Mưu Đồ Làm Loạn [h+]

Chương 11


Bạn đang đọc Mưu Đồ Làm Loạn [h+] – Chương 11

Hạ Hàm vỗ lưng Thanh Phong, để cô ấy ăn chậm một chút.

“Cứ như vậy nữa đoán chừng tớ thật sự sẽ đi xem mắt quá….” Thanh Phong nuốt ngụm dưa hấu to, chưa kịp nuốt xuống nước dưa hấu chảy đầy cằm, Hạ Hàm rút khăn giấy lau cho cô ấy, nói: “Không phải Diệp Vấn đã nói rồi sao, thi xong sẽ giới thiệu nam thần cho cậu quen.”

“Đúng vậy nhỉ.” Thanh Phong buông tay miếng dưa hấu đã ăn một nửa xuống, “Không thể ăn quá nhiều, thời gian này mập lên rồi.” Thanh Phong chống lên eo thịt đứng trước gương thở dài.

Cô ấy nói như vậy, Hạ Hàm liền khẩn trương theo, xoay một vòng trước gương, kéo áo lên nhìn xem mình nhiều thịt không, rồi lại hỏi Thanh Phong: “Cậu xem gần đây tớ mập lên không?” Hình như từ sau khi ở cùng một chỗ với Chung Tuyển thì đặc biệt chú ý đến những thứ này, muốn mang những thứ tốt đẹp nhất của mình bày ra cho anh xem.

Thanh Phong cắn bút chống tay nhìn cô, híp mắt quan sát, vóc người không cao, nhưng rất lồi lõm: “Cô bé, lại đây để ta sờ nào.”

“Tớ không đùa với cậu đâu, đi ngủ trưa đây, cậu từ từ xem nhé.” Hạ Hàm mới không thèm để ý tới cô ấy, vươn vai mỏi mệt đi vào phòng ngủ.

Phòng ngủ rất mát thoải mái dễ chịu, cô nằm xuống bắt đầu nhắn tin tới cho Chung Tuyển.

Gần như là trưa nào Hạ Hàm cũng nằm trên giường nhắn tin cho anh.

***

“Ăn cơm chưa?”

Bên kia lập tức trả lời tin nhắn: “Rồi.”

“Lại là cơm đơn vị đặt trước?” Hạ Hàm trả lời.

Do tính chất công việc anh rất đặc biệt, nên có đôi khi ba bữa cơm ăn bừa ăn bãi, cô cũng lo anh cường tráng mạnh mẽ thế, cuộc sống nghỉ ngơi và một ngày ba bữa như vậy, dạ dày không hỏng mới là lạ.

“Ừ, đêm nay ăn cơm em làm.” Chung Tuyển ngồi trên ghế da rộng rãi phía sau bàn làm việc, cầm di động động bật cười, vừa đúng lúc này Uông Trí đẩy cửa đi vào.


Chung Tuyển cất điện thoại đứng lên, “Cục trưởng, anh tìm tôi.”

“Thật sự rất kỳ quái, cậu mà cũng gửi tin nhắn à.” Uông Trí hỏi.

Chung Tuyển gật đầu, đưa điện thoại đặt lên trên bàn.

“Ngồi đi.” Uông Trí cũng bực mình, từ trước đến nay Chung Tuyển phiền nhất là gửi tin nhắn, người trong đội đều biết, không phải anh đã nói có những thứ không thể nào nói rõ qua điện thoại được.

“Cậu không cho Tiểu Hàn và Triệu Hâm thêm nhân lực, chỉ hai người bọn họ?”

“Hai người bọn họ là đủ rồi.” Chung Tuyển lạnh nhạt, nhìn không ra vẻ mặt như thế nào, ngay cả bậc thầy nhìn sắc mặt như Uông Trí cũng không nhìn thấu.

“Hai tên tiểu tử này không ngừng kêu khổ, trời nóng như vậy mà mấy ngày rồi chưa tắm, ngày hôm qua tôi tới đó, mùi vị này cũng không dám đi vào, ăn uống vệ sinh toàn bộ ở trên xe hết.” Uông Trí nghĩ, có phải Tiểu Hàn và Triệu Hâm đã trêu chọc Chung Tuyển không.

Chung Tuyển cười nhẹ, nói: “Không có việc gì, đã chuẩn bị xong hai nhân viên cảnh sát đổi với bọn họ, ngày mai liền thả cho họ nghỉ, tôi tới thay.”

