người này chắc?” Hồ Kiều Kiều cảm thấy buồn cười, nha đầu này cũng thật là, lại dám nói xạo bịa chuyện trên đầu lão nương nữa chứ.

“Cái gì mà tương hảo nha! Mỗ mỗ thật đúng là, người ta không nghĩ người mù cũng chẳng nghĩ người đần, chỉ coi người là mỗ mỗ tốt nhất thiên hạ thôi! Mỗ mỗ, người liền đáp ứng người ta đi, vả lại sài phòng nơi hậu viện còn trống mà!”

“Đây là chuyện của ngươi, ta cũng không quản. Ngươi cứ dằn vặt đi, nếu là người tay chân không sạch sẽ ta sẽ lập tức chặt móng của hắn*. Còn nữa, ngươi cũng ít đi gây chuyện hộ ta đi. Nếu không phải vì ngươi, ta sẽ không để Lang Ngọc đi tứ xứ điều tra nội tình của tên xú đạo sĩ kia. Ngươi a, toàn gây chuyện thôi!”

[Ý ám chỉ việc biến thủ tiền hay trêu chọc các cô nương sẽ bị chặt tay]

“Hừ, cái tên lang lưỡi dài đó, sớm cách xa ta ra chút. Chán ghét chết được!” Hồ Linh Tiêu cười lên vui vẻ, lại nói: “Mỗ mỗ yên tâm, con chắc chắn sẽ không gây sự nữa đâu. Con đảm bảo với mỗ mỗ, tuyệt đối sẽ không rời khỏi kinh thành chạy loạn tứ xứ nữa đâu! con a, nhất định thành thành thật thật ở lại bên cạnh người.”


Ngưng, đó mà là thành thành thật thật ở lại bên cạnh ta sao? Nếu không vì tên công tử kia đến kinh thành rồi, ngươi có thể an an phận phận ở lại chỗ này mới lạ đó! Hồ Kiều Kiều oán thầm, những cũng bất đắc dĩ nở nụ cười. Thực là không có biện pháp tóm được nha đầu này mà!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Qua nỗ lực truyền khí của Tô Vận Hàm, Ngọc Nhưng Nhi cũng sặc ho ra nước trong người sau đó trở nên thanh tỉnh. Nhìn mặt Tô Vận Hà gần trong gang tấc, Ngọc Ngưng Nhi cũng đại khái đoán ra được chuyện gì đã xảy ra, nàng ngọ ngoạy muốn đứng dậy, vì vừa rơi xuống nước mà mất quá nhiều khí lực, suýt nữa nhuyễn chân té ngã. Nếu không nhờ Tô Vận Hàm nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng vào ngực, chỉ sợ nàng lại ngã xuống đất. “Cô nương, ngươi không sao chứ? Còn có chỗ nào không dễ chịu sao?”

Đối với chuyện truyền khí cứu người chính thường (chính trực + thường tình), Tô Vận Hàm thản nhiên không có chút vẻ thẹn thùng nào. Trái lại Ngọc Ngưng Nhi được nàng đỡ vào lòng như vậy cảm thấy có bao nhiêu ý tứ không tốt. Tuy nói nàng thân ở thanh lâu, nhưng cũng là thanh quan* bán nghệ không bán thân. Giờ bị hắn đối đãi như vậy, mặt hồng không thể lại chính thường: “Đa tạ ân cứu mệnh của công tử, nếu không có công tử cứu giúp, chỉ sợ tiểu nữ tử liền phải chôn thây trong sông hộ thành rồi.”

[thanh quan đương nhiên là chỉ quan tốt không tham ô, thương dân ~ nói vậy để chỉ mình trong sạch như thanh quan chứ không phải chỉ mình làm quan thật]


“Cô nương khách khí rồi, đây là chuyện ta nên làm.Nếu cô nương không bị gì, ta cũng yên lòng rồi. Chỉ là không biết sao cô nương lại đứng một mình bên sông hộ thành này, phải biết đất ở bờ sông trơn trượt, nếu không có ta vừa lúc ở đây, cô nương sẽ…” Tô Vận Hàm không nói thêm nữa, thấy nàng có thể gắng sức đứng thẳng, liền buông nàng ra kiếm bao phục của mình, lau bùn đất ở trên nói: “May quá, may mà mấy kiện y thường vẫn còn ở đây.”

“Công tử đây muốn vào thành sao?” Ngọc Ngưng Nhi liếc nhìn bao phục trong tay hắn, lòng vẫn còn sợ đứng cách bờ sông thật xa: “Không giấu gì công tử, vốn trong lúc nhàn rỗi không có chuyện ta ra khỏi thành đi dạo. Lúc tới nơi nay nhìn thấy cảnh sắc bờ sông, đột nhiên có sinh ra cảm giác thê lương, lúc này mới ai thán vài tiếng. Lại không ngờ trượt chân rơi xuống nước sông, nếu không nhờ công tử có lòng tốt cứu giúp, ta sợ thật đã… Ai.”

