Muôn Trùng Nghìn Dặm

Chương 5


Đọc truyện Muôn Trùng Nghìn Dặm – Chương 5

Khi Hạc dắt San quay trở về thì Mây đã xem xong phim ra khỏi nhà. San dặn dò đám anh em của mình chờ ở ngoài cửa rồi theo Hạc vào trong nhà. Xe của hắn dựng ngay gần cửa ra vào. Vừa nhìn thấy xe, hắn đã sải bước qua mặt cô đến kế bên xe của mình, ngồi xổm xuống xem xét.

Khi hắn té, xe đã cà một đoạn dài trên mặt đường. Cho nên hai bên sườn xe đều có những vết trầy kéo dài, tróc cả lớp sơn bóng đỏ. 

Cô nhìn San đưa ngón tay di trên vết xước. Nét mặt hắn đột nhiên dịu dàng hiếm có. Cô có cảm tưởng hắn đang vuốt ve con tuấn mã yêu thích hắn nuôi từ bé hiện đang bị thương chứ không phải là một chiếc xe bằng sắt vô tri vô giác. 

Thấy hắn cưng xe như thế, cô liền lên tiếng minh bạch, sợ đâu hắn đổ tội cho mình – “Cái đó là do lúc cậu té xe làm trầy, không phải do tôi.” 

Nào ngờ vừa nói xong hắn đã quay ngoắt sang nhìn cô bằng ánh mắt tóe lửa, hàm răng nghiến lại, gương mặt giận dữ như sứ giả địa ngục, quát 5 chữ quen thuộc – “Chị nói ai té xe?” 

Hạc ngớ người, lúc này mới nhớ ra lần trước nói chuyện diện thoại, hắn cũng vì hai chữ “Té Xe” này mà cau có. Cô thật không hiểu, té xe thì nói té xe, có cái gì mà hắn phải bực mình la hét? 

Hắn đứng dậy tiến về phía cô nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Người hắn cao hơn cô, khí thế khi giận dữ lại càng áp đảo cô. Hạc có cảm tưởng mái tóc đỏ của hắn giống như ngọn lửa đang bốc cháy trên đỉnh đầu hắn. Hắn tiến tới một bước, Hạc theo bản năng lùi lại một bước. Cứ thế cô lùi một lúc thì lưng chạm tường. 

Người kia vẫn còn tiến tới, gằn giọng – “Nói cho chị biết tôi chưa bao giờ té xe. Hôm đó nếu không phải tại vì…” – Nói đến đây hắn dừng, trừng mắt nhìn cô một lát rồi nói tiếp – “Tại vì…” 

Hắn lại im lặng, cuối cùng bảo – “Tóm lại tôi không bao giờ tự nhiên mà bị trượt khỏi xe.” 

Hạc muốn nói tự nhiên hay không tự nhiên thì hắn cũng đã té rồi, chính mắt cô làm chứng. Con người sinh ra không phải có vấp ngã thì mới trưởng thành sao? Hắn cứ thích cứng đầu phủ nhận, tự ái làm cái gì. 

Diễn thuyết trong đầu rất hùng hồn, nhưng thực tế thì một chữ Hạc cũng không dám phun ra. 

“Chị nghe rõ chưa? Còn lập lại một lần nữa thì đừng trách tôi.” – Hắn nói. 


Cô gật liên tục. 

Hắn thấy cô ngoan ngoãn không cãi lại mới chìa tay ra nói – “Chìa khóa xe.” 

Hạc lắc đầu – “Không có.” 

Hắn nhíu mày – “Sao lại không có?” 

“Chuyện này tôi làm sao biết được.” 

Cô thấy hắn day day thái dương, có lẽ đang cố nhẫn nhịn, một lát sau hắn ngẩng lên nói – “Tạm thời để xe ở nhà chị, hôm sau tôi đến lấy.” 

Nói xong hắn quay ra ngoài đi thẳng, cũng không thèm chào hỏi cô một câu. 

