Bạn đang đọc Mưu Đồ Làm Loạn [h+] – Chương 17
Ngày hôm qua là thứ sáu, công việc tồn đọng hơi bị nhiều, đại đội cục cảnh sát điều tra hình sự muốn tăng ca để hoàn thành công việc trong tuần cho nên Chung Tuyển không về nhà. Hạ Hàm rất ngoan, đến giờ liền rời giường ăn sáng xong đi ra sân vận động rộng lớn yên tĩnh của tiểu khu để chạy. Không có Chung Tuyển ở đây cô chạy cực kỳ chậm chạp, cũng không phải vì quá mệt. Gió nhè nhẹ thổi vào mặt cô, từng luồng từng luồng thổi tung mái tóc chạm vai của cô. Cô gái xinh đẹp yêu kiều mềm mỏng tắm dưới ánh nắng mặt trời sáng sớm, càng tôn lên làn da trắng ngần không tì vết.
Mà một màn này, Chung Tuyển thu hết vào đáy mắt.
Cô thật sự rất ngoan, đều hoàn thành hết nhiệm vụ mà anh sắp xếp. Nhưng tốc độ quá chậm, y như con rùa nhỏ, cơ mà cho dù là con rùa nhỏ, anh vẫn thích vô cùng.
Hạ Hàm chạy rất tập trung, vốn không phát hiện Chung Tuyển đang ở chỗ không xa nhìn cô, cố gắng giữ hô hấp bình ổn, giống như Chung Tuyển dạy cô vậy, cô chạy một vòng cho tới khi nào xong thì thôi rồi nhìn đồng hồ.
13 phút 50 giây — Hạ Hàm ủ rủ, vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
Cô thở ra một hơi, vừa mới chuẩn bị dừng lại liền được một cái ôm mạnh mẽ bao lấy. Hạ Hàm mất thăng bằng thét chói tai, ngay lập tức trời đất quay cuồng, nhưng trước mắt lại vụt qua khuôn mặt tuấn tú của anh, mới thả lỏng người ôm cổ anh.
Cả người cô đều bị Chung Tuyển vác trên vai, chỉ còn cách ôm chặt cổ anh, còn Chung Tuyển cứ ôm cô như vậy rồi chạy nhanh, tốc độ không giảm chút nào.
Cô cười hì hì, cũng cảm thấy khá thú vị, dù sao trên sân vận động này cũng chỉ còn hai người bọn họ, vui đùa ồn ào như vậy cũng không bị ai phát hiện. Trên trán Hạ Hàm đầy mồ hôi, cọ vào quần áo anh như con mèo nhỏ, cọ xong rồi hôn mặt anh, vô cùng thích thú.
Dưới nắng sớm rất tĩnh lặng, chỉ có cô hiểu được ở bên anh có bao nhiêu khó khăn.
***
Chương trình học kỳ này của đại học A đã sắp kết thúc, kiểm tra cuối kỳ lẻ tẻ, ký túc xá bọn cô cũng có mấy người lần lượt chuyển đi, một số trong đó đã tốt nghiệp.
Đêm khuya yên tĩnh từ trước đến nay giờ đã bị nhóm tốt nghiệp kêu gào phá vỡ.
Diệp Vấn cực kì ghét, hận không thể xuống lầu nhét bọn họ đánh một trận. Hạ Hàm thì không cảm thấy như vậy, kết thúc cuộc sống 4 năm đại học, đau lòng buồn bã là khó tránh khỏi, cô còn cảm thấy rất thú vị.
Dưới lầu gào thét nhiều nhất là đám trạch nam say rượu cô đơn trống vắng, ôm cây đàn guitar, giọng hát khàn khàn. Thanh Phong tắt đèn, ngồi bên cửa sổ, bất đắc dĩ nghe bài Tạm biệt thanh xuân, thế nhưng hốc mắt lại đỏ lên.
Tiếp theo chính là kỳ nghỉ hè, Diệp Vấn được giáo viên giới thiệu tới công ty dược phẩm cao cấp thực tập. Chỗ Hạ Hàm thực tập là một toà soạn báo tài chính và kinh tế. Còn Thanh Phong, bị ba mẹ gọi về quê. Quê của cô ấy là một huyện nhỏ, Thanh Phong thường nói, thị trấn bọn họ tư tưởng cổ hủ, ngay cả phá bỏ một đứa bé cũng bị phạt tiền, hàng xóm coi khinh. Nhưng chính huyện nhỏ là quê hương nơi có biết bao người thi vào cao đẳng đạt thủ khoa môn văn. Còn Thanh Phong, là một người có số điểm cao nhất toàn tỉnh được tuyển chọn vào đại học A.
