Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 27


Đọc truyện Mưu Đồ Làm Loạn – Chương 27

Nhưng đây không phải là phòng Diệp Vấn.

Tiếng động này càng lúc càng quá trớn, loáng thoáng còn nghe được vài tiếng thì thầm.

Hạ Hàm từ trong ngực anh ngẩng đầu lên, mê man nói câu, “Có chút ầm ĩ.”

“Đúng là hơi ầm ĩ thật.” Chung Tuyển bế cô đứng lên đi ra ban công, ngồi trên ghế dây mây. Ban đêm nhẹ nhàng khoán khoái, tiếng động khiến người ta mặt đỏ tai hồng cũng tiêu tan hơn phân nữa. Anh dùng chăn mỏng quấn quanh Hạ Hàm rồi đặt cô lên trên đùi, tay dùng lực không nặng không nhẹ xoa mông cô.

Hạ Hàm không muốn, vừa hơi di chuyển liền cảm giác vật gì đó cứng rắn giữa hai chân đang đâm vào cô, ngay lập tức không dám nhúc nhích. Nhưng lại có chút đau lòng cho Chung Tuyển nên hỏi, “Có phải rất khó chịu không?”

Khi nói chuyện bàn tay nhỏ bé của cô đã lặng lẽ úp lên đó, mặc dù cách một lớp quần nhưng cảm giác lành lạnh lập tức chạy thẳng vào đáy lòng anh. Anh khó chịu hừ một tiếng thiếu chút nữa thì không nhịn được, giữ chặt tay nhỏ nhắn của cô rồi mở quần con ra.

Hạ Hàm đột nhiên nhớ tới ngày đó giúp Thanh Phong tải đồ xuống, trong phim hình như người phụ nữ lấy tay vuốt ve cho người đàn ông.

Hạ Hàm từ trên chân anh trượt xuống dưới, quỳ giữa hai chân anh, cắn cắn môi rồi lôi cái vật đang thèm ăn ra ngoài.

Cô học người phụ nữ trong clip, hai tay nắm giữ nó lên lên xuống xuống, tất nhiên không dám ngẩng đầu nhìn Chung Tuyển, làm như thế này cô đã xấu hổ đến mức không thành dạng gì rồi. Qua lúc lâu sau, vật trong tay càng lúc càng trướng càng phình to ra, đầu hình quả nấm đang ở trước mặt cô, đầu đỉnh miệng phun ra nước, thoạt nhìn rất đáng thương.

Cổ áo ngủ cô rất rộng, lại không mặc áo ngực, quỳ giữa hai chân anh như vậy, theo động tác lên xuống kích thích hai quả anh đào sữa hồng hào anh đều có thể thu hết vào đáy mắt. Cổ họng Chung Tuyển căng cứng, bàn tay to mò tới từ cổ áo cô kéo cởi lên, nhưng chăn mỏng quấn chặt Hạ Hàm từ phía sau nên hoàn toàn không nhìn ra có gì khác thường.

Lúc này sắc trời đã đen kịt hẳn, phòng bọn họ cũng không mở đèn, từ ban công nhìn xuống, trước mặt là cánh đồng thuốc lá lớn nhất của Lâm Châu. Địa chất nơi đây rất đặc biệt, thích hợp cho cây cối sinh trưởng, cây nào cũng cao chót vót tới tầng mây.

Vừa vặn lòng bàn tay cô gái nhỏ mềm mại lại hơi mát, hai đóa hoa non mềm trắng nõn như có như không cọ vào chỗ kia của anh, cảm giác máu trong người đều tập trung một chỗ. Phía sau lưng thoáng hiện một luồng hỏa nóng, khiến anh – người từ trước đến nay vẫn luôn kiềm chế liền thở gấp nặng nề vài phần.

Anh đưa tay sờ mò khuôn mặt phấn nộn non nớt của cô, vuốt tóc dính trên gò má, giọng trầm thấp dụ dỗ, “Cục cưng, hôn nó nhanh lên.”

Cô còn chưa kịp phản ứng đã bị bàn tay anh giữ ót ấn tới phía trước.


“Ưm…” Hạ Hàm chỉ ngậm một chút rồi lui ra ngoài.

Tay anh trượt một đường từ gáy cô xuống đến đầu vai, ngòn tay vuốt ve làn da trắng mịn tinh tế của cô. Hạ Hàm như bị ma xui quỉ khiến, vậy mà lại vươn đầu lưỡi nhỏ nhắn liếm liếm.

