Bạn đang đọc Mưu Đồ Làm Loạn [h+] – Chương 42
Bệnh viện tổng bộ quân khu thành phố A.
Cuối cùng Chu Tiểu Hàn cũng tỉnh lại sau hai tuần hôn mê, qua mấy giờ sau mới khó khăn mấp máy môi được, gãy xương đùi, cục máu đông trong đầu đã được lấy ra, xem ra anh ta có thể nằm để tĩnh dưỡng.
Anh ta vừa tỉnh lại liền yêu cầu gặp Hạ Cận.
Hạ Cận sớm đã đợi lệnh ở thành phố A, rất nhanh chạy tới.
Chu Tiểu Hàn hỏi: “Đội trưởng Chung đâu?”
Vẻ mặt Hạ Cận chán nản lắc đầu, cả người giống như suy sụp hẳn đi: “Tình hình không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tính mạng, cũng có khả năng vĩnh viễn không tỉnh lại.”
Anh là đứa con nhà họ Chung gửi gắm hi vọng vào đó, đã lựa chọn nghề nghiệp cảnh sát hình sự này, như vậy Chung Nghiêm và vợ cần phải có quyết định. Điều kiện chữa bệnh ở nước K kém, lúc trực thăng mang Chu Tiểu Hàn và Chung Tuyển về đã bỏ lỡ thời cơ chữa trị tốt nhất.
Cuối cùng Chu Tiểu Hàn không nhịn được rơi nước mắt, môi khô nứt nẻ nói: “Anh ấy dặn tôi, nếu không tỉnh lại đừng nói cho Hạ Hàm biết.”
Đó là em gái của anh, tin dữ như vậy anh lăn lộn khó ngủ gần hai tuần lễ cũng chưa nhẫn tâm nói với cô.
Hạ Cận khốn khổ gật đầu.
Hạ Hàm ngây người ở thành phố A lâu như vậy thật ra chính là đang đợi Chung Tuyển thực hiện lời hứa tìm cô, nhưng kề cà mãi vẫn chưa có tin tức của anh.
Hạ Học Đông không đồng ý Lê Chính dẫn con gái mình đi, nhưng trước mắt để Hạ Hàm tiếp tục ở lại thành phố A quả thật cũng không phải là biện pháp tốt đẹp gì. Đối với Lê Chính từ đầu tới cuối ông vẫn có chút lo lắng, lúc trước kiên trì bảo Hạ Hàm trở về cũng là vì sợ Lê Chính có tâm tư kia.
Cậu ta nuôi Hạ Hàm tới lớn, lại lần lựa không kết hôn, chuyện đó cho dù ai cũng đoán ra được!
“Anh yên tâm, trở về Newyork em sẽ kết hôn với Cố Du, về phần Hạ Hàm, em phải dẫn nó đi.”
Thư phòng trên lầu hai yên tĩnh rực sáng, còn giọng của anh ta giống như búa tạ hung hăng nện vào lòng cô.
Đó là lời mà cô chờ đợi bao nhiêu năm rồi, đau đớn giày vò tám năm như vậy, cô chưa từng dám nghĩ tới gả cho anh. Còn bây giờ, Lê Chính vì có thể dẫn Hạ Hàm về, thế mà lại dễ dàng nói ra điều mà cô mơ mộng hão huyền suy nghĩ đã lâu.
Cố Du giật mình đứng ở cửa không dám đi vào, cố nhịn rung động trong lòng hốc mắt đỏ au đi xuống lầu.
Cuối cùng Hạ Học Đông không cách nào giữ lại con gái, trong lòng miễn cưỡng tiễn chân bọn họ.
Mọi người cũng không hẹn nhưng không nói tình hình thực tế của Chung Tuyển cho Hạ Hàm biết. Còn Hạ Hàm trong khoảng thời gian này ở nước Mỹ cũng chưa từng liên hệ với bạn tốt chí thân ở thành phố A. Bởi vì cô sợ, sợ bọn họ khuyên giải an ủi vết thương của cô, đó là một vết sẹo mãi ở trạng thái thối rữa không tốt lên được, chỉ cầu mong bọn họ đừng vạch trần nó ra.
