Muốn Nói Yêu Em

Chương 31


Đọc truyện Muốn Nói Yêu Em – Chương 31

“Không được.” Anh nói lại một lần nữa, giọng nói mặc dù ảm đạm nhưng chắc chắn, “Anh phí tâm phí sức lấy lòng em, nghĩ hết biện pháp để em vui vẻ, không phải vì nghe em nói câu này.”

Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên, chống lại đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của anh. Từ trước đến giờ anh chưa từng không mang nét cười, hôm nay khuôn mặt đã thể hiện ra vẻ không vui.

Đây là lần đầu tiên Tống Tiểu Tây thấy dáng vẻ không cười của anh. Lạnh nhạt có mấy phần giống Giang Thừa Mạc, cường thế, lạnh nhạt, thậm chí còn có mấy phần vênh váo hung hăng.

Lý Duy Diệp lại mở miệng: “Em đi Hải Nam, là đi cùng Giang Thừa Mạc, phải hay không?”

Tống Tiểu Tây há hốc mồm, không cãi lại.

“Tống Tiểu Tây, chính em cảm thấy như vậy thích hợp sao?”

“…”

Lý Duy Diệp chậm rãi hít một hơi, nhìn cô chằm chằm: “Em và Giang Thừa Mạc là anh em hơn hai mươi năm. Anh không tin hai người có thể chuyển thành yêu nhau nhanh như vậy. Nếu như có chuyện đó, đã sớm xảy ra. Cần gì phải chờ đến bây giờ?”

Ý kiến riêng của editor: Chị Tây hoàn toàn bị thụ động trong mối quan hệ với Lý Duy Diệp, chính Lý Duy Diệp cũng bảo Tây suy nghĩ lại, giờ Tây nói muốn chia tay, anh lại không cho. Mãi không thành người yêu vì đơn giản Tây chưa gặp phải ai có thể là đối thủ của Giang Thừa Mạc, Lý Duy Diệp khác, nên Mạc phải hành động thôi =” lảm nhảm xong, các bạn đọc tiếp đi~ ~ ~

“…” Tống Tiểu Tây nói, “Đó là chuyện khác. Hiện tại em chỉ hy vọng anh có thể đồng ý chia tay.”


“Vậy anh lặp lại lần nữa, anh không đồng ý.” Lý Duy Diệp nói nhanh chóng, “Trước đó em và ai làm cái gì, anh đều không có ý so đo gì. Nhưng về sau không được.”

“…”

“Ngày mai anh trở về thành phố A một chuyến. Hiên tại sẽ đi trước.” Lý Duy Diệp thả chìa khóa xe tới trước mặt cô, nói: “Em lái xe trở về trước. Trở lại chúng ta bàn sau.”

Tống Tiểu Tây không đi xe anh về, sau khi cô thuê xe về nhà, cho chìa khóa vào phong bì ghi địa chỉ gửi về thành phố A.

Buổi tối hôm đó, như dự liệu Tống Tiểu Tây không ngủ ngon, ngày tiếp theo mang đôi mắt đen sì mời Nguyễn Đan Thanh ăn cơm.

Nguyễn Đan Thanh gọi một đống đồ ăn, chờ phục vụ bưng tới, Tống Tiểu Tây chỉ nâng cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Nguyễn Đan Thanh buồn cười nhìn cô: “Tây Thi ôm ngực cũng không phải là người này. Mời người ta ăn cơm, chính là kiểu tiếp khách như này sao?”

Tống Tiểu Tây ỉu xìu buồn bã nằm trên bàn: “Cậu không phải khách cần phải tiếp, rõ ràng là cậu theo mình mới đúng. Căn bản tưởng nhìn cậu như hổ đói ăn cơm tâm trạng sẽ khá hơn một chút, ai biết được chẳng có tác dùng gì.”

