Đọc truyện Mưu Sắc – Chương 45: Hoàng thượng Tứ hôn
Gia tộc Chu thị đều bị biếm làm thứ dân, dĩ nhiên Chu gia cũng không tránh được kết cục đó, Chu thái sư lại bị giam giữ ở trong lao, tương lai cũng rất mịt mờ. Trong lòng Kính Nhân đế vui vẻ, nhớ tới chuyện hai ngày trước nha đầu Thấm Nhi cầu xin ông, cân nhắc một chút rồi kêu Lý Xuyên truyền chỉ, triệu văn võ bá quan cùng nhóm mệnh phụ vào cung tham gia một bữa gia yến.
Mọi người đều không đoán được mục đích của lần yến hội này. Nay triều đình về cơ bản đã tiến hành thay máu, các chức vị quan trọng đều là người của Kính Nhân đế, Bùi thái phó lại càng không cần phải nói, còn có tân khoa trạng nguyên Hàn Mộc Hủ, thiếu tướng quân cấm vệ quân La Thiệu Minh, con trai của Lễ bộ thượng thư cũng chính là thám hoa lang Tả Hàm… Bách quan đều cho rằng Kính Nhân đế vì diệt được Chu thái sư cùng vây cánh của ông ta nên tâm trạng tốt, thế nên mới triệu tập quần thần vào cung ăn mừng.
Cũng giống như mấy lần gia yến khác, nam nữ đều ngăn cách bởi một màn trướng, chỉ có thể nghe thấy giọng nói của nhau, Kính Nhân đế và Tiết hoàng hậu phân biệt chủ trì yến hội ở hai bên. Nhưng lần này có một bất ngờ, quốc sư bình thường không bao giờ tham gia yến hội vậy mà lần này cũng đến đây. Hoàng thượng còn đặc biệt ban thưởng nhã tòa. Nam tử một thân áo trắng cùng hầu hết các đại thần mặc triều phục trông thật khác biệt, động tác tao nhã khiến người khác không thể không chú ý, phải nói rằng, người này chính là một bức họa, một bức họa sơn thủy thủy mặc nhàn nhạt, ý nhị thanh lịch.
Tiếng đàn sáo vang lên không ngừng, các đại thần uống rượu thảnh thơi, thật sự thoải mái. Đợi đến khi yến hội đã tiến hành được một nữa, quần thần cũng không còn câu nệ mà sảng khoải cười vui, Kính Nhân đế đột nhiên ho nhẹ hai tiếng, tất cả tiếng động xung quanh đột nhiên ngưng bặt, mọi người nhìn lên Kính Nhân đế đang ngồi ở ghế trên, thầm nghĩ: Hoàng thượng triệu bọn họ đến quả nhiên là có chuyện muốn tuyên bố.
Kính Nhân đế vuốt vuốt chòm râu, đuôi lông mày cũng mang theo ý cười. Giờ khắc này, bên kia bình phong các mệnh phụ cùng tiểu thư cũng không nói nửa chữ, toàn bộ đều im lặng chờ Kính Nhân đế lên tiếng.
Đầu tiên là nhìn lướt qua Mộc Tử Ảnh vẫn trầm mặc không nói, Kính Nhân đế lại nhìn về phía chúng thần, cười nói: “Thực ra hôm nay triệu chúng ái khanh tham dự yến hội là có một việc quan trọng muốn tuyên bố. Mắt thấy ái nữ Lê Thấm của trẫm sắp cập kê, trẫm làm phụ hoàng đương nhiên muốn chọn cho nó một phò mã tốt.” Nói đến đây, ánh mắt ẩn chứa ý tứ không rõ đảo qua Hàn Mộc Hủ.
Bàn tay nắm ly rượu của Hàn Mộc Hủ không tự giác xiết chặt, tim đập nhanh lên.
Chúng quần thần đã sớm nghe tin đồn, lúc thấy Kính Nhân đế nói lời này, lúc này liền nhìn về phía Hàn Mộc Hủ, ánh mắt đều có ý ngầm chúc mừng.