Về phần Diệp Vấn, cô lặng lẽ hỏi thăm tình hình qua Cố Nham, bà nội Diệp Vấn không chịu nổi đả kích như vậy, không thể nào tự lo cho cuộc sống hàng ngày nên vào trại an dưỡng thành phố A. Ba Diệp Vấn từ trước đến nay rất tự hào về con gái xinh đẹp thông minh của mình, cũng bởi vì vậy mà không gượng dậy nổi, thân là người đại diện pháp nhân của công ty sản xuất thuốc, vì tranh chấp kinh tế gặp phải chuyện kiện cáo.
Có đôi khi cô nghĩ, nếu cô không về được với ba và anh trai thì sẽ như thế nào! Cô nghĩ như vậy không phải cảm thấy may mắn bản thân có người cậu một tay che trời như Lê Chính, mà là không mặt mũi nào đối diện với Diệp Vấn. Cô sợ ngày nào đó gặp Thanh Phong, cô ấy sẽ khóc lôi kéo cô bảo: Vì sao Diệp Vấn không trở về! Những suy nghĩ vỡ vụn như vậy thường xuyên khiến cô giật mình tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, nhưng một khi nghĩ đến người đàn ông kia, nỗi lòng lại lặng yên không tiếng động yên tĩnh lại, cô thật sự rất nhớ anh…..
Rất nhanh, Newyork bắt đầu vào mùa đông, Cố Du lòng tràn đầy vui mừng đợi làm cô dâu mới, nhìn vào đống lễ phục hơn bốn mươi bộ, Lê Chính hiếm khi kiên nhẫn cùng cô đi thử đồ.
Dáng người cô đẹp, mặc cái gì cũng đều có da có thịt, trong tầm mắt anh ta nhìn không ra khác nhau chỗ nào. Nhưng thẩm mỹ của phụ nữ sao có thể qua loa đại khái như đàn ông được. Phù rể đã chọn được người, nhân vật thần bí phong tao lại đẹp trai không có lý lẽ. Cố Nham với chuyện không được chọn làm phù rể từ chối cho ý kiến, dù sao Hạ Hàm cũng không có ý định muốn làm phù dâu, cho nên cậu ta càng không có hứng thú.
Sắp tới lễ No-el, vì Tần Vũ Thi có một quảng cáo ở Newyork, nên bớt chút thời gian gặp Cố Nham một lần ở trong một phòng rất riêng tư ở quán bar. Bây giờ Tần Vũ Thi đã sớm ổn định khí chất tiểu thiên hậu, giơ tay nhấc chân không mất tự nhiên giống hồi mới vào nghề, nhưng loại yên tĩnh xinh đẹp vẫn như trước không thay đổi.
Bọn họ xem như là bạn bè rất quen thuộc, cho nên có lời nói thẳng không che che giấu giấu gì cả.
“Chung Tuyển tỉnh lại rồi, trước mắt phục hồi sức khỏe rất thuận lợi….” Cô ta nói.
Ngay cả mấy bác sĩ có quyền uy nhất trong nước đều tỏ vẻ lắc đầu với chuyện Chung Tuyển có tỉnh lại hay không, nhưng người đàn ông có ý chí không giống người thường này cuối cùng đã tỉnh lại. Anh nằm mê man hơn nửa năm trời, người con gái trong giấc mơ kia là ai chứ?
Ánh mắt Cố Nham hơi lẩn tránh.
Hạ Hàm bị tất cả mọi người bên cạnh lừa gạt, cô cho rằng Chung Tuyển vẫn khỏe mạnh ở thành phố A.
“Hồi phục sức khỏe thuận lợi cũng phải một năm, Cố Nham anh định làm thế nào, anh cũng biết nếu Chung Tuyển hoàn toàn bình phục, nhất định sẽ tìm tới Hạ Hàm.” Tần Vũ Thi gõ xuống mặt bàn, nhìn chàng đẹp trai trước mặt đáy lòng hơi run rẩy.
“Cô ấy không thích tôi, tôi còn cách nào khác….” Làm bạn Hạ Hàm nhiều năm như vậy, ý tứ của cậu ta cũng đủ rõ ràng.
