Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ

Chương 49


Đọc truyện Muôn Vàn Vì Sao Rực Rỡ – Chương 49


Trước đây rất lâu, tôi từng cùng Lê Diệu Phàm xem một bộ phim điện ảnh cực kỳ cảm động. Khi tai nạn xảy ra, nam nữ chính sắp phải đối mặt với lựa chọn sinh tử, hai người đều muốn đem hi vọng để lại cho đối phương. Cuối cùng nam chính vì cứu nữ chính mà chết, để lại một mình nữ chính sống trong nhung nhớ người yêu.
Lúc đó vì bộ phim này mà tôi khóc bù lu bù loa, ép hỏi Lê Diệu Phàm: “Nếu như anh là nam chính kia, anh có như thế với em không?”
Tôi cho rằng anh sẽ gật đầu, nhưng anh lại lắc đầu, nói: “Anh muốn chết cùng em hơn.”
Câu trả lời của anh khiến tôi nhiều ít có chút thất vọng, bất mãn mà bắt đầu chề môi.
Nhưng anh lại tiếp tục nói: “Bởi vì anh không đành lòng để một mình em cô đơn sống sót.”
Lúc đó, tôi đổi giận thành vui, sâu sắc cảm thấy câu trả lời của anh quả thực so với trong phim còn lãng mạn hơn hàng ngàn hàng vạn lần. Nhưng lúc này, tôi mới biết: Lê Diệu Phàm, cmn anh chính là một đại bịp bợm!
“Không phải đã nói muốn chết cùng chết sao? Không phải luôn miệng nói không đành lòng để một mình tôi cô đơn sống sót sao? Nhưng anh tên khốn kiếp này, tại sao trong lúc nguy hiểm nhất lại nhào tới cứu tôi? Cmn anh muốn khiến tôi áy náy cả đời đúng không! Anh nghĩ đến là hay! Nếu bây giờ anh muốn chết, ngay cả chớp mắt tôi cũng sẽ không chớp lấy một cái!” Tôi nằm bò trước giường bệnh của Lê Diệu Phàm mắng to trách móc, nhìn anh vẫn nhắm chặt hai mắt, nước mắt liền khắc chế không được rơi xuống.
Từ phòng phẫu thuật ra đến bây giờ, anh đã hôn mê tròn mười tiếng đồng hồ.
Bác sĩ nói, vết thương của anh rất nặng, phẫu thuật có thành công hay không thì phải xem mười hai giờ sau phẫu thuật. Nếu có thể tỉnh thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu không tỉnh được, khả năng sẽ phải ngủ cả đời.
Tôi thống hận với câu trả lời không trách nhiệm như vậy. Điều này có nghĩa là mỗi một giây đồng hồ trôi qua, cơ hội Lê Diệu Phàm tỉnh lại sẽ thiếu đi một phần. Mà tất cả đều do tôi tạo thành. Nếu không phải vì đưa tôi về nhà, nếu không phải vì cứu tôi, anh có thể còn nói chuyện với tôi, miệng ầm ĩ, mà không phải giống như bây giờ không hề hay biết gì nằm trên giường bệnh lạnh lẽo.
“Chúng tôi đã cố gắng hết sức, có thể tỉnh lại hay không thì phải xem ý chí của người bệnh. Tôi đề nghị cô hãy trò chuyện với cậu ta thật nhiều. Thính lực của cậu ta cũng không bị hao tổn, lời chúng ta nói cậu ta đều có thể nghe thấy.” Đây là lời bác sĩ đề nghị tôi.

