Đọc truyện Muốn Nói Yêu Em – Chương 33
Trần Thanh Hân khôi phục sự tỉnh táo, nhàn nhạt nhăn mày lại, trầm giọng nói: “Chú ý thái độ bây giờ của con.”
“Thái độ hai bên làm ra. Xin ngài nói lời này thì trước hết hỏi ngài một câu ngài có tư cách chất vẫn tôi hay không.” Sắc mặt Tống Tiểu Tây hoàn toàn lạnh xuống, nói: “Ngài bắt tôi chuyện gì cũng phải nói cho ngài nghe, vậy tôi xin lỗi, tôi không làm được.”
“Hai mươi năm trước ngài không hề hỏi tới cuộc sống của tôi, bây giờ đột nhiên muốn thành hình tượng người mẹ hoàn mỹ sao? Là đột nhiên lương tâm bùng phát sao? Còn thật ra là trong lúc rảnh rỗi, cuối cùng nhớ tới mình có một đứa con gái rồi, muốn có người để châm chọc giải trí giết thời gian sao?”
“Ngài như vậy có ý gì? Tại sao nhúng tay vào chuyện của tôi? Tư cách của ngài sớm đã bị chính ngài hủy bỏ rồi. Tôi lúc đầu muốn ngài đi họp phụ huynh, sao ngài không nhúng tay? Lúc tôi phát sốt ngài ở nước ngoài vội vàng tuyên thệ kết hôn cùng với người yêu của ngài, điện thoại đưa cho thư ký, khi đó sao ngài không nhúng tay? Thậm chí chuyện tôi rời nhà trốn đi ngài còn không biết, thành tích trung học đại học, có nhớ rõ ràng? Ngài và Tống Thường Thanh, một người tình yêu là trên hết, một người tiền là vạn năng, tôi thật muốn hỏi, tôi làm con gái hai người, ở trong lòng hai người có thể đứng vị trí thứ năm không?”
“Hiện tại ngài chợt hiểu rồi, cảm thấy nên gọi điện thoại, lấy chút cái gì châu báu ra đền bù thì sẽ diễn tả được tình thương của mẹ, trong lòng ngài an tâm, còn tôi phải phối hợp sao? Tôi là cái gì mà phải phối hợp? Nói thật ra, tôi một ít cũng không thích nhận điện thoại của ngài, nửa phần cũng không muốn.”
“…”
“Tôi biết rõ hiện tại ngài rất thất vọng đối với tôi, muốn tôi biến thành thục nữ, khéo léo lanh lợi, hiểu nhân tình thế thái, mà tôi đã lớn như vậy, tôi chính là lười biếng cố chấp như vậy, cũng không muốn khéo léo lanh lợi, càng không muốn bị ngài nói những điều chỉ giáo như này. Trong lòng tôi đối với phương thức sống của ngài chán ghét vô cùng.”
Tống Tiểu Tây nhìn Trần Thanh Hân mạnh mẽ thản nhiên uống trà, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, sắc mặt càng lúc càng lạnh: “Trước kia ngài làm cái gì tôi chưa từng can thiệp, về sau tôi làm cái gì cũng không hi vọng ngài can thiệp vào. Tôi không phải Cáp Đa, cũng không phải Mật Lỵ, cũng không phải sủng vật ngài gọi thì tới đuổi thì đi của ngài. Nếu vốn trong lòng ngài không thể nào chú ý tới tôi, cũng không cần phải cố gắng tỏ thái độ quan tâm như thế. Ngài không được tự nhiên, tôi cũng cảm thấy mất tự nhiên. Tôi cùng ngài một năm gặp mặt một lần là đủ rồi, tôi không muốn nhìn thấy ngài nhiều hơn nữa.”
“Tất cả trang sức châu báu ngài đưa tôi đều để trong tủ bảo hiểm ở ngân hàng, hôm nào tôi sẽ nhờ người đưa trả về.” Tống Tiểu Tây lau khuôn mặt đầy nước mắt, không nhìn sắc mặt Trần Thanh Hân đang khó coi đến cực điểm, nói tiếp, “Trước kia ngài có hỏi tôi có hận ngài hay không. Tôi đương nhiên không hận ngài. Ngài ở trong lòng tôi không là gì cả, tôi lười phải hận.”
Tống Tiểu Tây nói xong, lạnh lùng liếc mắt nhìn phục vụ đang âm thầm rình coi, cho đến khi cô ta phải cúi đầu, lại lấy mấy tờ tiền tệ từ trong túi ra, phẩy tay áo bỏ đi.
Cô mở cửa sổ ra, lái xe bâng quơ đi dạo lung tung một lát, thường xuyên bị đèn đỏ cộng với kẹt xe làm không nhịn được, vừa ngẩng đầu, khi thấy cách đó không xa tổng bộ chỗ Giang Thừa Mạc chỉ cách một con phố.
