Bạn đang đọc Mưu Đồ Làm Loạn [h+] – Chương 13
Ngày hôm sau lúc Hạ Hàm tỉnh dậy, Chung Tuyển đã đi rồi, cô nhìn đồng hồ mới năm giờ. Ngày hôm qua anh đi làm mặc đồ cảnh sát, đã thay ra bỏ vào trong giỏ đựng đồ bẩn, cô ăn sáng giặt quần áo, sáng sớm lên ban công ấm áp phơi đồ.
Trên ban công lộ thiên cánh tay nhỏ xinh của cô gái chăm chỉ phơi quần áo, ánh mặt trời chiếu lên làn da cô, khiến cả người được phủ một tầng ánh sáng. Treo xong quần áo Hạ Hàm liền ngồi trên mặt đất nhìn nước từ trên quần áo nhỏ giọt xuống dưới, một giọt rồi một giọt, óng ánh trong suốt, còn hương thơm của nước giặt quần áo, cô ngửa đầu nhìn đồng phục cảnh sát soái khí của anh che mặt cười ngây ngô.
Tới giữa trưa Tân Dao gọi điện kêu Hạ Hàm đi ăn cơm ngoài, Tân Dao biết hôm nay Chung Tuyển ra ngoài làm việc, còn tưởng cô gái nhỏ sẽ lo lắng nên cố ý làm bạn với Hạ Hàm, không nghĩ tới Hạ Hàm không coi trọng chuyện Chung Tuyển ra ngoài làm nhiệm vụ, ăn cơm xong còn chủ động đề nghị Tân Dao cùng đi xem phim.
Tân Dao là người hào phóng nhiệt tình, rất dễ ở chung, người vừa vào trong cục cảnh sát thành phố đều thích làm việc chung với cô. Cũng vì người mới vừa tới đều do các tiền bối nghiêm khắc dẫn theo, mỗi ngày lo sợ không dám gây ra sự cố gì. Còn Tân Dao thì không giống vậy, dẫn người mới đi làm quen với công việc, hiểu rõ từng ngành, có đôi khi còn tiết lộ sở thích đặc biệt của các vị tiền bối cho người mới. Ví dụ, Chu Tiểu Hàn đặc biệt thích ngủ trong văn phòng u ám không có người, ánh sáng lờ mờ của màn hình máy vi tính chiếu lên mặt, phân tích vụ án quả thực là nước chảy thành sông (ý là suôn sẻ ấy).
“Chị dâu, chị nhớ anh em lắm không?” Hạ Hàm đột nhiên hỏi.
Tân Dao có chút sững sờ, thoáng giật mình mới gật đầu, “Đương nhiên là nhớ, nhưng mà chị có thể hiểu được.” Môn đăng hộ đối, ngày đêm gần nhau quả thực đúng là đã tìm được một nửa kia rất hoàn hảo, nhưng phần thích thân bất do kỉ này, ngoại trừ Hạ Cận, không ai có thể cho cô.
Dưới lầu của rạp chiếu phim dưới chính là trung tâm thế hình, thời gian gần đây Tân Dao ngồi văn phòng làm việc không thoải mái, sớm đã nghĩ tới, nên liền báo danh lớp yoga.
“Muốn tập cùng không?” Tân Dao hỏi cô.
Hạ Hàm nhìn thoáng qua, ngón tay liền vẽ một đường chỉ vào chương trình học Taekwondo, hỏi: “Nội dung dạy có bài Thái Cực quyền không?”
Tiếng nói này thu hút anh trai nhỏ một thân áo T-shirt quần thể thao lộ ra cơ bắp nâng mắt nhìn Hạ Hàm trả lời: “Có thể giúp em sắp xếp huấn luyện viên riêng.”
“Dạ, cảm ơn.”
Đi ra ngoài Tân Dao mới hỏi cô sao muốn học môn kia, Hạ Hàm nghiêm túc nói: “Môn thể dục ở đại học em chọn chính là Taekwondo, qua mấy tuần nữa sẽ có một cuộc thi, em không theo kịp giáo sư dạy, thể dục em phải đạt cự ly 2000m mới đủ tiêu chuẩn.”