Hàn Mộc Hủ cúi đầu, khóe miệng kéo lên, cong cong.
Kính Nhân đế dừng một chút nói: “Trẫm nghĩ rằng…” còn chưa nói xong lại bị một tiếng kêu than kinh hoảng cầu xin tha thứ của tỳ nữ bên kia bình phong đánh gãy. Kính Nhân đế nhíu mày, các đại thần cũng chán ghét nhìn về phía bên kia bình phong.
“Còn không mau lui ra!” Tiết hoàng hậu tức giận, thanh âm phá lệ uy nghiêm.
Lê Thấm đẩy tỳ nữ đang cởi xiêm áo của nàng ra, thấy tỳ nữ ngã xuống đất kia liên tục cầu xin tha thứ nhưng hai mắt lại trống rỗng không ánh sáng, mặt xám như tro tàn, trong lòng Lê Thấm bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nếu không phải mới vừa rồi một lòng muốn nghe lời nói kế tiếp của phụ hoàng, nhất thời thất thần, thì làm sao nàng để cho tiện tì chết tiệt này lại gần, còn cố ý hắt nước trà lên vai nàng.
Trên vai? Trong lòng Lê Thấm thấp thỏm, vội vàng nghiêng đầu nhìn. Thở phào một hơi, may mắn, mới vừa rồi đã kéo xiêm áo lại. Ngay lúc Lê Thấm đang nhẹ nhàng thở ra, một thanh âm kinh ngạc lại từ trong miệng người khác thốt ra, đẩy nàng xuống đáy vực.
“Ơ, sao trên người công chúa không có thủ cung sa!” Lê Vũ Hi hô nhỏ một câu, giống như ý thức được mình lỡ lời, vội vàng bịt kín miệng, ánh mắt sợ hãi đảo qua mọi người, nhìn thấy ánh mắt nhóm các mệnh phụ tiểu thư đều tập trung vào vai Lê Thấm, nàng ta cười lạnh một tiếng.
Không nên trách nàng, đây đều do người khác ép nàng. Biểu ca ép nàng, Lê Thấm ép nàng, ngay cả hoàng thượng cũng ép nàng!
Thực ra vừa rồi nàng cũng không nhìn rõ cánh tay Lê Thấm có thủ cung sa hay không nhưng nàng vẫn đánh cược. Bên này bình phong chúng thần đều nghe rõ lời vừa rồi, cho dù Lê Thấm hoàn toàn trong sạch, cũng để lại vết nhơ trong lòng người khác, không chừng còn có thể cho rằng Tiết hoàng hậu vì giữ thể diện mà cố ý đem đen nói thành trắng.
Quả nhiên Tiết hoàng hậu cực kỳ tức giận, đứng thẳng lên, lạnh lùng nói: “Chớ có nói bậy!” sau đó liếc xéo Hàn thị, “Đoan vương phi, bản cung nghĩ chứng nóng đầu của Hi quận chúa còn chưa có chữa khỏi đâu, Đoan vương phi nên mang quận chúa trở về chăm sóc cho cẩn thận!” Dứt lời, cũng không chờ Hàn thị kịp phản ứng đã lệnh hạ nhân tới: “Người đâu, còn không mau hộ tống Đoan vương phi và quận chúa rời cung!”
Bên này bình phong, sắc mặt quần thần rất khác nhau. Đoan vương gia rốt cuộc cũng không thể ngồi yên, đứng dậy đi ra giữa điện, vẻ mặt khó xử bẩm với Kính Nhân đế: “Hoàng thượng, Hi nhi là nhất thời không quản được miệng, mong hoàng thượng chớ trách. Là thần quản giáo bất lực, xin hoàng thượng trách phạt.” Thế tử Lê Chu Phương cũng vội vàng đứng bên cạnh phụ thân, thay muội muội cầu xin.
