Mưu Đồ Làm Loạn [h+]

Chương 19


Bạn đang đọc Mưu Đồ Làm Loạn [h+] – Chương 19

Hôm nay đi thực tập nên Hạ Hàm dậy từ sớm, hóa trang nhẹ, mặc bộ đồ công sở màu trắng mà Tân Dao đưa tới, lqđôn, phối hợp với đôi giày cao gót đứng trước gương kiểm tra mình. Chung Tuyển đang chuẩn bị bữa sáng cho cô nhìn thoáng qua cô gái trong gương mặc bộ váy này càng tôn lên vẻ trắng nõn duyên dáng.

Mặc dù vóc người cô không cao, nhưng cơ thể lồi lõm khêu gợi, khiến người nào đó vừa mới bắt đầu được ăn mặn lại rục rịch, không nhịn được ôm cô từ phía sau, tay đặt vào trước ngực.

Hạ Hạ nghiêng đầu hỏi anh: “Đẹp không ạ?”

Chung Tuyển ôm cô hít một hơi thật sâu, bàn tay xoa trên eo thịt mềm mại của cô, giọng trầm khàn khó khăn đè nén đáp: “Đẹp lắm.”

Cảm giác cô gái nhỏ nở rộ trong lòng bàn tay anh, dáng vẻ trẻ con từ từ biến mất, càng ngày càng tươi đẹp không dính bụi trần. Nhưng anh lại bắt đầu sợ, sợ có một ngày cô sẽ rời xa mình.

Hạ Hàm nhìn cũng hết sức hài lòng, ăn cơm xong Chung Tuyển kiên quyết đưa cô đi. Cao ốc tòa soạn báo yên tĩnh khiêm tốn, khó tránh khỏi khiến người mới như Hạ Hàm có chút luống cuống, Hạ Hàm nghiêng đầu nhìn anh, cắn khóe môi.

Chung Tuyển cúi người xuống ôm lấy Hạ Hàm, hôn lên trán cô: “Làm việc biết điều chút là được, đừng lo lắng.”

Cô gật đầu tạm biệt Chung Tuyển.

Vào thang máy lên lầu báo danh, “Oanh” một tiếng cửa kính thủy tinh trong suốt cảm ứng tự động mở ra, tiếng động lớn ồn ào ầm ĩ, giấy A4 bay tán loạn. Hành lang yên tĩnh vừa nãy hoàn toàn biến mất, khiến Hạ Hạm có chút không thích ứng được. Trước mắt đều là nhân viên công tác nhanh chóng qua lại, hoàn toàn không có ai chú ý tới Hạ Hàm, huống chi cô còn mặc đồ công sở màu trắng, giống với mấy người phụ nữ làm việc ở đây, không nhận ra có gì khác biệt cả.

Cô hỏi đường tới văn phòng tổng biên tập, ngoài cửa văn phòng tổng biên tập là bàn làm việc của trợ lý, cô ta ngăn Hạ Hàm lại, ý bảo Hạ Hàm đợi một chút.

Hạ Hàm gật đầu, ngoan ngoãn đứng trước cửa, sắp nửa giờ trôi qua, trợ lý cũng thấy không ổn, sợ Hạ Hàm không kiên nhẫn chờ đợi. Mặc dù thật sự không nhìn ra Hạ Hàm có gì đó không kiên nhẫn, cảm thấy cô gái nhỏ mới tới này rất có tính nhẫn nại, vì tò mò nên trò chuyện mấy câu.

Trợ lý tổng biên tập biết được cô là sinh viên đại học A thì thở dài, nhắc nhở cho Hạ Hàm biết: “Vài năm nay trình độ của thực tập sinh đại học A giảm sút, trước mắt không một ai có thể ở lại tòa soạn báo chúng tôi, cô chuẩn bị tâm lý cho tốt.”


“Cảm ơn chị.” Hạ Hàm còn muốn hỏi thêm trợ lý tổng biên tập đã ngắt lời, nói là có thể đi vào rồi.

Văn phòng tổng biên tập xoa hoa rực rỡ, khiến Hạ Hàm hơi chấn động, bên trong còn có một người đàn ông, bóng lưng cao lớn, dáng người thẳng tắp mặc một bộ âu phục may thủ công, nhìn Hạ Hàm vừa vào cười khe khẽ. Nói như thế nào nhĩ, nụ cười này thoạt nhìn vừa gian xảo vừa khôn khéo.

