Mưu Đồ Làm Loạn

Chương 16


Đọc truyện Mưu Đồ Làm Loạn – Chương 16

***

Không biết – em không biết cuộc đời em sẽ trôi qua như thế nào, có lẽ sẽ nhàn hạ sống bên cạnh cậu, hoặc cũng có thể sống cuộc sống đại học bình thường không thú vị….

Hạ Hàm ôm chặt cổ Chung Tuyển, “Anh đừng nói lý luận không thực tế với em, em chính là như vậy đó. Những cô gái khác có thể có kế hoạch đầy đủ cho cuộc đời mình, hoặc đều đã vạch kế hoạch xong xuôi cho mục tiêu trong mười năm tới…. Nhưng mỗi người tất nhiên sẽ khác nhau, giống như….” Hạ Hàm buông mí mắt suy nghĩ một chút, cô vốn hiền lành không giỏi nói dối như Chung Tuyển, “Giống như không phải ai cũng đều muốn cuộc sống ngợp trong vàng son, ngồi trong phòng làm việc xa hoa. Em chính là trường hợp đặc biệt, em cũng có mục tiêu, có lẽ đơn giản hơn những người khác, đó chính là gả cho anh.”

“Anh không đồng ý yêu cầu của em thì làm sao bây giờ?” Chung Tuyển trêu cô.

Hạ Hàm thở hổn hển, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cô kiềm chế tức giận, chôn trên lưng anh, nâng tay nhỏ bé lên hung hăng đánh vào anh.

Đến nhà, Chung Tuyển bảo Hạ Hàm gọi điện thoại cho Hạ Cận, là dãy số Hạ Cận cố ý để lại. Lúc này đã rất muộn, Hạ Hàm cũng nghi hoặc, nhưng vẫn ấn nút gọi điện qua cho Hạ Cận.

“Anh.” Hạ Hàm kêu một tiếng.

Đầu bên kia điện thoại giọng Hạ Cận rất tỉnh táo, như đang chờ cô gọi điện thoại qua, “Hàm Hàm, cuộc sống lúc này thế nào, nhớ là có rãnh thì qua thăm ba nhé, một tháng chí ít đi một lần cũng được, em về là ba vui vẻ.” Hạ Cận dịu dàng dặn dò.

“Em biết rồi, bây giờ mỗi tuần em sẽ về thăm ba.” Sợ Hạ Cận cho rằng cô vẫn là cô gái nhỏ trong lòng không hiểu chuyện, cất cao giọng nói.

“Vậy thì tốt rồi.”

“Gần đây bận lắm sao? Em có chút nhớ anh.”

Nghe thấy Hạ Hàm nhớ anh, lúc này Hạ Cận mới nhếch miệng cười, đồng ý với Hạ Hàm tháng này nhất định sẽ về.

Chung Tuyển đi tới thấy cô vẫn nói chuyện rất vui vẻ, chỉ vào điện thoại, ý bảo anh có chuyện muốn nói với Hạ Cận.


“Anh, anh đợi chút, Chung Tuyển muốn nói chuyện với anh.” Hạ Hàm đưa điện thoại cho Chung Tuyển.

“Cậu bớt chút thời gian trở về một chuyến, dẫn Tân Dao tới chỗ cậu một thời gian, về nhớ gọi điện cho tôi.” Chung Tuyển chỉ nói qua loa tình huống thực tế rồi cúp điện thoại.

Vừa mới nghe Chung Tuyển bảo Hạ Cận trở về nhớ gọi điện thoại, Hạ Hàm cho rằng anh trai gần về, liền đi qua quấn quít lấy Chung Tuyển, hỏi: “Cụ thể khi nào thì anh em về, Tân Dao nói với em, chị ấy rất nhớ anh em.”

Chung Tuyển lại xoa đầu cô: “Yên tâm, anh em về sẽ tìm Tân Dao trước, không cần thông báo cho cô ấy.”

Anh vừa thốt ra lời này, trong lòng Hạ Hàm có chút ghen tỵ, chính là ăn dấm chua với Tân Dao.