Đến tận vài ngày sau hắn vẫn không đến lấy xe, Hạc ngờ ngợ tên này có phải lợi dụng nhà cô làm chỗ để xe miễn phí cho hắn hay không. 

Buổi tối thứ năm, cô đang nằm trên giường ôm giấc nồng thì chợt thấy có gì đó đập vào người mình. 

Mơ mơ màng màng, cô chỉ ư ư trong miệng không thành tiếng để phản đối. Thế nhưng, thứ gì đó cứ thay nhau đập lên đủ nơi trên cơ thể cô, cánh tay, đầu, xương sườn, mông. Trong đầu cô dần ý thức được có chuyện gì quái dị, cô mới hoảng hốt ngồi dậy nhìn quanh. 

Trong phòng tối om, xung quanh không có ai. Cô dè dặt mò mẫm. Chợt tay cô chạm trúng một vài thứ gì đấy trên giường. Những đồ vật hình ống, nhẹ tâng, bề mặt sần sùi không bằng phẳng có lồi có lõm, có cảm giác giống như gỗ cây. 

Tình huống này là cái quái quỷ gì vậy, sao lại giống phim ma như thế? Mấy thứ này từ đâu ra? Rõ ràng cô đâu có bị mộng du khi ngủ. Tim Hạc đập như trống đánh. 


Hạc còn chưa kịp định thần xem chúng là gì thì đã có vật gì đó bay từ cửa sổ vào, phốc một phát trúng ngay trán cô đau muốn chết. Cô đưa mắt nhìn ra cửa, thấy một bóng đen to lớn bên ngoài thì giật bắn mình, suýt nữa hét toáng lên. 

Hạc nhảy ra khỏi giường lao đến bật đèn. 

Bên ngoài, đằng sau mấy thanh sắt chắn ngang cửa sổ là gương mặt đã nhìn thấy một lần thì cả đời không quên được. 

“Kim San?” – Cô trợn mắt gào lên – “Cậu bị điên à?” 

“Có biết nửa đêm rồi không? Chị hét lên cho cả thế giới nghe luôn đi.” – Hắn cau có nạt cô. 

“Nửa hôm nửa đêm cậu trèo lên trước cửa phòng tôi làm cái quái gì thế hả?” 

“Tôi đến lấy xe của tôi.” – Người kia trừng mắt nhìn cô, tròng mắt ánh oán hận, giọng nói cũng băng lãnh. 

Mỗi lần gặp hắn, không hiểu sao cô luôn cảm thấy đau đầu kinh khủng khiếp. 

Hạc di di thái dương – “Bỏ qua chuyện cậu nửa đêm đi lấy xe. Sao cậu không gọi cho tôi xuống mở cửa? Có biết đây là tầng một không? Nếu tôi không bật đèn lên trước mà cầm cây đập thì cậu đã rớt thẳng xuống đất mà chết rồi.” 

“Tôi gọi rồi.” – Giọng hắn càng lạnh – “Nhưng chị không bắt máy.” 

Cô nghe hắn nói mới ngớ người, chạy đi lấy điện thoại. Quả thật trên màn hình có hơn 10 cuộc gọi nhỡ. 


Cô dở khóc dở cười. Hạc ngủ ít nhưng cô ngủ rất sâu. Mỗi lần ngủ thì cô phải đặt những ba cái đồng hồ báo thức mới dậy được. Vì thế cô mà đã ngủ rồi thì cho dù điện thoại reo kế bên tai cũng không nghe thấy. 

Cô đành gượng cười nói – “Xin lỗi, tôi ngủ say quá nên không biết cậu gọi.” 

San liếc cô một cái sắc lẻm – “Xuống mở cửa nhà cho tôi.” 

Hạc cũng không cãi lời, nhanh chóng cầm chìa khóa chạy xuống. Cửa mở ra, tên kia đã đứng hùng dũng trước mặt. 