Không nghĩ nhiều, Hạ Hàm liền đi vào.

Trần Dục vừa ra khỏi văn phòng tổng biên tập, chợt nghe vị trợ lý xinh đẹp của tổng biên tập hô một câu: “Đây là lý lịch tóm tắt của Hạ Hàm, nhanh đóng dấu giúp tôi, thực tập sinh mới tới.”

“Hạ Hàm.” Tên này cũng khiến Trần Dục ngây ngẩn cả người.

Trợ lý tổng biên tập thấy không ai đáp lại cô, chỉ có thể tự mình đi đóng dấu. Thông qua máy tính trên bàn làm việc, Trần Dục nhìn ảnh chụp chứng minh nhân dân của cô gái trong màn hình, đôi mắt hạnh đen tuyền đầy nước, khuôn mặt sạch sẽ trẻ con non mềm.

Anh ta quay đầu ngắm nhìn kính mờ của văn phòng tổng biên tập, cũng không biết là nhìn gì, chỉ chăm chú nhìn một lúc rồi rời đi.

Bận rộn cả một buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, Hạ Hàm rất vui vẻ, sau khi tổng biên tập sắp xếp nhiệm vụ cho cô, cho cô nửa ngày để cô tự điều chỉnh làm quen với công việc.

Còn chưa tới giờ tan tầm tổng biên tập đã để Hạ Hàm về, cô vui vẻ đi đón Chung Tuyển, rồi vào quán ăn tư gia nhỏ cách cục công an thành phố không xa. Ngồi gần cửa sổ, không khí bên trong mát mẻ, khiến tất cả lỗ chân lông trên người Hạ Hàm đều giãn ra. Một lát sau, mới cầm điện thoại gửi tin nhắn sang cho Chung Tuyển, bảo anh tan tầm tới chỗ này.

Hạ Hàm nhìn thời gian, ngón tay chỉ lên thực đơn mấy món ăn mà anh thích, rồi bảo người phục vụ là khi Chung Tuyển tới thì có thể mang thức ăn lên luôn. Ngồi không đầy một lúc, thì thấy chiếc xe màu đen của anh chạy vào sân của nhà hàng tư nhân này.

Hạ Hàm quay đầu nhìn anh, anh cầm điện thoại trong tay đi về phía người đàn ông đối diện, vẻ mặt có chút chăm chú, xem ra đang dặn dò việc gì đó. Ngay cả lúc này Hạ Hàm vẫn si mê như cũ, không nỡ dời ánh mắt đi.


Chung Tuyển đi vào lướt nhìn qua liền tìm được cô, ngồi xuống hỏi cô: “Ngày đầu tiên thực tập cảm giác như thế nào?”

“Ừm, buổi chiều cho em nghỉ, nên khỏi phải đi làm.”

“Vậy vừa đúng lúc, anh dẫn em đi câu cá.”

“Thật không?” Hạ Hàm vui vẻ thiếu chút nữa hét to lên, “Hai hôm nay thời tiết quá nóng, trên núi chắc là mát mẻ.”

“Vậy thì ăn cơm nhanh lên, về nhà đổi quần áo rồi đi.” Khi hai người nói chuyện đồ ăn đã dọn lên đầy đủ, Hạ Hàm cầm đũa vui vẻ ăn.

Ăn cơm xong hai người trở về, Chung Tuyển bảo Hạ Hàm mặc thêm quần áo, thời tiết trên núi tương đối mát, anh cầm trang bị câu cá, mang theo thức ăn cho cá đặt vào trong xe. Vừa ra khỏi tiểu khu, lại xuống xe mua vài thứ mang theo, Hạ Hàm ngồi bên tay lái phụ không biết anh mua cái gì, quay đầu chỉ nhìn thấy anh vừa đóng cốp sau lại.

