Đọc truyện Muôn Trùng Nghìn Dặm – Chương 36
Hạc khó khăn mở miệng giữa những cái hôn – “Cậu… làm ơn…” – Hai chữ “dừng lại” còn chưa kịp phát ra hắn đã liếm một vòng khoang miệng cô.
Cô lúc này trời đất đã bị đảo ngược, lấy đâu ra hơi sức mà ý thức được hai chữ “làm ơn” bỏ lửng với dấu ba chấm nó có tính sát thương đến thế nào.
San càng hôn càng làm loạn, không ngừng cắn mút. Tay hắn bắt đầu không yên phận phủ trên thắt lưng cô. Hạc sợ chết khiếp. Tên này không phải nhất định sẽ ăn luôn cô trên hành làng trước cửa phòng em gái hắn chứ?
Hiện tại cơn giận dữ của cô bay sạch sành sanh, chỉ còn lại cảm giác sợ hãi tột cùng. Cô đã 24 tuổi, biết những chuyện này sẽ dẫn đến cái gì. Hơn nữa cô lại đang ở trong hang hùm, còn đang bị con hùm kia trấn áp, căn bản là khả năng trở thành diễn viên chính phim AV là vô cùng cao.
Đến lúc cô sắp sửa bật khóc vì vai diễn không mời mà tới của mình thì đột nhiên có một giọng nói nhỏ vang lên làm cả hai cùng giật mình đẩy nhau ra – “Mẹ ơi.”
Hạc nhìn bé Sam đang đứng trước cửa, mặc chiếc váy ngủ màu hồng, tay ôm một con gấu bông màu nâu chớp mắt nhìn hai người họ. Trước một đôi mắt ngây thơ đang mở to hướng về phía mình, cô chỉ muốn độn thổ, hận mình sao không bị bắn lên mặt trăng luôn đi.
San ở bên cạnh húng hắng ho vài tiếng, chớp mắt đã lấy lại vẻ mặt phong độ, bước đến ngồi sổm xuống trước mặt Sam mỉm cười hỏi – “Maknae, sao còn chưa ngủ lại chạy ra đây?”
Hạc phải công nhận trình độ diễn xuất nhập thần của hắn. Mới vừa rồi ở trước mặt cô hắn là cầm thú, vừa quay sang em gái là thành người anh hai dịu dàng chảy nước.
Sam sờ sờ mặt anh trai mình – “Oppa, Sam cũng muốn được mẹ ppo-ppo, được không?”
Trong khi Hạc đang ngơ mặt không biết ppo-ppo là cái giống gì thì San đã bật cười – “Đương nhiên là được rồi.”
Hắn bế cô bé lên tiến về phía Hạc.
Bé Sam toét miệng cười, giang hai tay về phía cô – “Mẹ ơi, ppo-ppo.”
Cô quay sang nhìn hắn cầu cứu – “Ppo-ppo là cái gì?”
San đột nhiên nghiêng đầu hôn lên má cô một cái. Tên này quả thật không kiêng nể trẻ nhỏ. Cô còn chưa kịp tức giận thì hắn đã toét miệng cười nói – “Tôi đã làm mẫu cho chị rồi đấy.”
“Ppo-ppo, Sam cũng muốn ppo-ppo.” – Bé Sam lại giơ giơ hai tay về phía cô.
Hạc lúc này mới vỡ lẽ. Cô trừng mắt liếc hắn, nhưng cũng chiều theo cô bé, nhón chân định thơm lên má cô bé. Nào ngờ cô vừa ghé mặt tới bé Sam đã chu môi ra đỡ lấy.
Chụt.
Cô và Sam chạm môi nhau.
Hạc như tượng đá chết đứng. Cả bảy vía của cô cũng bị doạ cho giật mình. Cái này có tính là cưỡng hôn hay không? Ngày hôm nay cô như thế nào lại ngang nhiên bị cưỡng hôn bởi anh em nhà này?
Sam cười khúc khích đầy thích thú, sau đó lại quay sang anh hai – “Oppa, oppa cũng ppo-ppo.”
San nãy giờ đứng nhịn cười liền chiều ý em gái, cả hai lại chụt một phát hôn môi.
Hạc sợ hãi nhìn anh em họ. Đây là phong tục Hàn Quốc? Hay là loạn luân trắng trợn trước mặt cô?
Hắn mỉm cười cốc cốc nhẹ lên trán cô bé hỏi – “Maknae, bây giờ đi ngủ được chưa? Khuya lắm rồi.”
“Không chịu, không chịu.” – Sam lắc lắc đầu – “Sam muốn mẹ và anh hai đọc truyện cổ tích trước khi ngủ.”
