Bạn đang đọc Mưu Đoạt Phượng Ấn – Chương 9: Ngất Xỉu
Kề cận cung yến, Oánh quý tần sớm đã trang điểm thỏa đáng.
Nàng ta mặc xiêm y màu hồng nhạt, búi tóc bối cao, trang dung tươi đẹp cao quý, chỗ khóe mắt tô thêm chút màu đỏ càng tăng thêm cảm giác tú lệ.
Hoàng đế mới từ bên ngoài trở về, triều phục màu đen còn chưa kịp thay ra, trông càng uy nghiêm.
Hai người cùng đi khiến cung nhân từ xa vừa thấy đều lui sang hai bên, quỳ xuống dập đầu vấn an, nhưng đợi họ đi qua rồi, mọi người lại không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn xung quanh, khe khẽ thì thầm.
Cung tần mới vào cung hơn một tháng, hoàng đế cũng chưa bao giờ đặt chân tới chỗ ở của các nàng, dù thị tẩm cũng chỉ truyền người tới Tử Thần Điện.
Nhưng con đường này đi về phía trước là cung điện của cung tần mới, các cung nhân nhạy bén cảm nhận được sự khác thường.
Trong đó, động tĩnh ở Sương Hoa Cung khiến người ta nghị luận sôi nổi nhất.
Trong cung có ai không biết ba vị nương tử ở Sương Hoa Cung khi tuyển tú đã giành được dấu hiệu “tam dương khai thái”, nhưng từ lúc vào cung đến nay, một người bị cấm túc, mấy ngày trước mới được thả; một người không biết vì lý do gì mà đến nay vẫn chưa được diện thánh; còn một người chưa đến tuổi cập kê, nhất thời cũng không được gặp thánh nhan.
Tình hình như vậy khiến “tam dương khai thái” có vẻ không may mắn lắm, ngược lại giống như lời nguyền.
Gần đây, việc vặt truyền từ Sương Hoa Cung cũng nhiều hơn, không biết từ đâu lại xuất hiện lời đồn, nhưng đối với cung nhân tầm thường mà nói điều đó không hề quan trọng, đó chẳng qua là câu chuyện cho họ bàn tán mỗi khi rảnh rỗi.
Oánh quý tần tính toán thời gian chuẩn xác, cả đoạn đường đi không nói tỉ mỉ gút mắt bên trong.
Khi nãy nàng ta đã nói muốn “tránh thị phi” nên hoàng đế cũng không hỏi.
Cho đến khi bước vào cửa Sương Hòa Cung, Oánh quý tần đi vào vấn đề chính: “Việc này phải bẩm báo bệ hạ một tiếng.
Hôm trước thần thiếp nghĩ tới yến hội Đoan Ngọ, muốn mời hai vị muội muội Từ gia đến Doanh Vân Cung, hai vị muội muội cũng đã đồng ý, không ngờ tới ngày, Từ tài nhân lại sai người tới báo nói thân mình không khỏe, sợ rằng không tới được.
Thần thiếp hỏi cung nhân truyền lời mới biết hình như túi thơm Đoan Ngọ Thượng Phục Cục đưa tới bị người ta động tay chân, bên trong không biết đã bỏ thêm thứ gì, Từ tài nhân vừa dùng một chút liền ngã bệnh.”
Hoàng đế nhíu mày, sắc mặt lãnh đạm không để lộ chút hỉ nộ, chỉ hỏi: “Nàng và Từ tài nhân rất thân?”
Oánh quý tần cười đáp: “Từ tài nhân biết lễ nghĩa, cũng hiểu cho đại cục, gặp chuyện biết nhường nhịn.”
Đây chính là sở trường cực lớn của phi tần trong cung.
Oánh quý tần tươi cười xinh đẹp, thản nhiên chuyển đề tài: “Thần thiếp cũng nhìn ra bệ hạ hình như không thích vị Từ tài nhân này, nhưng việc này không chỉ liên quan tới một mình muội ấy, bệ hạ cứ coi như chủ trì công bằng cho Từ tài nhân vì mặt mũi của Từ gia đi.”
Nàng ta vừa nói vừa nhìn hắn, trong mắt không có ý gì ngoại trừ suy nghĩ cho hắn.
Phi tần trong cung có thể được thỉnh sủng phần lớn đều dẻo miệng, còn biết xem mặt đoán ý, thấy được bệ hạ thích ai, ghét người nào, cũng biết đại thần nào trong triều đáng để hoàng đế niệm tình.
Nếu ăn nói cẩn thận, lời nói lọt tai hoàng đế, sự việc không gì không thành.
Bọn họ không chỉ mưu lợi cho chính mình, còn có thể được hoàng đế coi là tri kỷ.
Hoàng đế nghe vậy, sắc mặt quả nhiên nhu hòa một chút, gật đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Trong đình viện của Mẫn Tú Cư, lúc tới Từ Tư Uyển đã vô cùng chóng mặt, tay chân rã rời, mặt cũng trắng bệch.