Thần kinh vận động của Hạ Hàm tương đối kém cỏi, hồi nhỏ còn hơi sợ lớp thể dục. Nhớ rõ khi cô mới học lớp mười, giáo viên thể dục của cô không yêu cầu gì, nên ngày đó cô mặc váy đi học, lúc chạy bộ cô gái nhỏ bị té ngã trên mặt đất, mặc dù không đau lắm, nhưng toàn bộ váy đều vén lên trên, bạn học trai gái trong lớp đều nhìn thấy quần trong hình heo nhỏ màu hồng phấn của Hạ Hàm, Hạ Hàm xấu hổ khóc tu tu. Tan học rồi vẫn ngồi trên ghế khóc suốt, nên Hạ Cận tới đón cô về nhà. Từ đó về sau, trong tiềm thức cô sợ tiết thể dục, giả vờ bệnh cũng được, giả tới kỳ cũng được, Hạ Hàm đều dùng để trốn lớp thể dục.
“Không có việc gì, chuyện 2000m giao cho chị.” Tân Dao xoa đầu Hạ Hàm.
“Cảm ơn.” Hạ Hàm nheo mắt cười hì hì đáp.
“Hàm Hàm, tìm Chung Tuyển đi, thể năng (ý như là khả năng trong thể dục ấy ạ) của anh ấy đúng là có tiếng tốt trong toàn bộ nhân viên cảnh sát, bảo anh ấy luyện 2000m cho em, chuyện này hoàn toàn không cần lo nữa, bao nhiều người mới có thể năng tiêu chuẩn cũng đều từ tay anh ấy mà ra.”
Hạ Hàm lắc đầu: “Em ngại nói với anh ấy, chị dâu, hay là nhờ chị nhé.”
***
Cả người Du Lộ mặc đồ công sở đoan trang ngay ngắn xong, cầm chìa khóa Chung Tuyển giao cho cô ta đi vào “Thanh Tuyền.” Vừa vào tới một mỹ nữ xinh đẹp có khí chất đã chặn đường cô ta, Du Lộ không nhanh không chậm, dáng vẻ tự nhiên đưa chìa khóa mà Chung Tuyển mới đưa cho cô ta, người phụ nữ vừa thấy liền buông lỏng, đồng thời ra hiệu hai người đàn ông cao lớn vạm vỡ đeo kính đen đằng sau lưng Du Lộ đi xuống, dẫn Du Lộ vào phòng đơn rồi khép chặt cửa lại.
“Chú Tân gọi điện cho tôi, giới thiệu hoàn cảnh của cô, chúng tôi rất hài lòng, cô là sinh viên đại học A?”
Du Lộ gật đầu, còn nói thêm: “Khi tôi đi thực tập từng làm trợ lý cho Tân tiên sinh, cũng đã theo ông ấy tới đây một lần, còn nhớ rõ tôi không?”
Du Lộ thoải mái hỏi như vậy, gây khó khăn cho người phụ nữ đối diện, thấy biểu cảm phấn khích trên mặt người phụ nữ đó, Du Lộ nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Đương nhiên, đây là đồ đồng phục, hôm nay bắt đầu làm, trong lúc làm việc bất cứ khi nào ra ngoài đều phải xin phép tôi.” Người phụ nữ cười đến mức khiến Du Lộ như được tẩm gió xuân, điều này cho thấy cô ta giảm bớt đề phòng Du Lộ vài phần.
“Đúng rồi, tủ đồ của Tân tiên sinh có đồ giao cho tôi cầm về, có cần gọi điện thoại xác nhận với Tân tiên sinh không?” Du Lộ xoay người nhìn thẳng vào hai tròng mắt người phụ nữ kia.
“Cô gái nhỏ, cô vẫn còn chưa hiểu quy củ của chúng ta, chìa khóa trong tay cô có đặc quyền, chú Tân sơ sót, không nói rõ với cô rồi.”
“Là tôi sợ xảy ra sự cố, cô cũng biết thời gian trước Tân tiên sinh xảy ra chuyện, lúc này càng nên dè dặt cẩn thận hơn.” Vẻ mặt Du Lộ vẫn như vừa rồi, nhưng đã hơi căng thẳng.
Người phụ nữ kia nở nụ cười: “Có cấp dưới như cô thế này, dĩ nhiên Tân tiên sinh rất yên lòng.”
Trước ngực của Du Lộ có đặt một thiết bị gây nhiễu sóng điện thoại cỡ nhỏ, nhất cử nhất động bao gồm cả nói chuyện ở bên ngoài Chung Tuyển đều có thể nhận được.