Lúc đó tôi liền bùng nổ phát cáu, chỉ vào mũi bác sĩ mắng: “Ông đùa tôi hả? Dựa vào ý chí là có thể ổn, còn cần ông lang băm làm cái ích lợi gì?”
Là L.K ngăn cản tôi: “Chuyện cho tới bây giờ, cô có mắng bác sĩ cũng vô dụng, có khí lực này không bằng nói thêm mấy câu với Lê tổng.”
“Tôi không nói với anh ta! Lê Diệu Phàm cái tên khốn kiếp nhà anh, đồ khốn nạn, anh có gan thể hiện anh hùng, thì hiện tại đừng có mà nằm như đàn bà, đứng lên cho tôi…”
Sau một giờ, hai giờ đồng hồ, ba giờ…
Tôi cứ như vậy lải nhải ở bên giường anh mắng tròn mười tiếng đồng hồ, nhưng anh vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào, vẫn không nhúc nhích nằm trên giường. Trong phòng bệnh yên tĩnh ngoài tiếng mắng của tôi ra cũng chỉ còn tiếng ‘tích tích’ của máy tâm điện, thời khắc nhắc nhở tôi, thời gian còn lại không còn bao nhiêu.
“Cô đi nghỉ một chút đi.” L.K vẫn luôn giúp bên cạnh tôi rốt cuộc lên tiếng. Anh ta cũng đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, vẻ mặt bình tĩnh cũng khó nén khỏi thần sắc tiều tụy.
“Không cần.” Tôi lắc đầu, trước khi Lê Diệu Phàm tỉnh lại, tôi tuyệt đối sẽ không rời đi.
“Đã qua lâu như vậy, cô cũng bị thương, nên đi nghỉ ngơi.”
“Anh có ý gì? Mới qua mười tiếng đồng hồ mà thôi, không phải bác sĩ đã nói rồi sao, nội sau phẫu thuật mười hai tiếng đồng hồ anh ấy cũng có thể tỉnh lại. tôi sẽ không đi nghỉ, muốn đi thì chính anh đi!” Tôi rất nôn nóng, giọng điệu nói chuyện có chút xung lên.
“Cô cho rằng chỉ có cô quan tâm anh ấy sao?” Thần sắc của L.K bỗng nhiên trở nên sắc bén. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trên khuôn mặt luôn bình tĩnh của anh ta lộ ra vẻ mặt như thế. Điều này làm cho tôi ý thức được chính mình vừa vô lễ, anh ta ở bên cạnh Lê Diệu Phàm đã lâu như vậy, lo lắng cho anh tuyệt không thua gì tôi.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nói lời xin lỗi anh ta: “Xin lỗi, tôi không phải có ý này.”

Dường như anh ta cũng ý thức được bản thân luống cuống, bầu không khí bỗng nhiên trở nên có chút lúng túng. Tôi thấy anh ta há miệng, lại nuốt lời muốn nói trở lại, hình như đang do dự gì đó.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi anh ta, “Có phải anh có lời muốn nói với tôi không?”
“Có chuyện, tôi phải nói cho cô biết.” Anh ta trầm tư một lúc lâu, rốt cuộc vẫn phải mở miệng, “Lúc xe cứu thương đưa các cô tới, tôi phát hiện ra thứ này trong túi ông chủ. Tôi vốn muốn giữ lại chờ ông chủ tự mình đưa cho cô, thế nhưng…” Anh ta không nói thêm gì nữa, cái hộp cầm trong tay rất lâu mới đưa cho tôi.
Lúc đó toàn thân tôi chấn động, cả người đều ngây dại. Đoạn đối thoại cùng Lê Diệu Phàm trước khi gặp chuyện không may lại vang lên bên tai tôi:
“Hôm nay là ngày cuối cùng.”
“Không phải anh còn muốn phân thắng bại với em đấy chứ?”
“Không, thắng bại đã phân.”
“Ai thắng?”
“Anh cho em xem thứ này, em sẽ biết.”

Lời tiếp theo, anh không có cơ hội nói thêm gì nữa, thế nhưng nhìn chiếc hộp này, tôi bỗng nhiên như hiểu được lời tiếp theo anh muốn nói với tôi, trong lòng nhịn không được co rút đau đớn từng đợt.