“Có phải thiếu người không? Nếu không đủ tôi lại điều động thêm, Nhuế Đông đúng là con cá lớn, mấy năm nay thật vất vả mới tìm được dấu vết hắn ta để lại, ngàn vạn lần đừng sơ suất.”

Anh gật đầu, nhất định phải thế, bây giờ bọn họ đã nắm giữ đủ chứng cứ rồi, tiếp theo sẽ chờ hành động rồi bắt hắn ta thôi.

“Người của tôi ở đây đủ rồi, ngày mai lên đường, kế tiếp chính là vây đuổi chặn đường, trước mắt Nhuế Đông đã bị bao vây bốn phía, không chống đỡ được bao lâu đâu.”

Uống Trí hài lòng gật đầu, vỗ vai tên hậu bối (thế hệ sau) trước mặt này, chuyện mà giao cho Chung Tuyển, quả thật anh ta rất yên tâm.

Văn phòng Uông Trí không ở đây, nói xong chuyện này liền rời khỏi đó, mới vừa đi ra Du Lộ đã gõ cửa tiến vào.


“Đội trưởng, ngày mai có thể dẫn em ra ngoài làm nhiệm vụ không?” Ánh mắt cô ta kiên định, phóng khoáng xinh đẹp, phần ngây thơ như trẻ con và dũng cảm tiến lên này quả thực Chung Tuyển rất tán thưởng.

“Bây giờ thân phận cô vẫn đang là thực tập sinh, tôi không hy vọng cô có bất trắc gì.”

“Đội trưởng, em lựa chọn nghề cảnh sát này không phải vì ngồi trong phòng làm việc, không phải vì viết các loại báo cáo, nếu như thế này thì còn không bằng em chọn công việc thành phần trí thức nữ tính, em thật sự muốn ra ngoài làm nhiệm vụ. Em điều tra rồi, vụ án Nhuế Đông không nguy hiểm lắm, về sở thích của hắn ta em cũng phân tích rồi….”

“Du Lộ.” Chung Tuyển ngắt lời cô ta.

Du Lộ gục đầu xuống có phần ủy khuất, từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát cho tới nay đã hai tháng, có đôi lúc cô ta hoài nghi sự lựa chọn lúc trước của mình, cô ta cho rằng công việc của cảnh sát hình sự khác rất nhiều so với bây giờ. Mà hiện tai cô ta gần giống như là một nhân viên văn phòng đi làm đúng giờ, tới chỗ làm rảnh rang nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, chờ thời gian tan tầm mọi người liền giải tán ai về nhà nấy.

Nghĩ tới những điều này lỗ mũi cô ta hơi chua xót.

“Xin lỗi.” Du Lộ hít hít mũi, không đợi Chung Tuyển mở miệng đã lau nước mắt rồi lập tức đi ra ngoài.

Buổi chiều lúc Chung Tuyển phân công nhiệm vụ cho mấy nhân viên cảnh sát cùng ra ngoài làm nhiệm vụ với anh, lần này thế nhưng có rất nhiều thứ không vừa lòng. Sắp xếp nhiệm vụ xong, anh tranh thủ đi tới chỗ Tiểu Hàn và Triệu Hâm một chuyến, trong xe của anh có nước Hạ Hàm để vào, thứ này nhắc nhở Chung Tuyển rẽ vào siêu thị mua vài bình nước lạnh.

Tiểu Hàn và Triệu Hâm ngồi canh giữ trong một chiếc xe tải màu đen, nơi góc rẽ cách biệt thự của Nhuế Đông không xa, vừa vặn có thể tránh được hệ thống camera an ninh của biệt thự Nhuế Đông. Địa điểm này là trước khi Tiểu Hàn và Triệu Hâm nhận nhiệm vụ Chung Tuyển đã chọn lựa.

Còn cách bọn họ một đoạn đường nhưng Chung Tuyển đã xuống xe, mang theo nước lạnh cho Tiểu Hàn và Triệu Hâm sải chân bước vào trong xe tải màu đen. Triệu Hâm nhìn thấy Chung Tuyển, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đoạt lấy nước lạnh trong tay Chung Tuyển vặn mở nắp rồi giội lên đầu. Chung Tuyển lấy một chai ra ném cho Tiểu Hàn, Tiểu Hàn ngược lại rất lịch sự, đầu tiên uống hết nửa bình, sau đó mới giội hết nửa bình còn lại lên mặt và đầu.