Hôm nay không phải là chủ nhật cho nên núi Cảnh Nam cũng không nhiều người lắm, trên đường lên núi cũng không có mấy chiếc xe. Núi Cảnh Nam cô chỉ từng đi một lần hồi nhỏ, còn nhớ rõ nơi đó có một hồ Bích Lam xanh biếc, nước từ trên núi chảy xuống xung quanh, phong cảnh rất đẹp, đoạn đường lên núi có một khúc cầu treo, bây giờ chắc cũng đã sửa chữa. Đường lên núi dốc ngược, cũng không dài lắm, ngược lại lúc đó cô cảm thấy vô cùng thú vị. Đứa bé cảm nhận cái gì cũng đều mới mẻ, một đường từ trên xuống dưới nắm chặt sợi dây xích sắt to đi tới cầu treo, vui vẻ hét toáng lên.

Đến địa điểm Hạ Hàm mới biết được thay đổi quá nhiều, bởi vì người ta đã thay đổi nhiều trang thiết bị, an toàn phòng hộ cũng làm đâu ra đấy. Bọn họ đi hơi muộn, không bao lâu màu đen liền dần buông xuống. Chung Tuyển thấy cô chơi đùa vui vẻ, trở về xe cầm quần áo cho cô.

Công lực câu cá của Hạ Hàm cũng không tệ, hồi lâu sau nhìn thoáng qua giỏ cá, vô cùng hài lòng. Cô mặc quần áo Chung Tuyển đưa cho rồi tiếp tục câu, còn Chung Tuyển đã dọn xong giá để nướng.

Trong hòm bên chân Chung Tuyển còn có thêm thịt ba chỉ và rau xà lách, Chung Tuyển bảo Hạ Hàm làm vài việc đơn giản, còn anh đang xử lý mấy con cá Hạ Hàm vừa câu được.

Lửa cháy, chung quanh sáng rực lên một vùng, hôm nay người lên đây đã ít rồi, đến lúc này càng không có ai. Vùng núi lung linh kỳ ảo lại yên tĩnh, cây cối cao vút tầng mây, tiếng xào xạc của lá cây vang lên dưới chân Hạ Hàm.


Cô nhìn gò má người đàn ông đối diện dưới đống lửa, ánh mắt chuyên chú thâm sâu, đôi tay nhanh nhẹn, hai ba cái đã xử lý xong cá, xuyên que qua, đặt trên giá nướng, thuần thục vẩy gia vị lên.

Chỗ nào của anh nhìn cũng đẹp mắt, làn môi mỏng manh, nói anh là công tử của thành phố mười dặm có nhiều người nước ngoài ở cũng không quá đáng. Nhưng Chung Tuyển xuất sắc không chỉ ở dáng vẻ, điểm này Hạ Hàm hiểu được. Chỉ có xuất sắc thành thục vượt bậc, tài năng xuất chúng mới xứng với anh.

Nướng nhìn rất ngon, Chung Tuyển gỡ hết xương cá đưa cho cô ăn, Hạ Hàm vui vẻ đón nhận, mỗi người một ly bia, không có chuyện gì mãn nguyện hơn giờ phút này.

Trong trời đêm sao sáng chói mắt, Hạ Hàm dựa vào người anh, người cũng đã hơi say, khuôn mặt nhiễm lên vầng hồng nhạt.

Gió thổi mang theo chút ẩm ướt, Chung Tuyển cởi áo khoác bọc cả người Hạ Hàm vào trong, ôm cô rất chặt.

Hạ Hàm choáng váng, khuôn mặt tròn trịa đỏ au nở nụ cười xinh đẹp với anh, cô đâu có biết rằng nụ cười này đối với Chung Tuyển mà nói có bao nhiêu hấp dẫn người, anh không nhịn được hôn lên mặt cô, ấn cô vào trong ngực, nghe cô nói chuyện.

“Ba, ba là ngoài ý muốn đúng không…. Nếu thật sự ông yêu người phụ nữ khác, thì vì sao còn lẻ loi một mình….”

“Nếu là ngoài ý muốn, mẹ hẳn là nên tha thứ cho ông.” Cô đã khóc, hốc mắt cũng chua xót. Đối với chuyện giành giật từ trước tới giờ cô khó vượt qua được. Mẹ qua đời khi cô còn nhỏ như vậy, muốn trở về bên cạnh ba và anh trai, nhưng lại không dám nói với ai.

Mặc dù Lê Chính chăm sóc cô cực kỳ chu đáo, nhưng từ trong đáy lòng Hạ Hàm vẫn sợ Lê Chính.

