Muốn Nói Yêu Em

Chương 39: Ngoại truyện Ngải Mộc


Đọc truyện Muốn Nói Yêu Em – Chương 39: Ngoại truyện Ngải Mộc

Trôi qua hơn một tháng, có vài tin scandal của Thẩm Dịch truyền tới tai tôi, chuyện anh với tình yêu mới của mình. Nghe nói là một người mẫu nào đó thời gian trước vinh dự được giải thưởng quốc tế, dáng người hạng nhất, là người mới được cưng chiều trên trang bìa của nhiều tờ báo…

Có đồng nghiệp đang thảo luận kỹ thuật của Thẩm Dịch càng ngày càng cao, chẳng qua tôi chỉ muốn xác nhận những scandal của anh không có câu nào là liên quan tới tôi, tiếp theo tôi cũng không lo để ý cái gì khác. Tôi nói Thẩm Dịch là Thần tình, anh quả nhiên là Thần tình. Tôi nói trong vòng một tháng Thẩm Dịch sẽ coi thường chuyện kia, quả nhiên trong một tháng anh hoàn toàn xóa bỏ chuyện kia sạch sẽ.

Tôi cảm thấy, ngày nào đó nếu mình thất nghiệp, có nên suy tính mở cửa hàng bói toán, tính số mệnh.

Chỉ là rất nhanh những câu chuyện nhỏ dừng lại, bởi vì Giang Thừa Mạc đột nhiên đẩy cửa phòng làm việc, nhìn xung quanh một lần, cuối cùng rơi vào trên người tôi, tiếng nói mặc dù dễ nghe nhưng lạnh nhạt: “Ngải Mộc, tiệc rượu buổi tối cô đi theo tôi.”

Tôi lên tiếng trả lời. Chờ cửa phòng làm việc đóng lại lần nữa, có người lại gần: “Chị Ngải Mộc, tâm tình Giang tổng hôm nay hình như không tốt lắm.”

Tôi nói: “Đều hiện rõ như vậy, còn cần cô nói ra sao?”

Cô ấy rụt cổ lại: “Rốt cuộc Giang tổng làm sao rồi?”

Sau chuyện đợt trước, tôi nghĩ tới những chuyện có thể xảy ra với Giang Thừa Mạc mô phỏng lại một lần trong tâm trí, cuối cùng dưới con mắt lóe lên tia bát quái của cô nhân viên, hàm hồ nói: “Có lẽ liên quan tới dạ tiệc ngày hôm qua.”

Tuy tôi nói vị cấp trên này khuôn mặt thường xuyên cau có không quan tâm người, lại thiếu kiên nhẫn, nhưng những việc khiến anh thực sự nổi giận cực kỳ hiếm thấy, gần như không có. Cho dù một người sơ sót làm tổn thất không nhỏ cho một đơn hàng, hoặc là gặp gỡ đối tác Nhật Bản thì đối phương không lý do đột nhiên trở mặt, anh cũng chỉ nhíu mày một cái, tỉnh táo suy xét, tỉnh táo phân phó cho từng người, tỉnh táo chủ trì hội nghị khẩn cấp, tỉnh táo cứu vãn toàn cục. Thậm chí anh cực ít nói nặng lời.

Vậy mà cũng là vị cấp trên vô địch siêu nhân, lúc đối mặt với Tống Tiểu Tây lại biến thành người khác. Khuôn mặt vô cảm nói đầu óc Tống Tiểu Tây là hệ điều hành Windows 2000, sẽ càu nhàu, mỉm cười, tức giận, còn có thể chịu đựng sự mệt mỏi nửa đêm ngồi trên xe trở về khách sạn nghe Tống Tiểu Tây nói nhảm câu được câu không trong điện thoại.

Có một lần Tống Tiểu Tây vô tình giá lâm tổng bộ công ty, tôi đến đưa tài liệu, đầu ngón tay còn chưa gõ tới ván cửa, liền từ khe hở nhìn thấy Giang Thừa Mạc đang đứng trước mặt Tống Tiểu Tây, gương mặt không chút thay đổi, tư thế kia như muốn gõ đầu Tống Tiểu Tây, người sau rất có tính toán trước nhắm mắt lại, cô nhắm rất chặt, mắt cũng nhăn thành một đường, Giang Thừa Mạc nhìn khuôn mặt nghển lên của cô, ngón tay giật giật, nhưng cuối cùng không hạ xuống.

