Đọc truyện Muôn Trùng Nghìn Dặm – Chương 7
Kim San Hàn Quốc té xe?
Lần này cô nói nhiều hơn, sáu chữ, thì đã khiến lửa giận của hắn bừng bừng, một phát đạp vào tường hung hăng quát – “Đã bảo chị tôi không té xe, chị bị thiểu năng à?”
Thái độ này, đúng 100% là hắn.
Hạc lại càng giật mình nhìn hắn từ đầu đến chân. Thật ra Hạc trí nhớ không tốt lắm, chìa khoá nhà còn không nhớ nổi thì huống chi là người. Cô và hắn lại còn bẵng đi hơn 1 tháng không gặp nhau. Tuy cô có thấy hắn đua xe buổi tối nhưng hắn đội mũ bảo hiểm kín mít, căn bản là mặt mũi chả bao giờ dòm thấy.
Điều quan trọng nhất là người trước mặt hoàn toàn trông không giống hình ảnh Kim San mà cô lưu lại trong não.
Tóc hắn lúc này cũng không phải màu đỏ, là tóc đen, cũng không chải ngược lên mà xoã xuống, đuôi tóc hơi cong cong, khẽ bị gió thổi, có cảm giác giống như rất mềm. Hắn mặc áo sơ mi trắng, cà vạt đen hơi tuỳ tiện thả trên cổ, bên ngoài khoác một lớp vest đen. Quần tây âu cùng màu thẳng thớm ôm đôi chân dài, phối hợp hoàn hảo với đôi giày da bóng loáng dưới chân. Khuyên đeo trên tai hắn cũng đã tháo xuống không còn một cái. Trông hắn giống như một công nhân viên chức thành đạt mẫu mực của xã hội, không giống mấy lần côn đồ đầu đường xó chợ như lần trước.
Nói chung, quan sát xong xuôi Hạc vẫn cảm thấy nuốt không trôi, hỏi – “Sao cậu lại ăn mặc như thế? Có phải bị té xe ảnh hưởng não hay mất trí nhớ rồi không?”
Lại là té xe.
Mặt San lại càng đen thui. Hắn nhịn cô tổng cộng sáu lần rồi. Ngay cả hắn cũng ngạc nhiên với tính kiên nhẫn của mình. Nhưng mà bà cô này chỉ nói thôi thì hình như không lọt lỗ tai, càng được nước làm tới. Với phụ nữ hắn không đánh được, lần trước nhéo má đến thế cô còn không chừa.
San nhả điếu thuốc xuống, dùng gót giày dẫm nát. Sau đó hắn bước tới chống hai tay hai bên thành chậu cây cô đang ngồi. Cổ tay hắn quay về bên trong, năm đầu ngón tay thả theo góc vuông hướng xuống đất. Đôi tay hắn tạo thành một khoảng không vuông vắn hoàn hảo, mà chính giữa chính là Hạc.
“Làm gì vậy?” – Cô cảnh giác nhìn hắn.
“Tôi đã nói sẽ làm chị hối hận chị không nhớ sao?” – Hắn nói, rồi nghiêng đầu hướng tới.
Hạc lập tức nhận ra được âm mưu của hắn.
Tên này muốn cưỡng hôn cô, còn chống tay hai bên không cho cô thoát.
Ngay lập tức Hạc thè lưỡi ra. Gương mặt đang hướng tới của San khựng lại. Hắn cau mày nhìn đầu lưỡi nho nhỏ của cô đưa ra hỏi – “Chị thè lưỡi ra làm gì?”
Tuy quả thật ban đầu hắn muốn dùng cách này muốn để trừng trị cô, nhưng lưỡi cô chắn trước mặt như thế, muốn hôn môi thể nào cũng dính nước miếng của cô.
Hắn có cảm giác nếu để đầu lưỡi kia chạm vào mặt, cô chắc chắn sẽ rất đắc ý.
Nụ hôn hắn muốn trao cho cô chỉ mang ý nghĩa cảnh cáo, không hơn không kém. Hắn không hề muốn nấu cháo lưỡi với cô, tuyệt nhiên cũng không muốn cùng cô trao đổi dung dịch và vi khuẩn.
Bây giờ thì giống như tự mình đào hố chôn mình.
Hắn càng chần chờ, nét mặt Hạc lại càng hí hửng. San không cam tâm, tặc lưỡi một cái, sau đó hướng mặt cô lao tới.
Hạc không ngờ hắn dám, sợ hết hồn.
Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, hắn đã hôn lên má cô, nhân tiện bôi luôn chút nước miếng lên mặt cô.
Hạc liền đẩy hắn ra, một tay cật lực chùi nước miếng chỗ hắn vừa hôn, tay còn lại chỉ vào mặt hắn lắp ba lắp bắp – “Cậu… đê tiện.”
Bà chị này đúng là quái gở. Hắn định hôn môi còn vênh váo, bây giớ hắn hôn má cô lại bày ra biểu hiện như mới bị cưỡng gian.
Hắn nở một nụ cười nói – “Đâu có quy định ở đâu. Trên người chị còn nhiều chỗ khác mà.” – Vừa nói hắn vừa di mắt xuống.
Hạc bị hắn nhìn, da mặt tuy không mỏng cũng đỏ lên một tầng, lấy tay che người trừng mắt nhìn hắn – “Không được nhìn.”
Biểu hiện này của cô khiến hắn bật cười, cười đến quặn ruột.