Thế là, vô cùng kỳ quặc, 3 phút sau đó trên chiếc giường đơn nhỏ của bé Sam, cô và San ngồi vai kề vai, đắp chung một chiếc chăn, lưng cùng dựa vào đầu giường. Bé Sam ngồi lọt thỏm giữa hai người họ. Trên đùi họ giở một quyển truyện giấy bìa cứng to bự tựa đề “Ba Chú Heo Con.” Một nửa bìa sách đặt trên người cô và một nửa bìa sách đặt trên người hắn. Vì giường nhỏ, khoảng cách của họ gần đến mức cô cảm nhận được nhịp thở của hắn ở sát bên cạnh.
Thật ra cô định từ chối, nhưng cô vừa định lên tiếng nói không thì đã thấy mắt cô bé òng ọng nước. Hạc sợ muốn chết, đành vội vội vàng vàng đồng ý.
Cô chưa từng đọc truyện cho con nít bao giờ. Ở nhà Hạc lúc trước là con một, họ hàng cũng không nhiều, thành ra thời gian tiếp xúc với trẻ nhỏ chưa bao giờ vượt qua giới hạn ngồi chơi hoặc đùa giỡn với các bé, không có thân cận tới mức đọc truyện cổ tích buổi tối cho chúng nó.
Tuy có hơi xấu hổ nhưng Hạc mặc kệ San đang ngồi kế bên, xem hắn như không khí mà bắt đầu đọc truyện cho em gái hắn nghe.
Cô vừa chỉ vào hình vừa đọc, lên giọng xuống giọng rất biểu cảm – “Ngày xửa ngày xưa có một bà mẹ heo sinh ra được ba chú heo con. Ba chú heo rất hay ăn nên lớn rất nhanh. Khi những đứa con của mình đã lớn, mẹ heo mới nói với heo con rằng: “Các con bây giờ đã lớn rồi. Các con phải tự xây cho mỗi đứa một căn nhà.””
Cô giả giọng bà cụ già, ôn tồn lên tiếng.
Bé Sam mắt tròn mắt dẹt nghe chuyện. Còn San ở bên cạnh cô thì người run run, môi mím chặt, bộ dạng nín cười.
Cô quắc mắt liếc hắn rồi tiếp tục giả giọng mẹ heo – “Nhưng các con phải cẩn thận, đừng để chó sói vào nhà sẽ bị bắt ăn thịt.” – Cô cao giọng làm vẻ huyền bí.
Sam dường như rất phấn khích, liền lật trang tiếp theo – “Mẹ ơi, sau đó rồi sao nữa?”
Thế là Hạc tiếp tục kể câu chuyện.
“Heo cả nói: “Với ngôi nhà này, chó sói sẽ không thể nào ăn thịt ta được.”” – Hạ đọc xong đoạn này là đến sự xuất hiện của chó sói, cô dùng khuỷ tay hích San một cái.
Hắn nhướn mắt nhìn cô.
Hạc chỉ vào lời thoại của chó sói, ra hiệu cho hắn nhập vai.
Hắn nhìn cô như thể đang hỏi: Tại sao tôi cũng phải tham gia?
Cô nhìn lại hắn: Đây là em gái cậu.
San nhìn lời thoại, sau đó khoé miệng khẽ nhếch cười, đều giọng phun ra – “Em nghĩ ngôi nhà yếu ớt này có thể ngăn được tôi ăn thịt em sao?”
Khoé miệng Hạc giật giật. Chó sói từ bao giờ xưng với heo là tôi và em?
Nhưng mà Sam hình như không chú ý đến điểm này, cô bé vẫn chưa vào lớp một, chưa học chữ, đầu óc cũng non nớt không phân biệt được rõ ràng. Hạc đành làm lơ đọc tiếp.
Đến khi chó sói xuất hiện ở căn nhà thứ hai, San lại nhập vai – “Em thật ngốc nghếch. Cành cây khô như thế này tôi chỉ cần thổi một phát là em sẽ không còn bất cứ thứ gì che chắn. Em tốt nhất hãy ngoan ngoãn ra đây nộp mạng, để tôi từ từ ăn thịt.”
Hạc thật muốn thụi một cùi chỏ vào mặt hắn. Cái tên hỗn đản này dám đem truyện cổ tích thiếu nhi xuyên tạc, còn xuyên tạc theo xu hướng không lành mạnh, đầu độc tư tưởng trẻ nhỏ.
Cô lén đưa tay nhéo cánh tay hắn trừng mắt nhắc nhở ngầm: Đàng hoàng nghiêm túc cho tôi.
San nhún nhún vai: Tôi đang rất nghiêm túc.
Hắn rõ ràng là đang rất thưởng thức trò chơi này của mình.
Đến căn nhà thứ ba, “sói” San tiếp tục đe doạ – “Em không thoát được đâu. Hai lần trước tôi đã thành công thổi bay rào cản của em. Lần này tôi cũng sẽ dễ dàng ăn thịt em thôi.”
