Đọc truyện Muốn Nói Yêu Em – Chương 2
Giang Thừa Mạc là người luôn biết cách hưởng thụ, Tống Tiểu Tây nằm trên giường lớn mềm mại mang theo hương thơm thoang thoảng của khách sạn lăn qua lăn lại, một lần nữa xác nhận điểm này.
Trong ấn tượng to lớn của cô, Giang Thừa Mạc chỉ thích nhất có hai việc, một là kiếm tiền, việc còn lại chính là đốt tiền. Tống Tiểu Tây túm vạt áo của anh đi theo phía sau anh hai mươi mấy năm vẫn chưa gặp sự việc nào có thể khiến anh đau đầu hơn một ngày. Nhưng mà theo lời của Nguyễn Đan Thanh thì bao nhiêu năm qua, Giang Thừa Mạc vẫn không thể thoát được một mớ rắc rối, hơn nữa cũng chỉ có một người, đó chính là Tống Tiểu Tây cô.
Nguyễn Đan Thanh nói, Giang Thừa Mạc – người anh trai không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào với Tống Tiểu Tây, vẻ ngoài hạng nhất, chiều cao hạng nhất, dáng người hạng nhất, mánh khoé hạng nhất, chỉ số thông minh hạng nhất, tài năng hạng nhất, tóm lại tất cả đều là hạng nhất. Nguyễn Đan Thanh còn nói, trong mắt của nhân viên ở công ty, Giang Thừa Mạc hoàn toàn là một vị thần sống, bất khả xâm phạm. Thưởng phạt phân minh, tiếc chữ như vàng, bình thường đối đãi với mọi người thì khoan dung độ lượng, không chút để ý thậm chí còn có phần thờ ơ, nhưng sự thật chứng minh khi anh đối mặt với Tống Tiểu Tây, coi như Giang Thừa Mặc tiếp tục áo xống bồng bềnh, thông minh tuyệt đỉnh, anh tuấn tiêu sái, gặp phải Tống Tiểu Tây thì cũng không thể không bị vặn thành Đường Tăng nhiều chuyện không ngại lặp đi lặp lại mấy bài thuyết giảng.
Giang Thừa không phải là người giám hộ của Tống Tiểu Tây, nhưng anh có trách nhiệm với Tống Tiểu Tây hơn bất cứ ai. Giang Thừa Mạc dạy bảo Tống Tiểu Tây một cách nghiêm khắc và cẩn thận như một tín đồ Thanh giáo bảo thủ. Từ cách ăn mặc đến phẩm cách đạo đức rồi đến 300 bài Đường Thi Tống Từ, câu mà anh nói nhiều nhất với Tống Tiểu Tây chính là: Em như vậy là muốn làm cái gì.
Hình thức giáo dục như vậy dẫn đến hai loại hậu quả, loại thứ nhất chính là Tống Tiểu Tây nối gót mẹ cô, thực sự trở thành một thục nữ đầy bụng thi thư, giơ tay nhấc chân cũng có thể quý khí bức người như Mona Lisa; loại thứ hai chính là kiểu binh đến nước chặn, Giang Thừa Mạc trên có chính sách, sử dụng trăm phần tinh lực quản thúc cô, Tống Tiểu Tây ở dưới cũng có đối sách, nặn ra 1% linh cảm và 99% mồ hôi đối phó với anh.
Và thật không may, hai mười mấy năm qua, Tống Tiểu Tây quyết chí không thay đổi vẫn thuộc loại thứ hai.
Tống Tiểu Tây hơi quen giường, nằm lỳ ở trên giường không ngừng nghịch điện thoại di động, cho đến sau nửa đêm mới thấy mệt mỏi. Nhưng đồng hồ sinh học của cô lại cực kì chuẩn xác, ngày hôm sau đồng hồ báo thức còn chưa vang lên cô đã rời giường. Cô thiếu sức sống lắc lư ra khỏi phòng ngủ, liếc mắt liền thấy Giang Thừa Mạc đang cúi đầu cài cúc tay áo, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra cũng không ngẩng đầu lên, chỉ dùng một ngón tay chỉ về phía đối diện: “Ăn chút gì đó đi. Một lát nữa anh sẽ đưa em đến công ty.”