“Tính tình cô ấy mềm mỏng, ở cùng với ai cũng sẽ rất hạnh phúc…” Dưới ánh đèn quán bar ánh mắt cô ta nhấp nháy sáng lấp lánh sâu như đầm lầy, dịu dàng mà linh động, tựa như bức họa về người con gái Giang Nam, tinh xảo động lòng người.
Nhưng cho dù cô khuynh quốc khuynh thành thì làm sao đây! Trong lòng trong mắt cậu ta đều là cô ấy. Khi nói về cô ấy cậu ta luôn nhếch miệng cười khẽ, khuôn mặt đẹp trai mê hoặc lòng người như vậy, cuối cùng khiến Tần Vũ Thi say.
Lần này hành trình tới Newyork đã thông báo sắp xếp đầy lịch, ngoại trừ quảng cáo còn phải đi tới tiệm vật phẩm trang sức xa xỉ. Phía đông cửa quán bar bóng tối chập chờn, cô ta đang say, lúc tạm biệt thế mà lại ngã vào lòng Cố Nham, âu phục cậu ta dày mà mềm mại, hơi thở nhàn nhạt lành lạnh xông vào mũi Tần Vũ Thi.
Cố Nham lớn lên ở nước Mỹ, không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại ôm lấy Tần Vũ Thi, nâng tay vuốt mái tóc dài mềm mại của cô ta.
“Cô đừng tập trung tinh thần vào hết trong công việc, thời gian đẹp nhất của con gái chỉ có vài năm thôi.” Cậu ta nâng tay lướt nhẹ qua khóe mắt Tần Vũ Thi, còn nói, “Không phải có câu bảo Hiểu được cầm hay bỏ sao?”
Cố Nham thấy cô ta ngây ngốc không phản ứng, “Tôi lại dùng sai thành ngữ rồi!”
Trợ lý Tần Vũ Thi ngoảnh mặt huýt sáo với cô ta, ra hiệu hướng xe cho cô ta biết. Cô ta nở nụ cười, vào ngày đông ánh mắt cười trong sáng như sứ khiến người khác mất hồn. Cô ta vẫy tay chào cậu ta rời đi.
Nhưng cậu ta không biết cô ta sinh ra lớn lến trong thị trấn nhỏ ở Giang Nam: Một người con gái chủ động nhảy bổ vào lòng người đàn ông thì cần có tinh thần can đảm lớn tới cỡ nào.
Cho dù cô ta cao nhất, trở nên mạnh mẽ vĩ đại cũng không có tác dụng, ánh mắt cậu ta chưa từng tạm dừng vì cô ta, mặc dù cô ta trăm cay nghìn đắng đứng trên tầng cao nhất rực rỡ này.
Nếu tôi té xuống tan xương nát thịt? Có phải bạn sẽ liếc nhìn tôi không?
***
Hồi phục sức khỏe đau đớn cỡ nào người bình thường sẽ không thể hiểu được, khi hai chân không có sức lực thậm chí không có cảm giác phải chống đỡ toàn bộ cơ thể, bạn sẽ mất mát và suy sụp cỡ nào. Chung Tuyển kiêu ngạo thuận buồm xuôi gió ba mươi năm, bây giờ thật sự cảm nhận được rồi.
Có khi anh đau quá cần phải dựa vào thuốc giảm đau mới có thể kiên trì chịu đựng hồi phục sức khỏe như vậy được. Bác sĩ chủ trị đã từng khuyên Chung Tuyển, trình độ thế này cơ thể anh hoàn toàn không chịu nổi. Nhưng anh luôn lắc đầu, cười nói: “Nếu không đứng được thì bà xã tôi không cần tôi nữa.”
Mấy vị y tá bệnh viện thường tụm lại trò chuyện với nhau về sự nhẫn tâm của bà xã vị cảnh sát hình sự đẹp trai kia, chồng đã bị thương thành như vậy, chăm sóc thì khỏi phải nói rồi, thế nhưng một chuyến đến thăm cũng chưa từng đến.