Hai người ôm nhau ngủ không giống như ngày trước mà đều có chút rục rịch. Chung Tuyển đè lên Hạ Hàm, vân vê cơ thể cô, thở dốc cũng có chút nặng nề. Đầu ngón tay sờ đến chỗ kia của cô, lại bị một tầng băng vệ sinh dày cụp ép thu tay về. Hạ Hàm cũng có thể thông cảm cho anh, hôn cằm anh ánh mắt phát sáng, giọng mềm mại đồng ý với anh: “Chờ em tốt lên liền cho anh.”

Quả thật anh có ‘khí huyết phương cương’ của người đàn ông trưởng thành, ôm cô như vậy không có phản ứng mới là lạ. Nhưng những lời này của Hạ Hàm mang theo sự trấn an cảm xúc anh, khiến Chung Tuyển cũng tự cười bản thân mình, sao cô đến ngày này, mà anh cũng không nhịn được.

***

Đại học A

Giữa tháng sáu đã bắt đầu lục tục thi cuối kỳ, một tuần trước bọn Hạ Hàm vừa thi xong một môn. Hôm nay là buổi thi thí nghiệm Hạ Hàm có chút lo lắng, đề kiểm tra cô không hiểu lắm. Đối với khoa học tự nhiên vốn đã khó khăn, nội dung thi thí nghiệm là thao tác phần mềm, vừa mới động tới máy cô cũng đã luống cuống, trong đầu tất cả đều là lời cảnh cáo nghiêm khắc của giáo viên lúc đi học: Lần này thi nhưng mà khỏi phải nghĩ tới chuyện thi lại đi! Tôi dạy thay chính là như vậy, không tin thì hỏi thầy cô các người đi!

Giáo viên giám thị là một người đàn ông trung niên, ánh mắt nét mặt rất nghiêm khắc, ra khỏi trường thi cả người Hạ Hàm như quả bóng bị xì hơi, hoảng hốt lo sợ chờ ngày mai báo kết quả, cả đêm ở ký túc xá ngủ cũng không ngon.

Ngày hôm sau quả nhiên đúng giờ báo kết quả, lớp trưởng bọn Hạ Hàm nghiêm túc phụ trách, nào là linh động gấp gáp làm mọi thứ có liên quan, đúng kiểu cán bộ học trò tiêu chuẩn chịu mệt nhọc. Trong lớp mỗi vị bạn học đều ghi lại tên và số báo danh vào danh sách cho cô ấy, kiểm tra thành tích là do lớp trưởng máu gà phụ trách. Trước kia chọn môn học hết sức cạnh tranh, cũng là lớp trưởng lưu lại điểm vào đại học đăng lên trang web giáo vụ giúp đỡ các bạn trong lớp học chọn lựa. Vài nam sinh thích đùa nhân lúc sinh nhật lớp trưởng đưa người tới tham gia, còn tặng biểu ngữ (Băng – rôn) chữ viết sai màu đỏ, phía trên thoải mái viết: Chúc lớp trưởng máu gà mãi ở đây.


Hạ Hàm nhận được điện thoại của lớp trưởng liền cảm thấy không ổn. Lớp trưởng thông báo cô bị rớt môn thống kê, hơn nữa cả học viện chỉ có mình Hạ Hàm bị rớt.

Cô có chút khó chịu: “Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Người hướng dẫn của học viện bọn họ vô cùng biến thái, vẫn luôn giữ số lẻ nợ môn, buổi chiều lúc mở cuộc họp lớp thì hung thần ác sát trực tiếp điểm danh Hạ Hàm.

Khi tan học bạn cùng lớp Lạc Hải Tiền nói với Hạ Hàm: “Cậu đừng lo lắng, khai giảng tớ giúp cậu học bổ túc, không có chuyện gì đâu, đừng vì chút chuyện này khiến kỳ nghỉ hè trôi qua không vui vẻ.” Trong lòng Hạ Hàm khó chịu nên không muốn nói gì, chỉ đơn giản nói câu “Cảm ơn” rồi rời khỏi.