Chung Tuyển không nhịn được, tiếng rên hừ đè ép trong cổ họng tràn ra ngoài.

Hạ Hàm nghe thấy trong lòng đột nhiên nổi lên ý muốn đùa cợt, cẩn thận nhớ lại nội dung “Kinh tế học vĩ mô” mà Thanh Phong bảo cô tải xuống, chậm rãi nuốt của anh, nhưng cô vốn không có kỹ thuật, nên răng hay bị va chạm vào anh

Miệng nhỏ cố sức phình to ra, có mấy lần nhập vào sâu quá, khiến cho cô bị ho khan.

Khoang miệng mềm mại ấm nóng trơn nhẵn ẩm ướt khiến Chung Tuyển không chống đỡ được bao lâu đã cảm thấy muốn tới. Anh lập tức rút ra ngoài, Hạ Hàm ngây ngốc không biết gì với miệng theo, Chung Tuyển liền vội mò chăn quấn người cô lôi lên, lúc này mới phun hết toàn bộ trên ngực non mềm nõn nà của Hạ Hàm.

Anh cởi áo sơmi cẩn thận lau cho cô, tách cô ra để cô ngồi giữa thắt lưng mình.

Hạ Hàm yếu ớt tựa đầu lên vai anh, vô ý xoay vặn eo nhỏ. Ai ngờ anh quá phận, thế mà vén mở quần nhỏ của cô, ngón tay trực tiếp chui vào trong. Khi động tác ngón tay có quy luật mạnh mẽ xông lên, cô vốn đã ẩm ướt, không tới vài cái liền đến điểm G, cô run rẩy ôm chặt cổ anh.

Anh biết lúc này cô không chịu nổi sự chọc ghẹo, mỗi lần cô đến điểm đó thì anh phải cố gắng nhấp eo vài cái, cô gái nhỏ liền khóc đến đáng thương tội nghiệp. Chờ cô bình tĩnh lại, liền nâng cao eo cô nhắm đúng đường chuẩn, “Ót” một tiếng trơn bóng tiến vào trong.

Chỗ kia của cơ thể bị anh tiến vào chiếm giữ lấp đầy, Hạ Hàm chợt nâng mắt lên nhìn Chung Tuyển tỏ vẻ không hài lòng.

“Được rồi được rồi, trước anh sẽ không động đậy.” Trong tay anh xoa nắn hai quả đào no đủ, rồi hôn lên khuôn mặt cô, dụ dỗ giữ eo cô đẩy ra rồi chậm rãi cọ sát.

Chờ cô dần có cảm giác, liền ôm chặt chăn cùng với cô đi vào phòng, có ý điên khùng xấu xa đánh xuống mông cô.

Hạ Hàm không dám la lên, từ đầu đến cuối vẫn ôm chặt cổ anh cắn mu bàn tay mình, phát ra tiếng khóc “Hu hu,” bộ dạng ngấm ngầm chịu đựng rất đáng thương.


Cũng hiếm khi hôm nay có nước nóng, người trong cục công an đều xuống dưới, ở Lâm Châu chắc chắn không dám sơ suất. Chung Tuyển ôm cô tắm rửa, dùng chăn khô bao quanh kín người cô rồi bế về giường.

Người con gái trẻ tuổi tinh tế, cơ thể no đủ cân xứng, cả người đều lộ ra sự sảng khoái thoải mái vui sướng sau cuộc giao hoan. Bộ ngực xinh đẹp kiêu ngạo đầy đặn đỉnh nhọn vểnh lên, bụng bằng phẳng mềm mại, xuống chút nữa là nơi tư mật lưa thưa mấy sợi lông khiến anh không nhịn được với tay xuống dưới.

Tay anh vừa chạm vào khe này, Hạ Hàm liền giật mình, khép chặt chân không đồng ý, ôm chặt anh nói, “Đừng nữa mà, em buồn ngủ quá.”

Chung Tuyển vân vê hai bên mông cô một lúc mới bỏ qua, tinh thần sảng khoái, muốn đi tìm thuốc để hút.

“Diệp Vấn sẽ không nghe được chứ?” Hạ Hàm vừa nói xong, cái người tay đã sờ thấy bật lửa liền hậm hực thu về, vỗ lưng Hạ Hàm trả lời, “Sẽ không.”