Vết thương của Chu Tiểu Hàn phục hồi khá tốt, tĩnh dưỡng hai ba tháng là có thể thuận lợi về đơn vị.
Trong đội đều là đàn ông lòng dạ sắt đá, không xem chuyện bị thương là quan trọng, đối với Chung Tuyển, đoàn người đều kiên nhẫn chờ anh trở về đơn vị. Vì nhiệm vụ ở nước K mà Du Lộ được nâng quân hàm cảnh sát lên một bậc. Vốn Chung Tuyển là sư phụ của cô ta, mà lúc này hoàn toàn có thể một mình đảm đương bên mảng nữ cảnh sát. Trong đội mới tới vài sinh viên có tài về tâm lý phạm tội, đều xem Chung Tuyển như nhân vật thần thoại, muốn đến bệnh viện thăm Chung Tuyển một lát, Du Lộ cũng không phê duyệt.
Chu Tiểu Hàn sống một mình ở thành phố A, ba mẹ đều ở quê, việc bị thương này cũng không thông báo cho ba mẹ ở quê biết. Cho nên phần lớn thời gian đều do Du Lộ chăm sóc, trở lại bệnh viện kiểm tra lại cơ bản đều là Du Lộ đi cùng.
Sau khi kiểm tra một loạt xong bọn họ liền tới phòng bệnh của Chung Tuyển, phòng bệnh của anh là phòng đơn của cán bộ cao cấp, phương tiện đầy đủ, lướt qua phòng khách nhìn thấy Chung Tuyển đang ngồi trên giường bệnh. Nửa năm không sao ra ngoài khiến cả người anh trắng hẳn, trắng hơn so với khoảng thời gian trước, nhưng vẫn là khuôn mặt trong trẻo như vậy.
“Ngồi đi.” Chung Tuyển nói.
Đầu Chu Tiểu Hàn đã tiến hành phẫu thuật hộp sọ hai lần rồi, trên đầu có một vết sẹo dài, cần thời gian dài mới tốt lên được, màu hồng của thịt mới tái tạo thoạt nhìn có chút xấu xí. Chu Tiểu Hàn phẫn nộ sờ đầu, nói: “Bọn họ đều nói tôi giống đại ca xã hội đen, hắc hắc, chờ tóc mọc dài ra thì được rồi.”
Du Lộ chán ghét anh ta, nói anh ta càng xấu hơn, công việc cảnh sát hình sự như vậy có chút khó tìm vợ, hơn nữa với đạo đức của Chu Tiểu Hàn, Du Lộ liền trêu ghẹo anh ta nói chỉ sợ rất khó có cô gái nào bằng lòng gả cho anh.
Chu Tiểu Hàn vốn nghèo, dồn Du Lộ nói: “Nếu không hai người chúng ta cùng chắp vá vào, mỗi ngày mẹ cô đều hầm canh đại bổ cho tôi, khiến tôi bổ quá tính nóng nảy tràn đầy lên rồi!”
Du Lộ tức giận trực tiếp giẫm lên chân anh ta. Mẹ cô ta biết Chu Tiểu Hàn không có người thân ở thành phố A. Bản thân lại chỉ có một đứa con gái, cho nên vô cùng đau lòng Chu Tiểu Hàn, nhà cô ta rất quan tâm tới Chu Tiểu Hàn.
Lúc này y tá đi tới kêu Chu Tiểu Hàn đi kiểm tra triệu chứng phát bệnh, anh ta người cao ngựa lớn đi theo ý tá thoạt nhìn đặc biệt buồn cười.
Chu Tiểu Hàn đi rồi Du Lộ mới mở miệng, “Đội trưởng Chung, có câu này em không nhịn được, cô ta cũng hơi quá đáng, cứ như vậy bỏ mặc anh mà chạy, cũng không nghĩ lại bị thương thế kia là vì ai tạo thành.”
Lúc đó bệnh khó qua khỏi đã rơi xuống đến nơi, cảnh tượng vợ cục trưởng ngồi trên hành lang dài của bệnh viện khóc làm sao cô ta có thể quên được. Còn anh đã đăng tin tức hôn lễ lên nhật báo, nhưng bạn gái cứ như vậy mà ra đi không từ biệt, hơn nửa năm rồi song vẫn biệt vô âm tín (Nghĩa là không có tin tức gì).