Tôi muốn vào nhưng lại lui ra ngoài. Sau đó có người vỗ bả vai tôi, tôi quay đầu lại, đồng nghiệp ngó dáo dác lén chỉ vào bên trong phòng làm việc, nhỏ giọng nói: “Chị Ngải Mộc, chị ở nơi khác có thấy qua tình anh em tình thâm ý trọng như vậy sao?”

Tôi nghiêm mặt, lạnh giọng nói: “Có chuyện gì cũng không liên quan tới cô. Nhanh đi làm việc.”

Thật ra tôi cũng tự thấy bát quái, tôi đây cũng cảm thấy vị cấp trên tình cảm đã vượt qua phạm vi che chở chăm sóc đối với Tống Tiểu Tây.


Đến nay tôi còn nhớ, mấy năm trước Tống Tiểu Tây chính thức thông báo chuyện tình cảm của mình cho Giang Thừa Mạc thì vị kia vẫn trước sau như một, nét mặt trầm ổn bình tĩnh. Anh luôn vui buồn không thể hiện, khi công tác cực kỳ không vui cũng chỉ nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén nhìn bạn, cho đến khi chính bạn cúi đầu, ảo não ôm đồ sửa soạn lại lần nữa. Những lúc anh đọc được tin nhắn tới lui của Tống Tiểu Tây nhưng chỉ nhíu mày, hơn nữa nhìn tin nhắn cả nửa ngày, thư ký cách anh không xa gọi anh cũng không nghe thấy.

Tôi không thể không lặng lẽ tới gần một chút, khẽ giật giật môi, không biến sắc nhỏ giọng nói: “Giang tổng.”

Tôi gọi anh hai lần, rốt cuộc anh quay đầu nhìn sang: “Chuyện gì?”

“Thư ký Hàn đang chào hỏi với ngài.”

Lúc này anh mới ngẩng đầu lên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười. Tôi nhìn tầm mắt của anh, thở dài trong lòng, nhắm mắt tiếp tục nhỏ giọng nói: “Là người bên phải.” =))

“…”

Thật ra thì xế chiều còn có tiết mục thú vị khác, đối tác còn ân cần đề nghị dẫn chúng tôi đi xem hoa oải hương nở, hơn nữa buổi tối còn có tụ hội bạn thời đại học của Giang Thừa Mạc, vậy mà vị thủ trưởng kia của tôi chỉ nhàn nhạt trở về: “Không được. Tôi còn có chút việc phải trở về thành phố T. Đa tạ. Xin lỗi.”

Vì vậy làm việc liên tục ba ngày đến mười hai rưỡi đêm, chia đều mỗi ngày ngủ sau giờ tôi đây, bởi vì một việc tình yêu của Tống Tiểu Tây, không biết dành được mấy phần quan tâm của Giang Thừa Mạc, không thể vó ngựa không ngừng quay trở về thành phố T.

Ở trên đường tôi nhẫn nhịn quan sát khuôn mặt lạnh nhạt của Giang Thừa Mạc, suy nghĩ một chút, có lẽ là kỳ sinh lý nóng nảy quấy phá, thế nên không nhịn được mạo hiểm không sợ chết mở miệng.

Tôi nói: “Giang tổng.”

Anh ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí: “Chuyện gì?”

Tôi nhỏ giọng nói: “Tống tiểu thư có thể tự mình biết đúng sai, ngài nên suy tính cho cô ấy nhiều tự do hơn.”

Anh nhìn tôi, lại cúi đầu lật tạp chí. Một lát sau cũng không thấy anh nhìn xong một tờ, tiếp theo, lúc tôi nghĩ anh coi rẻ lời đề nghị của tôi, anh nhàn nhạt lên tiếng: “Cô ấy còn nhỏ.”

“…”


Tôi trừ không có lời nào để nói, thì vẫn là không có lời nào để nói.

Trên đời này có người anh còn quen thuộc số đo quần áo giày thậm chí mũ của em gái mình, có lẽ còn có người anh cho em gái mình cùng sở hữu máy tính và mật mã chi phiếu, có lẽ còn có người anh chỉ có dung túng cùng cưng chiều đối với tính khí của em gái, có lẽ còn có người anh để ý mỗi tình yêu của em gái, nhưng là mới đến nay thôi, tôi tự nhận đã nhìn qua vô số người, Giang Thừa Mạc vẫn là người anh trai có thể xử lý hết thảy mọi chuyện liên quan tới em gái mình hơn tất cả các người anh khác.

