Đọc truyện Muôn Trùng Nghìn Dặm – Chương 25
Hắn vừa xuất hiện, ngay lập tức một dàn chị em gái của công ty đang đứng gần đấy liền rú lên, nháo nhào bu lại – “Ôi trời, Hạc, Hạc, ai đây, mau giới thiệu đi.”
Đột nhiên lại bị một đống chị em bu lại giằng xé, Hạc giật cả mình. San cũng hoảng hốt không kém, quay sang ghé miệng hỏi nhỏ vào tai cô – “Mấy người này là ai vậy?”
Hạc dở khóc dở cười – “Đồng nghiệp của tôi.”
“À.” – Hắn cười, sau đó quay lại đối diện trực tiếp với đàn chị em cuồng nhiệt trước mắt, lễ độ mỉm cười, lễ độ cúi chào – “Xin chào mọi người. Em là San.”
Các cô gái lại nhao nhao – “Anh ơi, anh là gì của chị Hạc vậy?”
“Anh ơi, anh bao nhiêu tuổi?”
“Anh ơi số điện thoại anh là bao nhiêu?”
Hạc rớt mồ hôi hột với cường độ tấn công đặc nghẹt của mấy em gái công ty mình. Hình như không ai còn nhớ được chuyện phải đến nhà hàng tiếp đón 3 nhân viên mới kia nữa rồi.
Ngược hoàn toàn với cô, mặt San không hề biến sắc. Hạc có cảm giác hắn gặp chuyện này như cơm bữa rồi. Hắn đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô, vẫn vô hại cười nói đúng một câu khiến tất cả im bặt – “Em là bạn trai của Hạc.”
Trong đầu Hạc có đất đai long lở ầm ầm. Cô trợn mắt nhìn bàn tay San đang siết tay mình, lại nhìn bộ mặt vẫn tươi tỉnh cười như không của hắn. Hình như không chỉ cô mà cả hội chị em phụ nữ phía trước cũng bị đứng hình.
Mất một lúc sau, các cô gái độc thân mới ôm nhau khóc lóc thảm thiết. Còn các chị có chồng và các em đã có xiềng xích thì chỉ nhìn họ cười cười.
Chị Phượng là một trong những người bừng tỉnh nhanh nhất, liền xua xua hết mấy cô gái vẫn còn hau háu nhìn hắn như nhìn giày cao gót xinh đẹp trong cửa hàng, quay sang nói với San – “San, chị là đồng nghiệp cùng phòng với Hạc. Em ăn tối chưa? Có kế hoạch gì không?”
“Chưa ăn ạ. Em đang định cùng chị Hạc đi ăn tối.” – Hắn ngoan ngoãn đáp.
“Vậy thì cùng đến ăn với công ty tụi chị đi, hiếm khi mới có dịp gặp gỡ.”
Hắn quay sang nhìn Hạc cười hỏi – “Chị thấy sao?”
Tuy mặt hỏi hiền từ giả lả, nhưng tay hắn nắm bàn tay cô dần siết lại ngày một đau.
Từ trước mặt Hạc, lại có một loạt ánh mắt mong chờ của các em gái xa xa ném về phía mình. Hạc bị tứ phía dồn ép, đành méo mặt gật đầu. Dù sao cô cũng chỉ gặp hắn một hai lần, còn chị em công ty thì ngày nào cũng phải gặp. Chị Phượng giao địa chỉ nhà hàng cho cô rồi đi trước. San kéo cô qua bên kia đường lấy xe.
San lái xe tới. Khi cô biết điều này, liền cảm thấy chột dạ. Quả nhiên, khi hắn mở cửa nhìn cô với ánh mắt mong đợi thì từ đằng xa một loạt tiếng xít xoa và nuốt nước bọt của dàn khán giả không mời mà tới lại vang lên.
Vừa ngồi lên xe, cô đã quay sang nạt hắn – “Cậu bày trò gì thế hả? Sao lại nhận là bạn trai tôi?”
San ngồi sau tay lái, khoé miệng vẫn cười, nhún vai bình thản nói – “Tình huống bất đắc dĩ thôi. Nếu tôi không nói là bạn trai chị, không phải là đã bị mấy người kia dìm chết rồi sao? Lần trước chị cũng đem tôi ra gọi bạn trai đấy thôi.”
“Lần trước ở trên taxi tôi gặp nguy hiểm có thể mất mạng, không thể so sánh được.”
“Tôi mà rơi vào móng vuốt của mấy người kia, cũng mất mạng như chơi.” – Hắn đáp.
Mặc dù Hạc cũng cảm thấy đúng là như thế nhưng mà cảm giác bị đưa ra làm bia đỡ đạn thật sự không vui chút nào.
“Mà sao cậu lại đến đây?”
“Tôi có việc ở gần đây. Lại nhớ chị còn nợ tôi một bữa cơm, nên ghé qua.”
Hạc suy nghĩ kỹ càng, vẫn không nhớ được, hỏi hắn – “Tôi nợ cơm cậu lúc nào?”
San lắc lắc đầu tỏ vẻ bó tay – “Trí nhớ của chị còn thua bà ngoại tôi.” – Sau đó hắn tốt bụng nhắc – “Cái hôm chị gặp tên Huy kia đấy.”
Huy?
Lúc này Hạc mới chợt nghĩ tới Huy. Hạc theo bản năng quay đầu lại nhìn nhưng họ đã đi xa rồi.