Nguyễn Đan Thanh giận: “Nói như thế nào bây giờ? Cậu đi theo anh Thừa Mạc học gì không học, vòng vèo thế nào lại học làm hại người? Cậu quan tâm Lý Duy Diệp nói cái gì đó làm gì, dù sao cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho dù cậu là đóa hoa thơm, cũng sẽ có ngày tàn. Đến thời điểm nào đó, anh ta sẽ buông tha cho cậu.”

Tống Tiểu Tây tức giận: “Cậu thì nói dễ nghe. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe câu nói đêm dài lắm mộng sao?”


“Vậy cậu tham khảo ý kiến các anh trai của cậu đi. Nói ví dụ như Thẩm chủ tịch Thẩm Dịch, xem mấy anh ấy làm thế nào để quăng bạn gái đi.”

“Lý do Thẩm Dịch chia tay thì không thể tham khảo được cái gì. Hắn dùng chi phiếu để cắt bỏ mấy người lưu luyến. Mình có thể dùng chi phiếu thu mua Lý Duy Diệp sao? Anh ấy còn nhiều tiền hơn mình.”

“Vậy cậu để Giang Thừa Mạc cùng với Lý Duy Diệp, giống như các dũng sĩ trung cổ, quyết đấu đi.”

“Cậu có thể xây dựng được đề nghị gì khác không?”

“Ý kiến duy nhất có thể sử dụng mình đã nói cho cậu, đó chính là liều chết mà đánh. Nhưng cậu không muốn chết dập đầu, bản thân lại không thể giải quyết,” Nguyễn Đan Thanh buông tay cô, “Vậy thì cậu đi cầu xin vị anh minh thần võ Thừa Mạc ra mặt đi, cậu đã là người của anh ấy, huống chi anh ấy dọn dẹp cục diện rối rắm của cậu không phải lần một lần hai, thêm lần này cũng không sao. Có đúng hay không?”

“Đúng cái gì mà đúng, một ít cũng không đúng.” Tống Tiểu Tây cau mày hung hăng đâm rau xanh trong đĩa, “Nếu có thể nói trực tiếp với anh ấy mình đã nói rồi, còn vòng vèo tìm cậu làm gì? Nói với Giang Thừa Mạc không bằng bảo mình đập đầu chết đi cho xong!”

Buổi tối Tống Tiểu Tây ăn cơm với Giang Thừa Mạc, ở trên bàn cơm thái độ cô như đưa đám, nhai nhai không nói một lời nào, Giang Thừa Mạc vốn trầm mặc ít nói, trong nhất thời bàn ăn rất im ắng. Một lát sau, Giang Thừa Mạc nuốt canh xuống, nói: “Hôm nay em thế nào?”

Tống Tiểu Tây ngẩng đầu lên, mở to mắt: “Em không sao cả.”

Giang Thừa Mạc lại nhìn cô, tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Một lát sau, mím môi, để đũa xuống, mở miện, “Em khó có được bộ dạng buồn bực như thế. Ai kích thích em?”


Tống Tiểu Tây cứng cổ: “Anh cũng biết một tối em không nói à? Em không nói lời nào anh cũng sẽ không chủ động mở miệng tìm đề tài sao?”

Gương mặt Giang Thừa Mạc không chút thay đổi: “Anh có mở miệng hay không có quan hệ gì với em?”

“…” Tống Tiểu Tây chu mỏ, cúi đầu gắp viên thịt được chia nhỏ, đưa tới miệng anh, “Ngoan nào, há mồm, a…”

“…”

Giang Thừa Mạc nghiêm mặt mím môi nhìn cô chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng ăn.

Trên đường Giang Thừa Mạc đưa cô về, Tống Tiểu Tây vẫn như cũ nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau nghiêng đầu sang chỗ khác, nói: “Buổi tối trở về xem phim, hoặc xem phim truyền hình.”