Hạc cảm thấy bất lực. Câu chuyện càng ngày càng méo mó đến cả cô cũng không chịu nổi. Cô cố gắng nhanh chóng kết thúc câu chuyện – “Sói ta ra sức thổi nhưng ngôi nhà bằng gạch quá chắc chắn không hề lung lay. Chó sói tức giận, leo lên nóc nhà tới chỗ ống khói la lên…”
“Hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ ăn thịt em.” – San ăn ý tiếp lời cô.
Cô làm như không nghe thấy, tiếp tục đọc – “Chó sói theo đường ống khói định chui vào trong nhưng heo con đã nấu một nồi nước sôi thật to chờ sẵn. Sói già độc ác ngã vào nồi chết. Ba chú heo con sau đó cùng nhau sống hạnh phúc trong ngôi nhà gạch.”
“Đáng đời chó sói.”
“Tội nghiệp chó sói.”
Mọi người cùng đồng thanh khi câu chuyện kết thúc. Câu đầu là của Hạc, câu sau là của San và Sam. Hai anh em tâm đồng ý hợp nhìn nhau cười, sau đó còn high five một cái trước mặt cô.
Hạc lắc đầu, cô không thể để cho tư tưởng của mầm non tương lai méo mó như thế – “Chó sói là kẻ xấu.”
Bé Sam liền ôm chặt lấy anh nó – “Anh hai đóng vai chó sói, anh hai là người tốt. Cho nên chó sói không phải là kẻ xấu.”
San cũng được thế ôm lại em gái hắn, thắm thiết cười nói – “Chỉ có Maknae là hiểu anh.” – Sau đó hắn hôn liền mấy cái lên má Sam khiến cô bé bật cười khúc khích.
Hạc nhìn anh em hắn đùa giỡn, căn phòng nhỏ đột nhiên tràn ngập tiếng cười. Hắn quả thật có rất nhiều bộ mặt mà cô chưa từng thấy. Trong người cô cũng như vui lây. Thế là họ đọc hết vài cuốn truyện khác cho Sam. Đương nhiên quá trình vô cùng vất vả vì có một xuyên tạc gia trình độ cao cấp ngồi kế bên cô. Đến lúc này cô mới phát hiện, sao mà lắm sói trong truyện cổ tích thế, từ cô bé quàng khăn đỏ cho đến cậu bé chăn cừu.
Đang đọc một lúc cô chợt thấy vai nằng nặng. Khi quay sang cô mới phát hiện San đã ngủ quên. Mắt hắn nhắm nghiền, đầu khẽ tựa vào vai cô, gương mặt rất bình yên. Cô nhìn xuống kế bên, bé Sam cũng đang tựa vào hắn mà ngủ thiếp đi. Hạc khẽ phì cười, công phu kể chuyện đi ngủ của cô quả thật thâm hậu. Kể một, hai câu chuyện mà cả anh em nhà sói cùng ngủ quên. Vì lúc nãy đã ngủ trên xe, cô hoàn toàn tỉnh táo. Cô im lặng nhìn gương mặt ngủ say của hai anh em hắn giống nhau như đúc, khiến cô cảm thấy rất buồn cười. Hạc vui vẻ rút điện thoại ra chụp lại một tấm.
Sau đó cô nhẹ nhàng hạ đầu hắn xuống gối, chỉnh lại tư thế cho cả hai. Cô leo xuống giường, kéo chăn cho hai anh em họ rồi khẽ khàng nhón chân ra khỏi phòng khép cửa lại.
Cô gọi một chiếc taxi rồi cứ thế đi về nhà. Tuy đi taxi một mình buổi đêm cô cũng hơi sợ nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Rất may lần này cô bình yên trở về nhà. Mở cửa vào nhà Hạc thấy xe máy Mây dựng gần cửa chứng tỏ bạn cô đã về, thế nhưng trong nhà lại yên ắng không bật đèn. Hạc nghĩ có thể Mây đã ngủ rồi. Cô về phòng thay đồ, làm vệ sinh cá nhân rồi leo lên giường. Không gian rất tĩnh lặng, khiến cô nằm trên giường nghĩ nghĩ đến mới một tiếng trước cô còn ồn ào ở nhà San cùng hắn đọc truyện cho bé Sam nghe. Tuy bị hắn xuyên tạc, tuy bị bé Sam phản đồ chỉ nhất nhất nghe lời anh trai cô bé, nhưng thật sự cô đã rất vui. Đã bao nhiêu năm rồi cô mới có cảm giác gia đình như vậy. Hạc bất giác mỉm cười.
Hạc tự cười một mình rồi lại hoảng hốt nhận ra, cô hình như lại rơi vào trạng thái mơ màng của “em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ” nữa rồi.
Cô tự vỗ mặt mình, nhanh chóng ép cho bản thân mình vào giấc ngủ.
[…]