Tiệc rượu buổi tối Giang Thừa Mạc dẫn tôi theo, sau khi xã giao với hai vị lớn tuổi, bản thân tôi lại nhìn thấy được Thẩm Dịch từ trong đám người.

Sau một khắc anh ấy cũng nhìn thấy chúng tôi, tiếp theo dừng một chút, lấy một ly rượu đỏ từ người phục vụ, đi về hướng này.

Tôi an phận biết anh tới mục tiêu là Giang Thừa Mạc, không phải là tôi. Tại tiệc rượu không thú vị lại không thể không tham gia này, Thẩm Dịch thấy Giang Thừa Mạc, giống như là ong thấy hoa tươi, vì vậy dùng giọng điệu cà lơ phất phơ gọi “Anh Thừa Mạc a”, tiếp theo liền giả bộ nhỏ nhắn nhu nhược không xương tỏ ý muốn cọ xát tới đây nói chuyện phiếm.

Tôi chưa từng thấy Thẩm Dịch om sòm lại vừa tinh anh kỳ lạ như vậy. Từ bát quái dưỡng sinh tới mỹ nữ, mặc dù Giang Thừa Mạc không nói tiếng nào, anh cũng có thể tự đảm nhận một vai hát từ đầu cho tới cuối. Không chỉ như thế, anh còn luôn làm bộ dáng phong tình vạn chủng, theo thói quen khoác vai Giang Thừa Mạc, sau đó dùng giọng điệu lừa bịp nói chuyện: “Giang tiên sinh, hôm nay ngài buồn đến bệnh đi?”

Khuôn mặt Giang Thừa Mạc không biểu cảm, trả lời: “Là đầu cậu bị lừa đá mới đúng.”

Thẩm Dịch “Chậc” một tiếng: “Ngày hôm qua Tống Tiểu Tây lại bị người ta theo dõi nha. Cậu không nắm chặt thì cũng đừng hối hận nha.”

Giang Thừa Mạc đi về phía trước một bước, ném cánh tay của anh từ trên vai xuống, mặt không đổi sắc như cũ nói: “Tống Tiểu Tây bị ai để mắt tới là chuyện của cô ấy. Lý Duy Diệp ở đây không thành được gió lớn gì.”

Thẩm Dịch cười đến đào hoa xinh đẹp: “Đúng, đúng, đúng. Lý Duy Diệp không phải gió lớn gì, Tống Tiểu Tây cũng chỉ là em gái bé nhỏ của cậu, một tháng sau cậu vẫn nói câu đấy Thẩm Dịch tôi nguyện ý theo họ của cậu.”

Lời của Thẩm Dịch vừa nói ra, một cánh tay mảnh khảnh xuyên qua khuỷu tay anh đi lên, ngay sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng cười: “Anh là muốn đổi tên thành Giang Dịch sao? Sao em cảm thấy tên gọi này không phù hợp với hình tượng của anh nhỉ?”

Tôi theo giọng nói nhìn sang, vị này là bạn gái mới của Thẩm Dịch, mềm mại ướt át, chỉ là mặt mũi có mấy phần quen thuộc.

Ngược lại mỹ nhân lại còn kinh ngạc hơn so với tôi, mang theo vài phần mừng rỡ: “Ngải Mộc? Cậu là Ngải Mộc?”


Tôi rốt cuộc nhận ra.

Thì ra là trong lúc vô tình Thẩm Dịch trêu chọc đúng hoa khôi đại học kiêm bạn học cùng lớp với tôi. Khi đó danh tiếng cô xinh đẹp lan ra cả bên ngoài, sau vài năm, hôm nay ở tiệc rượu này, cô vẫn chói lọi như cũ, lung linh xinh đẹp.

Nụ cười như hoa đào của Thẩm Dịch dần thu lại, nhìn tôi, lại nhìn cô ấy, nói: “Hai người quen nhau?”

Chu Hiểu Nghiên cười nói: “Năm đó Ngải Mộc của bọn em là nhân vật lớn, luôn luôn đứng vị trí thứ nhất, ai dám không biết?”

Tôi tự động bỏ qua khóe mắt đang nhìn tới của Thẩm Dịch, cũng cười nói: “Cái gọi nhân vật lớn thực sự không dám nhận. Thanh danh của mình cũng không vang dội như của cậu.”