Giang Thừa Mạc không thể làm gì khác là hừ “Ừ” một tiếng, cô lại nói tiếp: “Hai nam một nữ, hoặc là hai nữ một nam, tình cảm thật rắc rối. Càng kinh điển càng tốt, tốt nhất có thể khiến người rơi nước mắt.”

“Trước hết anh có thể xem một chút «RMS Titanic», sau đó anh có thể xem một chút «Hồng lâu mông».” Giang Thừa Mạc đánh tay lái, mắt nhìn thẳng không để ý nói,”Nếu muốn đi xem thì tự xem, không cần rủ anh.”

“…” Tống Tiểu Tây không cam lòng nuốt xuống câu muốn nhờ anh giúp, đảo tròn mắt, còn chưa làm ra khuôn mặt sắp khóc, Giang Thừa Mạc lại chậm rãi bổ sung một câu, “Hoặc là em có thể gọi Cáp Đa xem cùng với em.”

“…”


Mặc dù nói như vậy, Tống Tiểu Tây vẫn khiến hai người cùng nhau xem «RMS Titanic». Vốn là Giang Thừa Mạc thấy cô mở VCD thì muốn đứng lên đi thư phòng, nhưng bị Tống Tiểu Tây nhanh tay lẹ mắt giữ lại, khi anh còn chưa đẩy ra được thì cô đã tiến thêm một bước ngồi trên đùi anh.

Giang Thừa Mạc liếc cô một cái, đành phải lấy laptop đặt trên ghế salon, nhưng mà còn chưa kịp mở, Tống Tiểu Tây cúi người bế Cáp Đa vô tội bỏ vào trên tay anh, sau đó gập laptop của anh lại, ném tới khay trà ở xa xa.

“…”

Giang Thừa Mạc không biểu cảm nhìn cô tắt đèn, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại ánh sáng từ màn hình phát ra, Tống Tiểu Tây đi tới, lại ngồi trên đùi anh lần nữa, ôm cổ anh, dùng ngón tay đâm bờ vai anh, một tay khác níu chặt cổ áo của anh vén ra, sau đó tiến tới tai anh, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở thơm như hoa lan: “Giang, Thừa, Mạc.”

Tống Tiểu Tây rõ ràng cảm thấy thân thể Giang Thừa Mạc cứng ngoắc trong chớp mắt, sau đó anh dựa vào salon, ánh mắt thâm thúy nhìn cô: “Không phải em muốn xem phim sao?”

Tống Tiểu Tây không để ý tới anh, vươn tay sờ sờ mặt anh, xúc cảm vượt quá so với tưởng tượng, ấm áp mịn màng, vì thế khi định thu tay lại thì không nhịn được sờ thêm vài cái, cho đến khi Giang Thừa Mạc bắt được tay cô, để xuống dưới, nhỏ giọng nói: “Không nên hồ nháo.”

Ánh sáng mờ ám, gò má Giang Thừa Mạc hoàn mỹ giống như điêu khắc, đẹp đến rối tinh rối mù. Tống Tiểu Tây nhìn anh, thấy biểu tình bình tĩnh, mím miệng, dùng giọng nói càng nhỏ thổi gió: “Giang Thừa Mạc, anh xem phim với em được không?”

Khóe mắt Giang Thừa Mạc hơi rạo rực, ngay sau đó anh vòng tay sau hông giữ được tay cô, tay kia bắt được ngón tay đang chọc chọc ngực anh, hôn hai cái, giọng nói càng thêm trầm thấp so với bình thường: “Gọi anh Thừa Mạc thì khả năng sẽ hiệu quả hơn.”

“…”

Khóe miệng Tống Tiểu Tây giật giật, trừng mắt nhìn anh: “Khẩu vị của anh thật nặng.”

“Là tự em suy nghĩ nhiều. Anh chỉ muốn nhắc nhở em nên biết trên dưới.” Giang Thừa Mạc bình tĩnh mở miệng, ôm cô từ trên đùi đặt xuống ghế salon, “Ngồi ngoan.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.