“Nếu đã không có chuyện gì, cô nương liền không cần lại nghĩ nữa.” Tô Vận Hàm do dự phút chốc, không đành lòng để tư thái lả lướt của Ngọc Ngưng Nhi lộ ra ngoài, mở bao phục ra lấy một cái trường sam khoác lên người nàng. Lại nhìn nhìn mình, phát hiện cũng không nhìn ra được gì, mới yên tâm buộc bao phục lại, nói: “Đúng là ta muốn vào thành, vốn mang theo ngân phiếu hơn trăm lượng định đến ở lại kinh thành, chờ tham gia khoa khảo năm tới… Ai ngờ trên đường đụng phải kiếp đạo, trên đường chịu đựng đói khát, lúc này mới chạy đến bên sông hộ thành uống mấy ngụm nước, nghĩ sẽ vào kinh kiếm việc mưu sinh.”

“Thì ra là vậy.” Ngọc Ngưng Nhi kéo kéo nam sam khoác trên người, trong lòng không ngừng tán dương sự săn sóc của Tô Vận Hàm, trên mặt cũng theo nở nụ cười. Nhớ tới lời Hồ Linh Tiêu nói với nàng, Ngọc Ngưng Nhi a một tiếng, nói: “Nếu công tử muốn tìm việc mưu sinh, thật ra ta có thể giúp ngươi.”

“Sao? Ý cô nương là?” Lúc Tô Vận Hàm giúp nàng truyền khí cũng không có nhìn kỹ dung mạo nàng, giờ nàng nói có thể giúp đỡ, Tô Vận Hàm mới phát hiện nữ tử trước mắt càng sinh lại mỹ mạo như vậy. Loại thanh nhã thoát tục kia cùng sự kiều nhu (nhu mì, mềm mại) bao hàm giữa hai hàng mày, khiến người khác không kìm được muốn thương tiếc, bảo vệ. “Thật mỹ.” Tô Vận Hàm khẽ thở dài một tiếng, ý thức được mình xuất thần, lập tức dời mắt sang nơi khác, gò má hơi hồng.


“Công tử…” Ngọc Ngưng Nhi tự nhiên nghe được tiếng chân mỹ kia, bình thường nghe những lời tán mỹ này đều cảm thấy tầm thường mà trơ ra, nhưng nàng lại phá thiên hoang ngượng ngùng vì lời tán mỹ của Tô Vận Hàm. Nàng mím môi trộm nhìn Tô Vận Hàm, nói: “Nếu công tử không chê, có thể đến Tuý Hoa lâu làm trướng phòng tiên sinh, mỗi tháng năm lượng ngân tử. Không biết công tử có nguyện ý hay không?”

“Trướng phòng tiên sinh? Ta không hiểu biết về tửu lâu nơi kinh thành, không biết Tuý Hoa lâu là tửu lâu như thế nào?”

“Công tử, Tuý Hoa lâu cũng không phải tửu lâu, mà là nơi phong hoa tuyết nguyệt, là thanh lâu lớn nhất kinh thành chúng ta. Ngày thường chỉ buổi tối mới mở cửa kinh doanh, công tử đã muốn tham gia khoa khảo sang năm, có thể sử dụng ban ngày để ôn luyện học tập, mỗi tháng có ngân lượng lại bao ăn ở, cớ sao không làm chứ?”

“Hoá ra là thanh lâu.” Lông mày Tô Vận Hàm thoáng nhăn lại, cũng không phải nói nàng xem thường những nữ tử phong trần nơi thanh lâu kia, thật ra thì nàng không thích ngốc ở nơi ô trọc (bẩn thỉu) đó. Thanh lâu, đơn giản là nơi tràn đầy hơi tiền cùng cái loại dục vọng, mà những nơi đó không thích hợp với nàng.

“Công tử thật ghét bỏ?” Ánh mắt Ngọc Ngưng Nhi có chút ảm đạm, nàng chậm rãi đến gần Tô Vận Hàm, khẽ thở dài một tiếng, nói: “Có phải công tử cảm thấy không nên cứu ta không? Bởi vì ta xuất thân là người thanh lâu. Chỉ là công tử, tuy ta xuất thân thanh lâu nhưng giữ mình trong sạch vẫn chưa nhiễm ô trọc. Hơn nữa, thanh lâu cũng không phải là nơi tội ác gì. Ta thấy công tử cũng là người thông minh hiểu lý lẽ, hơn nữa công tử hẳn nên biết, kiếm việc trong kinh thành này khó vô cùng. Nếu không vì công tử cứu ta một mệnh, ta cũng sẽ không giới thiệu công tử làm trướng phòng tiên sinh ở Tuý Hoa lâu đâu. Bao ăn bao ở, mỗi tháng lương được năm lượng, đây đã là đãi ngộ tốt nhất rồi, công tử còn do dự gì nữa? Trừ khi công tử thật là ghét bỏ ta, ghét bỏ thanh lâu.”