Cũng may nàng đã trang điểm, lớp phấn nhẹ bên trên xoa dịu vẻ tái nhợt, không đột ngột để lộ bệnh trạng ra ngoài.
Thêm môi đỏ nhẹ nhàng xứng với sắc mặt trắng bệch yếu ớt, vô tình như liễu yếu đào tơ khiến người ta thương cảm.
Sau khi vào cửa viện, nàng lảo đảo hai lần.
Từ Tư Yên thấy thế vội đỡ nàng ngồi xuống ghế đã, vừa sờ trán nàng vừa vội hỏi Hoa Thần nàng bị sao.
Từ Tư Uyển nói sơ qua sự tình, Nguyệt Tịch lặng lẽ đặt túi thơm đem từ Hiền Túc Các tới đặt lên bàn, nàng lại thúc giục nàng ấy vào phòng lấy cái của Tư Yên ra đây.
Khi đi lấy túi thơm trong phòng Tư Yên, Nguyệt Tịch còn lấy thêm kéo.
Từ Tư Uyển cố hết sức cắt tự mình cắt túi thơm, bên trong quả nhiên cũng khác thường.
Nàng vốn đã tính toán thời gian, mọi thứ trước mắt đương nhiên vừa vặn.
Từ Tư Yên thấy vậy đập bàn đứng lên: “Là Minh hiền nghi, chắc chắn là Minh hiền nghi! Tỷ tỷ đừng nhường nhịn nữa, việc này nhất định phải bẩm báo hoàng hậu nương nương để điều tra rõ ràng, nếu không cứ sống cùng một cung như vậy, tỷ tỷ sẽ không có ngày nào yên ổn!”
Giọng nói sắc bén của thiếu nữ truyền tới cửa viện khiến người đến dừng bước.
Từ Tư Uyển nhất thời chần chờ, cuối cùng vẫn nói theo dự tính ban đầu: “Muội không sao là được rồi, cứ ném túi thơm này đi, còn những việc khác…” Nàng thở hổn hển, lắc đầu, “Không bằng chúng ta cứ việc lớn hóa nhỏ.
Nếu làm lớn chuyện…!Túi thơm do Thượng Phục Cục đưa tới, Minh quý nhân có thể đẩy cho họ, huống hồ vị phân của nàng ta cao hơn chúng ta, lại được thánh sủng, chúng ta không đòi được công bằng đâu.”
Nàng gằn từng chữ nhưng đang nói đạo lý với Tư Yên.
Tư Yên mờ mịt: “Tính cách tỷ tỷ ở nhà rõ ràng không phải như vậy, từ khi nào tỷ trở nên yếu đuối dễ bị bắt nạt như thế!”
Từ Tư Uyển cười khổ: “Làm cô nương trong nhà, trong lòng biết có phụ mẫu sủng ái, đương nhiên vô pháp vô thiên.
Nhưng hôm nay đã vào cung, nào có thể tiếp tục tùy ý làm bậy? Huống hồ dân gian có câu tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu (*), khi ở nhà cha mong ta vui vẻ, ta tùy ý làm bậy cũng là tẫn hiếu, bây giờ gả cho người ta rồi, ta nghĩ…!Bệ hạ chắc chắn cũng mong lục cung hòa thuận, ta nên thuận theo tâm ý ngài ấy mới đúng, không cần vì chút việc của bản thân mà làm cho gà bay chó sủa, lục cung không yên.
(*) Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu: ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng.
“Sao tỷ tỷ lại nghĩ thế, nếu bị khinh thường đến chết trong thâm cung này, bệ hạ sẽ nhớ thương tâm ý của tỷ tỷ sao?” Từ Tư Yên nghiến răng, hận sắt không thể thành thép.
Nhưng nàng biết mình không lay chuyển được Tư Uyển, chỉ đành thoái nhượng, “Có điều hôm nay là Đoan Ngọ, trên dưới đều bận, tạm thời không nhắc tới việc này cũng được.
Vậy phái người đi xin hoàng hậu nương nương truyền cho tỷ tỷ một thái y trước được không?”
Từ Tư Uyển lại nói: “Truyền thái y cũng không vội, ngày mai đi.”
Tư Yên kinh ngạc: “Việc này làm sao chờ được?”
“Người trong cung đều nói ngày lễ truyền thái y không được may mắn.
Hôm nay lại là Đoan Ngọ, là ngày khẩn cầu mưa gió hòa thuận.
Cha làm quan ở Hộ Bộ nhiều năm, chúng ta đều biết mưa thuận gió hòa quan trọng với vạn dân trong thiên hạ thế nào.
Chút vấn đề của ta không quan trọng.”
