Đọc truyện Muôn Trùng Nghìn Dặm – Chương 47
Sau đó hắn còn lôi ra thêm ba lon bia khui lách tách.
Thấy cô còn đứng ngẩn ra, hắn vỗ vỗ lên sàn, nói – “Ngồi xuống ăn đi, đừng để mẹ đợi.”
Cô nghe hắn nói, phì cười ngối xuống kế bên hắn, cả hai cùng đối diện với tấm bia, cô nhận bia hớp một ngụm rồi nói – “Kim San, ăn gà chiên với mẹ trong nghĩa trang, cậu cũng thật có phong cách.”
“Mẹ thích nhất là món này. Tuy sức khỏe bà không tốt, bác sĩ cũng căn dặn không được ăn uống tùy tiện, nhưng bà vẫn thường gọi điện cho anh năn nỉ mua gà và bia về cùng ăn.”
“Thế cậu có mua cho mẹ không?”
“Không.” – Hắn đáp, giọng nói đều đều vô cảm – “Anh nghe lời bác sĩ. Cuối cùng thì họ vẫn không cứu được bà.”
Hạc nhìn hộp giấy đựng gà vần còn ám khói, cô đưa tay bốc một phần cánh gà nói – “Tôi ăn thử được không?”
Hắn gật đầu. Cô cắn một miếng lớn, nhai rồi nuốt. Sau đó quay sang nói với hắn – “Con trai, ngon quá đi.”
San sững người, sau đó cũng phì cười một tiếng – “Em còn bắt chước nữa, không chừng mẹ anh lại bò lên tìm em tính sổ đấy.”
Câu nói này khi đang ngồi giữa đêm trước mộ người ta, lực sát thương cao vô cùng. Hạc rùng mình.
Hắn nhìn bộ dạng lấm lét của cô cứ ném về phía mộ mẹ mình, hắn không nhịn được hỏi – “Lần đầu đến nghĩa trang hả?”
Cô gật – “Bố mẹ tôi sau khi mất đều được hỏa thiêu rồi thả tro cốt xuống biển.”
“Là ý nguyện của bố mẹ em?”
“Không phải.” – Hạc nhún vai gặm cánh gà – “Nói ra thì cũng chẳng có gì to tát. Tôi không giống như cậu có tiền cúng cho nghĩa trang mỗi năm.”
San đột nhiên ghé người đến, ngả đầu lên vai cô.
“Làm gì vậy?” – Hạc tay vẫn còn cầm cánh gà dính sốt, không dám làm dơ áo hắn, chỉ đơ mặt hỏi. Tóc của hắn khẽ cọ lên cổ cô nhồn nhột.
“Rõ ràng khi đó có tiền bảo hiểm tai nạn, tại sao em không dùng?”
Hạc nghe hắn nói, sững người. Cô nhíu mày, rất nhanh hiểu ra vấn đề, sau đó nạt – “Ai cho cậu điều tra tiểu sử của tôi?”
“Tại sao không dùng?” – Hắn chôn mặt trên vai cô, làm như không nghe thấy, lặp lại câu hỏi.
Hạc thở dài một hơi – “Số tiền đó được trả bằng tính mạng bố mẹ tôi. Cậu bảo tôi dùng như thế nào? Lúc nhận tiền, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tôi không cần núi tiền này, nếu họ muốn, họ bán tôi lấy thêm tiền cũng được, chỉ cần để cho bố mẹ sống là đủ rồi. Tiền cầm trong tay nhiều như thế, nhưng tôi không mua nổi cái gì. Quần áo đẹp, hay một bữa cơm ngon? Tất cả đều cảm thấy không đáng. Thế giới này nhiều người cần số tiền đó hơn tôi. Nếu nó có thể giúp được một người tàn tật mua một đôi nạng, một phụ nữ nghèo mua sữa cho con. Vậy thì đưa cho họ đi. Ít nhất như thế tôi còn có thể cảm thấy bố mẹ mình ra đi không vô nghĩa. Có như thế tôi mới có thể thanh thản ngẩng cao đầu mà tiếp tục sống.”
Hắn im lặng một chút, ở trên vai cô không biết suy nghĩ cái gì.
Một lúc sau hắn thở dài – “Sao em lại mạnh mẽ như thế, thật khiến người ta vừa thương vừa giận.” –
Hắn đột nhiên cầm tay cô áp mu bàn tay lên má mình.
“Cậu lại bày trò gì nữa?” – Hạc nghi ngờ nhìn hắn.
Hắn rên rỉ – “Đau quá.”
Hạc thấy mắt hơi giật, cô làm thin không đáp.
“Đau.” – Hắn lập lại, ở trên vai ngước mắt nhìn cô chớp chớp.
Lúc này Hạc không nhịn được, lên tiếng – “Để tôi tát vào bên phải cho đều nhé, hai bên cùng đau không biết chừng sẽ dung hòa nỗi đau đó.”
Thế là hắn cắn lên cổ cô.
“Này, cậu cắn đi đâu thế hả? Có biết đau không?” – Hạc đẩy hắn.
“Lại đây anh cắn cái nữa. Hai bên cùng đau không biết chừng sẽ dung hòa nỗi đau đó.” – Hắn ném lại y chang câu nói của cô.
Cái đồ thù dai.
Sau đó hắn nhắm mắt, lại thản nhiên tựa lên vai cô.