“Cô gái nhỏ sao nhiều chuyện như vậy.” Chung Tuyển cười trêu chọc, Du Lộ lập tức đỏ mặt lên vô cùng xấu hổ.
“Du Lộ, cô là lính trẻ vừa mới vào đại đội điều tra cục công an quả thật cần chú ý đặc biệt, đối với mỗi người mới tôi đều giống như nhau, không thiên vị gì, cô thật sự rất xuất sắc.
Bây giờ đã có thể một mình đảm đương công việc một bên, mấy sinh viên hàng đầu về tâm lý phạm tôi vốn là nhiệm vụ của tôi, cô thay tôi gánh vác không ít. Tôi đã không còn gì để dạy cô, cho nên đừng gọi tôi là sư phụ nữa. Về sau quan hệ chúng ta chỉ là trên mặt công việc… Cô hiểu rõ ý của tôi không?” Tâm tư Du Lộ như thế nào, sao anh không thể nhìn ra được chứ.
“Cô không được lơ là, tranh thủ hướng vào đội điều tra trên bộ, có vài nhân vật quan trọng phía trên tôi chưa từng sẵn lòng giới thiệu cho. Trong đám người tốt nghiệp trường cảnh sát năm trước cô là người phát triển nhất, tôi biết cô có chí khí cao, cho nên bây giờ hỏi qua ý tứ của cô một chút?”
Du Lộ đỏ tròng mắt, làm mất mặt tổn thương lòng tự tôn là một cách, nhưng viên đạn bọc đường của Chung Tuyển khiến cô ta không biết làm sao.
Từ khi Chung Tuyển nhập viện cho tới nay, quả thật cô ta siêng năng chạy, đại đội điều tra hình sự một mình cô ta là con gái, cẩn thận tinh tế chăm sóc người khác cho nên mọi người cũng không để ý.
Nhưng có một lần khi mẹ Chung nhắc tới cô gái Du Lộ này trước mặt Chung Tuyển, khiến Chung Tuyển lập tức cảnh giác. Hiện giờ ấn tượng của vợ cục trưởng đối với Hạ Hàm cực kỳ kém, nếu Du Lộ lọt vào tầm mắt của bà, nhất định rất khó đối phó.
“…. Em không nỡ bỏ nơi này, tạm thời không muốn lên bộ.” Cô ta cố nhịn nước mắt, gắt gao bóp chặt đùi mình.
“Được, tôi không làm khó cô, về sau công việc cơ quan trên bộ tôi sẽ nói cho cô hiểu, đến lúc đó cô nghĩ thông suốt rồi thì nói với tôi. Ba mẹ cô xem trọng cô, là cơ hội thì nên nắm bắt lấy, mấy người Triệu Hâm và Chu Tiểu Hàn cơ quan trên tỉnh không cần vì tính kỷ luật quá kém, tôi thì có thể nhịn được.”
Anh vừa nói xong Chu Tiểu Hàn đi vào, sau khi được y tá nhỏ sờ tay qua tinh thần nhẹ nhàng thoải mái, “Nói gì tôi đó!” Chu Tiểu Hàn gào lên một tiếng, vừa thấy ánh mắt Du Lộ hồng liền cả kinh, “Du Lộ, sao cô khóc?”
Du Lộ nhìn thoáng qua Chung Tuyển.
Chung Tuyển cười nói: “Cơ quan trên bộ muốn Du Lộ, nhưng cô ấy không nỡ bỏ các cậu.” Cô gái nhỏ vừa mới vào đơn vị nhất định luyến tiếc đồng bọn, nhập vào hoàn cảnh mới phải cần có thời gian. Huống chi phòng công an trên tỉnh nhân tài đông đúc đầy người giỏi giang tinh anh.
“Du Lộ, cô ngốc quá! Tôi đã công tác năm năm, muốn làm cái đuôi trên công an tỉnh mà mọi người không thèm nhìn đến tôi. Lần này cô nhất định phải đi!”