Những điều này khi cô trở về cũng chưa tâm sự với ai, chỉ có lần này nói với Chung Tuyển.

Chung Tuyển ôm cơ thể nhỏ nhắn của cô, giọng trầm thấp hiểu rõ trái tim Hạ Hàm, nói: “Không phải bây giờ đã về rồi sao?”

Cô xoay người bổ nhào vào ngực Chung Tuyển, “Em trưởng thành rồi, đừng xem em như đứa bé nữa …..”

Anh nghĩ, rốt cuộc là Lê Chính làm thế nào với Hạ Hàm đây?

Vật chất và tình cảm trao đầy đủ, nhưng lại xem cô như đứa bé. Sắp đặt, nuôi dưỡng, yêu thương…. Quan hệ giữa bọn họ là do anh ta làm chủ, nhưng vì sao Lê Chính lại để Hạ Hàm quay về?


Anh càng ngày càng tò mò về người tên là Lê Chính kia.

Sau khi Hạ Hàm khóc xong liền ngủ, Chung Tuyển bế cô về xe, cài xong dây an toàn, rồi đắp bộ y phục trên người cô. Vùng núi yên tĩnh thanh khiết, chỉ có bầu trời đêm đầy sao chiếu sáng mặt hồ xanh biếc. Từ vùng ngoại thành chầm chậm chạy tiến vào nội thành, thỉnh thoảng gặp phải lằn đường giảm tốc độ, Chung Tuyển cẩn thận chạy chậm lại, sợ làm Hạ Hàm tỉnh giấc. Đèn đường thành phố A xa hoa sáng rực, xuyên qua cửa kính xe chiếu vào trên khuông mặt ửng hồng của Hạ Hàm, anh không nhịn được nhìn thêm một lát, đưa tay chạm vào nơi có cảm xúc trơn nhẵn tinh tế.

Cảnh đêm thành phố A rất mê người, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác im lìm vắng vẻ, may mà có cô bên cạnh mình.

Đến tiểu khu Thụy Dương, anh ngừng xe ổn định xong xuống xe ôm lấy cô. Vừa mới mở cửa xe, Hạ Hàm liền mềm nhũn ngã xuống, một cánh tay Chung Tuyển đón được cô, một tay cởi dây đai an toàn cho cô, tiện tay bỏ áo trên người cô xuống, ôm trở về nhà.

Một tay anh mở cửa, dùng chân đẩy cửa ra, chỉ bật một ngọn đèn áp tường mờ tối, ôm Hạ Hàm trở về giường.

Chung Tuyển thấy cô đã ngủ say, động tác nhẹ nhàng, nâng nửa người cô lên, cởi quần áo rồi đổi đồ ngủ cho cô. Cô gái nhỏ cực kỳ phối hợp, đã mơ mơ màng màng thành như vậy rồi mà còn biết nâng thắt lưng để anh cởi.

***

Hạ Hàm ghé vào ngực anh dễ chịu muốn chết, không muốn rời giường.

Vừa tới văn phòng, trợ lý tổng biên tập đã kêu Hạ Hàm đứng lại, cô ta cũng rất tốt, liền hỏi Hạ Hàm: “Người tên Trần Dục, cô có quen không?”

Trần Dục, trong đầu Hạ Hạm nghĩ lại tên này lần nữa, lắc đầu.

“Vậy thì kỳ lạ nhỉ.”

“Anh ta chỉ đích danh cô đi cùng phóng viên phỏng vấn.” Trợ lý tổng biên tập uống một ngụm cà phê, ngồi trên bàn làm việc của Hạ Hàm, váy ngắn ôm mông vì động tác như vậy để lộ một mảng xuân quang.

Trợ lý tổng biên tập cũng chú ý tới, vội vàng đứng lên rồi dặn dò Hạ Hàm, “KW không thể có đường tắt, còn nữa, người tên Trần Dục ngàn vạn lần không thể chọc vào, người đó rất khó hầu hạ, Hạ Hàm nếu anh ta đối với cô…..” Trợ lý nâng mi mắt nhắc nhở Hạ Hàm, “Nếu như không thành thật với cô, thì cô nhịn một chút, về nói lại với tôi, về sau không cần gặp mặt, tôi cản giúp cô.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.