Tâm tình tốt đẹp của Kính Nhân đế lúc trước không còn lại chút gì, khuôn mặt căng thẳng. Công chúa Đại Chiêu quốc là tôn quý đến mức nào, mặc kệ Thấm Nhi có mất trong sạch hay không nhưng sự tình này lại còn xảy ra trước mặt bách quan, mới vừa rồi ông còn định tứ hôn cho Thấm Nhi, lúc này lại bảo rằng Thấm Nhi không còn là xử nữ, chẳng phải quần thần sẽ chê cười ông sao.
Sắc mặt Hàn Mộc Hủ trở nên trắng xanh, ánh mắt trào phúng xung quanh như có như không rơi trên người hắn, hắn nắm chặt tay, trong lòng chua sót tự giễu.
Đoan vương phi và Lê Vũ Hi đều bị “mời” ra khỏi cung, Đoan vương gia Lê Nhược Khôn và thế tử Lê Chu Phương đứng ở giữa chính điện, chờ hoàng thượng bình ổn lửa giận, bách quan một chữ cũng không dám để vuột khỏi cổ họng, đối với mọi chuyện xung quanh đều mắt điếc tai ngơ, suy nghĩ trong lòng cũng vòng vo loạn chuyển.
Giờ khắc này, trong điện yên tĩnh lạ kỳ.
Tiếng cười ôn nhuận phá vỡ bầu không khí im lặng này, mang theo ý tứ trào phúng không rõ. Mọi người đều nhất tề nhìn về phía nam tử đang thản nhiên uống rượu kia.
“Vì sao quốc sư lại cười?” Cơn tức của Kính Nhân đế hơi hạ xuống.
Mộc Tử Ảnh cong môi, thong thả nói: “Hoàng thượng bớt giận, chẳng qua thần chỉ cảm thấy oan uổng thay cho công chúa. Quanh năm công chúa đều ở trong cung, nam tử trong cung ngoài hoàng thượng và thái tử thì cũng chỉ có thị vệ, với thân phận tôn quý của công chúa, chẳng lẽ sẽ giao mình cho một hạ nhân ư? Cho dù không có thủ cung sa cũng không thể chứng minh cái gì, ăn nhầm thảo dược, như là dưa cải, hoặc một ít đồ không sạch sẽ cũng có thể khiến cho thủ cung sa biến mất.”
Tạm dừng một lát, thấy mọi người đang dựng thẳng tai nghe, Mộc Tử Ảnh mới nói tiếp: “Nhưng thần có một biện pháp có thể chứng minh công chúa trong sạch.”
Sắc mặt Kính Nhân đế đã bớt giận, “Quốc sư cứ nói thẳng, trẫm cũng không thể để thanh danh của Thấm Nhi tự dưng bị phá hủy!”
Mộc Tử Ảnh gật đầu nói: “Sách cổ có viết, lấy giọt máu chim anh vũ nhỏ lên cổ tay nữ tử, nếu ngưng tụ thành giọt mà không chảy thì vẫn còn là xử nữ, nếu không, giọt máu sẽ chảy ra bốn phía, chứng tỏ đã không còn xử nữ. Hoàng thượng có thể cho công chúa thử một lần?”
Kính Nhân đế trầm mặc một lát rồi quát lớn: “Người đâu, đưa một bát máu chim anh vũ tới chỗ hoàng hậu!”
Một lát sau, bình phong bên kia có động tĩnh, hạ nhân đã đưa máu chim anh vũ tới, có tiếng nữ tử hô to: “Không có tản ra, quả thật y như lời quốc sư đại nhân nói!”
Mộc Tử Ảnh mỉm cười, “Hoàng thượng có thể tìm một mệnh phụ thử lại xem.”
Sau khi bên kia bình phong nghe thấy lời quốc sư nói, Tiết hoàng hậu lập tức gọi người nhỏ máu lên cổ tay mình, lại có tiếng người khác kêu to: “Giọt máu đã tản ra!”
Một Tử Ảnh nâng chén lên uống một ngụm, biểu tình thản nhiên, “Không thể nghi ngờ gì về thân trong sạch của công chúa, thủ cung sa cũng chỉ do ăn lầm một thứ gì đó, hoặc là…có người cố ý muốn hại công chúa, phá hủy thanh danh công chúa.”