Vì chuyện này mà tâm tình hỏng bét, hơn nữa người hướng dẫn cũng không chừa lại chút tình cảm và thể diện nào, cô tủi thân nước mắt đảo quanh hốc mắt. Tan họp Hạ Học Đông đã gọi điện qua bảo Hạ Hàm tối nay về ăn cơm, nghĩ về tới chỗ ba, cô càng tủi thân hơn.

Hạ Học Đông chứng kiến tâm tình con gái thoạt nhìn rất không tốt liền hỏi làm sao vậy. Cô vội kể chuyện rớt môn cho Hạ Học Đông nghe.

Ông nghe xong cười ha ha, còn cười Hạ Hàm vẫn nhát gan như vậy, hồi nhỏ cứ đến kỳ thi mà thi không đạt tiêu chuẩn sẽ khóc rất lâu, người trong nhà đều phải vội vàng dỗ dành.

“Có sinh viên đại học nào không nợ môn, không có chuyện gì đâu! Học kỳ sau thi lại là được, mau mau mau, rửa tay ăn cơm nào.”

Hạ Hàm rửa tay xong ngồi trước bàn ăn nghiêm túc hỏi ba, “Giáo viên kia rất không nể tình cảm và thể diện, con nên làm gì bây giờ?”

Hạ Học Đông gắp đồ ăn cho con gái, nói: “Đây đều là hù dọa bọn con, ông ta cũng muốn để cho bọn con một lần là qua, ba cũng thường xuyên hù dọa người ta như vậy.”

“Nhưng mà con 59 điểm, ông ta rất quá đáng.” Hạ Hàm chọc vào chén cơm hờn dỗi, nhưng thoải mái hơn so với vừa rồi.

“Vậy thì quả thật có chút không để ý tới tình cảm và thể diện, giáo viên bọn con họ gì?”


Hạ Hàm báo họ tên giáo viên xong, hỏi ba: “Có thể đổi thành tích được không, ba , ba được không?”

“Ba con cũng không có bản lĩnh này, ngoan ngoãn thi lại, nếu không qua được….”

“Nếu không qua được thì sẽ thế nào ạ?” Hạ Hàm tò mò hỏi.

“Nếu không qua được thì chuyển về dưới bàn tay ba, thành tích thì cho con tự điền.”

Những thứ này cũng không có gì hấp dẫn Hạ Hàm cả, cô thở dài, nói: “Có lẽ nên từ bỏ.”

“Đã chọn nơi thực tập trong kỳ nghỉ hè chưa?” Hạ Học Đông hỏi cô.

“Dạ rồi, là một tòa soạn báo tài chính và kinh tế, chắc là không có vấn đề gì.”

Hạ Học Đông gật đầu đồng ý: “Về sau cũng phải tìm công việc yên ổn, sau đó lập gia đình, ba hi vọng con sẽ sống yên bình hạnh phúc.”

Hạ Hàm nở nụ cười trực tiếp gật đầu, đối với tương lai, cô quả thật lòng tràn đầy chờ mong và vui sướng.

***

Mấy ngày nay Hạ Hàm chạy trong trung tâm tập thể hình rất siêng năng, luyện tập cũng rất nghiêm túc. Nhưng huấn luyện viên riêng cũng âm thầm lắc đầu với năng lực của cô. Kỳ nghỉ hè cô gái nhỏ còn mệt hơn cả đi học, còn kéo theo cả huấn luyện viên cũng mệt mỏi. Cuối cùng huấn luyện viên thật sự không chịu được nữa, miệng đắng lưỡi khô vịn tường đi ra ngoài tìm nước uống.

Hạ Hàm lau mồ hôi chờ đợi trong phòng học yên tĩnh, cô cầm điện thoại nhìn một video clip, phân tích động tác, còn tự khoa chân múa tay. Qua một lúc lâu, cửa “Rắc rắc” một tiếng, tưởng huận luyện viên đi vào cô ngẩng đầu nhìn một cái, nhưng đó lại là Chung Tuyển mặc trang phục võ đạo Taekwondo.

Người đàn ông cao lớn đẹp trai, cô không nỡ chớp mắt, nhưng trong lòng Hạ Hàm vừa lúng túng lại vừa vui. Lúng túng là vì trong khi đi học cô có chút trẻ con, nhưng khi tới đây thì liều mạng luyện tập.