Hạc chỉ có thể hậm hực nhìn hắn, hận không thể đá tên này xuống biển, nhưng cô không dám manh động chọc giận hắn.
Hắn đột nhiên mỉm cười với cô – “Thì ra chị cũng có lúc giống con gái.”
Hạc nghiến răng – “Xin nhắc nhở cho cậu biết, tôi là con gái 100%.”
“Cái này chưa kiểm chứng, tôi không chắc.” – Vừa nói hắn lại nhướn mày quét mắt qua người cô.
Hạc lại một lần nữa che người né ra, uất hận nhìn hắn.
San cười cười nhìn cô, nhảy lên bậu cây ngồi xuống kế bên cô hỏi – “Đang làm gì ở đây?”
Tuy cô không rõ lắm vì sao hắn lại bỗng dưng ngồi xuống, còn hỏi han cô, nhưng vẫn đáp – “Hút thuốc. Cậu không có mắt tự nhìn được sao?”
“Con gái không nên hút thuốc.” – Hắn nói.
“Cậu vừa nói không chắc tôi là con gái.”
“Đúng là vậy.” – Hắn gật gù – “Thật ra hút thuốc với giới nào cũng có hại, cho nên cho dù là lưỡng tính đi nữa chị cũng nhớ cẩn thận.”
Hạc nghiến răng kèn kẹt.
San làm lơ không thèm để ý đến ánh mắt giết người của cô, hỏi – “Sao chị lại ở khách sạn giờ này? Đi với bạn trai à?”
“Dự tiệc công ty.”
“Buồn chán lắm mới ra đây hút thuốc phải không?”
“Ừ.” – Cô đáp – “Còn cậu?”
“Ăn cơm.” – Hắn đáp.
Ăn cơm trong khách sạn lớn? Cô muốn hỏi hắn đốt tiền à.
Thế nhưng cô không dại gì chỉ trích, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô. Im lặng một lúc, hắn đột nhiên quay sang hỏi cô – “Có muốn đi cùng tôi?”
“Đi đâu?” – Cô cau mày hỏi hắn.
“Đâu cũng được.” – Hắn nhún vai – “Không phải chỗ này là được rồi.”
“Đi bằng gì? Xe máy của cậu?”
“Ừ.” – Hắn đáp.
“Vậy thì tôi không đi.” – Cô trả lời.
“Tại sao?” – Đến phiên hắn cau mày.
“Nếu ngồi đằng sau phải ôm cậu không phải sao? Chết tôi cũng không đi.”
Hắn còn chưa kịp trả lời thì cô đã nói tiếp – “Nếu cậu dùng xe hơi, tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Bà cô này quả thật không có liêm sỉ.
“Chị cứ ở đó nằm mơ đi. Chị không muốn ngồi thì có người khác.” – Nói xong hắn nhảy khỏi bậu cây đi thẳng, không thèm chào cô.
Một lúc sau cô nghe tiếng động cơ gầm rú từ đằng xa. Hạc nheo mắt nhìn chiếc xe máy màu đỏ phóng ra cửa. Ngồi trên yên sau ôm chặt lấy lưng hắn có một cô gái chân dài váy tung bay theo chiều gió. Cô tặc lưỡi, chiếc xe trong chớp mắt đã mất dạng. Hạc lấy thêm một cây thuốc, châm lửa rồi hút tiếp.
[…]
San rảo bước đi trong tiếng nhạc vũ trường đinh tai nhức óc. Hắn lách qua các thân người đang cuồng loạn nhảy nhót trên sàn nhảy, đi lên cầu thang sắt dẫn lên tầng trên. Trên cầu thang có một người phục vụ đang đứng, vừa nhìn thấy hắn đã kính cẩn chào, sau đó vội vàng dắt hắn đến bên một bộ sofa.
Chiếc sofa trắng bằng da đắt tiền nằm ngay kế ngay bên lan can, xếp quanh một chiếc bàn kính lớn. Trên mặt bàn ngổn ngang các vỏ chai bia rượu, gạt tàn thuốc lá. Đây là vị trí tốt nhất. Từ chỗ này có thể nhìn xuống toàn cảnh vũ trường đang hừng hực cuồng nhiệt bên dưới.
Trên sofa có một vài người thanh niên đã ngồi sẵn, mỗi bên họ đều có một hoặc hai cô gái.
Người thanh niên tóc vàng rực, đeo khuyên tai lủng lẳng lần trước ngồi đọc tạp chí đồi trụy kế bên giường San ở bệnh viện cũng ở đó. Hắn say sưa cười nói gì với cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn kế bên. Một tay đặt vắt qua vai cô gái. Tay còn lại đặt trên cặp đùi trắng của cô gái ấy khẽ xoa xoa.
Cô gái kia liếc mắt thấy San đi tới, liền vỗ vỗ ngực hắn bảo – “Anh Min, anh San tới kìa.”
Min dời mắt nhìn theo hướng cô gái chỉ, trợn mắt nhìn người kia một bộ y phục Tây Âu thẳng tắp, lại còn đầu tóc gọn gàng cứng nhắc, kinh hãi hỏi – “Cậu ăn mặc cái kiểu gì thế? Đến đây họp cổ đông à?”
San tháo cà vạt quăng sang một bên rồi thả người phịch xuống một góc sofa – “Có chuyện đột xuất, không kịp về thay đồ.” – Hắn giải thích gọn.