Chung Tuyển nắm lấy tay cô ra nhìn chỗ lúc nãy Hạ Hàm cắn, hôn lên đó nói: “Anh thích em kêu lớn tiếng một chút.”

Hạ Hàm tức giận nhéo anh, cả người anh căng cứng, thật vất vả mới tìm được một chỗ có thể nhéo xuống.

***

Sáng sớm hôm sau gọi điện cho Hạ Hàm mà không được, Diệp Vấn liền chạy qua gõ cửa phòng Hạ Hàm, nhưng cửa vừa mở ra thấy chính là một người đàn ông tinh thần sảng khoái.

Mặc dù Diệp Vấn chưa từng chính thức gặp mặt Chung Tuyển, nhưng trang phục cảnh sát hình sự đã đập vào tầm mắt cô, cô lập tức bình tĩnh lại, hỏi: “Hạ Hàm còn đang ngủ?” Chú cảnh sát của cô ấy nửa đêm thăm viếng, muốn nghĩ cũng không cần phải nghĩ hai người đã làm chuyện tốt gì!

Chung Tuyển gật đầu, nói: “Để cô ấy nghỉ nửa ngày đi, tôi phái người đi giúp cô, năng suất chắc chắn cao hơn rất nhiều.”

Diệp Vấn đứng ở cửa mặt đã cảm thấy đỏ lên, vội gật đầu, “Cảm ơn, chờ Hạ Hàm tỉnh bảo cô ấy gọi điện thoại cho tôi, ừm…… Tôi đi trước.”

Cô lập tức trở về phòng, thở dốc một hơi, người đàn ông cường thế như vậy sao cô dám ở lại chứ.


***

Hạ Hàm ngủ đủ giấc tỉnh dậy mới biết đã giữa trưa rồi, Chung Tuyển vừa xong việc trở về, ngồi bên cạnh giường nhỏ giọng hỏi cô: “Có đói bụng không anh dẫn em đi ăn cơm.”

Hạ Hàm gật đầu, chậm rãi đứng dậy, mặc xong quần áo ra tới cửa chính nhà khách, bỗng nhiên nói với Chung Tuyển, “Chúng ta đi ăn vằn thắn hấp đi, ở chợ bán vằn thắn hấp ăn rất ngon, em dẫn anh đi.”

Cách mấy trăm mét phía trước là chợ đông đúc nhất ở Lâm Châu, đã giữa trưa mà người đi lại còn rất nhiều. Hạ Hàm quen đường tìm được một quầy bán vằn thắn, gọi hai chén vằn thắn hấp.

Chủ quầy hàng này là hai anh em, em gái chắc tầm mới mười hai mười ba tuổi, chịu khó biết điều, hàng ngày vẫn đưa thực phẩm qua bên nhà khách.

Hạ Hàm ăn rất chậm, còn mãi nhìn chằm chằm Chung Tuyển, ăn không hết liền múc vào trong chén Chung Tuyển. Khi về cô còn gọi thêm một chén mang về cho Diệp Vấn.

Cô gái kia tên là Nhã Quyên hỏi Hạ Hàm, “Chị, để lại số điện thoại cho chị, nếu không xa bọn em có thể mang qua.”

Tuổi nhỏ như vậy đã phải ra ngoài kiếm sống khiến Hạ Hàm nhìn có chút đau lòng, không nhịn được xoa đầu cô bé, ấm giọng nói: “Không cần đâu.”

Anh trai Nhã Quyên là người điếc, lặng lẽ đứng sau quầy gói vằn thắn, nhìn lúc nào cũng thật thà chất phác nở nụ cười. Khi trả lại tiền thừa luôn đưa bằng hai tay, phần tự ti khiêm nhường này làm lòng người chua xót.

Phần cuối chợ là cảng biển, chi chít những con thuyền đánh cá cập bến, trong đó có một chiếc màu trắng đặc biệt dễ thu hút. Chỉ có kẻ tai to mặt lớn trong nghề đánh cá ở địa phương mới đủ khả năng mua.