Triệu Hâm nhếch miệng cười, nói với Chung Tuyển: “Như thế nào, cô gái nhỏ lợi hại, khôn lanh đúng không, tin hay không chẳng tới vài năm nữa người trong thành phố sẽ muốn đấy.”
Dựa vào tin tình báo tình hình thực tế bên ngoài và bản thân suy đoán, Nhuế Đông còn chưa xuất hiện trong “Thanh Tuyền.” Trong tay cô ta có chìa khóa, nhỏ giọng nói với một nam nhân viên công tác, lập tức có người chỉ đường cho cô ta. Bên trong “Thanh Tuyền” xa hoa đắt đỏ, hoàn toàn không giống với phong cách cổ xưa khiếm tốn như nhìn thoáng qua bề ngoài. Hành lang nhiều đường như mê cung, cô ta nhìn không hiểu còn dùng mật hiệu đánh dấu để chỉ đường, những thứ trước khi vào Chung Tuyển dạy cô ta đều dùng tới, trong lòng thầm trầm trồ khen ngợi.
Tủ chứa đồ đơn giản, giống mấy túi mà siêu thị vẫn dùng để đựng hàng ngày, khiến Du Lộ có chút giật mình. Thiết kế như vậy có thể có khả năng sẽ trốn tránh được cảnh sát điều tra, mặc dù người có chui vào thành công, cũng không thể để ý tới tủ chứa đồ giản dị như vậy được.
Vừa mở ra đã bị kinh sợ – Từng thỏi vàng được xếp chồng ngay ngắn thành hình tam giác, đặc biệt nằm lặng lẽ trong hộp camera obscura (Một bên lỗ hộp kín, cảnh bên ngoài hộp thông qua các lỗ trong toàn bóng tối bên trong tường và lộn ngược trên cạnh đối diện của hình ảnh được hình thành – theo baike.baidu.com) trong phòng chống động đất đột ngột. Trong tủ chứa đồ có quy cách kiểu camera obscura, trước camera obscura có một chuỗi chữ số với chữ cái và cần phối hợp với chìa khóa phù hợp thì mới mở ra được, trong lúc nhất thời Du Lộ không biết xử lý như thế nào, thấp giọng cẩn thận báo cáo với Chung Tuyển đầu bên kia: “Đội trưởng, tủ chứa đồ có 68 thỏi vàng.”
“Tìm dấu hiệu của ngân hàng.” Triệu Hâm và Chu Tiểu Hàn cũng đang căng thẳng nhìn chằm chằm anh, khiến Chung Tuyển thầm cảm thấy không ổn.
“Không có dấu hiệu, từng bị chế biến lại.” Du Lộ báo cáo chi tiết.
“Khóa kỹ tủ chứa đồ, lát tôi tới xử lý.”
Triệu Hâm dùng khuỷu tay khua nhẹ vào Chung Tuyển, dùng khẩu hình miệng nói: Nhuế Đông đang vào.
“Nghe nè Du Lộ, còn 2 phút nữa là Nhuế Đông đi vào, cô phải cho tôi địa điểm thời gian chính xác, bất kể có gì ngoài ý muốn đều phải báo cho tôi biết.”
“Đã hiểu.” Du Lộ nhìn vào tủ chứa đồ, lập tức rời khỏi đó đi ra đạnh sảnh, muốn quan sát Nhuế Đông.
Du Lộ là người mới, không tới lượt cô ta tới phụ trách các gian phòng của Nhuế Đông, cô t chỉ phụ trách làm những việc lặt vặt ở đại sảnh, phụ trách Nhuế Đông là một nam sinh trẻ tuổi đẹp trai, thoạt nhìn cũng không lớn tuổi hơn cô ta.
Nhuế Đông được vài người bảo vệ che chắn đi về phía trước, người hơi khom lưng, vành nón kéo xuống thấp, Du Lộ để ý thấy tay trái Nhuế Đông nắm thành quyền hơi run rẩy. Theo tới đầu cầu thang đã có người chặn cô ta lại, cô ta cười cười, giả vờ như một em gái không có kinh nghiệm tò mò hỏi: “Vị tiên sinh vừa rồi cắn thuốc sao?”