Tống Tiểu Tây đáp lại một tiếng, chậm rãi uống sữa tươi, thấy ở phía đối diện, Giang Thừa Mạc đang cầm ly Cafe đen trong tay, ý xấu nổi lên, đầu óc lại bắt đầu vận động một cách không bình thường. Nhưng mà cô còn chưa kịp hành động, người ngồi ở phía đối diện đã nhẹ nhàng ném ra một câu nói: “Cuối tuần này về khu đông ăn cơm với anh.”
Tống Tiểu Tây sững sờ, ngay sau đó nghiến răng kèn kẹt, lông mày nhăn lại: “Rõ ràng tối hôm qua anh nói cuối tuần này sẽ đi Hải Nam!”
“Đó là sợ em lại kiếm cớ không về, dùng tạm bảng quảng cáo hỏi trước xem rốt cuộc ngày mai em có rảnh rỗi hay không.” Giang Thừa Mạc không nhìn Tống Tiểu Tây đang xù lông, nộ khí xung thiên, vẫn bày ra vẻ thong thả ung dung, dáng vẻ thản nhiên khiến Tống Tiểu Tây rất muốn đánh anh, “Chẳng qua nếu đã đồng ý cho em đi Hải Nam với anh, nhất định sẽ có dịp. Nhưng mà ngày mai là sinh nhật dì Hân, nên phải trở về khu đông.”
“Em không về.” Trên mặt Tống Tiểu Tây là một mảnh lạnh lẽo, “Sinh nhật của em bà ấy cũng đâu có nhớ, vì sao em phải đi mừng sinh nhật bà ấy.”
“Mấy năm nay, năm nào sinh nhật em dì ấy cũng gọi điện thoại cho em, nhưng lần nào em cũng tắt máy.” Giang Thừa Mạc tiếp tục rót cho cô một ly sữa bò, rồi đưa khăn tay cho cô, ý bảo cô hãy lau sạch vết sữa trên khóe miệng, “Năm nay thân thể dì ấy không được tốt, rất muốn gặp em.”
Tống Tiểu Tây không hề nghĩ ngợi: “Nhưng em không muốn gặp bà ấy.”
Vẻ mặt của anh vẫn không nhanh không chậm như trước: “Em làm loạn, giận dỗi, trả thù dì, em cũng sẽ không vui vẻ. Dù sao dì Hân cũng là mẹ em.”
“Chỉ cần không phải gặp bà ấy, em sẽ rất vui vẻ.”
Giang Thừa Mạc thản nhiên liếc mắt nhìn cô: “Em lại muốn tùy hứng đúng không?”
Tống Tiểu Tây cực kì buồn bực nhìn anh chằm chằm, thấy anh vẫn duy trì tư thế đưa khăn giấy, cô cố ý không nhận, chỉ đưa tay rút tờ khăn giấy khác lau hai cái, giọng nói cũng trở nên kém hơn: “Em no rồi, không uống nữa. Em đi làm.”
“Vậy em chờ một lát.” Lông mày Giang Thừa Mạc cũng không động một cái, chỉ thu tay lại, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp, “Anh còn chưa ăn xong.”
Sự tức giận của Tống Tiểu Tây đang từ từ bành trướng rốt cuộc bởi vì thái độ vân đạm phong kinh này của anh mà nhảy vọt đến giá trị cực đại, “xoạt” một tiếng đứng lên, trừng hai mắt vừa tròn vừa đỏ, giống như ánh mặt trời đâng chậm rãi mọc lên từ phía đông.
“Không cần anh quan tâm! Tự em bắt xe đi!” Tống Tiểu Tây giống như con khỉ nhỏ nhảy loạn ở trong phòng, thấy anh vẫn chẳng ừ hử gì cả, quẳng ra câu đó rồi vọt thẳng ra cửa, trong nháy mắt lại xoay người lại, cầm áo khoác ngoài đang treo trên giá, giương cằm lên khiêu khích anh, vẻ mặt căm hận: “Giang Thừa Mạc, anh cấu kết với người xấu làm điều ác, là tên Hán gian tội ác tày trời, em nguyền rủa anh cả tháng này ăn mì ăn liền không có gói gia vị, không, phải là vĩnh viễn đều không có!”
Cô nói một hơi không hề vấp váp, rốt cuộc Giang Thừa Mạc nhanh chóngbỏ đồ ở trong tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng, buồn cười nhìn cô: “Anh chưa bao giờ ăn mì ăn liền.”
Giọng nói của anh vừa dứt, ngay sau đó cửa bị đóng cái rầm một tiếng.