Tống Tiểu Tây thay đổi sách lược, chậm rãi lắc lư đi đến lầu dưới công ty anh, từ cửa sổ xe thò đầu lên nhìn, kiến trúc khí thế hoành tráng, cô nâng mí mắt lên, tốn một chút hơi sức mới thấy được tầng cao nhất.
Tống Tiểu Tây đầu óc trỗng rỗng ngồi ngây ngẩn một lúc, lấy điện thoại di động gọi cho Giang Thừa Mạc, vang lên mấy tiếng có người nhận, chung quanh rất an tĩnh: “Nói.”
“Bây giờ anh đang ở đâu?”
“Công ty.”
“Đang làm gì?”
Giang Thừa Mạc yên lặng một chút, nói: “Đi họp.”
“Anh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy thật tốt, em cũng chưa ăn.” Tống Tiểu Tây đóng cửa xe, đi vào bên trong, “Em đang ở dưới tầng của công ty.”
“…”
Tống Tiểu Tây theo lời Giang Thừa Mạc đi lên, cửa thang máy tầng cao nhất vừa mở, đứng phía ngoài là thư ký lãnh nhược băng sương Ngải Mộc. Đôi tay cô để trước người, khẽ gật đầu với cô: “Tống tiểu thư. Giang tiên sinh vẫn ở phòng họp, tiên sinh nói cô có thể đến phòng làm việc chờ một lát.”
Tống Tiểu Tây đi theo bước chân của cô: “Có việc gấp sao? Thời gian này cũng nên tan làm rồi.”
“Mấy ngày hôm nay nhiều việc một chút.” Ngải Mộc nói, “Cô muốn uống nước trái cây hay trà?”
“Nước lọc. Cám ơn.”
Thiết bị trong phòng làm việc lắp đặt không thiếu một cái gì, Tống Tiểu Tây nhìn quanh một vòng, phát hiện không khác gì so với lần trước, Ngải Mộc bưng ly nước tới: “Giang tiên sinh nói, nếu như cô cảm thấy nhàm chán, trước tiên có thể nghỉ ngơi đi ngủ một giấc.”
“…”
Phòng làm việc Giang Thừa Mạc có một phòng nghỉ ngơi, nghe nói bên trong mặc dù nhỏ nhưng đầy đủ, Tống Tiểu Tây nhìn cánh cửa kia rất nhiều lần, chỉ là chưa từng bước vào. Vừa nghe Ngải Mộc nói, liền không khách khí đẩy cửa bước vào.
Nếu như nói phòng làm việc lắp đặt thiết bị như muốn ra vẻ đối phó người ngoài, thì phòng nghỉ ngơi khắp nơi lộ rõ phong cách Giang Thừa Mạc, cực kỳ đơn giản không dài dòng, đây là nơi để hưởng thụ không để uất ức bản thân.
Màu trắng đen làm chủ, chiếc giường màu tối chiếm không gian không nhỏ, trên tủ đầu giường đặt ảnh ba người gia đình Thẩm Tống Giang, một tủ sách, không dư đồ thừa nào khác.
Tống Tiểu Tây lục lọi, trang sách chằng chịt rất nhiều bút ký. Đại khái là sách Giang Thừa Mạc thường xuyên lật xem, đánh giá bên ngoài tủ sách, có không ít đều là bài trí.
Sách Giang Thừa Mạc đọc có chút chủ nghĩa thuần túy. Anh thích nhất hoàn toàn đều là chữ nhỏ, mặc dù có thêm vài bức tranh có ý nghĩa thực dụng hoặc là đồ phổ. Những năm gần đây sách mà Giang Thừa Mạc khiếu nại nhiều nhất là nói về các bữa ăn, trang phụ bản không cần thiết càng ngày càng nhiều, chữ cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng dài dòng, thấy thế nào cũng là phá hủy mỹ quan của sách.
Tống Tiểu Tây lại ngược lại với anh, vì vậy cô lật vài quyển sách đã thấy mệt mỏi rã rời, trực tiếp cởi giầy lên giường ngủ. Cô ngủ rất nông, cũng không đóng kỹ cửa phòng, một lát sau có tiếng đẩy cửa, sau đó là một giọng nam trầm ổn: “Tống Tiểu Tây ở đây?”
“Đang nghỉ ngơi trong phòng.”