Hai mắt Chung Tuyển nhìn chăm chú, chợ này rất nhiều ngõ hẻm, dòng người đông đúc đặc biệt nhộn nhịp, trong khi đó ngõ hẻm chỉ có thể chứa được một người. Có rất nhiều góc chết bịt kín lại, còn có nhiều phòng cho thuê. Vì thời tiết ẩm ướt phòng cho thuê lại không có quạt thông gió, nên cửa mở cả ngày. Người lớn đi làm thì mang theo cả đồ đạc có giá trị bên người, trẻ con thì ngủ trong phòng cho thuê, chỉ treo bức rèm đơn giản như vậy. Có phòng cho thuê còn trực tiếp mở rộng cửa, trong phòng không có một người.

Sáng nay điều tra địa điểm cô bé mất tích ba mẹ cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói là đi chơi rồi không trở về nữa. Có một cô bé lên trường luyện thi rồi không về nhà, trường luyện thi này cách chợ không tới năm trăm mét.

Điểm cuối của chợ là cảng biển, nơi này giao thông thuận lợi, nếu bé gái mất tích bị đưa ra khỏi Lâm Châu thì vĩnh viễn sẽ không tìm thấy.

Vì sao là bé gái mười hai mười ba tuổi? Có thể nghĩ là biết, nơi này bao nhiêu cuộc mua bán ngầm trong bóng tối mà có treo biển hành nghề buôn bán. Câu lạc bộ tư nhân lại càng không điều tra ra được, như vậy thì nếu bé gái bị đưa ra khỏi Lâm Châu, tiến vào nước K, nước Z nơi quốc gia không tôn trọng văn hóa phụ nữ như vậy, kết quả sẽ như thế nào không cần nghĩ cũng biết!

Thời gian gấp gáp quá rồi!


***

Vì Chung Tuyển phái người cho Diệp Vấn nên chuyện bên chỗ Hạ Hàm cũng tiến hành cực kỳ mau lẹ, hơn nữa hiệu suất cũng cao hơn rất nhiều.

Chu Tiểu Hàn cầm túi tài liệu giao cho Chung Tuyển, nói: “Đội trưởng Chung, anh xem này.”

Chu Tiểu Hàn chỉ vào đứa nhỏ trên ảnh với Chung Tuyển sau đó tiếp tục nói, “Từ Linh, mười ba tiểu chỉ học tiểu học, trong nhà có bốn đứa em trai. Tôi cảm thấy có chút khó hiểu, ba mẹ bé có vẻ không để ý chuyện cô bé mất tích lắm, vẻ mặt biểu hiện rất giả dối. Hơn nữa, đồ điện gia dụng trong nhà Từ Linh đắt đỏ hoàn toàn không hòa hợp với căn nhà. Nghe em trai lớn của Từ Linh nói, gần đây nhà bọn họ mới mua thêm căn nhà mới.”

“Tôi kiểm tra thấy ba mẹ Từ Linh vốn không báo án.”

“Sẽ không vậy chứ?” Chu Tiểu Hàn có điều ngụ ý, anh ta không tin Chung Tuyển không đoán ra được.

“Theo dõi ba mẹ Từ Linh, theo dõi sát sao vào cho tôi! Tiền sẽ không thanh toán một lần, không tìm được người mua nhanh như vậy.”

***

Sáng sớm ở Lâm Châu mát mẻ, người đi ra ngoài rất nhiều, chợ cũng đông người già và phụ nữ trung niên.

Thế nhưng quầy hàng hai anh em Nhã Quyên hôm nay lại không có ai, bàn ghế lộn xộn, còn cả nước canh đổ ra ngoài, khắp nơi đều là bột mì vương vãi, vài cái ghế nhựa ngã trái ngã phải.

“Đây là làm sao vậy?” Diệp Vấn nhíu mày hỏi một câu.

“Chắc là có việc gấp.”

Cách đó không xa tiếng bước chân dồn dập, còn cả tiếng tranh luận dần lớn hơn, mọi người đều bắt đầu tập trung đi vào một hướng. Vài cụ già che miệng vẻ mặt hoảng sợ, trong tay chỉ vào chỗ mà Hạ Hàm và Diệp Vấn nhìn không rõ.

Diệp Vấn và Hạ Hàm cũng đi qua đó.

Người đàn ông gầy gò nằm ngửa mặ, trên mặt đầy vết máu ứ đọng, áo bị xé rách, một chiếc giày đã không thấy nữa. Vết máu trên mặt đất khô bong, như là chảy về một hướng, bụng bị người ta đâm bị thương, còn có dấu vết bị người ta đánh.

Hạ Hàm mở to hai mắt – Là anh trai Nhã Quyên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.