Đều là người đặc biệt rất nghiêm túc chăm chỉ trong cục cảnh sát hình sự, chứ đừng nói gì là đi ra ngoài, Triệu Hâm lập tức đưa ra lộ trình mấy ngày này của Nhuế Đông, trên giấy có rất nhiều điểm khoanh làm dấu.

“Ở đây.” Triệu Hâm lấy bút vòng một vòng tròn, lại khoanh thêm một vòng nữa, “Là câu lạc bộ tư nhân, chỉ nhận người không nhận tiền, chúng ta không vào được.”


Chung Tuyển gật đầu, Chu Tiểu Hàn lại đưa ra một xấp hình, nói: “Người trong hình mấy ngày nay qua lại thân thiết với Nhuế Đông, ngay ngày hôm qua, bốn giờ ở khách sạn Mật Hội, tôi theo dõi thì là khu vực lá chắn mạng internet, chắc hẳn Nhuế Đông muốn hành động. Đội trưởng Chung, tôi cảm thấy trong vài ngày tới, địa điểm giao dịch đúng ngay tại câu lạc bộ, hệ thống bảo vệ trong câu lạc bộ tư nhân này cực kỳ hoàn thiện, tất cả nhân viên bảo vệ đều có bản lĩnh phi thường. Tôi thử qua mấy trạm gác này liền báo động, cuối cùng bọn họ có một cách báo động đặc biệt, đó là châm lửa lập tức sơ tán đám người. Nhưng nếu không phải không còn cách nào khác, sợ là Nhuế Đông sẽ chẳng làm như vậy, hắn ta tiếc tiền.”

“Câu lạc bộ cách sân bay Song Trình không xa, Nhuế Đông có máy bay riêng, mà hắn ta lại là VIP, có tư cách ra vào sân bay đột xuất. Tôi đã hỏi qua lãnh đạo của sân bay, cấm máy bay tư nhân Nhuế Đông gần một tuần, phi công riêng của hắn, tôi cũng nắm giữ một vài tư liệu. Nhuế Đông là cáo già lươn lẹo, làm việc cẩn thẩn, không bắt quả tang hắn phạm tội, thế thì hắn lại tự do như trước, chỉ có thời gian một tuần, nếu rời đi thì chúng ta không thể nào hành động được.”

Chung Tuyển nghe xong gật đầu, Chu Tiểu Hàn lại bổ sung: “Đội trưởng Chung, một phần tư liệu này là Du Lộ sắp xếp đưa ra, cô ấy thật xuất sắc.”

Anh cũng quá kinh ngạc, có thể lo lắng chu đáo, thậm chí còn nắm chắc được phi công riêng của Nhuế Đông, đối với một cô gái trẻ tuổi mới tốt nghiệp trường cảnh sát chưa được vài tháng mà nói, quả thật không dễ dàng. Anh cũng không khỏi khen ngợi Du Lộ.

Một khi Nhuế Đông tiến vào câu lạc bộ này thì chính là không còn đường để chạy.

“Ngày mai tôi thay các cậu, vất vả rồi, đêm nay hai cậu trở về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Triệu Hâm và Chu Tiểu Hàn cùng gật đầu.

Rời khỏi đó, Chung Tuyển tới nơi ba Tân Dao, vừa vào đại viện, thì thấy ba Tân Dao đang chơi đùa cho chim ăn, anh đi tới gọi một tiếng : “Chú Tân.”

Ba Tân Dao nhìn thấy anh cũng ngẩn ra, vẻ mặt có chút không nén được giận, thả đồ trong tay mời Chung Tuyển vào nhà.

“Sao lại tới đây, biểu hiện trong công việc của Dao Dao không tốt sao?” Ông ta nói lời này có hai tầng ý nghĩa sâu xa, không chỉ là hỏi biểu hiện của Tân Dao, mà còn hỏi Chung Tuyển biểu hiện của bản thân lão nhân gia ông ta.

“Chú Tân, chú từng gặp Hạ Cận chưa?” Chung Tuyển uống một ngụm trà ngon mẹ Tân vừa mới pha, mát lạnh ngon miệng, giải khát ngày hè oi bức.