Ngày Thanh Phong đi, Hạ Hàm và Diệp Vấn cùng nhau tiễn, giúp Thanh Phong xách bao lớn bao nhỏ.
“Đến đây thôi, đừng tiễn tớ nữa.” Đang giữa hè, thời tiết nóng bức không chịu nổi, Thanh Phong lau mồ hôi trên trán, cô rất nhạy cảm với việc ly biệt, hốc mắt đều đỏ lên. Diệp Vấn nói cô không có tiền đồ
“Kỳ nghỉ có một tháng, khai giảng liền gặp lại, khóc cái gì mà khóc!”
“Thật ra tớ muốn đi thực tập nhưng mà mẹ tớ không cho.” Lúc cô ấy nói những lời này, có chút đau khổ không còn cách nào.
Hạ Hàm hiểu, ba mẹ Thanh Phong rất nghiêm khắc, đường tương lai của cô ấy ba mẹ đã có kế hoạch hết rồi, ngay cả công việc tương lai cũng đã sắp xếp xong – làm giáo viên trung học ở huyện bọn họ.
“Chờ tốt nghiệp, cậu có cơ hội để làm việc, còn bây giờ thừa dịp nghỉ hè nghỉ ngơi cho khoẻ đi đã.” Hạ Hàm an ủi cô.
Thanh Phong gật đầu, xách hành lý cất xong rồi từ trong toa tàu chạy ra ôm lấy cổ Hạ Hàm, sờ soạng chân dài lại trắng bóc của Diệp Vấn, cười không tim không phổi. Diệp Vấn tức giận nhéo thịt cô, giục cô đi nhanh.
Theo tiếng xe lửa “xình xịch” đi xa, Thanh Phong ngồi bên cạnh cửa sổ tàu vãy tay mỉm cười, giống như một bức tranh vừa ấm áp vừa đau xót.
***
Ở thành phố A Hạ Hàm cũng không có nhiều bạn bè, ngoại trừ Diệp Vấn cùng Thanh Phong thì chỉ còn Tân Dao. Vừa khéo hôm nay Hạ Cận trở về, bốn người gặp mặt ở một quán bar.
Đối với nội dung trò chuyện của Chung Tuyển và Hạ Cận, Hạ Hàm không hiểu lắm, nên cùng Tân Dao tìm tòi mẫu quần áo mới ra mùa này. Tân Dao biết Hạ Hàm muốn đi thực tập thì cao hứng, hẹn cô ngày mai cùng nhau đi dạo phố, mua mấy bộ đồ công sở.
Lúc ánh mắt Hạ Cận chuyển sang nhìn em gái, Hạ Hàm ngẩng đầu đối diện ánh mắt anh trai, tự nhiên quan sát một lát. Cô cách Hạ Cận không gần, nhưng rõ ràng nhìn thấy dấu vết của miệng vết thương đã khâu nơi đuôi mắt Hạ Cận.
Hạ Hàm cũng không dám nâng tay sờ, hỏi: “Làm sao biến thành thế này, có đau không?”
Hạ Cận cũng hơi say, mặt hơi đỏ, nắm bàn tay nhỏ bé của Hạ Hàm, nhẹ giọng dịu dàng nói không đau.
Tân Dao cũng học giọng điệu Hạ Hàm nói với Hạ Cận: “Làm sao biến thành thế này, có đau không?” Sau đó oán giận nói: “Kiện em gái Hạ Cận, anh ấy rất thích tôi học cách nói chuyện của Hạ Hàm!”
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, chỉ riêng Hạ Hàm đỏ mặt xấu hổ, Hạ Cận cũng ôm lấy Tân Dao cười haha.
Cô từ dưới bàn thò tay cấu Chung Tuyển, đỏ mặt giận dỗi, vừa nãy anh cười cô cũng không nhỏ đâu. Nhưng lại bị anh nắm được tay không thả ra, môi mỏng gợi lên nụ cười ái muội nhìn cô chằm chằm. Hạ Hàm vốn không chống đỡ được cái nhìn nóng bỏng chăm chú như vậy của Chung Tuyển, không để ý tới anh cúi đầu xuống uống nước.
Nhìn ra được hôm nay Tân Dao rất vui vẻ, lúc gần đi còn lén giữ chặt Hạ Hàm, nhẹ nhàng hỏi: “Hàm Hàm, chị và anh trai em kết hôn, em đồng ý làm phù dâu không?”