“Không, ta không có ghét bỏ công nương cũng không ghét bỏ thanh lâu.” Tô Vận Hàm lắc đầu, tay siết chặc bao phục cầm bố liệu ở trên, trầm mặc một hồi lâu, nàng mới gật gật đầu, nói: “Đã thế, vậy đa tạ cô nương. Ta liền cùng cô nương trở về đi thôi.” Chỉ là làm trướng phòng mà thôi, làm chỗ nào không phải cũng như nhau sao? Dù cho nơi ô yên chướng khí cỡ kia cũng không hợp với mình, chỉ cần lòng dạ thản đãng (trong sáng vô tư), người mang chính khí, đều như nơi nơi thanh tịnh.

“Nói vậy là công tử đáp ứng rồi?” Ngọc Ngưng Nhi cười lên, lập tức lại mang diện sa, nói: “Vậy thì chúng ta liền trở về thôi, cũng tiện trước tiên bố trí ổn thoả nơi ở cho công tử.” Giờ đây hắn đã đáp ứng vào Tuý Hoa lâu ở, không chỉ có viên dạ minh châu Đông Hải là của mình, còn có thể mỗi ngày đều nhìn thấy vị công tử này, lão thiên thật đối đãi không tệ với nàng a! Ngọc Ngưng Nhi vui mừng trong lòng, nàng nào còn quan tâm tới người trước mặt là người Hồ Linh Tiêu để ý.


Cùng Ngọc Ngưng Nhi tiến vào Tuý Hoa lâu, lúc này Tô Vận Hàm mới phát hiện bên trong cũng không khiến người ta nghẹt nhở như trong tưởng tượng, ngược lại là một loại vị đạo cực kỳ thoải mái bao quanh nàng, khiến nàng quên đi sự uể oải khi đi đường. Nhìn xung quanh có một phong cách bày trí riêng, Tô Vận Hàm không khỏi giơ ngón cái lên tán dương phẩm vị của lâu chủ. Đều nghe nói thanh lâu là nơi thế tục, hôm nay coi như nàng đã được mở mang kiến thức, nơi này cũng không phải là thế tục, mà là một nơi nhân gian khác.

“Công tử, trước tiên ngươi chờ ở đây, ta liền lên tìm mụ mụ (mẹ) xuống đây.” Ngọc Ngưng Nhi vẫn khoác y phục Tô Vận Hàm cho nàng, không có nửa điểm tự giác trả lại cho nàng. Mới vừa đi vài bước, nàng lại dừng lại nhìn Tô Vận Hàm, nói: “Vừa rồi quên chưa nói, tiểu nữ danh xưng Ngọc Ngưng Nhi, sau này công tử cứ gọi ta là Ngưng Nhi là được.”

“Được, ta sẽ nhớ kỹ.” Tô Vận Hàm gật gật đầu, thấy nàng tựa hồ mình nói tiếp nửa lời*, lại nói: “Ta gọi Tô Vận Hàm” (đại khái là người xưng tên ta cũng phải đáp lại thì mới đủ bộ hiểu biết nhau)

“Hoá ra là Tô công tử, vậy sau này… ta liền gọi công tử là Vận Hàm đi.” Ngọc Ngưng Nhi ngại cười lên, đi thẳng tới gian phòng của Hồ Linh Tiêu ở trên lầu. Nàng cần nói trước với Hồ Linh Tiêu một tiếng, để nàng ấy đi tìm Hồ Kiều Kiều, nếu không thì chỉ sợ chọc Hồ Kiều Kiều không thích, nói mình tuỳ tiện chủ trương mang nam nhân vào. Gõ cửa, Ngọc Ngưng Nhi ngoài ý nhìn thấy Hồ Kiều Kiều đã ở trong phòng từ đầu, sau khi nàng gọi khẽ “Mụ mụ”, nói với Hồ Linh Tiêu: “Linh Tiêu muội muội, người đã đến rồi đó. Ngươi xem, có phải nên để mụ mụ xuống an bài chỗ ở đi?”

“Người đến?” Hồ Linh Tiêu liếc nhìn Hồ Kiều Kiều ngồi trên ghế tròn, tuy trong lòng còn đang khí nàng chuyện tuỳ tiện hôn Ngọc Ngưng Nhi, vẫn vì Ngọc Ngưng Nhi mang người tới mà hài lòng. Xuống giường, Hồ Linh Tiêu ngồi xổm trước mặt Hồ Kiều Kiều ngửa đầu nhìn nàng, nói: “Mỗ mỗ, người xem… Trướng phòng tiên sinh mới đến rồi, không phải người nên xuống nhìn nhìn hắn sao? Thuận tiện an bài cho hắn vào ở sài phòng, lại thuận tiện nha, nói cho hắn biết cần phải làm gì.”

“Nếu người đã đến rồi, ta nào lại có đạo lý không đi an bài chứ?” Hồ Kiều Kiều véo nhè nhẹ dưới gò má Hồ Linh Tiêu, đứng dậy thấy trên người Ngọc Ngưng Nhi ướt đậm còn khoác y sam nam nhân, đại khái cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, nói: “Ngưng Nhi đi đổi y thường trước đi, ta đây sẽ xuống xem xem… Công tử có thể khiến nha đầu động tình, là nhân vật thế nào?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.