Hạc cảm thấy hiện tại hắn không khác gì một đứa trẻ nhỏ đang làm mình làm mẩy, hỏi hắn – “Hôm nay cậu đưa tôi tới để dụ ông ấy tới à?”
San không đáp.
“Cậu đã lên kế hoạch như thế, lại còn chờ lâu như vậy. Ông ấy tới rồi cậu còn giận cái gì?”
Hắn vẫn giả điếc.
“Tôi nói này. Cậu đừng cãi nhau với bố nữa. Tôi cũng không rõ lý do là gì mà cũng không có tư cách khuyên can. Nhưng dù sao ông ấy cũng là bố cậu. Thật ra là người trưởng thành có rất nhiều áp lực, nhiều chuyện không thể chỉ làm theo ý mình. Cho dù có đến trễ mừng sinh nhật Sam thì ông ấy cũng đã đến rồi. Nếu bố tôi còn sống, ông ấy có đến muộn cả năm thì tôi vẫn muốn ông ấy đến. Lòng dạ của cậu nhỏ nhen quá, rộng lượng một chút thì mới sống lâu được biết không?”
Gió ở bên tai hiu hiu thổi, cô ngẩng lên nhìn bầu trời lác đác sao trên đỉnh đầu khẽ thở dài. San gục mặt trên vai cô không nói một tiếng, thật lâu, thật lâu.
[…]
Ngày hôm sau Hạc ra ngoài mua một chiếc valy. Khi cô kéo valy về tới trước cửa nhà, liền thấy một dàn người đàn ông mặc áo vest kính mát đen chắn trước cửa y chang xã hội đen Hồng Kông.
Hạc cười gượng hai tiếng, tiến tới nói – “Mấy anh, nhà tôi ở sau lưng mấy anh, xin lỗi làm ơn cho tôi qua.”
Một người trong số họ đã bước lên, nói – “Tiểu thư Hạc, phiền cô theo chúng tôi một chút.”
Cả đời lần đầu tiên có người gọi Hạc là tiểu thư, khiến cô không rét mà run. Nhìn lại đám người kia một loạt, cô suy ngẫm một chút rồi nheo mắt hỏi – “Bánh kem hôm nay có vị––”
Lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị vác đẩy lên một chiếc xe lạ. Hạc thầm gào thét trong lòng chửi San, đưa cho cô cái mật khẩu quỷ này để làm gì, cổ lỗ sĩ vừa thôi. Nếu người ta đã muốn tóm cô, còn để cho cô thời gian hỏi vớ vẩn hay sao?
Có điều, ít nhất cô cũng biết được một chuyện, mấy người này không phải là người của hắn.
Còn là người của ai, rất nhanh sau đó cô đã lãnh ngộ được.
Hạc ngồi trong gian phòng riêng trong một quán trà cao cấp. Mông đặt trên trên ghế bằng gỗ đỏ lót đệm mềm, cầm lấy tách trà nóng ấm trong tay mà lòng bàn tay lạnh toát.
Trước mặt cô không ai khác chính là thái thượng hoàng vừa hạ giá ngày hôm qua đã ở trước mặt cô cho quý tử một tát – bố của Kim San.
Ông chầm chậm nhấp trà. Gương mặt ông không có biểu cảm gì nhất định. Cả người vẫn có cái khí thế ung dung nhàn hạ đáng sợ kia. Cả căn phòng chỉ có mình ông và cô ngồi, những người đàn ông xung quanh đều đứng sau lung họ, tư thế nghiêm trang chắp tay đằng trước. Tất cả đều cứng ngắc y như tượng gỗ.
Cô cũng không dám hó hé, căn bản là cô không biết dùng loại ngôn ngữ gì để tiếp chuyện với ông. Bắt chước San giả điên phun tiếng Việt? Hay tiếng Anh? Hay là đem vốn tiếng Hàn kinh dị của cô ra doạ ông?
Trong lúc Hạc còn đang phân vân thì ông đã lên tiếng – “Chào cháu, tôy là Jun, bố của San.” – Giọng ông nói lớ lớ, nhưng chậm rãi và rõ ràng cô vẫn có thể nghe hiểu từng chữ. Mà còn ngạc nhiên hơn là ông nói giọng miền Bắc.
Cô ngạc nhiên đến mức há miệng, một lúc sau mới lắp bắp thốt lên được – “Chú, chú, chú biết nói tiếng Việt.”
Có lẽ vẻ mặt kinh ngạc của cô quá khoa trương, bố San nhấp một ngụm trà, mỉm cười. Khi cười ông có rất nhiều nét giống với San. Điều này lại khiến cô bình tĩnh. Căn bản cũng là cô đánh nhau cãi lộn với hắn nhiều quen rồi.
“Cũng là chiệng thường mà. Vợ và con tôy đều nói tiếng Việt. Hôm nay mời cháu đến đột ngột như thế, tôy chỉ là có một số chiệng muốn hỏi cháu. Cháu không phiền chứ?”
Hạc vội lắc lắc đầu nguầy nguậy – “Không sao ạ. Xin chú cứ hỏi đi.”
“Nghe nói cháu đang hẹn hò với San?”
Hạc sặc trà. Thái thượng hoàng đúng là thái thượng hoàng, không vòng vèo trước sau, vừa vô cuộc đã đi thẳng vào vấn đề chính.
_