Giang Thừa Mạc cũng không quan tâm, vẫn ngồi đó uống cà phê, nhìn kim giây trên đồng hồ đeo tay khẽ đếm đến mười, sau đó liền nghe thấy chuông cửa vang lên dồn dập. Vốn là tiếng chuông leng keng leng keng dễ nghe như tiếng nước chảy, bây giờ nghe chẳng những không có tính nghệ thuật, lại còn cực kì quấy nhiễu sự yên tĩnh của người khác. Giang Thừa Mạc lại nhìn kim giây trên đồng hồ đeo tay khẽ đếm đến mười, cuối cùng anh thong thả ung dung đi ra mở cửa.
Anh vừa mới mở cửa ra một khe nhỏ, Tống Tiểu Tây đã lạnh đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt chen vào. Hai mắt giận dữ đến tỏa sáng, dùng vẻ mặt tràn đầy phẫn hận nhìn anh, cũng không lên tiếng.
… Coi như cô xui xẻo. Vừa không mang theo ví tiền, lại không biết đường từ khách sạn đến công ty, vừa mới ra khỏi khách sạn liền ý thức được hành động ngu xuẩn của mình, vì vậy giống như con mèo nhỏ đứng trước cửa khách sạn đuổi theo cái đuôi của mình một vòng lại một vòng, sau khi bồi hồi nửa ngày trời rốt cuộc vẫn phải quyết định cúi đầu trước thé lực độc ác, bất đắc dĩ phải rề rà quay lại.
Giang Thừa Mạc một tay chống nạnh, vuất nếp nhăn trên áo sơ mi, cúi đầu nhìn cô từ trên xuống dưới, thản nhiên mở miệng: “Anh còn nhớ khi còn bé em rời nhà trốn đi còn biết tìm rạp chiếu phim có điều hòa, ngược lại bây giờ lớn rồi lại chỉ biết chỗ nào lạnh thì chui vào đó. Em đi vòng quanh bên ngoài khách sạn ba vòng cũng không biến ra được một bông hoa, không ngờ trong mắt em, điều hòa trong đại sảnh khách sạn chỉ là vật trang trí.”
Bản lĩnh ăn nói vòng vèo tổn hại người khác của Giang Thừa Mạc ngày càng cao siêu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một giây đồng hồ, Tống Tiểu Tây vừa chun mũi lại, khóe miệng hạ xuống, giống như là chỉ một phút sau là có thể gào khóc ngay lập tức.
Giang Thừa Mạc lập tức sửa miệng: “Tối nay anh mời em ăn cơm, địa điểm do em chọn.”
“Không rảnh.” Tống Tiểu Tây cúi đầu lau lau nước mắt cá sấu, “Bản tiểu thư tối nay có hẹn rồi, đi ăn cá trần cước sôi với một anh chàng cực kì đẹp trai.”
Giang Thừa Mạc “ừm” một tiếng: “Cũng được. Hóa ra lực hút của vở kịch Trịnh Yên Yên còn kém hơn so với trai đẹp. Vốn cho rằng sẽ có hứng thú, định sau khi ăn cơm tối xong sẽ dẫn em đi xem. Đã vậy thì thôi vậy, chờ làn sau có cơ hội sẽ đưa em đi.”
“. . . . . .” Chiêu trò này với việc anh lừa cô trở về khu đông đúng là bình cũ rượu mới. Giang Thừa Mạc làm như vậy, quả thật là khinh người quá đáng. Tống Tiểu Tây nghiến răng, nhìn chằm chằm vào động mạch chủ trên cổ anh, kết quả còn chưa kịp hành động đã bị Giang Thừa Mạc đưa tay ra túm lấy giống như tối hôm qua, bị anh ném lên trên ghế sa lon: “Buổi tối sau khi tan làm anh sẽ đón em. Bây giờ để anh ăn xong bữa sáng đã, nếu không em có đi làm muộn anh cũng không chịu trách nhiệm đâu.”
“. . . . . .”
Chỗ Tống Tiểu Tây thực tập là công ty con của Giang Thừa Mạc, cách tổng công ty vài con phố. Lúc Tống Tiểu Tây xuống xe rời đi Giang Thừa Mạc gọi cô lại, rồi đưa ví tiền cho cô. Tống Tiểu Tây rút ra hai tờ màu hồng, đứng thẳng người liếc mắt nhìn anh cười một tiếng, xiêu xiêu vẹo vẹo kính cẩn chào: “Cám ơn anh Thừa Mạc.”