Mọi người nhớ tới tiếng hét kia của Hi quận chúa, nhìn về phía Đoan vương gia cùng thế tử, thần sắc kỳ lạ.
Kính Nhân đế phất phất tay ý bảo Đoan vương gia và thế tử trở về chỗ ngồi, sau đó tâm tình tốt hơn cười to, “Cũng may có quốc sư giải vây nếu không sau này thanh danh Thấm Nhi cũng sẽ bị chuyện không rõ ràng này phá hủy. Ngày thường trẫm thưởng gì khanh đều một mực từ chối, lần này thì sao, khanh muốn có cái gì?”
Khóe miệng Mộc Tử Ảnh cong lên, “Trước kia thần từ chối hoàng thượng ban ân là do cảm thấy chúng vẫn chưa đủ quý giá, nay thần đã phát hiện ra một bảo bổi quý giá dị thường, mong hoàng thượng có thể dứt bỏ thứ yêu thích.”
“Ồ, quốc sư nhìn trúng bảo bối gì vậy?” Kính Nhân đế ra vẻ tò mò hỏi.
“Thần vì hoàng thượng cúc cung tận tụy nhiều năm, năm nay đã hai mươi tư, vẫn lẻ loi một mình. Thầm mệt mỏi, muốn có một gia đình.” Ánh mắt Mộc Tử Ảnh sáng sủa có thần, cười nhẹ nói: “Không biết Hoàng thượng có thể đem tiểu công chúa tôn quý nhất của Đại Chiêu quốc gả cho thần không?
Nhất định sau này thần sẽ dốc toàn lực bảo vệ chăm sóc cho bảo bối này.”
Kính Nhân đế nhìn lướt qua Hàn Mộc Hủ đang sửng sốt, khiếp sợ nói: “Thấm Nhi có thể có được phu quân như quốc sư, tất là phúc khí của con bé. Chuẩn!”
“Tạ ân điển của hoàng thượng!”
“Chờ đến khi Thấm Nhi cập kê, trẫm sẽ tự mình chủ trì đại hôn cho khanh!” Kính Nhân đế cười ha ha nói.
Chúng thần cũng vội hoàn hồn, quốc sư vậy mà lại cầu xin cưới tiểu công chúa Lê Thấm có tiếng là kinh đô đệ nhất mỹ nhân. Nói về vẻ bề ngoài, thì đúng là xứng thật nhưng tài hoa cùng tính tình của công chúa, chậc chậc. Mọi người nhìn Mộc Tử Ảnh, thấy thế nào cũng giống một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu. Đương nhiên bãi phân trâu này cũng làm bằng vàng, sáng lấp lánh.
Hàn Mộc Hủ liên tục uống rượu, rượu nguyên chất cũng biến thành chua sót. Thôi thôi, công chúa có thể gả cho nam tử như quốc sư, chính mình nên cao hứng thay cho công chúa mới phải, chung quy hai ngươi vốn là có duyên vô phận.
Mà Lê Thấm bên này, những nữ tử xung quanh đều nhìn nàng chằm chằm, khiếp sợ rất nhiều, hâm mộ rất nhiều nhưng nồng đậm hơn cả là đố kỵ.
Lòng Lê Thấm bay cao, cao đến mức bay lên cùng những đám mây. Chuyện của nàng với Mộc Tử Ảnh cũng xem như đã định chắc rồi? Lê Thấm khẽ nhếch cằm, cười hớn hở, lập tức thu đến biết bao ánh mắt chứa dao găm.
Một ngày nào sau đó, Lê Thấm nằm trong lòng Mộc Tử Ảnh, không ngớt lời khen ngợi phu quân đã giải vây cho nàng, nếu không phải hắn nghĩ ra cách khác chứng minh nàng trong sạch, vậy bây giờ nàng đã là bộ dáng khác rồi.
Mộc Tử Ảnh cười nói, đó chẳng qua là hắn nói bừa thôi. Vì phòng ngừa một ngày này, hắn đã sớm an bài hết thảy rồi.