“Chẳng lẽ tỷ tỷ đọc sách tới cổ hủ luôn à…” Tư Yên buột miệng thốt ra, cảm thấy hết sức hoang đường, “Tra rõ không chịu, xem bệnh cũng không chịu, nếu cha biết tỷ tỷ ở trong cung uất ức như vậy, chỉ sợ thà rằng mình từ quan làm bình dân áo vải cũng sẽ không để tỷ tỷ tiến cung.”.
Đam Mỹ H Văn
“Nói bậy gì đó!” Từ Tư Uyển nhíu mày, giơ tay đỡ trán.
Nàng mượn cơn chóng mặt này chờ thêm một lát vẫn không thấy hồi âm, không khỏi ảo não.
Thôi, đã dùng kế sách thì cũng phải chuẩn bị cho lúc thất bại.
Từ Tư Uyển thở dài, ngồi dậy: “Ta về đây.”
Nói rồi, nàng xoay người, quả nhiên ở cửa trống vắng, nửa bóng người cũng không có.
Là Oánh quý tần không muốn ra tay hỗ trợ hay hoàng đế không chịu tới nàng nhất thời không biết, chỉ là kế này không thành, không thể không có tính toán khác.
Từ Tư Uyển đỡ vách tường đi ra ngoài, trong đầu thầm cân nhắc, nhất thời hao tổn sức lực.
Mắt thấy cửa viện đã gần đến, một cơn chóng mặt ập tới lạnh thấu xương.
Từ Tư Uyển ôm trán, cả người ngã nhào về phía trước.
Hoa Thần hét lên: “Nương tử!” Cung nữ vội chạy tới nhưng đã không kịp.
Từ Tư Uyển theo bản năng duỗi tay hướng về phía mặt đất, nhưng chưa kịp chống đỡ, một bàn tay rắn chắc vươn tới giữ chặt hai vai nàng: “Tài nhân?”
Trong cơn choáng váng, giọng nói trầm ổn của nam tử truyền đến.
Từ Tư Uyển không nhận ra, lại nghe người xung quanh mình thay nhau kêu lên: “Bệ hạ!”
Trái tim nàng thắt chặt, cố gắng giữ chút tỉnh táo cuối cùng: “Bệ hạ…” Cánh môi cố gắng mấp máy chưa kịp ra tiếng, sau đó thân mình không còn sức lực, cứ thế ngã vào trong lòng hắn.
Cảm nhận cơ thể được ôm lấy, cung mày của Từ Tư Uyển giãn ra, tùy ý để mệt mỏi kéo bản thân vào hắc ám.
Nàng cược thắng rồi.
Hắn để ý, hắn sẽ điều tra đến cùng, do đó sẽ biết ngay ngày đầu Minh hiền nghi tiến cung đã diễu võ dương oai với nàng, mà nàng không ngừng thoái nhượng, hắn cũng sẽ biết Minh hiền nghi gây hấn đánh hoạn quan chưởng sự bên cạnh nàng, nàng vẫn nhẫn nhịn không cáo trạng, chỉ mong hòa thuận.
Nếu hắn có lòng hỏi thăm nhiều hơn, sẽ biết việc Minh hiền nghi oán hận nàng mọi người đều rõ, ngay cả quà gặp mặt nàng đưa qua cũng bị ném ra ngoài, trở thành câu chuyện bàn tán của các cung nhân.
Mà khi người của Thượng Phục Cục bị truyền đến hỏi chuyện, Thanh Vũ sẽ nói với hắn những túi thơm kia không qua tay ai, chỉ là đưa tới Diễm Lan Uyển trước cho Minh hiền nghi chọn, không rõ Minh hiền nghi lúc lựa chọn có làm gì số túi thơm còn lại không.
Minh hiền nghi đương nhiên sẽ liều chết không nhận, như vậy việc này sẽ không có ai nhận.
Nhưng không nhận thì sao?
Nàng “hiền huệ” như vậy, biết “hiểu cho đại cục” như vậy, sẽ không có ai nghi ngờ nàng tự biên tự diễn, càng không có ai ngờ những việc lúc trước đều là nàng cố ý trải chăn cho ngày hôm nay.
Những việc thoạt nhìn không liên quan tới ngày hôm nay đó mới là bằng chứng tốt nhất khiến mọi người tin rằng Minh hiền nghi không chứa chấp nàng.
Dù Minh hiền nghi giãy giụa hay ân cần đại hiến cũng vô dụng.
Nàng đã chuẩn bị sẵn cung tên từ lâu, trước mắt đã tới lúc thu lưới, một khi bắn ra, há để con mồi có đường sống xoay người?
Đến cuối cùng con mồi sẽ bị nàng dẫm đạp, máu tươi làm sơn, da thịt xương trắng làm gạch trải đường cho nàng.
Nàng không phải người vong ân phụ nghĩa, đợi đến khi bước lên đỉnh cao, nàng đương nhiên sẽ cảm ơn những viên đá lót đường này..