Tần số tiếng bước chân dừng một chút, sau đó dần dần đến gần, Tống Tiểu Tây lập tức nhắm nghiền hai mắt, thả nhẹ hô hấp, sau một lúc cửa bị đẩy mở, Tống Tiểu Tây cảm thấy được Giang Thừa Mạc mở cửa nhìn vào hai giây, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Tống Tiểu Tây mở mắt ra, nhảy xuống giường, đi tới cánh cửa, chậm chạp mở ra một đường, nhìn ra phía ngoài. Ngải Mộc đứng thẳng tắp trước bàn làm việc báo cáo tình huống, Giang Thừa Mạc dựa lưng ngồi nghe như có điều suy nghĩ, tay trái chông cằm, giữa ngón trỏ và ngón giữa còn có một cây bút máy, đang nhẹ nhàng lay động theo quy luật, một lát sau mở miệng: “Cái đó không được. Để bọn họ làm lại.”
“7% là 7%, nhiều hơn một phân cũng không được.”
“Nói tôi không rảnh. Để cho hắn chờ.”
“Không phải nói ngày mai muốn đi ra ngoài sao? Chuyện như vậy cũng giao cho Vương Minh đi làm đi.”
Giang Thừa Mạc vừa dứt lời, thì có tiếng gõ cửa vang lên: “Ngày mai cậu phải đi ra ngoài? Đi đâu? Là theo Tống Tây ghi giấy sao? Tống Tây chia tay thành công với Lý Duy Diệp rồi?”
Tống Tiểu Tây dừng một chút, từ từ đóng cửa lại. Sau đó nghe được Giang Thừa Mạc xuy một tiếng: “Cậu nhàn rỗi không có việc gì hả cứ ngày ngày chạy sang bên đây làm cái gì?
“Phía bên cậu nhiều mỹ nữ hơn so với mình a. Nhất là vị thư ký đại nhân, Ngải Mộc tiểu thư, xinh đẹp như vậy khiến mình thần hồn điên đảo.” Thẩm Dịch vừa nhấc chân, lấy một cốc nước, ngồi xuống trên ghế sô pha, chỉ đồng hồ đeo tay, “Lúc này không cho người ta tan việc, cậu không đối với nhân viên quá hà khắc đấy chứ?”
“Cậu nói bé đi.” Giang Thừa Mạc gõ bàn một cái, “Tống Tây ngủ bên trong.”
Thẩm Dịch sặc một ngụm nước: “Hai người các cậu đã keo sơn đạt đến trình độ này rồi sao? Đi làm cũng dính vào nhau? Trời ạ, trời ạ, trời ạ…”
Thẩm Dịch còn muốn nói nữa, Tống Tiểu Tây chợt kéo cửa ra, ba người còn lại nghe được động tĩnh, cũng quay lại nhìn cô, sau đó đều ngừng thở chờ đợi.
Người phá vỡ trầm mặc là Thẩm Dịch, “Ai nha” một tiếng rất nhanh che mắt: “Anh thật ra không thấy. Cái gì cũng không thấy…”
Động tác của anh quá khoa trương, ngay cả băng sơn Ngải Mộc cũng phải có chút ý cười, nhưng rất nhanh lại nhịn được. Tống Tiểu Tây theo tầm mắt của anh cúi đầu, áo sơ mi của cô không biết lúc nào bị mở ra, loáng thoáng lộ ra làn da bên trong.
Tống Tiểu Tây kêu khẽ một tiếng, lại đóng cửa một lần nữa.
Rất nhanh cắn răng cắn lợi nghe được tiếng cười thật lớn của Thẩm Dịch sau cánh cửa: “Ai da, oh my God, thật là không được, hai người các cậu thật đúng là không lên tiếng thì thôi bỗng nhiên nổi tiếng. Cậu bình thường không phải ra vẻ trang nghiêm sao, hiện tại lại như thế nào khó lòng kìm nổi vậy? Quần áo không chỉnh tề cũng mang tới phòng làm việc, cậu không sợ nhân viên cấp dưới học theo sao?”
“Cậu mơ mộng nhiều quá rồi.”
“Sớm biết thì lúc nhỏ mình cũng nuôi một em gái nha, đợi trưởng thành lấy làm con dâu, cuộc sống này thật tốt đẹp.”
“Không phải cậu có rất nhiều em gái sao. Hai năm trước còn một hơi thu năm, này tiếp theo một người một đưa qua một găng tay, không phải cậu làm chuyện này hay sao?”
Nụ cười Thẩm Dịch thu lại mấy phần, ho một tiếng: “Vậy cũng là gặp dịp thì chơi, gặp dịp thì chơi…”
“Gặp dịp thì chơi? Nhưng lại có một người tên là Hàm Hàm lui tới với cậu ba tháng đây? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm rồi?”
“Nhất định là cậu nhớ sai rồi.”
“Ưhm, có lẽ nhớ sai. Người nọ không gọi Hàm Hàm, gọi Lam Lam.”
“Không phải vậy…”
Giang Thừa Mạc không nhìn anh biến sắc, nói tiếp: “Không gọi Lam Lam chẳng lẽ là Thiên Thiên? Không đúng, Thiên Thiên hình như là người bạn gái tốt nhất của cậu, tên là Thủy Thủy?”