Anh trai cầu hôn thành công rồi hả? Hạ Hàm cũng mở to mắt kinh ngạc, nhưng liên tục gật đầu đồng ý, nói với Tân Dao: “Đương nhiên đồng ý!” Giọng Hạ Hàm hơi lớn, Tân Dao đưa tay che miệng cô: “Suỵt… Giữ bí mật giúp chị.”
Cô gật đầu đồng ý, đi được hai bước lại đưa ra yêu cầu: “Vậy… phù rể có thể chọn anh ấy được không?”
“Ái chà, đều do chị, làm sao bây giờ chị đồng ý với Triệu Hâm rồi, anh ta nhất định phải làm phù rể cho chị.” Tân Dao là thành viên của đội hình sự, trên công việc dè dặt cẩn thận, nhưng thường mắc sai lầm nhỏ nhặt, thời điểm mấu hốt thiếu quyết đoán.
Hạ Hàm cũng thở dài một hơi ủ rũ: “Không có việc gì.”
Không biết đêm nay vì sao Chung Tuyển lại như thế, cô và Tân Dao vừa trở về chỗ ngồi đã bị Chung Tuyển kéo ra ngoài, đè người vào góc tối không dễ nhìn thấy, có chút thô lỗ hôn. Hạ Hàm liền bám vào người anh, có chút không theo kịp tiết tấu hôn anh. Đầu Hạ Hàm nhỏ bé, bị Chung Tuyển nắm chặt eo kéo sát, ngửa cổ mặc cho anh giày vò lại giày vò. Hơi thở nóng bỏng của anh đánh vào da thịt mỏng manh của cô, hô hấp của Hạ Hàm đã rối loạn không theo kịp, chỉ có thể cắn anh để có khe hở mà hít thở. Bàn tay anh lưỡng lự mà đặt trên eo thịt của cô, mỗi khi trượt vào bên trong quần jeans của cô vẫn cố đè nén thu tay về. Lâu….rất lâu nụ hôn này mới kết thúc.
Đêm nay Hạ Cận dẫn Hạ Hàm về chỗ Hạ Học Đông. Hạ Hàm ngồi bên ghế lái phụ nhớ lại nụ hôn nồng nhiệt cháy bỏng vừa rồi, mới hiểu vì sao lại như vậy.
Thì ra là thế.
Hạ Học Đông đang chờ hai anh em trở về, khoác bộ đồ ở nhà ra mở cửa cho họ.
“Sao giờ mới về? Đã trễ thế này còn đi đâu hả?”
“Uống chút rượu ạ.” Hạ Cận cười cười.
“Con dẫn em gái con đi uống rượu?” Hạ Học Đông có chút mất hứng.
Ông rót cho hai anh em mỗi người một ly nước mật ong, trên bàn cơm hình vuông đèn treo sáng ngời.
“Ba, con chuẩn bị kết hôn.” Hạ Cận uống xong ly nước, sau đó nói.
Hạ Hàm đã sớm biết, chống đầu kiềm chế cười, cúi đầu nhấp một ngụm nước, Hạ Học Đông làm nước này cô uống có chút không quen.
Khuôn mặt Hạ Học Đông nhanh chóng hiện ra ý cười, vỗ vai con trai liên tục nói được: “Con gái nhà người ta đồng ý rồi hả?”
“Con còn chưa cầu hôn.”
Hạ Học Đông từng gặp Tân Dao mấy lần, trong ấn tượng là một cô gái tóc ngắn cởi mở thích cười, còn là một cảnh sát nhân dân, đương nhiên ông rất hài lòng.
“Vậy con chú ý, ba cũng chuẩn bị một số thứ.”
***
Đêm nay làm chút việc rồi mới nghỉ ngơi, Hạ Hàm vừa vào phòng nhìn di động đã thấy tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của Chung Tuyển, cô nhìn thoáng qua thời gian, nhắn tin cho anh.
“Vừa rồi hội nghị gia đình, bây giờ mới kết thúc.”
Tay cô thả điện thoại xuống định đi ngủ, màn hình liền sáng lại, là Chung Tuyển gọi tới.
“Sao anh còn chưa ngủ hả?” Hạ Hàm cất tiếng chất vấn.
“Không ôm em, anh không ngủ được.” Giọng anh trầm thấp trong trẻo, như đang làm nũng, chẳng ăn nhập chút nào, vậy mà vẫn hù doạ được Hạ Hàm.
Cô lập tức hỏi: “Thế làm sao bây giờ?”
“Mặc quần áo tử tế chờ anh, anh tới đón em.”