Sau đó thời gian tiếp có chuyện để làm. Chu Hiểu Nghiên là người lương thiện lại nhiệt tình, cô thoát khỏi khuỷu tay Thẩm Dịch, kéo tay tôi, sau đó líu ríu một phen ôn lại kỷ niệm đại học. Nói chuyện mọi người trong lớp đường ai nấy đi, nói chuyện thầy giáo già, sau lại nhắc tới hôn nhân.

Cô hỏi tôi về tương lai, tôi nói: “Tạm thời chưa gặp phải ai khiến mình muốn yêu và kết hôn. So với việc kết hôn, ngược lại mình hi vọng được tăng tiền lương hơn.”

Lời này bị Giang Thừa Mạc nghe được, anh cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn về phía tôi, sảng khoái nói: “Được. Đợi ngày mai đi công tác về tôi sẽ tăng lương cho cô.”

Tôi chắp tay trước ngực, cúi đầu xuống: “Vậy thì đa tạ ông chủ.”

Chu Hiểu Nghiên chỉ cười: “Nếu Giang tổng thực sự tốt như vậy, chuyện này sẽ tốt hơn nếu giúp Ngải Mộc nhà chúng tôi tìm bạn trai có được không?”

“Chuyện giúp đỡ như vậy, chính Giang tổng còn không được đâu, em còn tìm cậu ta giúp đỡ cái gì.” Hai tay Thẩm Dịch nhét vào túi, chậm rãi quét mắt qua một cái, khôi phục lại nụ cười hoa hoa công tử, “Lúc nào Giang Thừa Mạc bắt được Tống Tiểu Tây vào tay, chuyện như này mới nói tiếp.”

“Tống Tây là ai?”

Thẩm Dịch cười dịu dàng: “Ưmh, là con dâu nuôi từ bé của Giang Thừa Mạc.”

“…”

Tiệc rượu tản dần, bởi vì tôi thuận đường với Chu Hiểu Nghiên, bị cứng rắn lôi lên xe của Thẩm Dịch. Tôi ngồi với cô ấy ở ghế sau, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lỗ tai chỉ nghe câu được câu không hai người tán tỉnh.


Mặc dù tôi không cố ý nghe, nhưng lúc nói chuyện vẫn nghe được vài phần hương vị. Sau Chu Hiểu Nghiên muốn lấy số di động của tôi, bước xuống xe, tôi và Thẩm Dịch ở trong một không gian kín mít, qua mấy phút, tôi suy tư chốc lát, mở miệng.

“Thẩm Dịch, Chu Hiểu Nghiên là một cô gái rất tốt. Anh phụ lòng những người khác thì có thể, tốt nhất đừng trêu đùa cô ấy.”

Thẩm Dịch chậm rãi nói: “Anh muốn trêu đùa thì em định làm gì?”

Tôi nói: “Tôi không thể làm gì.”

“Nhưng em cũng đã nhìn ra, cô ấy là bất hạnh lên nhầm thuyền người xấu, rất thích anh.”

“Anh tốt nhất tự mình giải quyết.”

Anh từ kính chiếu hậu cười với tôi một tiếng: “Em ghen?”

Lông mày tôi nhíu lại, nói: “Ghen cái đầu anh.”

“Thời đại học em rất thân với cô ấy sao?”

“Có thân hay không cũng chả liên quan gì. Lấy dung mạo khí chất và đức tính của cô ấy, cho dù tôi chỉ là bạn cùng lớp, cũng không thể không bảo vệ cô ấy một lần.”

“Em có hảo tâm như vậy sao? Lần đầu tôi nhìn thấy.” Thẩm Dịch nở nụ cười, “Tôi còn tưởng mấy năm nay lăn lộn xã hội, em đã sớm vứt cái hảo tâm này đi rồi đấy.”

“Có những thứ này hay không cũng như trời sinh cầm thú, ví dụ như anh. Tôi không phải.”

“Hai ngày trước Tống Tây nói cho anh biết, nghe nói gần đây trên web có lưu hành mấy truyện ngôn tình nhân thú yêu.”

Tôi nhìn ra ngoài, không lên tiếng.

“Thật ra thì chính là em đang ghen chứ gì?”

Tôi quay đầu lại, lẳng lặng nói: “Anh thối lắm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.