“Nhìn xem, tôi nghĩ hẳn là ông chủ đã chọn rất lâu.” L.K nói.
Tôi cũng không dám đón nhận, sợ nhìn đến thứ trong hộp cảm xúc sẽ sụp đổ, chuyện cũ lại một màn thoáng hiện lên trong đầu tôi,
“Lê Diệu Phàm, sau này anh định cầu hôn em thế nào?”
“Em muốn như thế nào?”
“Đương nhiên là phải có kinh hỉ, càng kinh hỉ càng tốt. Nói trước cho anh biết, nếu anh rất không có sáng kiến mà trực tiếp tặng nhẫn cho em, em nhất định không thèm liếc mắt một cái liền vứt bỏ.”
“Chỉ biết giày vò.”
“Ngu ngốc, đây gọi là lãng mạn!”
Tôi không có cách nào nghĩ tiếp nữa, cũng không cách nào cố lấy dũng khí nhìn thứ trong hộp, đưa tay đầy trả lại L. K: “Anh cầm đi, chờ anh ấy tỉnh lại để đích thân anh ấy đưa cho tôi. Bây giờ đưa tôi, tôi tuyệt đối không nhận.”
“Thế nhưng.”
“Không có nhưng nhị gì hết, nhất định anh ấy sẽ tỉnh, tôi tin anh ấy. Anh ấy không phải loại người yếu đuối đó, trước đây không phải, hiện tại lại càng không phải. Chúng tôi đã bỏ lỡ mười năm, tôi không muốn bỏ qua một lần mười năm nữa. Tôi nhất định sẽ chờ đợi, đừng nói mười hai giờ, ngay cả mười hai ngày, mười hai tháng, mười hai năm… Cho dù cả đời tôi cũng sẽ không buông tay!”
“Chờ… cái gì?” Phía sau bỗng nhiên truyền tới một giọng nói yếu ớt, tôi và L. K tất cả đều sửng sốt.
Tôi cảm thấy tim mình nhảy lên thật nhanh, kiếp này cũng chưa từng kích động như hiện tại. Tôi không thể chờ đợi được xoay người, nhìn thấy Lê Diệu Phàm nằm trên giường bệnh mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm tôi.
Một khắc kia, tâm tình tôi từ kích động đến hưng phấn, lại từ hưng phấn đến cảm động, cuối cùng tôi lại nhịn không được bắt đầu vừa khóc vừa mắng: “Anh cái tên khốn kiếp này! Rốt cuộc anh cũng chịu tỉnh? Đừng tưởng rằng anh đã tỉnh thì em sẽ cảm động đến rơi nước mắt lấy thân báo đáp, anh nằm mơ đi! Sau này nếu như anh còn dám làm chuyện ngu ngốc như vậy, em tuyệt đối sẽ không buông tha anh. Dù cho tới âm tào địa phủ em cũng phải đuổi theo mắng anh cho tỉnh!”

Tôi mắng xong, nước mắt nước mũi trên mặt đều sắp phân không rõ, nhưng Lê Diệu Phàm vẫn không nói tiếng nào nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt nhìn qua đặc biệt mê man.
“Anh nhìn cái gì vậy? Nói chuyện, đừng nói với em là anh bị đâm cho ngốc rồi! Em mới không tin chuyện ma quỷ của anh! Em cho anh biết, không có sự cho phép của em, anh không được ngốc, lại càng không được chết! Có nghe không?”
Có lẽ là tôi quá hung, Lê Diệu Phàm cuối cùng cũng gật gật đầu.
Tôi đánh giá đầu óc anh còn chưa quá chậm chạp, bị tôi mắng một trận như thế có chút mông lung, thế là lại nhẫn nại nói: “Anh đừng có kiểu như con dâu nhỏ bị ủy khuất. Nếu không phải là thấy anh bị thương, em còn có thể mắng anh dữ dội hơn một chút. Nếu như anh chê em hung dữ, thì giấu nhẫn cho kỹ, đừng để người ta vừa lật ra đã thấy!”
“Nhẫn gì?” Anh hỏi.
Người này lại giả bộ ngốc. Tôi nổi giận, chỉ vào nhẫn trên tay L.K nói: “Đây không phải của anh thì của ai? Anh muốn cầu hôn em thì trực tiếp chút, đừng phủ nhận nữa, em không có tính nhẫn nại chơi trốn tìm với anh.”
Tôi nói xong, chợt phát hiện vẻ mặt Lê Diệu Phàm càng mê man, xem ra không giống giả vờ lắm
“Hình như anh ấy thực sự không nhớ rõ.” L. K thấp giọng nói câu.
Tôi bỗng nhiên ngẩn ra, trong nháy mắt bắt đầu khẩn trương, rất sợ anh xảy ra chuyện gì, vội vã tiến lên kiểm tra: “Không phải anh bị đụng ngốc rồi chứ?” Vừa hỏi, vừa nhịn không được dùng tay sờ trên trán anh. Anh nhìn qua rất thanh tỉnh, cũng không phát sốt, trên người tất cả đều bình thường, hẳn là không sao chứ? Sao có thể…
“Đừng có sờ!” Anh bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi, quyết đoán nói: “Anh không ngốc, anh biết chiếc nhẫn là của anh, cũng biết trước khi gặp chuyện không may anh đang định cầu hôn với em. Thế nhưng anh còn muốn hỏi một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh bỗng nhiên trở nên thẳng thắn như vậy, bỗng nhiên có chút ít khẩn trương. Không phải là anh muốn hỏi tôi đồng ý hay không đấy chứ?
Một khắc kia, thời gian bỗng nhiên trở nên rất chậm chạp. Tôi nhìn anh, anh cũng nhìn tôi.
Cũng không biết qua bao lâu, anh bỗng nhiên phun ra ba chữ từ trong miệng: “Anh là ai?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.