Vừa nhìn thấy hắn, cô đã trợn mắt – “Cổ cậu làm sao thế?” 

“Cổ tôi?” – Hắn đưa tay rờ rờ cổ mình nhưng không thấy gì cả. 

“Ở đây…” – Cô đưa tay lên chạm nhẹ vào cổ hắn rồi chìa tay ra cho hắn xem. Trên đầu ngón tay của cô dính máu – “Chảy máu rồi.” 

“Chắc lúc tôi bẻ cành cây ném vào phòng chị bị quẹt trúng.”- Hắn đáp, theo phản xạ đưa tay định xem xét vết thương thì cô đã giữ tay hắn lại – “Đừng, sẽ nhiễm trùng.” 

Hạc liền kéo hắn vào nhà ấn lên sofa – “Ngồi yên, tôi lấy hộp thuốc khử trùng băng lại cho cậu.” 

San vốn muốn nói với cô, hắn thường xuyên bị thương, mấy vết thương nhỏ như vầy không mượn cô lo chuyện bao đồng, thế nhưng chưa kịp nói cô đã chạy vào trong nhà. 

Thế nên hắn đành bất đắc dĩ làm khách ngồi chờ trên sofa. Trong khi chờ, không có gì làm hắn lại thuận tiện nhìn quanh. Phòng khách nhà cô không rộng, chỉ hơi dài. 

Gần cửa ra vào là chỗ để xe máy và một tủ giày. Chiếc xe lớn của hắn chiếm gần hết diện tích cửa ra vào. 

Dựng kế bên còn có một chiếc Airblade màu hồng. Cuối phòng là một bộ sofa màu xám mà hắn đang ngồi. Sofa chỉ có hai chỗ, trước mặt đặt một chiếc bàn trà nhỏ hình vuông bằng gỗ. Trên sofa có vài chiếc gối và thú nhồi bông. Đối diện sofa là một tủ để TV và một bộ loa nhỏ. 


Tuy đồ đạc đơn giản nhưng nhìn đâu cũng có hơi hướm nữ tính. Hắn đoán chắc là của bạn cô trang trí. 

Cô gái kia lần đầu gặp so với bà chị này nữ tính hơn cả một ngàn lần.

Vừa lúc đó, Hạc cầm một hộp thuốc đi ra. Cô ngồi xuống kế bên hắn, mở hộp thuốc, lấy bông gòn thấm ít cồn vào bông rồi nói -“Hơi xót một chút, cậu chịu khó nhé.” 

Hắn không đáp, chỉ gật đầu. 

Hạc ghé mặt lại sát ngay cổ hắn, chăm chú dùng bông lau nhẹ lên vết thương. Hơi thở của cô hơi phả lên da cổ hắn khiến tóc gáy hắn hơi dựng lên một chút, nhưng hắn không than phiền, im lặng để cho cô lau vết thương. 

Cồn bôi lên hơi rát, lại lành lạnh. Hạc vừa bôi thuốc vừa thuận miệng hỏi – “Hôm đó ngoài tay ra cậu còn bị thương ở đâu nghiêm trọng không?” 

Hắn không nghĩ cô lại hỏi như thế, chỉ trả lời – “Không.” 

“Đã chụp Xray này nọ chưa?” 

“Rồi.” 

“Không việc gì thật sao?” 

“Ừ.” 

“Tay bao giờ lành?” 

“Bác sĩ nói chừng 4 tuần.” 

“Vậy thì tốt.” – Cô thở nhẹ một tiếng. Vốn cô muốn hỏi chuyện này từ khi mới gặp hắn, nhưng cuộc nói chuyện của họ chẳng có lúc nào ra hồn, cho nên bây giờ đợi thấy hắn có vẻ ngoan ngoan cô mới có thể mở miệng. Đây có thể nói là cuộc nói chuyện đàng hoàng đầu tiên của cô và hắn. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.