“Dao Dao từng mang tới, không ngờ là một đứa trẻ bình thường, tôi rất vừa lòng.” Ba Tân cũng hiếm khi cười, khóe mắt mấy rãnh nông sâu khiến Chung Tuyển thấy có chút đau lòng thất vọng.

“Lần này đến không phải chỉ chuyện này chứ.” Ba Tân cười hỏi anh.

“Quả thật, muốn chú giới thiệu một người, không phải “Thanh Tuyền” chỉ lấy con gái có học vấn cao sao? Tôi có người bạn muốn kiếm chút tiền, chú có biết tình hình thực tế của “Thanh Tuyền” không.”

Thanh Tuyền, chính là tên của câu lạc bộ tư nhân này, nghe ra rất đường hoàng, sạch sẽ thấy đáy, nhưng biết bao nhiêu giao dịch giơ bẩn lớn nhỏ đều diễn ra ngay trong đó. Cái gọi là con gái học vấn cao, chỉ là phô trương mình trong sạch cao thượng hùng mạnh tốt đẹp cỡ nào, thật sự là rất buồn cười.

Nhưng câu lạc bộ tư nhân Thanh Tuyền này bọn Chung Tuyển không động vào, trong này bàng long phức tạp, quyền lực tứ tung, không phải người bình thường có thể tưởng tượng ra.


Ba Tân Dao không hỏi nhiều, đứng dậy lên lầu, hồi sau quay lại đưa cho Chung Tuyển một chiếc chìa khóa nhìn rất bình thường. Chung Tuyển nhìn chằm chằm, thì biết đây là chiếc chìa khóa vào cổng của Thanh Tuyền, thấy chìa khóa như thấy người, ở mức độ nào đó mà nói, Thanh Tuyền chỉ đặt quan hệ với quyền lực.

“Tôi cũng không hỏi nhiều, có cái này cậu đi vào kiếm chút tiền cũng sẽ không bị người ta chú ý, chìa khóa này giao cho cậu, tôi cũng coi như sạch sẽ rồi.” Ba Tân Dao thở phào nhẹ nhõm, “Về chuyển lời với ba cậu, tôi là một người già về hưu, không gì có thể ép buộc được, còn nữa, xảy ra chuyện gì tự cậu giải quyết, đừng hỏi tôi nữa.”

Chung Tuyển gật đầu.

Anh còn nói: “Con người Hạ Cận chú yên tâm, ánh mắt của Tân Dao chắc chú cũng rõ, nếu bọn họ muốn kết hôn, chú cũng đừng quá ngăn cản, sớm sinh cháu sẽ không buồn tẻ nữa.”

Lúc này mẹ Tân Dao đi tới, cười dịu dàng phóng khoáng, tới ngồi bên cạnh vỗ lên đầu gối ba Tân, nói: “A Tuyển nói đúng đấy.”

Ba Tân Dao liếc Chung Tuyển, Chung Tuyển lập tức nắm chặt chìa khóa trong tay, không để mẹ Tân Dao nhìn thấy.

Từ chỗ ba Tân Dao đi ra, thời gian đã rất muộn, chuyện phía sau còn nhiều bận rộn, đêm nay chắc anh không có thời gian tới chỗ Hạ Hàm, nghĩ tới hơi có lỗi với cô. Nhiệm vụ, hội họp, khoảng cách nữa nên Chung Tuyển vội ấn nút gọi điện qua cho Hạ Hàm.

Hạ Hàm làm cơm xong chờ anh một lúc lâu rồi, vừa thấy anh gọi tới lập tức nghe máy.

“Hàm Hàm, đừng chờ anh.” Chung Tuyển nói, vẻ mặt đã hoàn toàn thả lỏng, tất cả mệt mỏi đều biến mất.

Hạ Hàm “Vâng” một tiếng, giọng rất nhẹ nhàng.

Anh lại hỏi: “Có phải đã làm xong cơm tối rồi không?”

…..

Hạ Hàm nhìn đồ ăn ngon mắt đủ màu sắc trên bàn cơm, “Đúng ạ, không sao đâu, nhưng đêm nay anh có thể trở về không?”

“Không biết nữa, đừng chờ anh.”

“Em đã biết, anh làm việc đi.” Hạ Hàm thế mà lại thoải mái cúp điện thoại, Chung Tuyển cũng như đang lọt vào trong sương mù, sao anh không về nhưng nghe giọng cô gái nhỏ này lại đặc biệt vui vẻ như thế chứ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.