Trong nhà, Tống Tiểu Tây đứng thứ bảy, là đứa bé nhỏ nhất. Phía trên có ba bốn anh trai, hơn nữa đều là con trai của các chú bác thế giao với ba Giang Thừa Mạc, có thể để cô gọi là anh trai sợ là hai cái tay cũng đếm không hết. Nhưng cô cũng rất hiếm khi mang theo lời nói kính trọng gọi bọn họ, bình thường khi bị chọc cho xù lông gọi cả họ cả tên cũng là chuyện thường xuyên xảy ra. Mà giờ phút này, Tống Tiểu Tây đang đứng dưới ánh mặt trời mùa đông ấm áp, tóc bị mặt trời rực rỡ chiếu đến sáng rực, trong vẻ tươi cười còn mang theo một chút khôn vặt vốn có, bình thường trừ phi phạm sai lầm hoặc là có chuyện năn nỉ anh, cô rất hiếm khi nhu thuận như bây giờ. Giang Thừa Mạc liếc cô một cái, khẽ mỉm cười, thuần thục đánh tay lái, xe liền trở về đường cũ đi mất.
Kì nghỉ đông vừa mới bắt đầu, Tống Tiểu Tây đã thực tập ở đây hơn một tháng. Thư ký củaGiang Thừa Mạc _ Ngải Mộc mặc dù thoạt nhìn có vẻ là người khó gần, nhưng sắp xếp cho cô đi theo tổ trưởng Triệu cũng không tệ lắm, hai người tiếp xúc lâu ngày, lá gan của Tống Tiểu Tây cũng từ từ lớn hơn, muốn ở đây đục nước béo cò thêm một thời gian nữa.
Tổ trưởng Triệu, tên đầy đủ là Triệu Viện Viện, giới tính nữ, đã lớn tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, chòm sao Song Ngư, thích nhất là thưởng thức mỹ nhân. Trong mắt Tổ trưởng Triệu người hay bắt bẻ thành thói quen, anh trai Giang Thừa Mạc của Tống Tiểu Tây không thể nghi ngờ được xưng tụng là mỹ nhân trong mỹ nhân. Theo lời Triệu Viện Viện nói, khuôn mặt của Giám đốc Giang – Giang Thừa Mạc rất có bản lĩnh có thể khiến người ta nhìn mãi không chán, là khuôn mặt anh tuấn thuộc phong cách thưởng thích kinh điển của phái nữ hiện nay. Làn da trắng nhưng không yếu ớt, đôi mắt hẹp dài không giấu được sự bén nhọn, sườn mặt thoạt nhìn có vẻ nước chảy mây trôi, làm tăng thêm khí chất sang quý từ tận trong xương tủy, cả người liếc nhìn qua tựa như trăng rằm, cực kì hoàn mỹ.
Thật ra thì Tống Tiểu Tây cũng phải thừa nhận trong số các anh trai của mình, Giang Thừa Mạc chính là người xuất sắc nhất. Cho dù là ngồi, nằm hay đứng, mặc áo ngủ hay tây trang anh vẫn toát ra phong độ không thể nào thay đổi được. Nhưng mà vẻ phong độ này chỉ giới hạn trong trường hợp Giang Thừa Mạc không nói chuyện với Tống Tiểu Tây, chỉ cần nói chuyện với cô, những câu nói ác độc chuẩn mực lại tuôn ra, thật sự là khói lửa đạn lạc, muốn ngăn cản cũng không đỡ nổi.
Nói ví dụ, Giang Thừa Mạc đã từng không chút khách khí, nói trúng tim đen của Tống Tiểu Tây ngay trước mặt cô, nếu theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của anh, vóc dáng nhỏ bé do dậy thì không tốt của Tống Tiểu Tây chắc chắn không thuộc loại anh thích; còn nếu theo tiêu chuẩn về sự thông minh của anh, từ lúc học tiểu học một bài Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ thì Tống Tiểu Tây phải mất một tháng mới có thể học thuộc; còn nếu theo tiêu chuẩn của một thương nhân như anh, ngay từ nhỏ, Tống Tiểu Tây đã ghét gấp chăn, lớn lên hơn nửa đêm rồi còn gọi người ta đi ăn khuya, còn cười với vẻ mặt không tim không phổi chỉ có thể được xưng tụng là cô nàng mơ hồ, chắc chắn không thuộc loại người thông minh tháo vát, biết nhìn sắc mặt của người khác.