“Van cầu cậu đừng nói nữa…”
Lúc rời công ty Giang Thừa Mạc có vẻ mệt mỏi, vì vậy Tống Tiểu Tây lái xe về nhà. Giang Thừa Mạc nhắm hai mắt, nghe một đường cô oán trách Trần Thanh Hân: “Bà ta không ở nước ngoài thật tốt đi, trở về nước làm cái gì? Bà ta dựa vào gì cả vú lấp miệng em? Bà ta coi em là búp bê sao? Em làm sao có thể để mặc người khác định đoạt? Bà ta dựa vào cái gì đến sắp đặt em?”
Cô nói mỗi đoạn, Giang Thừa Mạc cũng chậm rãi “Ừ” một tiếng, Tống Tiểu Tây xoay qua bất mãn nhìn anh: “Anh ừ một tiếng là được à? Tốt nhất cũng phối hợp với em đi chứ?”
Giang Thừa Mạc nhíu nhíu mi: “Anh nói em không thích nghe.”
“Trước kia dù em không thích nghe hơn, vẫn làm theo lời anh sao?”
“Khi đó cũng không phải em lái xe.” Giang Thừa Mạc vẫn nhắm mắt như cũ, từ từ nói, “Anh nói vài câu trong cơn tức giận em thả tay lái thì làm sao bây giờ? Anh cũng không muốn mệt mỏi lái xe…”
“…”
Tống Tiểu Tây nghẹn một hơi ở trong cổ họng, nặng nề hừ một tiếng. Trong xe yên tĩnh trong chốc lát, vẫn là cô không nhịn được phá vỡ trầm mặc: “Anh mệt như vậy sao?”
Giang Thừa Mạc nhắm mắt không trả lời cô, Tống Tiểu Tây còn nói: “Ngải Mộc nói hai ngày nay việc trong công ty tương đối nhiều, anh làm cái gì?”
Anh chậm rãi “Ừ” một tiếng, “Hai ngày nữa phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Đi đâu?”
Giang Thừa Mạc mở mắt, nhìn cô, lại khép lại, môi mỏng khép mở phun ra hai chữ: “Bí mật.”
“…” Tống Tiểu Tây quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, “Em cũng phải đi.”
“Em cảm thấy có khả năng sao?”
“Vậy anh muốn đi bao lâu?”
“Còn không xác định.”
Tống Tiểu Tây không lấy được thông tin hữu ích gì, hỏi một vấn đề cuối cùng: “Anh là đi công tác sao?”
“Không phải.”
“Đến tột cùng là cái gì?”
Cô chờ đợi trong chốc lát, vẫn không có câu trả lời. Lại uốn éo, anh đã một tay chống cằm, nghiêng người ngủ.
Hai người đến nhà Giang Thừa Mạc, Cáp Đa buông tha quả cầu vàng, lắc lư cái đuôi nhanh chân chạy tới. Giang Thừa Mạc nhìn nó hứng khởi quay vòng bên chân trong chốc lát, lại nằm lệch trên sô pha ngủ. Tống Tiểu Tây nhìn anh, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, đành phải tự đi vào bếp.
Cô vòng qua vòng lại một vòng, phát hiện mình thuần thục chỉ có thể làm mì sợi. Lấy trứng gà, thái hành nhỏ ném vào trong nồi, lại thêm chút dầu vừng, chờ nước sôi ngùn ngụt, mì đã mềm, tắt lửa.
Sau đó, cô ôm Cáp Đa tiến tới bên người Giang Thừa Mạc, thấy anh không mở mắt, liền bắt lấy móng vuốt Cáp Đa chạm vào tay anh, chờ Giang Thừa Mạc nhíu mi, Tống Tiểu Tây lại sửa tư thế Cáp Đa, cho nằm sấp lên người anh, liếm chiếc cằm của anh, lúc này rốt cuộc Giang Thừa Mạc mở mắt ra.
Anh vừa mở mắt liền nhìn thấy một màn buồn cười. Tống Tiểu Tây mặc chiếc tạp dề màu nâu, hai tay cầm bông cải xanh, tiến tới mũi anh, nói: “Xinh đẹp không?”
Giang Thừa Mạc nhìn trong chốc lát, bỗng dưng phì một tiếng bật cười: “Em muốn làm gì?”
“Cải xanh cũng là hoa. Anh không tiễn em, em cũng có thể tiễn anh chứ?”
Giang Thừa Mạc nhìn cô, lại nhìn rau dưa kia, lúc này anh có thể mở miệng nói những lời lấy độc trị độc nhưng khác thường là anh không nói lời nào, chỉ cười một tiếng, sau đó tay nhéo người cô, rồi thật sự đón bông hoa cải kia.
“Vậy, đa tạ.”