Người đàn ông kia liếc mắt nhìn đám người Nhuế Đông, Du Lộ lại bổ sung: “Không phải là cắn thuốc thì cũng là buôn lậu ma túy, có phải lấy từ tiền lời buôn bán sản phẩm độc hại không.”
Nam sinh kia không mở miệng, lạnh nhạt nhìn Du Lộ, chỉ khi xác định Du Lộ là người mới tò mò nhiều chuyện nên không để ý.
Cô ta may mắn thoát khỏi, đồng thời lúc rời đi lại móc vào chân người đàn ông kia.
“A!” Cô ta cúi đầu kêu một tiếng, bị nam sinh kia ngáng chân, lập tức nắm lấy quần áo anh ta, oán giận: “Anh đạp trúng tôi rồi.”
Nam sinh kia đưa tay đẩy cô ta ra, hai ngón tay nắm chặt microphone nhỏ dưới cằm, báo cáo: “IVY, người mới nhiều chuyện quá.”
Du Lộ chỉ nghe được hai từ “Người mới,” liền vô cùng cảnh giác, đứng dậy vòng qua hành lang mê cung giống như nhau, tạm thời an toàn đi vào đại sảnh.
Màn hình trước đám người Chung Tuyển lập tức sáng lên,nhưng hình nhảy lung tung khiến người ta nhìn đau cả mắt, “Đội trưởng Chung, có mặt.” Du Lộ thành công chọn được đối tượng có thể đến gần Nhuế Đông, cũng dán được camera mini trên người nhân viên công tác kia, bây giờ đám Chung Tuyển chỉ còn ngồi chờ thu lưới đánh cá.
Trong phòng Nhuế Đông nhất cử nhất động đều rõ ràng, Chung Tuyển dặn dò Du Lộ đi dọn dẹp mấy thỏi vàng, sau đó thoát thân để bọn họ bắt đầu hành động.
***
Hành động vây bắt tiến hành đặc biệt thuận lợi, Nhuế Đông đã bị cảnh sát áp giải đi, “Thanh Tuyền” cũng có lệnh bắt buộc kiểm tra toàn diện, tất cả tủ chứa đồ bị niêm phong, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới gần. Nhân viên lãnh đạo “Thanh Tuyền” đều bị điều tra. Đám người Chung Tuyển rất không dễ dàng thở phào nhẹ nhõm. Du Lộ đưa gói màu đen to đùng giao cho anh, không nói một câu, Chung Tuyển nhướng mắt, Du Lộ bên cạnh ngầm hiểu.
Cô ta không bị thương, nhưng vẻ mặt Du Lộ có phần trắng bệch, cắn môi buồn bực không hé răng. Đoàn người đều đang phấn khởi bàn bạc nội dung ngày mai tụt tập, ngược lại Du Lộ người luôn hoạt bát lại không lên tiếng.
Du Lộ ngồi dưới đất, lưng dựa vào bánh xe, một bàn tay cắn nắp bình đổ nước vào miệng mình uống, Chung Tuyển ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Du Lộ, hỏi: “Có bị thương không?”
Du Lộ mím môi, hai tròng mắt trong trẻo mang theo vẻ ngang bướng, lập tức trả lời: “Không có.”
Chung Tuyển giả vờ nâng tay về phía bả vai cô ta, nhưng không chạm vào, Du Lộ đột nhiên tránh đi, chỉ một động tác như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trắng bợt, kêu thất thanh: “Đau.”
Cả đám người xông tới, chú lái xe đau lòng cô gái nhỏ tuổi, liền nói: “Có phải bị thương không, mau lên đây! Nhanh lên xe!”.
Du Lộ bị đám đàn ông ép lên ghế chiếc xe trống, có hai nhân viên cảnh sát bảo vệ, xa xa chợt nghe Du Lộ hô to: “Đừng đưa tôi đi bệnh viện!”
Chung Tuyển nghe xong nở nụ cười, lời này cũng giống như của người nào đó mấy năm trước, nhưng mấy năm trước cô gái nhỏ yếu ớt, vừa kéo vừa khóc như hoa lê đái vũ, khuôn mặt trơn nhẵn dán vào cổ ẩm ướt đầy mồ hôi của anh, nằm sấp trong lòng anh, giọng mềm mại đi vào lòng người, rất khác biệt với Du Lộ.
“Chú, đừng đưa con đi bệnh viện mà…..”