Tóm lại, Giang Thừa Mạc tổng kết lại là: “Tống Tiểu Tây, bản thân là một cô gái vừa không xinh đẹp lại không thông minh còn không có tình người, cô ấy còn có thể có cái gì? Chờ sau này sẽ giúp cô ấy lừa gạt người ta, không, giúp cố ấy tìm một người đáng tin cậy để gả đi, sau này sẽ là bà chủ nhà, gieo họa cho một người là đủ rồi, nếu lại đi gieo họa cho toàn xã hội, thật sự là không có thiên lý.”
Tuy nói cô đã sớm biết trình độ độc mồm độc miệng của Giang Thừa Mạc, nhưng mấy câu nói này vẫn khiến Tống Tiểu Tây tức gần chết, ít nhất ba tháng cũng không thèm để ý đến anh.
Buổi tối Tống Tiểu Tây la hét muốn giảm cân, chỉ ăn vài miếng rồi để dao nĩa xuống. đối với bộ dáng muốn ăn ít để giảm cân của cô, Giang Thừa Mạc rất không đồng ý, sau khi lời đề nghị ăn điểm tâm ngọt sau bữa ăn bị từ chối, anh lạnh nhạt liếc cô một cái, hiếm khi nói được một câu có nhân tính: “Em đã rất gầy rồi, giảm nữa là sẽ uốn cong thành thẳng đó.”
“Hôm qua em kiểm tra tiêu chuẩn cân nặng của mỹ nhân, em còn kém 1 kg mới được.” Tống Tiểu Tây liếc anh, nhỏ giọng kháng nghị việc anh đối xử bất công, “hơn nữa, thời gian trước cô bạn gái của anh để có vóc người đẹp, cái cằm nhọn từ buổi chiều đã bắt đầu nhịn ăn, thậm chí cơm trưa cũng chỉ ăn trái cây, anh cũng không nói gì.”
Ngay cả Tống Tiểu Tây cũng biết, mấy người bạn gái có tiếng mà không có miếng của Giang Thừa Mạc một bàn tay cũng có thể đếm hết, nhưng mà scandal về bạn gái của anh không biết tại sao lại cực kì nhiều. Trong số đó người này để lại cho Tống Tiểu Tây ấn tượng sâu sắc nhất. Bởi vì cô gái đó là nữ minh tinh, hơn nữa hình tượng công chúng cũng cực kì tốt, giọng nói nũng nịu, cười lên cũng cực kì ngọt ngào, dáng người hay gương mặt đều là hạng nhất, nhất là cặp mắt kia, linh động như biết nói. Hiện tại Tống Tiểu Tây đặc biệt chọn cô ấy để chứng minh cho luận điểm, hơn nữa vì muốn Giang Thừa có thể nhớ lại, cô còn đặc biệt thêm hai chữ đằng trước tên cô ấy , đồng thời cố ý thêm từ “Bạn gái” trước hai chữ “Scandal”.
Giang Thừa Mạc ngẩng đầu lên khỏi quyển thực đơn, mặt không chút biểu cảm liếc mắt nhìn cô: “Tống Tiểu Tây, em ngứa da đúng không?”
Tống Tiểu Tây nhìn sắc mặt của anh, lạnh lẽo như băng vậy, khiến cô không tự chủ được mà rụt cổ lại, đành đổi lời: “Em kể chuyện cười cho anh nghe nhé?”
“Bây giờ là thời gian ăn cơm.”
Tống Tiểu Tây không để ý tới anh, nói tiếp: “Một con cá mập nuốt phải một hạt đậu, xin hỏi nó biến thành cái gì?”
Giang Thừa Mạc dùng ánh mắt để nhìn một kẻ ngu ngốc để nhìn cô, bưng cái khay của cô qua, từng nhát từng nhát thong thả ung dung cắt thịt bò bít tết.
Tống Tiểu Tây nheo mắt cười: “Anh không đoán được chứ gì? Là chè đậu xanh!”
Nói xong cô còn ngu ngốc tự cười “Ha ha”, kết quả vẫn không được Giang Thừa Mạc đáp lại, cuối cùng tiếng cười liền tự động mai danh ẩn tích trong không khí. Tống Tiểu Tây suy sụp cúi đầu, rất không cam lòng nhìn anh: “Được rồi, tính hài hước của em kém.”