Cô cảm thấy có chút hoảng hốt, sao hắn vừa xuất hiện, cô ngay lập tức lại quên mất người kia.
[…]
Suốt buổi tối ăn cơm hôm đó, San đột nhiên trở thành nhân vật chính, dìm hàng hết toàn bộ nhân viên sales mới của công ty. Hạc thấy họ đúng là đáng thương, bởi lẽ chẳng ai hỏi thăm gì những người kia mà toàn quay sang hỏi hắn liền tù tì. Mà tên này đúng là giỏi giả nhân giả nghĩa, ai hỏi gì thì cũng ngoan ngoãn trả lời, trên miệng lúc nào cũng túc trực một nụ cười tươi tắn.
“Anh San ơi, anh bao nhiêu tuổi?” – Em Nguyệt hỏi.
“Em 21 ạ.” – San đáp.
Cả phòng ăn sững sờ.
Hạc chỉ có thể cúi mặt, hận không thể đào cái lỗ chui xuống. Sau ba giây im lặng, tất cả đều hung hắng ho. Em Nguyệt vẫn kiên trì hỏi – “Thế anh….” – Nuốt nước bọt sửa lại – “Thế… em nhỏ hơn chị Hạc 3 tuổi á?”
“Vâng.” – Hắn cười gật đầu, mặt tỉnh như ruồi.
Làm như còn không đủ hù mọi người, hắn lấy đũa gắp thức ăn ra vẻ ân cần đặt vào chén Hạc – “Chị ăn thử món này đi. Lúc nãy em ăn thử thấy ngon lắm.”
Hạc nghe chữ “em” trong câu nói của hắn, liền rùng mình một cái thật mạnh mẽ. Tên kia liền phối hợp, đưa tay lên trán cô rờ rờ rẫm rẫm – “Sao lại run như thế? Chị vẫn còn cảm sao? Tối hôm đó ở nhà rõ ràng đã cho chị uống thuốc rồi mà.”
Tối hôm đó?
Ở nhà?
Cả khu bàn gần đó liền liên tục ho khan.
Hạc cả giận liền đập tay hắn – “Nói vớ vẩn cái gì? Lo ăn đi.”
Hắn bĩu môi – “Cả đêm hôm đó em thật sự rất vất vả.”
Một loạt tiếng ho lại vang lên.
Hạc phẫn uất nhìn hắn. Hắn chỉ cười cười chớp mắt đầy vô tội. Cái tên khốn khiếp này, hắn chắc chắn có máu diễn viên trong người. Nếu lên TV không chừng sẽ thành minh tinh Hàn Quốc.
Em Nguyệt vẫn cố công đào bới, hỏi – “Hai người rốt cuộc quen nhau như thế nào vậy, nói em nghe với?”
“Tai nạn.”
“Té xe.”
Cả hai đồng thanh. Câu đầu là của San, câu sau là của Hạc.
Nói xong cô liền hối hận vì lỡ lời, lại phạm phải điều kiêng kỵ của hắn rồi.
Quả nhiên hắn liền quay sang cười ngọt ngào với cô. Tuy cười nhưng mà ánh mắt đầy băng với giá rét thổi qua khiến Hạc rụt người.
Nguyệt không nhận ra sự bất thường giữa hai câu nói, hào hứng vặn hỏi – “Tai nạn như thế nào thế ạ?”
Hắn quay sang trả lời câu hỏi của Nguyệt – “Em đi xe trên đường gặp tai nạn bị gãy tay, nếu không phải chị ấy tốt bụng đưa tới bệnh viện thì đã thiệt mạng rồi.”
“Ái. Sao chuyện hai người giống tiểu thuyết tình yêu vậy?” – Mấy cô gái gần đó nghe ké liền tru tréo, giãy nãy. Một người hỏi – “Vậy trong hai người ai là người tỏ tình trước?”
Hắn quay sang nhìn cô, đưa tay nắm lấy tay cô, làm bộ thẹn thùng – “Chị ấy.”
Các cô gái lại nhao nhao lên – “Á, chị Hạc, thì ra là thế nha. Tụi em cứ tưởng chị hiền lành, hoá ra…” – Mấy cô gái nhìn cô cười tà mị.
Hạc nhắm mắt, tối hôm nay cô xong rồi. Hắn không phá nát danh tiếng của cô, chắc chắn sẽ không buông tha.
“Hai người tiến triển đến đâu rồi?” – Em gái khác lại hỏi.
Thấy trên mặt hắn có biểu hiện ngập ngừng, biểu cảm làm bộ làm tịch mắc cỡ không dám nói, Hạc liền phát giác có mùi nguy hiểm, chưa kịp mở miệng khuyên can thì hắn đã phun ra – “Chị ấy mua quần lót cặp cho em.”
Nhân sự nữ thì một loạt đưa tay ôm mặt, ngăn máu mũi từ khắp nơi văng lên tung toé. Nhân sự nam thì liên tục hít thở nặng nhọc.
Hạc tay chân bủn rủn. Cô không ngồi nổi nữa, cuối cùng đứng dậy xin phép đi toilet, chuồn ra ngoài.
San nhìn theo bóng cô vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, không khỏi bật cười.
Mọi người trong bàn ăn không hẹn mà cùng lắc đầu bó tay.
[…]