“Sao anh lại tới đây?” Hạ Hàm nuốt nước miếng, giả vờ bình tĩnh.

“Đến xem em học thế nào.” Chung Tuyển đi qua kéo Hạ Hàm đang ngồi đứng dậy.


Hạ Hàm vội đáp: “Em rất lợi hại, anh không nên xem thường em.”

Chung Tuyển nhịn cười, “Tới đây.” Anh so tư thế xong, ý tứ là muốn đấu hai chiêu với Hạ Hàm. Nhìn miệng anh đào Hạ Hàm mấp máy, mở miệng nói thêm: “Anh không coi thường em.” Chung Tuyển đứng lại, chỉ ngoắc một ngón tay.

Hạ Hàm thấy như vậy lá gan lớn hơn một chút, tượng hình tượng dáng đá hai chân cô vẫn biết, cơ thể nhỏ bé cũng so tư thế tốt rồi. Nhưng thời gian cô chuẩn bị hơi lâu.

Cô tiến lên nâng chân, chân còn chưa chạm vào anh, người cũng đã bị một tay Chung Tuyển vác ngang trên vai rồi.

“Thả em xuống dưới.” Hạ Hàm thất bại tức giận đấm anh, chân nhỏ đá loạn xạ. Chung Tuyển cầm cổ chân mảnh khảnh mượt mà không để cô lộn xộn, “Được rồi, trở về anh dạy cho em, nội dung hôm nay kết thúc rồi, dẫn em đi ăn cơm.”

“Anh dạy em cái gì?”

“Chính là nội dung cuộc thi thể dục của em.”

Những điều này đã bị anh biết, liền hỏi tiếp: “Anh còn biết gì nữa?”

“Nợ môn đúng không, hai ngàn mét đoán chừng em cũng không chạy được.” Giọng anh nhàn nhạt, nghe qua rất nhẹ nhàng.

“Em có thể đạt tiêu chuẩn.” Người cô còn đang trên vai anh, hơi tức giận nên khi nói chuyện rất không có sức lực, trong đầu vang lên lời than thở của giáo viên, “Tôi còn chưa thấy ai chạy chậm như vậy, là vì cơ thể không khỏe sao?” Khi đó Hạ Hàm vừa kiên trì hai ngàn mét trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, cổ họng khó chịu muốn chết, thở phì phò đáp: “Không có, cơ thể em rất khỏe.” Giáo viên nghe xong càng nhăn mày sâu hơn

Hiện giờ con đường thể dục của cô quả thật do Chung Tuyển phụ trách, mỗi buổi sáng hàng ngày Chung Tuyển đều dẫn Hạ Hàm chạy từ sớm. Tiểu khu của bọn họ chỉ có một sân thể dục, nhưng rất vắng vẻ. Ở trong khu Thụy Dương đều là người trẻ tuổi, lại không hứng thú luyện tập buổi sáng, điểm này khiến Hạ Hàm thoải mái hơn, vốn không thích nơi nhiều người náo nhiệt, như vậy vừa thích hợp.

Nhưng Hạ Hàm chạy theo tốc độ rùa bò như vậy, đối với Chung Tuyển mà nói là một hồi tra tấn.

Hạ Hàm theo sau Chung Tuyển, nhìn người đàn ông vai rộng mông hẹp phía trước, lưng anh bị ẩm ướt mồ hôi, sáng sớm ánh mặt trời chiếu lên người anh, hoàn mỹ như một pho tượng. Chỉ chốc lát sau, người kia lại chạy vượt qua từ sau lưng cô. Cô nghĩ: Thể lực của Chung Tuyển rất tốt!

Cô đã sắp mệt mỏi tê liệt chết rồi, sáng sớm mỗi ngày đều luyện tập chơi đùa, cả người Hạ Hàm không có sức sống. Đến chủ nhật thì quyết tâm ngủ bù, chạy về tắm rửa liền đi ngủ, chờ cô ngủ đến giữa trưa Chung Tuyển mới gọi cô rời giường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.