Vì vậy Tống Tiểu Tây không thể làm gì khác hơn là im lặng không lên tiếng tiếp tục ăn đồ ăn, vừa ăn vừa dùng nĩa ra sức đâm đâm chọc chọc. Một lát sau nghe thấy từ phía sau có người nói gì đó: “Ai ôi, nhìn xem là ai ngồi đây vậy. Hai người tới đây từ bao giờ vậy?”
Kiểu cố ý kéo dài giọng này, thanh âm quyến rũ như dây leo, chỉ nghe một lần sẽ khắc sâu ấn tượng. Tống Tiểu Tây vừa quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một gương mặt tuấn tú.
Mặc dù Thẩm Dịch và Giang Thừa Mạc cùng nhau lớn lên, những cá tính lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nhị tử công Thẩm gia từ nhỏ đến lớn đều không dọa người ta chết thì không chịu thôi, tối nay cũng giống như vậy. Bộ tay trang màu tím đậm cực kì bắt mắt, trên cổ áo lộ ra một vết son môi nhàn nhạt, áo khoác ngoài vắt trên khuỷu tay, cánh tay còn lại đang ôm một cô gái với khuôn mặt xinh đẹp, giờ phút này Thẩm Dịch đang dùng vẻ mặt tươi cười nhìn hai người bọn họ, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, trong nháy mắt liền toát ra vẻ phong tình vô hạn.
Thẩm Dịch không đợi hai người bọn họ ý tiếp lời, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía Tống Tiểu Tây, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, hơi hất cằm, cười nói: “Tiểu Thất, đã lâu không gặp nhé. Có nhớ nhugn anh không, gọi một tiếng anh trai cho anh nghe nào?”
Trên mặt Tống Tiểu Tây bỗng hiện ra vẻ u ám: “Nhìn anh như vậy em còn chưa biết là giống gì, gọi chị cũng được nhỉ.”
Thẩm Dịch sờ sờ cằm, vẫn nở nụ cười: “Gọi chị cũng được nha, anh cũng không ngại.”
“. . . . . .” Thoáng nhìn những người đang ngồi xung quanh, một lúc sau Tống Tiểu Tây mới nặn ra mấy chữ, “Em ngại.”
“Em để ý cái gì? Để ah đây giải quyết hộ em?” Thẩm Dịch nháy mắt mấy cái, lại khẽ nghiêng mặt sang một bên, rồi lại nháy mắt mấy cái nữa, “Chẳng lẽ anh không đẹp sao?”
“Cậu thì đẹp lão rồi.” Giang Thừa Mạc vẫn luôn ngồi bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ cuối cũng cũng chen vào, “Cuối tuần này hai chúng ta trở về khu đông, cậu có về không?”
“Vậy cũng đúng dịp quá nhỉ.” Thẩm Dịch hồi phục lại dáng vẻ ban đầu, thấy Tống Tiểu Tây vẫn dùng ánh mắt giống như thấy kẻ thù nhìn anh, anh đưa tay đi vuốt của cô, lại bị cô tránh khỏi, cười cười thu tay lại, “Ngoan nào, đừng nổi giận. Hôm nào em đi Kim Độ mua đồ thì cứ hết vào các khoản của anh?”
Giang Thừa Mạc lạnh lùng ngồi một bên : “Cậu đừng để ý tới cô ấy. Tối ngày hôm qua chạy từ Tống trạch đến đây, đến bây giờ đều không cho mình gọi điện thoại cho bác Tống. Ngay cả nói cũng không cho phép nói, tính khí quá lớn.”
Lời nói của Giang Thừa Mạc có thể đông lạnh một mảnh thủy tinh, Tống Tiểu Tây co rụt đầu lại một lần nữa, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân xuống mức nhỏ nhất. Thẩm Dịch liếc cô một cái, vừa cười: “Thật ra thì Tiểu Thất làm việc rất cô gắng, đúng không?”
Giang Thừa Mạc xùy một tiếng, Thẩm Dịch lại quay đầu nói với anh: “Chẳng phải mình đã nói với cậu, ở đây vừa không có sói xám lớn, cậu quản người ta giống như quản tiểu Bạch Thỏ cũng không tốt. Con gái chính là để theo đuổi, biết chưa?”
Giang Thừa Mạc như có thâm ý nhìn về phía sau anh, cười cười: “Vậy sao.”
“. . . . . .” Thẩm Dịch chợt ho một tiếng, “Coi như mình chưa nói gì cả. Hai ngươi tiếp tục ăn, mình còn có chuyện phải đi trước.”